Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 163



Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu lên ngôi, phong ngay vợ Dữu Văn Quân làm hoàng hậu, trưởng tử bốn tuổi Tư Mã Diễn làm thái tử, cùng với mẹ ruột Tuần thị làm Dự Chương Quận Công.

Bởi vì Tuần thị xuất thân hèn mọn, lại vì nguyên nhân tái giá, không thể phong làm Thái hậu. Nhưng ngoại trừ phong hào, nghi trượng nơi ở đều sắp xếp dựa vào quy cách của Thái hậu. Tuần thị cuối cùng cũng khổ tận cam lai, người đời đều khen Thái Ninh Đế có tài có đức lại hiếu thuận.

Những người lớn ở Đài Thành vẫn còn nhớ thảm cảnh Tuần thị bị hàm oan đuổi ra khỏi cung khóc oan khàn cả giọng. Ai ngờ rằng chưa đến mười năm, Tuần thị ngóc đầu trở lại, biến thành Dự Chương Quận Công, thể diện giống như Thái hậu vậy?

Uống nước nhớ nguồn. Dự Chương Quận Công Tuần thị nói với Thái Ninh Đế: "Mẫu tử chúng ta có được ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của Thượng thư lệnh, nghìn vạn lần đừng vong ơn phụ nghĩa. Thượng thư lệnh không phải là quyền thần ép buộc Thiên tử làm theo lời chư hầu. Hoàng thượng phải tin tưởng ông ấy và Vương thị lang."

Vương thị lang chính là Vương Duyệt, được Tư Mã Thiệu phong làm thị lang của Trung thư tỉnh*, là người cố vấn của Thái Ninh Đế. Ngoài ra Vương Duyệt còn là thầy của tiểu thái tử Đông Cung Tư Mã Diễn - Cao hơn một bậc so với chức Thái tử Hữu trước đây.

Tình hình triều đình hiện nay là cha con Vương Đạo, Vương Duyệt và Hoàng đế Tư Mã Thiệu cùng một phe, chống lại cha con Vương Đôn Vương Ưng nắm binh quyền.

Thái Ninh Đế nói: "Nhi tử biết. Trước đây nhi tử lỗ m4ng, đắc tội phụ tử Vương Đạo, Vương Duyệt, còn khiến cho Tào phu nhân mang danh người phụ nữ đanh đá. Cả nhà bọn họ không so đo hiềm khích lúc trước mà giúp đỡ nhi tử. Nếu không phải bọn họ lấy đức báo oán, nhi tử đã sớm bị vu oan tuyên dâm lúc hiếu kỳ, bị phế ngôi vị thái tử rồi, sao có thể thuận lợi đăng cơ được?"

Mẹ con Thái Ninh Đế nói đến một chuyện quan trọng khác: "Hẻm Ô Y kia còn có đệ đệ. Bọn chúng còn nhỏ tuổi, bây giờ nhận lại cũng không muộn."

Vương Đạo vẫn đang nuôi dưỡng ba con trai cho tiên đế.

Dư Chương Quận Công liên tục lắc đầu: "Nếu lúc đầu đã quyết định giao cho Vương Đạo, vậy thì đừng nuốt lời. Hoàng thất mưa gió không ngừng khó tự bảo vệ mình. Ba đứa nhỏ kia ở hẻm Ô Y còn có thể sống những ngày tháng an ổn. Hơn nữa Vương Đạo Vương Đôn mâu thuẫn, nhiều chuyện không bằng bớt chuyện. Chớ để Vương Đôn cầm cán chuôi uy hiếp Vương Đạo."

Thái Ninh Đế luyến tiếc ba em trai, nhưng hắn ta rất hiếu thảo, nghe theo ý của mẹ: "Được. Sau này trẫm ban chức quan cho chúng nó là được rồi."

"Mang họ Lang Gia Vương thị, sau này cần gì lo lắng tiền đồ. Hơn nữa nếu bọn chúng không có bản lĩnh, cho bọn chúng chức đại quan sẽ làm hại bọn chúng và bách tính. Ta chỉ mong bọn chúng đi theo con đường chính đạo, có thành tích có làm chức đại quan hay không, không quan trọng." Dư Chương Quân Công dặn dò con trai: "Còn có công chúa Thanh Hà, nếu không có nàng mật báo tin tức, âm thầm đánh tráo, sao người có thể thoát khỏi âm mưu được? Người tiếp đãi nồng hậu Vương Đạo Vương Duyệt, cũng chớ bạc đãi công chúa Thanh Hà."

