Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 57



.

Buổi chiều Thường Hiên vừa trở về, Hồ Nhất Giang đã xách một vò rượu ngon qua đây, huynh đệ hai người cũng đã lâu không gặp, hai người đầu tiên là hàn huyên một phen, rất nhanh muốn uống rượu.

Hồ Nhất Giang lại dừng lại, vuốt bộ râu lộn xộn của hắn nói: "Bình rượu ngon này là Trúc Diệp Thanh thượng đẳng, là một huynh đệ của ta đưa cho, chôn dưới đất đã hơn hai mươi năm rồi đó."

Thường Hiên không rành rượu, bất quá trước kia đi theo cha ra ngoài làm việc cũng gặp qua vài trường hợp, cũng có thể uống vài chén. Lập tức hắn xách cái bình đầy bùn đất lên ngửi ngửi, chỉ cảm thấy mùi thơm ngát xộc vào mũi, không khỏi khen: "Quả nhiên là rượu ngon."

Hồ Nhất Giang gật gật đầu: "Huynh đệ ta hai người cũng là quen biết nhiều ngày, đến bây giờ còn chưa thấy qua Thường đại thúc của chúng ta đó, ta lúc này mới cân nhắc đem bình rượu ngon trân quý nhiều năm lấy ra, mời Thường đại thúc cùng nhau nếm thử."

Thường Hiên vừa nghe lời này, nhìn mắt Hồ Nhất Giang, chỉ thấy ánh mắt vị đại ca kia sang lên cười giống như một con hồ ly, nhất thời trong lòng hiểu được tám phần. Xem ra hôm nay Hồ đại ca này là muốn hướng về phía cha nhà mình thị uy.

Hồ Nhất Giang rốt cuộc là người không giấu được tâm sự, ha ha cười vài tiếng, sờ sờ đầu, ấp a ấp úng nói: "Thường huynh đệ, lão Hồ ta có chút tâm sự như vầy..."

Thường Hiên thấy trên khuôn mặt ngăm đen của hắn không ngờ có phiếm hồng, vội vàng gật đầu nói: "Hồ đại ca, đệ hiểu, không có gì đâu, ta lại uống rượu, uống rượu đi."

Lúc này vừa vặn tiểu nha hoàn Tế Vân bê một cái khay lên, Thường Hiên cảm thấy để cho một nha hoàn nhìn ra manh mối vẫn là không tốt, vội vàng chuyển đề tài: "Hồ đại ca, hiện nay trong kinh có chuyện gì không, nói nghe một chút."

Hồ Nhất Giang vừa nghe lời này, nhất thời hưng trí, mặt cũng không đỏ, lời nói cũng lưu loát: "Ái chà, nói đến chuyện mới mẻ, ta hôm nay cũng thấy một chuyện, có liên quan đến người trong phủ các đệ đó!"

Thường Hiên nghe thấy, vội hỏi là chuyện gì. Kỳ thật Thường Hiên gần đây vội vàng kinh doanh phường thêu Phúc Vận Lai, cũng đã lâu không hề quay lại trong phủ, lúc này thật không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hồ Nhất Giang lại chớp mắt vài cái, cười nói: "Đệ có biết đường khẩu phố kia không?"

Thường Hiên vừa nghe, lại chọn mi. Đường khẩu phố hắn đương nhiên biết, từ lúc tam thiếu gia còn nhỏ đã không ba thì năm ngày trốn ra đường khẩu phố tìm chuyện vui, Thường Hiên cũng đi theo. Đương nhiên, những chuyện trong phòng không đến lượt một người hầu như hắn, hắn bình thường là ở bên cạnh xem thôi.

Nay Hồ Nhất Giang nhắc tới, còn nói cái gì có liên quan đến hầu phủ, trong lòng Thường Hiên nhất thời có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Hồ Nhất Giang mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay, tam thiếu gia trong phủ các ngươi tranh giành tình nhân!"

Thường Hiên nghe được nhíu mày, hắn biết vị tam thiếu gia nhà mình kia luôn luôn không phải là chủ nhân yên tĩnh, hái hoa ngắt cỏ là thường xuyên có, nhưng ngài ấy còn hơi có chút đa tình, còn xem trọng hoa cỏ này, thường xuyên lén lút ở nhà chuyển bạc ra trợ cấp mấy hoa cỏ đó. Nay tình nhân bị cướp đoạt, phỏng chừng tam thiếu gia khó tránh khỏi tức giận.

