Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 86: Một gián điệp hai mang thành thục



Cho mọi người lui ra ngoài.... Nam Cung Thiến Nhu nhướng mày, nhìn Hứa Thất An đầy địch ý.

Hắn là kim la, mà bị một đồng la yêu cầu cho ra ngoài.

Sắc mặt Ngụy Uyên khẽ biến đổi, nhẹ nhàng gật đầu: "Hai người các ngươi đi ra đi. Dương Nghiên, các ngươi giám sát lẫn nhau, không được nghe lén."

Nam Cung Thiến Nhu nhìn Hứa Thất An chằm chằm.

Một đồng la nho nhỏ, mới gia nhập Đả Canh Nhân chưa được mấy ngày, đã liên tục được nghĩa phụ triệu kiến, giờ còn vì hắn yêu cầu, mà nghĩa phụ bảo mình với Dương Nghiên đi ra.

Làm Nam Cung Thiến Nhu rất khó chịu.

Rõ ràng là ta tới trước.

Hai kim la rời khỏi Chính Khí Lầu, Nam Cung Thiến Nhu cười lạnh: "Đường đường là kim la, lại bị thuộc hạ đồng la qua mặt. Rõ ràng hắn không có để ngươi vào mắt."

Dương Nghiên trầm mặc không nói.

Nam Cung Thiến Nhu không vui: "Ta đang khích bác ly gián, ngươi cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ."

Khuôn mặt cứng đơ như điêu khắc của Dương Nghiên vẫn giữ nguyên không thay đổi, giọng thản nhiên: "Tư chất của hắn như thế nào, ngươi biết rõ. Ngụy công muốn bồi dưỡng hắn, ngươi cũng biết rõ."

"Nhưng hắn không coi ngươi ra gì, là sự thật."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm?" Dương Nghiên hỏi lại.

Nam Cung Thiến Nhu liếc mắt, võ mị đa tình, giọng không có ý tốt: "Phải phải phải, hắn là thuộc hạ của ngươi mà, phải giữ lại phần tình nghĩa này chứ."

Dương Nghiên gật đầu.

Nam Cung Thiến Nhu xoay người bỏ đi, cười rầu rĩ: "Không vui vì hết. Ta đi tìm đám đồ chơi khác chơi."

Hắn đi về phía địa lao.

...

Lầu bảy Chính Khí Lầu, phòng trà.

Hứa Thất An: "Thuộc hạ muốn báo cáo về án Bình Viễn Bá."

Ngụy Uyên trầm giọng: "Thiên Địa Hội?"

Suy ra cái này rất dễ. Nếu Hứa Thất An chỉ là có manh mối về án Bình Viễn Bá, hắn có thể bẩm báo ngân la cấp trên, thậm chí kim la, chứ không phải báo thẳng với ông ta.

Nói một cái là biết ngay Thiên Địa Hội, hai người quả là ăn ý.

Hứa Thất An: "Người giết Bình Viễn Bá chính là số sáu."

Ngụy Uyên im lặng một lát, hỏi: "Lý do?"

"Một sư đệ của số sáu bị tổ chức môi giới bắt cóc, sinh tử không biết, hắn men theo manh mối, truy tìm nguồn gốc, tập trung vào Bình Viễn Bá...." Hứa Thất An kể lại chuyện mình giúp số sáu đào thoát, tránh né thuật sĩ của Ty Thiên Giám thế nào, đầu đuôi nói hết.

Chỉ có quyển tập được Đại Nho tặng, được đổi thành đường đệ Hứa Tân Niên tặng.

Rầm!

Ngụy Uyên vung tay áo quét rơi chén trà, mảnh sứ vỡ văng tung tóe khắp nơi, sắc mặt không còn ôn hòa, ánh mắt sắc lẻm như dao găm.

"Hứa Thất An, tự thả nghi phạm, phạm tội đồng lõa." Ngụy Uyên quát.

Áp lực cường đại đập vào mặt, Hứa Thất An có ảo giác như gặp phải bão tố.

