Đại Sư Linh Châu

Chương 8



19.

Trình Ngạn Bân lôi kéo tôi, không muốn cho tôi đi. Hiển nhiên là mấy tình huống vừa rồi đã hoàn toàn doạ anh ta sợ hãi.

“Cô không thể đi, đừng bỏ chúng tôi lại đây. Vương Thiến Nhiên vừa mất tích liền biết là chết. Chúng tôi ở đây nhiều người như vậy!"

Anh ta dùng hết sức kéo cổ tay tôi, tôi có chút không nói nên lời.

“Ai nói mấy người sẽ chết?"

Khi cả đám người đang tranh cãi túi bụi thì một giọng nữ phát ra từ trên thân cây.

“Tiểu bảo bối, mau ngủ đi, mẹ và con cùng nhau bước vào trong giấc mơ~"

Chỉ thấy Vương Thiến Nhiên đang đứng trên thân cây, trong ngực còn ôm một đứa trẻ toàn thân đen kịt.

Cô ấy đang ngâm nga một bài hát ru, với một nụ cười yêu thương trên khuôn mặt.

Trần Ngạn Bân rụt lại cánh tay đang giữ chặt lấy tôi, rồi vèo một cái trốn ra sau lưng tôi.

Tống Phỉ Phỉ chán ghét trợn mắt lên:

"Liễu Hoan Hoan! Cô tìm được cái người gì thế này. Cô bị mù hả?"

Lúc này, Vương Thiến Nhiên ngẩng đầu lên.

Cô ấy nở một nụ cười rất thê thảm nhìn Trình Ngạn Bân:



“Anh Ngạn Bân, anh muốn em chết đến thế sao?"

“Anh quên chúng ta cùng nhau đi nghỉ mát ở Maldives. Cùng nhau đi ngắm hoa anh đào Nhật Bản. Cùng nhau đến núi Trường Bạch ngắm cảnh tuyết sao?"

“Anh từng nói anh ở cùng Liễu Hoan Hoan là do bị người nhà ép buộc. Người anh yêu thương nhất chính là em!"

Vẻ mặt của Vương Thiến Nhiên tràn ngập ai oán xen lẫn vài nét thù hận. Nhưng một lúc sau vẻ mặt cô ấy thay đổi, đôi mắt của cô ấy lộ ra sự hung dữ.

“Đàn ông, đều đáng chết!"

Liễu Hoan Hoan thò nửa người ra từ phía sau Tống Phỉ Phỉ nói xong 1 câu liền rụt đầu lại:

“Nói trước nhé, nếu như cô giết ch.ế.t hắn ta. Thì không thể lại giết thêm tôi đấy!"

Chậc…chậc, đúng là đám nhà giàu.

20.

Anh Sát (Linh hồn trẻ sơ sinh) trong tay Vương Thiên Nhiên há miệng bay thẳng về phía tôi. Sau đó bị mắc kẹt trong một tấm lưới do tôi quăng ra.

Tấm lưới này là kiệt tác của Tống Phỉ Phỉ, nó được làm từ mấy sợi dây màu đỏ vừa rồi.

Kể từ khi có Tống Phỉ Phỉ, tôi đã thực sự được trải nghiệm niềm vui của những người nhiều tiền.

Ngày xưa chúng tôi chỉ dùng dây thừng không thôi, rất khó để kiếm được chu sa và gân chó đen.

Con chó đen phải hoàn toàn đen tuyền, không có một cọng lông nào màu khác và phải là con chó đen chết già tự nhiên.

Dù sao thứ này dùng để xua đuổi tà ma, trên thân thể không thể có chút oán hận nào.

Tống Phỉ Phỉ cảm thấy loại dây bện này dùng rất tối, liền trực tiếp vung tay lên dùng dây này đan thành một cái lưới.

Dù sao Phỉ Phỉ cũng mở một trại nuôi chó. Hiện giờ trong trại chó có hàng trăm con chó đen.

Cả người Anh Sát bị mắc kẹt trong tấm lưới, miệng hét lên những tiếng chói tai.

Hai mẹ con được liên kết với nhau (mẫu tử liền tâm). Mẫu Sát (linh hồn người mẹ) trong cơ thể Vương Thiên Nhiên trở nên hung dữ. Lập tức cũng ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào bén nhọn rồi lao về phía chúng tôi.

Lúc này, Lưu Nhạc vốn đang đứng ở phía trước đột nhiên đẩy Liễu Hoan Hoan lên. Còn anh ta nhanh chân trốn sang một bên.

Hai người đàn ông này thật đúng là, một người không bằng một người, người sau tệ hơn cả người trước!



Tôi nhanh tay lẹ mắt kéo Liễu Hoan Hoan về, một mình xông tới Vương Thiến Nhiên.