Hồ Nhất Giang xem sắc mặt Thường Hiên, biết hắn quen biết tam thiếu gia này, nên tiếp tục bát quái nói: "Ngươi đoán là ai cùng giành tình nhân với hắn? Thì ra là con trai của Bát Vương gia!"

Thường Hiên nghe đến đó mặt mày nhăn càng nhiều, bát Vương gia và đương kim hoàng thượng cùng là con trai của Thái Hậu, con trai ông ta lại được Hoàng Thượng yêu thích, đối phương lai lịch không nhỏ, nếu tam thiếu gia ứng phó không tốt, chỉ sợ việc này xảy ra chuyện bất ngờ.

Hồ Nhất Giang uống một ngụm trà, lại ngậm miệng không nói chuyện nữa.

Thường Hiên đành phải hỏi: "Sau đó thế nào?"

Hồ Nhất Giang ha ha nở nụ cười, rung rung bộ râu rậm nói: "Kỳ thật cũng không có gì, hai bên dường như đánh nhau một trận, sau lúc ta đi qua xem, đã bị quan phủ mời đi rồi."

Thường Hiên nghe xong, trên mặt hơi có chút lo lắng, hắn biết vị tam thiếu gia lỗ mãng kia đã gặp phải chuyện này, sợ không xong việc tốt rồi.

Hồ Nhất Giang thấy sắc mặt Thường Hiên, biết hắn lo lắng, lập tức sờ sờ đầu, cũng biết mình lắm miệng, đành phải an ủi nói: "Không có việc gì đâu, cảnh hầu phủ các người cũng đâu sợ bọn họ."

Thường Hiên trong lòng cười khổ, Hồ Nhất Giang là người giang hồ không hiểu những chuyện này, vương hầu quý tộc trong lúc có chuyện, một người có sợ hay không làm sao có thể nói rõ ràng được đây.

Hai người đang nói, chợt nghe bên ngoài cửa phòng mở, ra bên ngoài nhìn quả nhiên là Thường quản sự đến đây. Lập tức hai người vội vàng nghênh đón, Thường Hiên cũng lập tức thôi, Hồ Nhất Giang kia đi ra rất là thân thiết, một ngụm một tiếng thúc, gọi Thường quản sự tự nhiên giống như một đứa cháu ruột.

Lúc này A Phúc và Nhạc phu nhân cũng từ phòng bếp đi ra, Nhạc phu nhân thấy Hồ Nhất Giang gọi Thường quản sự là thúc, trên mặt có chút khó coi, bất quá nghĩ đến Hồ Nhất Giang và Thường Hiên là xưng hô huynh đệ, bây giờ Hồ Nhất Giang gọi như vậy cũng không có gì không đúng, thẩm chỉ có thể ngầm bực trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Nhất Giang.

Hồ Nhất Giang làm bộ không thấy, thân thiết lôi kéo tay Thường quản sự vào nhà, trong miệng còn nói cháu cố ý mang theo rượu ngon đến, hôm nay nhất định phải nếm thử.

Thường quản sự ngày thường ra vào hầu phủ nhà cao cửa rộng, lui tới cũng đều là nơi cấp bậc lễ nghĩa, làm sao gặp được loại người như Hồ Nhất Giang vừa đến là trực tiếp kéo tay, mày lập tức cũng vô thức nhíu lại, bất quá vẫn theo Hồ Nhất Giang vào nhà.

Ba người đàn ông ngồi vào chỗ của mình, Hồ Nhất Giang tự giới thiệu, Thường Hiên vội vàng bên cạnh mở đầu.