"Ty chức biết tội!" Hứa Thất An lập tức nhận tội, nói to: "Ty chức tự biết nghiệp chướng nặng nề, sợ hãi suốt một ngày một đêm, cuối cùng không thoát được lương tâm khiển trách, quyết định khai báo thẳng thắn với Ngụy công, muốn giết hay lưu đày, tùy Ngụy công quyết định. Chỉ là lương tâm của ty chức không phải thẹn vì Bình Viễn Bá chết tiệt đó, mà thẹn với lòng tin và sự tài bồi của Ngụy công..."

Ngụy Uyên mặt không thay đổi, lạnh như băng.

"Hôm nay ty chức nói chuyện phiếm với đồng liêu, mới biết Ngụy công bị bệ hạ chỉ trích, bị chư công triều đình bắt được nhược điểm, thừa cơ công kích...." Hứa Thất An tình thâm ý thiết: "Ty chức luôn ghi nhớ ân trọng như núi của Ngụy công dành cho ta...."

Sắc mặt Ngụy Uyên hơi giảm đi, cắt ngang: "Ân trọng như núi thì nói quá. Nói thẳng nguyên nhân đi."

.... Không phải, đại lão, sao ngươi không đi theo bài bản? Thế mà ngươi vẫn còn lăn lộn trên quan trường được? Mặt Hứa Thất An cứng đờ.

Hắn dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ: "Bình Viễn Bá âm thầm bồi dưỡng tổ chức mua bán người, ở kinh thành buôn bán nhân khẩu, kiếm rất nhiều tiền. Đám môi giới đó lừa hài tử và nữ nhân, bán vào thanh lâu, bán cho các hắc tác phường, đào tạo chúng thành đạo tặc, thậm chí chặt tay chân, quấn da chó đen lên người...."

Hắn thuật lại những lời số sáu đã từng nói, trong ngôn ngữ, không che giấu sự căm hận của mình với Bình Viễn Bá.

Ngụy Uyên cụp mắt, kiên nhẫn nghe, vẻ trầm tư.

Hứa Thất An nói xong, ông ta mới bình thản nói: "Châm trà."

Nói như thế, cho thấy Ngụy Uyên đã "Tha thứ" cho hắn.

Hứa Thất An lập tức đi châm trà, hệt như kiếp trước hầu lãnh đạo trong đồn công an.

Ngụy Uyên nhấp ngụm trà, trầm mặc mấy giây, lắc đầu: "Ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Địa Hội? Hiểu bao nhiêu về Địa Tông Kim Liên?

"Theo điều tra của nha môn, Bình Viễn Bá đúng là đứng sau lưng tổ chức mua bán người, nhưng số sáu đó thật là vì cái gọi là sư đệ, không có mục đích gì khác sao?

"Có lẽ Bình Viễn Bá còn dính đến chuyện khác, có lẽ tổ chức mua bán người đó đã làm gì đó, mới dẫn tới họa sát thân, ngươi có từng nghĩ tới những điều này chưa?

"Trong thời gian tra xét toàn thành, rất là hỗn loạn, bốn ngày nữa, chính là ngày bệ hạ tế tổ. Không được bỏ sót một cái gì."

Ông ta đang dạy mình cách làm, phân tích cho mình, ông ta thật sự muốn bồi dưỡng mình.... mặt Hứa Thất An hơi động, trong lòng tăng thêm thiện cảm với đại hoạn quan.

Ông ta nhận mình làm thủ hạ, mình lại muốn gọi ông ta là ba ba, mình đúng là ti tiện quá...

"Ngụy công giáo huấn rất phải." Hứa Thất An cúi đầu.

Ngụy Uyên "Ừ" một tiếng, khen ngợi: "Mặc kệ thế nào, ngươi cũng đã làm rất tốt. Đi xuống trước đi, chuyện này ta sẽ phái người điều tra. Ngươi tiếp tục tiềm phục tại Thiên Địa Hội, mục tiêu trong ngắn hạn là bắt được số một."

"Ty chức nhất định toàn lực ứng phó." Hứa Thất An nói to.

Rời khỏi Chính Khí Lầu, Hứa Thất An thở ra một hơi, biết lần này mình đã thành công, đã lấy được lòng tin của Ngụy Uyên.

Muốn củng cố vị trí, muốn bò lên cao, nhất định phải học được đứng về phe ai, ôm lấy đùi ai.

Dù là thời đại nào thì cũng vậy, cả kiếp trước của Hứa Thất An cũng thế.

