Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 57: Bắt cóc





Dịch: Tiểu Băng

Biên: Đình Phong

Hứa Thất An được Tống Khanh nhiệt tình tiếp đãi, hai người ngồi bên bàn, tay cầm trà thơm, nói chuyện vui vẻ với nhau.

"Nói thật, ta có hơi nghi ngờ ngươi, " Tống Khanh hớp một hớp nhỏ: "Mấy ngày nay ta đã cho người kiểm tra mười tám đời tổ tông của ngươi những mấy lần."

Nói thẳng vào mặt người ta là mình điều tra mười tám đời tổ tông người ta thích hợp hả... nhưng Hứa Thất An chẳng chút kinh ngạc, còn cười: "Điều tra ra thế nào?"

"Quá là sạch sẽ." Tống Khanh lắc đầu, không nói tiếp đề tài này nữa, rút ra một xấp giấy Tuyên Thành đưa qua: "Cho ngươi xem nghiên cứu mới nhất của ta."

Hứa Thất An thầm nghĩ, ta đã soạn sẵn kịch bản có cao nhân vân du bốn phương rồi, vậy mà ngươi không hỏi.... đám người làm kĩ thuật các ngươi đúng là không quan tâm những chuyện này nhỉ.

Hắn nhận bản thảo, quét mắt mấy cái, suýt nữa phun hết cả trà ra.

Bên trên, ngoài phần lý luận ghép cây của hắn với Tống Khanh, cái tên này suy một ra ba, mở rộng tư duy ra nhiều hướng khác nhau. Ví dụ:

Ghép người với ngựa.

Ưu điểm khá là nhiều. Chẳng hạn, Đại Phụng từ nay không cần phải lo tới vấn đề thiếu chiến mã, binh sĩ không còn phải lo không có chiến mã xuất sắc, vì chúng ta vừa là binh sĩ, vừa là chiến mã.....

Lại ví dụ như: Bắt yêu tộc dạng chim, cho lai giống với loài người, tạo ra đội không quân bán yêu.

Chả biết gì về ma vật giống cái… hừ, cũng chả biết gì về sinh sản khác giống..... Hứa Thất An đặt tờ giấy xuống, cố bình tĩnh lại sau khi bị công kích tam quan: "Lần này tới Ty Thiên Giám, là có chuyện muốn cầu Tống sư huynh hỗ trợ."

"Cứ nói đừng ngại."

"Hẳn ngươi đã biết chuyện ta đắc tội với Chu Thị Lang."

"Thải Vi nói với ta rồi." Tống Khanh buông chén trà nhỏ, giọng nghiêm túc: "Đáng tiếc, ta không giúp ngươi được. Ty Thiên Giám không nhúng tay vào triều chính, bệ hạ không cho phép. Chưa kể, một thị lang tay nắm thực quyền đã vượt qua khả năng cao nhất của ta."

"Tống sư huynh đừng vội, việc ta cần nhờ ngươi rất đơn giản...." Hứa Thất An bày tỏ ý của mình.

"Chuyện đó không làm được." Tống Khanh từ chối thẳng thừng: "Tống mỗ là người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, ta không bao giờ làm loại chuyện như vậy."

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, giọng hổ thẹn: "Là ta cân nhắc không chu toàn.... Tống sư huynh, chúng ta bàn tiếp về lý luận ghép cây đi. Thứ cho ta nói thẳng, ý tưởng này không thể thành công được."

Tống Khanh nhíu mày, ngồi thẳng lên, bày ra thái độ nghiêm túc khi thảo luận học thuật.

"Chắc hẳn trong lòng ngươi cũng đã biết, con mèo phải nuôi trong bình thủy tinh kia chính là ví dụ. Chắc chắn ngươi rất hoang mang vì sao lại thất bại, nguyên nhân nằm ở đâu."

Tống Khanh nghiêng người về phía trước, hít thở trở nên dồn dập, mắt mở to nhìn chằm chằm Hứa Thất An: "Ngươi biết?"

Hứa Thất A: "Ta không tham dự nghiên cứu của ngươi, không biết nguyên nhân thật sự nằm ở đâu, nhưng ta có thể cung cấp cho ngươi một căn cứ lý luận."

Căn cứ lý luận?!

Tống Khanh thiếu nhất chính là căn cứ lý luận. Tông sư khai tông lập phái quá hiếm khi gặp được, thuật luyện kim lại bác đại tinh thâm, muốn tiếp tục đi tới, thì bắt buộc phải có lý luận hỗ trợ.

Hứa Thất An chậm rãi hỏi:

"Ngươi có nghe tới bảng tuần hoàn các nguyên tố chưa?"