Chị em của hoàng đế đều là trưởng công chúa. Thái Ninh Đế phong Thanh Hà là "Lâm Hải trưởng công chúa". Nếu không phải vì tiên đế chết, Thanh Hà là cháu gái phải thủ hiếu kỳ một năm, Thái Ning Đế gả nàng cho Vương Duyệt.

Phía bên kia, phủ Thừa tướng, Binh mã đại nguyên soái Vương Đôn, bởi vì Tuân Hoán ở Đài Thành vung kiếm chém Vương Ưng, còn thiếu chút nữa làm bị thương Vương Ưng, ông ta đã đoạt binh quyền của Chu Phỏng Chu Phủ, còn gọi hai cha con kia tới, dạy dỗ một phen. ".... Tề gia trị quốc bình thiên hạ, Chu gia lúc nào tề gia, lúc nào dạy tốt con dâu, thì lúc đó đến đây lãnh binh."

Vương Đôn hợp nhất binh quyền quân sự và phủ thừa tướng thành một thể, nắm hết quyền hành. Cha con Chu Phủ chỉ có thể nghe lời, ảo não trở về nhà.

Tuân Hoán nói với chồng Chu Phủ: "Chuyện xảy ra ở Đài Thành là kế hoạch của Vương Ưng, chuyện xảy ra đột ngột. Ta nhận được tin của công chúa thì chạy ngay đến. Sợ bị ngăn cản nên ta không nói cho chàng và cha. "

Sau khi Tuân Hoán nắm được cán chuôi phạm tội của Vương Ưng mới trở về tố cáo với chồng và cha chồng.

Nói như vậy, Chu Phủ vẫn cảm thấy có chút đau lòng nói: "Ít nhất nàng cũng nên nói cho ta biết - Ta không trách nàng. Trung lĩnh quân Đài Thành là do Vương Ưng lãnh đạo, một mình nàng náo loạn Đài Thành, ta rất lo lắng cho nàng."

Tuân Hoán nói: “Ta không đi một mình. Ta mang theo ba trăm bộ khúc của Tuân gia.” Tuân Hoán có thể đánh, nhưng tuyệt không lỗ m4ng. Hơn nữa Thanh Hà cũng sẽ không để cho bạn thân đi vào nơi nguy hiểm.

Chu Phủ hỏi: "Tại sao không mang theo bộ khúc của Chu gia? Chẳng nhẽ bộ khúc của Chu gia kém hơn?"

Tuân Hoán cũng không nói dối, nói lời thật: "Vâng... kém một chút."

Nể tình mặt mũi của chồng, Tuân Hoán đã rất uyển chuyển lắm rồi.

Tuân gia trăm năm, mấy đời đều nuôi binh riêng, đương nhiên Chu gia non yếu, sức chiến đấu và lòng trung thành không thể sánh được.

Tuân Hoán nói sự thật, Chu Phủ nghẹn họng. Hắn và dòng dõi của Tuân Hoán chênh lệch nhau quá lớn, phải cố gắng thúc ngựa mấy đời mới đuổi kịp. Hôn nhân của hắn và Tuân Hoán, Tuân Hoán thực sự là bị gả thấp -- Từ Sơn Xuyên gả đến bụi trần.

Tuân Hoán thấy Chu Phủ không nói gì, Tuân Hoán nói: "Lần này phụ thân ta đứng về phía Thượng thư lệnh Vương Đạo. Sĩ tộc Trung Nguyên cũng không muốn nhìn thấy Vương Đôn bành trướng quá mức. Nếu Vương Đôn muốn cướp ngôi, thế tất tập trung quyền lực. Chiếc bánh lớn như vậy, Vương Đôn muốn nuốt trọn hơn phân nửa, điều này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hầu hết các sĩ tộc. Mà Vương Đạo luôn sẵn lòng hào phóng chia sẻ, vì vậy Sĩ tộc đều ủng hộ Vương Đạo."

"Mà ta sẽ luôn luôn ủng hộ công chúa Thanh Hà. Công chúa gặp phải đại nạn, dưỡng sức hai năm. Lần này ngai vàng của Tư Mã gia bị phụ tử Vương Đôn dòm ngó thèm muốn. Đại Tấn có thể phải đổi chủ. Thân là công chúa Đại Tấn, nàng ấy không thể không quan tâm. Bây giờ nàng ấy chuyển đến Đài Thành, đứng về phía hoàng đế, chống lại phụ tử Vương Đôn Vương Ưng, nàng ấy cần ta."