Mặc dù Mẫu Sát rất mạnh, nhưng công lực của Mẫu sát đã giảm đi rất nhiều khi nhập vào người Vương Thiến Nhiên.

Sau một vài cú đánh, tôi đánh bật được Mẫu Sát ra khỏi cơ thể của Vương Thiến Nhiên.

21.

"Phi Phi! Động thủ!"

Trong nháy khi Mẫu sát xuất ra khỏi người của Vương Thiến Nhiên Tống Phỉ Phỉ đã động thủ. Cô ấy đã tháo thẻ gỗ lôi kích trên cổ, đập thật mạnh vào trán mẫu sát. Tôi lại thừa dịp cơ hội này móc ra hồ lô đem đôi mẫu tử sát này thu vào.

Thi Thể của mẫu tử sát đã trở thành Quỷ sát là loại linh hồn và thể xác thuộc hàng bất tử.

Chỉ bằng cách đốt cháy xác chết của mẫu Tử sát, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ.

Mẫu tử sát biến mất, Vương Thiên Nhiên cũng trợn mắt ngã lăn xuống đất.

Sương mù vây xung quanh chúng tôi cũng dần dần tan đi, mọi người phát hiện chúng tôi chưa hề bước ra khỏi chỗ cái cây đổ.

Liễu Hoan Hoan không khách khí tát hai phát vào mặt Vương Thiến Nhiên. Vương Thiến Nhiên ôm mặt ngồi bệt trên đất, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng bệch.

Đánh xong Vương Thiến Nhiên, Liễu Hoan Hoan quay lại hung ác trừng mắt nhìn Lưu Nhạc. Cuối cùng Lưu Nhạc cũng không nhịn được nữa, sợ tới mức ngã quỵ xuống đất.

“Tôi cũng không muốn! Nhưng Liễu Hoằng Thịnh dùng thủ đoạn ép buộc công ty của gia đình tôi!"

“Vòng vốn tài chính của công ty tôi bị đứt. Đây là tâm huyết mà tôi đã bỏ ra nhiều năm. Tôi không thể nào làm khác được!"

“Liễu Hoằng Thịnh nói chỉ cần tôi vào trong biệt thự. Dùng mọi cách để nhổ chiếc đinh gỗ đào ở góc sân phía Tây Bắc ra. Nếu tôi làm được anh ấy sẽ giúp tôi ổn định công ty”

“Tôi thực sự chỉ rút ra một cái đinh mà thôi!"

Sắc mặt Liễu Hoan Hoan đen như đế giày, Tống Phỉ Phỉ nghiêng người về phía tôi thì thầm:

“Liễu Hoằng Thịnh là con trai của chú Liễu Hoan Hoan. Chậc...chậc... Nhà giàu nha~”

22.

Trời đã khuya, càng lúc càng muộn sắp đến giờ tý, tôi đi tới ngăn cản trò hề này.



"Được rồi, chúng ta về nhà rồi tính toán tiếp, giờ tý mà còn không xuống được núi. Mấy người các ngươi đều phải chết ở chỗ này."

Liễu Hoan Hoan há hốc mồm, hít một hơi rồi hỏi:

“Giờ Tý là giờ gì?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Tống Phỉ Phỉ liếc mắt:

"Ngu ngốc, là mười một giờ đêm, còn ba giờ nữa."

Mọi người ngay lập tức căng thẳng hơn.

Trần Ngạn Bân và Lưu Nhạc theo sát phía sau Tống Phỉ Phỉ. Chỉ hận cha mẹ đã sinh cho bọn họ có hai chân.

Liễu Hoan Hoan đi trước mặt tôi mà không nói một lời. Vẫn giữ khoảng cách chừng một mét với Vương Thiến Nhiên.

Chỉ trong một đêm, tình yêu, tình bạn và gia đình bị phản bội gấp ba lần, rõ ràng đã giáng một đòn nặng nề vào tinh thần Liễu Hoan Hoan.

Vương Thiến Nhiên thường xuyên quay đầu lại, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Mẫu Tử sát đã bị tôi thu lại trong hồ lô. Về sau trên đường xuống núi không có thêm chuyện gì xảy ra. Nhóm chúng tôi nhanh chóng xuống đến chân núi.

Khi chúng tôi ra đến đường cái, điện thoại di động của Tống Phỉ Phỉ đã có tín hiệu.

Phỉ Phỉ gọi vài chiếc xe đến đưa tất cả chúng tôi đến biệt thự của cô ấy ở ngoại ô thành phố.

Nhưng ba người Lưu Nhạc hiển nhiên không muốn ở cùng với Liễu Hoan Hoan. Vì vậy họ đều tìm một cái cớ và vội vàng bỏ chạy.