Thường quản sự tự nhiên đã sớm nghe nói Hồ Nhất Giang này là người thế nào, này lập tức vội vàng chắp tay cảm tạ Hồ Nhất Giang, dù sao người ta đã giúp Thường Hiên. Hồ Nhất Giang cũng hào sảng, vỗ ngực nói sau này đều là người trong nhà, không cần khách sáo, hơn nữa mấy năm này mọi người đối với Nhạc muội tử rất chiếu cố, cháu còn muốn cảm ơn mọi người. ( tự mình đa tình quá =.= )

Hắn vừa nói lời này, Thường quản sự mày lại hơi nhíu, bất quá cũng không nói gì, chỉ thuận miệng khách sáo vài câu.

Lúc này A Phúc vừa vặn bê thức ăn đi lên, nghe được một tiếng Nhạc muội tử kia, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Kỳ thật Nhạc phu nhân hiện nay là hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tính ra kì thật tuổi tác so với Hồ Nhất Giang còn lớn hơn, nay thế nhưng lại bị Hồ Nhất Giang xưng là muội tử như vậy.

A Phúc trở lại phòng bếp nói với Nhạc phu nhân chuyện này, Nhạc phu nhân hung hăng dùng cây cời lò chọc chọc, trong miệng thầm oán nói: "Hồ Nhất Giang, cũng thật hồ nháo!"

A Phúc lại cười nói: "Nhạc thẩm thẩm, con cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện xấu."

Nhạc phu nhân không rõ chân tướng, nâng mắt oán giận nói: "Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ là chuyện tốt sao?"

A Phúc gật gật đầu, tươi cười nói: "Lát nữa thẩm đưa đồ ăn lên, nhìn thần sắc cha con, nếu ông ấy vì lời này mà sắc mặt không tốt, vậy tức là ông ấy đối với thẩm có lòng."

Nhạc phu nhân cúi đầu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có lý."

Sau một lát, Nhạc phu nhân một tay bê năm món ăn lên, lúc đi vào đã thấy Thường quản sự tuy rằng cũng hòa hợp cùng ăn cơm uống rượu, nhưng nhìn thần sắc quả thật có chút không tập trung, lập tức trong lòng thẩm lại vui vẻ.

Ai ngờ Hồ Nhất Giang thấy Nhạc phu nhân lại đây, vội vàng vui vẻ đứng lên tiếp đón, trong miệng còn nói: "Ăn một chút cơm như vậy, lại khiến nàng thêm mệt." Lời nói trong đó còn pha chút thân thiết.

Nhạc phu nhân nghe lời này, lại dùng dư quang trong mắt tiếp tục nhìn Thường quản sự, nào ngờ Thường quản sự vẫn ngồi yên bốn bề tĩnh lặng, trên mặt thần sắc không đổi, nhất thời trong lòng thẩm lại có chút nhụt chí, nghĩ người này thật sự là khó có thể nắm bắt.

Ăn cơm xong, Thường Hiên cũng không biết làm sao, Hồ Nhất Giang cứ nói năng bậy bạ, Thường quản sự có vẻ đăm chiêu.

Sau Hồ Nhất Giang uống say khướt, Thường Hiên đành phải đưa hắn về, hắn lại muốn lôi kéo Nhạc phu nhân cùng đi chung, cuối cùng không có cách nào, Nhạc phu nhân và Thường Hiên cùng đi tiễn người.

====

A Phúc phân phó Tế Vân thu dọn đống hỗn độn trên bàn, bản thân lại đưa lên một ly trà sau khi ăn xong, thuận miệng hỏi cha chồng: "Cha, gần đây trong phủ không bận chứ?"

Thường quản sự cầm lấy trà kia, uống một ngụm, thở dài nói: "Trong phủ rất tốt, chỉ là hôm nay có chút chuyện." Khi nói chuyện, thần sắc hơi có chút ủ rũ.

A Phúc kỳ thật là muốn đem đề tài dẫn tới Nhạc phu nhân, nhưng không ngờ tới trong phủ thật đúng là xảy ra chuyện, nên vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thường quản sự lại ngậm miệng không đề cập tới việc này, thân thiết nhìn A Phúc, nhẹ giọng nói: "A Phúc, tự con cũng cần phải chú ý thân mình thật nhiều, để Thường Hiên ở cạnh con nhiều một chút."

A Phúc cúi đầu, nhấp môi cười nói: "Thường Hiên nay bận rộn, con có Tế Vân và Nhạc phu nhân ở cùng là được rồi."