Một thời gian dài sau đó, hắn phải không ngừng đi kiếm thiện cảm của Ngụy Uyên, được ông ta tin tưởng.

Lần này thẳng thắn với Ngụy Uyên, là Hứa Thất An đã nghĩ kĩ trong đầu, chứ không phải làm tùy hứng.

Đầu tiên, Đả Canh Nhân nha môn rất phản cảm với loại người như Bình Viễn Bá, đi tra án không hề tích cực, cũng không có ý đi “trả thù” cho lão lắm.

Tiếp theo, hắn đã lấy được một lực ảnh hưởng nhất định trong Thiên Địa Hội, số hai và số bốn đã khá là chấp nhận hắn.

Khả năng rất cao Ngụy Uyên sẽ không vì việc nhỏ này mà bỏ qua việc để ý tới Thiên Địa Hội, bỏ qua tiểu tử dễ thương lanh lợi là hắn.

Cuối cùng, lời của Ngụy Uyên, cũng là suy nghĩ của Hứa Thất An.

Hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn số sáu và Thiên Địa Hội, muốn đối phó cáo già, thì chỉ có cáo già.

Cho nên, vào lúc hoang mang, tìm Ngụy Uyên là không sai.

Đương nhiên, là một điệp viên hai mang chuyên nghiệp, nhất định phải có những động tác không theo chuẩn mực.

Hứa Thất An tới một chỗ hẻo lánh không người, móc kính nhỏ ngọc thạch ra, truyền tin lên:

"Số sáu, ta nhận được tin, Đả Canh Nhân đã nắm được vài manh mối không rõ lai lịch, rất có thể bất lợi với ngươi, ngươi nên sẵn sàng, kịp thời rút khỏi."

Địa Thư truyền tin gần như là ngay tức khắc, giữa nó và chủ nhân có một mối liên hệ khó hiểu, một khi có tin tức truyền vào, người cầm nó sẽ biết ngay.

Tuy nhiên, Địa Thư là một chỉnh thể, không thể truyền tin nói chuyện riêng, đây là khuyết điểm lớn nhất của nó. Hứa Thất An không chỉ một lần tiếc hận vì việc này.

Hậu viện Dưỡng Sinh Đường, vì chữa thương cho "Chó đen", số sáu khoanh chân ngồi xuống, bỗng lòng có cảm ứng, lấy Địa Thư ra.

Tin của số ba hiện trên mặt kính, làm gương mặt chữ điền của số sáu khẽ biến sắc.

Đả Canh Nhân nhanh như vậy?

Chỉ mới qua một ngày, đã tìm ra manh mối, có thể khiến mình gặp nguy hiểm, khiến số ba không thể không ra mặt nhắc mình?

Mà khoan, làm sao số ba biết được chuyện này?

Hắn vừa sinh nghi ngờ, đã nhìn thấy số một vẫn luôn ngồi im xem lần đầu tiên chủ động lên tiếng:

【 số một: Số ba, làm sao ngươi biết thông tin nội bộ của Đả Canh Nhân? 】

Số một rất để ý chuyện này nhỉ. Quả nhiên, chỉ cần dính đến công việc của giới cao tầng kinh thành, là hắn (nàng) ta liền đặc biệt quan tâm.

Hứa Thất An không trả lời ngay, mà chọn lọc từ ngữ, nghĩ chốc lát, mới đáp:

【 số ba: Ngươi thấy thế nào? 】

Hắn biết những Địa Thư khác đang ngồi nhìn, yên lặng thu thập tin tức. Hứa Thất An phải đưa ra được lời giải thích hợp lý, đủ tin cậy, mới nặn được đầy đặn nhân vật mình tạo ra.

Đề cao hình tượng của mình.

【 số ba: Nho gia chính thống chi tranh kéo dài hơn hai trăm năm, thư viện chúng ta không có khả năng ngồi yên chờ chết.】

Nói như này là có ý gì?... Thư viện Vân Lộc có người trong nha môn Đả Canh Nhân? Hẳn ý của số ba là như vậy, ám chỉ thế này đã quá rõ ràng rồi.

Đám Địa Thư nhất thời đều hưng phấn.

Một quả dưa to quá.

Số một không nói gì, im lặng một cách quỷ dị, khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ thật sự trong lòng hắn (nàng) ta.