Bảng tuần hoàn các nguyên tố? Là cái gì? Có liên quan gì tới thí nghiệm của ta? Trong đầu Tống Khanh hiện lên một vạn dấu chấm hỏi (???).

Hắn hít thở càng thêm nhanh, cảm giác mình đã sắp chạm tới cánh cửa chân lý của thuật luyện kim. Là một người cuồng nhiệt với thuật luyện kim, hắn kích động tới mức tóc gáy dựng hết cả lên.

Còn chưa kịp đặt câu hỏi, đã nghe thấy Hứa Thất An ung dung: "Nguyên tắc của thuật luyện kim là trao đổi đồng giá...."

.....

Uy Vũ Hầu phủ nằm trên phố Tước Phục ở nội thành. Con đường này là địa bàn của giới huân quý, cả con đường, toàn là hầu tước bá tước và công tước.

Uy Vũ Hầu là thừa kế tước vị, quật khởi sau cuộc tranh giành đoạt vị ba trăm năm trước. Thừa kế tước vị tới nay, kì thật trong tay đã không còn bao nhiêu quyền lực nữa.

Cửa hông mở ra, một thiếu nữ trẻ tuổi mặt hơi tròn được nha hoàn trẻ tuổi và tùy tùng vây quanh bước ra, nàng ta mặc áo lưới rất đẹp, đôi giày thêu ẩn hiện dưới lớp váy dài khi bước đi.

Tuổi chừng mười sáu mười bảy, dung mạo xinh đẹp, mắt sáng có thần, khí chất cao ngạo, thần thái sang quý, khiến ai cũng phải nhìn chăm chú.

Trương Ngọc Anh bước vào trong kiệu, kiệu phu nâng kiệu lên, chậm chạp đi về phía miếu Thành Hoàng.

Hôm nay, nàng ta định tới miếu Thành Hoàng thắp hương, ăn cơm chay, uống trà nói chuyện phiếm với bạn thân chốn khuê phòng của phủ Văn Viễn bá.

Xem thử sách cấm được các nữ tử khuê phòng lén truyền tay nhau, nghe ngóng xem có công tử nhà ai tới tuổi thích hợp kết hôn hay không, bình phẩm những học sinh ưu tú trúng cử thi Hương năm nay, đoán xem kỳ thi mùa xuân sang năm bọn họ có thi đậu hay không.

Có khi trong số đó kiếm được rể hiền cho mình.

Đi được hai con phố, nha hoàn đi bên kiệu bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

Xe ngựa phía sau không hiểu sao bị mất kiểm soát, xa phu cố siết chặt cương ngựa, sợ hãi vung vẩy roi ngựa:

"Tránh ra, tránh đường ra..."

Người đi đường nháo nhào tránh né.

"Mau, mau ngăn cái xe đó lại." Nha hoàn sợ hãi, vừa chỉ huy tùy tùng chặn cỗ xe, vừa ra lệnh kiệu phu tránh né.

Đám tùy tùng không đủ người, vừa chặn được một cỗ xe, đã bị một cỗ khác chạy tới hất bay hai kiệu phu, cỗ kiệu lập tức đổ nhào.

Hai kiệu phu còn lại và nha hoàn lo tự cứu mình, theo bản năng né sang bên, tình cảnh trong chớp mắt trở nên đại loạn.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ngắn ngủi, hai cỗ xe ngựa tiếp tục chạy như điên về phía trước, lúc này nha hoàn mới lo lắng chạy tới cỗ kiệu để xem:

"Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, người có sao không?"

Không có ai trả lời.

Nha hoàn hết hồn, xốc mạnh màn kiệu lên, ngẩn người mấy giây, rồi thét to: "Nhị tiểu thư biến mất rồi!"

Trong kiệu trống rỗng.

...

Nội thành, trong một tiểu viện.

Trương Ngọc Anh biết mình bị bắt cóc, mặc dù không biết đó là ai.

Sau khi tỉnh lại một lúc, đầu nàng đã bớt đau, trong lòng dâng lên sợ hãi vô cùng.

Là thứ nữ của Uy Vũ Hầu, đãi ngộ thường ngày chỉ thua đích nữ một chút xíu, hơn xa những tỷ muội khác. Phụ thân và chủ mẫu đều yêu thương thàng, cả tỷ tỷ lẫn biểu tỷ đích nữ đều đối xử với nàng vô cùng tốt.

Ăn ngon mặc đẹp, được nuông chiều từ bé, có bao giờ gặp phải cảnh này đâu.

Xung quanh vắng vẻ im ắng, tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, nàng cực sợ.

"Két!"

Ngoài viện vọng vào tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi tới.