Chu Phủ nói: "Ta cũng cần nàng. Nàng là bằng hữu của nàng ấy, cũng là thê tử của ta và con dâu của Chu gia."

Tuân Hoán rất khó xử, giữa bạn và chồng, nàng ấy đều muốn, nhưng mà lần này nàng ấy lựa chọn giúp đỡ bạn của mình, khiến cho chồng và cha chồng của mình bị mất chức quan.

Tuân Hoán rơi vào mâu thuẫn. Nhưng mà nàng trời sinh không giống người thường, cách xử lý vấn đề khá to gan, nói: "Ta có một cách, nhưng cách này phải có sự đồng ý của cha."

Chu Phủ mời cha đến. Ba người con dâu, con trai và cha chồng ngồi xuống mật đàm.

Nghe thấy cách của Tuân Hoán, Chu Phủ phản đối ngay: "Không được, làm sao ta có thể làm ra chuyện như vậy."

Chu Phỏng ngược lại không nói năng gì: "Người làm chuyện lớn không quan tâm đến tiểu tiết. Nếu con dâu đã không ngại, con là nam tử, thoải mái hơn đi. Ta cảm thấy có thể thử xem. Bây giờ tình hình triều đình như thế, Chu gia chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, muốn đánh bại kẻ địch, trước hết phải hiểu rõ kẻ địch."

Tuân Hoán cũng khuyên chồng rằng: "Chàng và ta đều tin tưởng nhau, đây chỉ là kế tạm thời, muốn bắt sói thì đừng tiếc trẻ nhỏ. Hơn nữa đây lại không phải là sự thật."

Vợ và cha đều đồng ý, cho dù Chu Phủ có không cam lòng cũng chỉ có thể gật đầu.

Tuân Hoán làm việc luôn nhanh gọn lẹ, nói làm là làm ngay. Nàng ấy vội vàng thu dọn túi nhỏ, sau đó cưỡi ngựa lao ra khỏi nhà. Chu Phủ thúc ngựa đuổi theo sát, hét lớn: "Hoán nương, đứng lại!"

Tuân Hoán không nghe, chạy lung tung trên đường lớn, rêu rao gây sự chú ý. Nếu đá bay sạp bán của tiểu thương bên đường, thì sẽ ném cho người ta một lá vàng để bồi thường. Chu Phủ đuổi theo sát phía sát.

Chu gia ở Thanh Khê phía đông bắc Kiến Khang. Tuân gia thì ở Trường Can Lý phía tây bắc Kiến Khang. Vợ chồng hai người đuổi nhau xuyên qua đông tây nam bắc. Cô vợ nhỏ giận dỗi, náo loạn cả thành đều biết. Cảnh náo nhiệt chỉ đứng sau cảnh năm đó Tào Thục dẫn theo năm mươi gia đinh đòi đến bến đò Đào Diệp đòi đánh đòi giết xé sát bồ nhí. Lúc đó Vương Đạo còn là thừa tướng, tự mình lên xe bò dùng phất trần quất lưng bò mà đến.

Tuân Hoán đến Tuần phủ ở Trường Can Lý, người gác cửa vội vàng mở cửa đón bà cô nổi tiếng này. Tuân Hoán thúc ngựa chạy vào cửa, nói với người gác cửa: “Đóng cửa lại!"

Người gác cửa chỉ Chu Phủ cưỡi ngựa đuổi ở phía sau: "Nhưng mà cô gia..."

“Đóng cửa!” Tuân Hoán điều khiển con ngựa, con ngựa dùng vó sắt đạp cánh cửa lớn đóng lại. Tuân Hoán ném roi ngựa, dùng roi da thay cho then cửa, đóng cổng lại.

Chu Phủ không dám dùng ngựa đá vào cửa lớn nhà cha vợ, phi thân xuống ngựa, gõ gõ cửa: "Hoán nương! Nàng nghe ta giải thích!"

Người canh cửa muốn mở cửa cho cô gia đi vào, nhưng không dám đụng vào roi da của Tuân Hoán. Bà cô này ở trong nhà có địa vị cao, ai cũng không dám chọc.

Tuân Hoán nói: "Ai cũng không được mở cửa cho hắn vào."

Nói xong Tuân Hoán tức giận đi vào khuê phòng, ném bọc vải nhỏ, sau đó đi đến sân viện luyện kiếm. Tuân Hoán múa kiếm, từ xa nhìn thấy, một lớp ánh sáng màu bạc bao quanh cơ thể, ai cũng không dám tiến lại gần hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Chu Phủ đứng trước Tuân gia đợi đến đêm khuya, cũng không có người mở cửa, đành phải quay về nhà.