Hứa Thất An thăm dò:【 số một, ngươi có thể thử tìm ta. 】

Đây là khiêu khích, cũng là thăm dò.

Nếu số một đáp lại, hoặc sau lưng thật sự làm như vậy, Hứa Thất An có thể nhờ đó lần ngược lại ra thân phận của hắn (nàng) ta.

Đả Canh Nhân là nha môn trực thuộc hoàng thất, là lãnh địa của Ngụy Uyên.

Thế lực bình thường không thể nào vào được, mà dù có xếp được người vào, cũng tuyệt đối không phải trong giới cao tầng.

Mà đám gia hỏa ở tầng dưới chót thì cơ bản là không có tài nguyên và năng lực để làm gián điệp.

Số một là người thông minh, mặc kệ lời khiêu khích của Hứa Thất An.

Thấy một hồi lâu không ai nói gì, số sáu đưa tin tức vào:【 số sáu: mấy ngày tới ta sẽ đặc biệt chú ý, số ba, ta lại nợ ngươi một cái nhân tình. 】

【 số ba: Các hạ hành hiệp trượng nghĩa, tâm địa thẳng thắn, là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo. 】

【 số sáu: Thí chủ đại thiện. 】

Số sáu dùng thân phận tăng nhân trả lời, cho thấy hắn đã thật lòng chấp nhận Hứa Thất An.

Hứa Thất An hài lòng cất gương đi, thầm nghĩ, ngươi cũng đừng cảm kích quá sớm, nhân tình đó sớm muộn gì ngươi cũng phải trả thôi.

"Ngụy Uyên đã tin tưởng mình hơn, còn cho số sáu nợ một nhân tình lớn, để lại hình tượng là một kẻ thích giúp người trong Thiên Địa Hội, đúng là lời to."

"Ừm, có vẻ số một càng ngày càng có hứng thú với mình, nếu đúng là cao tầng triều đình, nhất định sẽ đi điều tra thư viện Vân Lộc.... Hắn (nàng) ta sẽ không tra ra được đâu, hắc hắc, mà dù có tìm ra "Số ba có thể là Hứa Thất An", mình vẫn còn có thể đẩy Nhị Lang ra lãnh nồi mà."

"Nhị Lang với mình khác nhau. Mình rút cuộc vẫn là người của triều định, nếu bị số một phát hiện chân thân, mình sẽ rất bị động. Nhị Lang là con ruột của thư viện Vân Lộc, lực lượng tốt hơn mình. Hơn nữa, hiện giờ vẫn chưa có thù oán gì với số một, vấn đề không lớn."

"Từ Cựu, đại ca tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng nên báo đáp lại một chút cho ta nha."

Trở lại thiên sảnh Xuân Phong Đường, Tống Đình Phong cười híp mắt, chọc Hứa Thất An là tên ăn chơi khốn nạn.

Chu Quảng Hiếu vẻ mặt “đồng quan điểm” gật đầu.

Hứa Thất An suy nghĩ một chút, giọng nghiêm túc: "Hôm nay đi kho công văn, ta phát hiện được một bí mật rất lớn, lớn đến nỗi đến giờ ta vẫn còn thấy sợ."

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu chấn động: "Bí mật gì?"

Hứa Thất An: "Ngươi kêu ta một tiếng ba ba, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tống Đình Phong do dự một chút: "ba ba."

Hứa Thất An nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc: "Bí mật này chính là, ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta."

"Con bà nó, đánh hắn!"

Ba người đang đùa giỡn, ngoài cửa có một ngân la, hai đồng la đi vào, đều lạ mặt, không quen biết.

"Hứa Thất An, đi theo chúng ta một chuyến." Ngân la cười, vẫy vẫy tay.

Hứa Thất An và hai đồng liêu nhìn nhau, ngơ ngác đi theo.

Ngân la dẫn hắn, đi vào Xuân Phong Đường, ho khụ một cái với Lý Ngọc Xuân đang ngồi xem hồ sơ:

"Lý đại nhân, thuộc hạ đồng la này của ngươi, ta mang đi, sau này hắn là thuộc hạ của ta, chúng ta bàn giao người đi."

Lý Ngọc Xuân nghe xong, bùng nổ.