Thường quản sự lại lắc đầu: "Tế Vân rốt cuộc vẫn là tiểu nha hoàn, Nhạc phu nhân ——" ông nói tới đây hơi hơi dừng lại.

A Phúc nâng mắt, cẩn thận xem thần sắc cha chồng, ai ngờ cha chồng Thường quản sự lại giống như không chút để ý nói: "Nói thế nào thì đó cũng là người ngoài, người ta có chuyện làm ăn của mình cần chú ý. Lát nữa ta và Thường Hiên nói chuyện, bảo nó trước hết nên đem chuyện phường thêu thả lỏng ra."

====

Buổi tối ngày hôm sau, Thường Hiên ở đầu giường đặt một lò sưởi rồi ôm A Phúc, đầu tiên áp vào trên bụng A Phúc nghe ngóng động tĩnh một phen, sau đó thỏa mãn đem đầu mình nằm ở trên đùi A Phúc nói: "A Phúc, sau này ta muốn trở về với nàng sớm một chút."

A Phúc nhịn không được nở nụ cười, lấy tay vuốt mái tóc đen của Thường Hiên, ôn nhu nói: "Không phải là do cha đã nói gì với chàng chứ?"

Thường Hiên dùng cái mũi cọ cọ chân nàng, nhẹ giọng nói: "Ừm, cha nói, nhất định phải ở cạnh nàng, nói chuyện này đối với phụ nữ là lần đầu khó khăn."

A Phúc nghe hắn nói nghiêm túc, mũi cũng có chút lên men, nghĩ mình gặp được cha chồng tốt như vậy cũng là phúc phần của mình.

Từ sau ngày ấy, Thường Hiên quả thật là đi trễ về sớm, tận lực rút ngắn thời gian để ở cùng A Phúc, sờ sờ cái bụng nghe một chút động tĩnh, có đôi khi còn có thể cảm giác được đứa nhỏ ở trong bụng đá chân nghịch ngợm nữa.

Mỗi khi đến lúc này, Thường Hiên lại mừng rỡ: "Tiểu nha đầu của chúng ta sức lực thật lớn."

A Phúc bật cười: "Trong bụng ta rõ ràng là một bé trai, bằng không sao có thể bướng bỉnh như vậy chứ."

Thường Hiên cũng không vui, vuốt bụng A Phúc, không nể mặt ra lệnh nói: "Con ở bên trong nghe nha, ta là cha Thường Hiên của con, ta nghĩ muốn một bé gái thật xinh đẹp, không cho còni là bé trai!"

A Phúc trắng mắt liếc Thường Hiên một cái, đẩy tay hắn ra, mềm nhẹ vỗ về cái bụng, sủng nịch nói: "Con à, con cần phải nghe cho rõ, người mẹ ta đây thích nhất con trai, con không thể là cong ái, nhất định phải là trai."

Bởi vì chuyện của Vượng phu nhân, nàng cảm thấy mình cần phải sinh một bé trai.

Thường Hiên muốn sờ nữa, A Phúc lại lấy tay ngăn không cho hắn sờ, còn kì quái nhìn hắn nói: "Chàng không được nói nữa, cẩn thận dọa sợ con của ta đó!"

Thường Hiên ủy khuất nhìn bụng A Phúc, hơi có chút đáng thương hề hề nói: "Con ở trong bụng nàng, trai gái còn không phải do nàng định đoạt sao."

A Phúc nghe vậy nhịn không được lại nở nụ cười: "Sao lại là là ta định đoạt chứ, ngày đó đứa bé này còn không phải chàng đưa tới sao."

Nàng nói lời này cũng không nghĩ nhiều, đợi khi nói ra, mới hiểu được, nhất thời trên mặt phiếm hồng, cúi đầu mỉm cười không nói.

Thường Hiên lại hứng khởi, tiến đến bên tai A Phúc, giọng điệu ái muội nói: "Nếu thai này là bé trai, lần sau ta lại ra sức ở trong bụng nàng tạo ra một bé gái, thế nào?"

A Phúc cúi đầu không trả lời.

Thường Hiên lôi kéo tay A Phúc làm nũng: "A Phúc, ta muốn một bé gái, một bé gái giống nàng."