Liên tục ba ngày, Chu Phủ đều đến Trường Can Lý Tuân gia, đều bị cửa lớn đóng chặt đập vào mặt. Thành Kiến Khang thảo luận sôi nổi, nói Chu Phủ và Tuân Hoán cãi nhau mâu thuẫn, cô vợ nhỏ muốn ly hôn rồi.

Chuyện này cũng khó trách. Hôn sự này vốn không môn đăng hộ đối, trời sinh bất túc, dễ chết yểu.

Ngày thứ tư, Chu Phủ không đến Trường Can Lý nữa.

Ngày thứ năm, thừa tướng Vương Đôn phong Chu Phủ làm Nam Trung Lãng tướng, trở thành đại tướng tâm phúc.

Nghe tin Tuân Hoán sắp bị bỏ, Vương Ưng cực kỳ vui mừng. Người đàn bà thối kia dám vung kiếm với hắn, một người phụ nữ bị bỏ thì làm được trò trống gì. Vì vậy hắn mời Chu Phủ uống rượu, còn gọi một đám oanh oanh yến yến đến hầu hạ.

Vương Ưng chỉ vào người đẹp mặc quần áo màu hồng, nói: "Nữ tử hung ác nhà ngươi có nhu thuận được như vậy không?"

Chu Phủ thở dài: "Nếu nàng ấy có được một phần mười, phu thê chúng ta cũng sẽ không đến mức này."

Vương Ưng cười nói: "Hôm nay ta mời, Chu tướng quân cứ tùy ý lựa chọn."

Chu Phủ lắc đầu: "Trong thời gian quốc tang, đừng làm bậy, nếu bị người khác biết, bị dâng tấu, ta sẽ bị mất chức quan."

Vương Ưng nói: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu."

Chu Phủ vẫn từ chối: "Ta hiện tại thật không tiện. Hoán nương không tuân thủ nữ tắc, lỗ m4ng xông vào Đài Thành, còn vô lễ với thế tử nữa. Nàng vẫn luôn giấu ta, đặt Chu gia ở đâu? Ta chỉ mới giáo huấn nàng ấy mấy câu, nàng ấy liền chạy về nhà mẹ đẻ, nhất quyết ép ta nhận sai, đồng tình với hành động của nàng ấy. Như thế còn ra thể thống gì nữa? Có câu phu xướng phụ tùy, chẳng lẽ còn muốn làm ngược lại ta là trượng phu nghe lời thê tử?"

"Cho dù nàng ấy xuất thân danh môn thế gia, nhưng ta cũng không thể chịu đựng được. Ta muốn hưu thê, nhưng Tuân gia nói không thể chịu đựng nỗi hai người chúng ta, khăng khăng muốn hòa ly. Hưu thê là chỉ một mình nàng ấy làm sai, nhưng hòa ly chính là nói rõ cả hai người có vấn đề. Ta thì sai gì? Cho nên hai nhà Chu Tuần vẫn chưa đàm phán xong. Mỹ nhân áo hồng này- "

Chu Phủ đẩy người phụ nữ mềm mại như nước về phía Vương Ưng: "Ta tạm thời không muốn, tránh cho người Tuân gia bắt được lỗi sai của ta, bắt hòa ly."

Vương Ưng chỉ ước gì Tuân Hoán bị bỏ, sau đó sẽ hung ác đi mỉa mai châm biến nàng ta, vì vậy không kiên trì tặng người đẹp cho Chu Phủ nữa: "Vẫn là Chu tướng quân suy nghĩ chu đáo. Những mỹ nhân này ta nhận thay ngươi, chờ sau này ngươi hưu nữ tử hung dữ kia xong, ta lại đưa bọn họ cho ngươi."

Chu Phủ ôm quyền: "Đa tạ thế tử."

Hai người uống rượu, không say không về.

Bởi vì Chu Phủ đại nghĩa diệt thê, xích mích với Tuân gia, vạch rõ ranh giới với Tuân Hoán, nên được cha con Vương Đôn Vương Ưng trọng dụng, nhưng không biết rằng đây là một tiết mục "Chu Du đánh Hoàng Cái". Tuân Hoán là Chu Du, Chu Phủ là Hoàng Cái. Hai người rõ ràng náo loạn ly hôn, nhưng thật chất Chu Phủ ở trong tối ẩn núp dưới trướng Vương Đôn làm nội ứng.

*Chu Du đánh Hoàng Cái: vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, là điển tích về khổ nhục kế nổi tiếng thời Tào Tháo.