Trương Ngọc Anh kinh hãi từ tận đáy lòng, nàng không biết mình sắp gặp phải cái gì, nhưng nhất định không phải là chuyện tốt.

"Hắc" tiếng bước chân dừng lại ở ngoài phòng, có người chậc một tiếng, cười dâm đãng: "Cái nương tử này thật là xinh đẹp, ta vừa mới lén kiểm tra hàng rồi, ngực vừa to vừa mềm, thật là thoải mái."

"Ngươi khốn kiếp quá đi...." Tên còn lại nói, hơi dừng một chút, bổ sung: "Vậy mà không gọi ta cùng chơi chung."

Trương Ngọc Anh vừa thẹn vừa xấu hổ, nước mắt ứa ra.

Hai người kia tiếp tục nói chuyện với nhau:

"Nàng ta vẫn còn là chim non."

"Nói nhảm, nhị nữ nhi của Uy Vũ Hầu đương nhiên là còn khuê nữ."

Trương Ngọc Anh cả kinh, bọn họ biết mình là ai, biết cha mình là Uy Vũ Hầu, mà vẫn còn dám bắt cóc mình?

Chứng tỏ người chủ tử đứng sau màn không phải là người bình thường.

"Ngươi nói Chu công tử sẽ xử lý nàng này thế nào? Tuy đúng là một mỹ nhân rất xuất sắc, nhưng cứ nuôi có vẻ không an toàn cho lắm."

"A, nghĩ nhiều làm gì. Chu công tử quá lắm thì chỉ chơi một hồi là ngán, không chừng giết luôn, chôn ở trong viện này, ai mà biết?"

"Đợi Chu công tử chơi chán rồi, chúng ta cũng theo xin húp chút nước canh, nàng này da mịn thịt mềm, đẹp hơn đám nữ tử xinh đẹp trong câu lan nhiều."

"Đúng thế. Nếu không phải Chu công tử muốn ăn đồ tươi sống, bây giờ chúng ta đã xử nàng ta rồi."

"Ai bảo người ta là công tử Hộ bộ Thị Lang làm chi, đi đi đi, đi uống rượu."

"Ở đây không được à?"

"Sắp hoàng hôn rồi, chúng ta mua rượu rồi về."

Tiếng bước chân đi xa, tiếp theo có tiếng cửa sân khép lại, có vẻ hai người kia đã đi ra ngoài uống rượu.

Chu công tử? Công tử Hộ bộ Thị Lang?

Trong đầu Trương Ngọc Anh hiện ra hình ảnh một công tử mặc cẩm y, nhớ tới chuyện mình gặp phải Tết Nguyên Tiêu năm ngoái.

Hắn ta vẫn còn nhớ mãi không quên mình.....

Chơi chán rồi.... Húp miếng canh... Giết người chôn trong sân hủy thi diệt tích.... thiên kim tiểu thư được che chở cẩn thận của nhà phú hào, Trương Ngọc Anh bị hù cả người lạnh run, nước mắt tràn ra.

"Ư ư..." Nàng vừa cố gắng phát ra âm thanh, vừa vặn vẹo tay chân, muốn làm dây trói lỏng ra.

Hình như dây cột chỗ cổ tay hơi bị lỏng ra một chút.

Trương Ngọc Anh khựng lại, sau đó lấy lại bình tĩnh, không phát ra âm thanh nữa, hai bàn tay cố gắng xoay, vặn.

Không biết qua bao lâu, đến khi làn da mềm ở cổ tay bị cà muốn rách, nóng rát đau đớn, cuối cùng nàng cũng cởi được dây trói.

Trương Ngọc Anh lập tức ngồi dậy, tháo dây thừng trên chân, rón rén đi ra cửa, kiên nhẫn lắng nghe một lúc, đến khi chắc chắn trong sân không có ai, mới cẩn thận từng chút một chạy ra tiểu viện.

Nhìn đông ngó tây một hồi, nàng ta nghiến răng, chạy với tốc độ cả đời chưa bao giờ có, vọt tới cửa tiểu viện, kéo chốt cửa.

Không mở được, bị khóa bên ngoài rồi.

"Không...." Trương tiểu thư gào lên tuyệt vọng.

.....

Bên kia đường, đối diện tiểu viện, Hứa Thất An tay bưng tô mì, bên cạnh là Hứa Tân Niên.

"Nói năng thô tục giỏi ghê." Hứa đại lang theo thói quen, kích thích Nhị Lang.

Nhị Lang mặc xác hắn, nhìn chằm chằm vào cửa sân: "Nàng ta có ra được không? Sao phải khóa cửa?"

"Ý chí muốn sống mạnh mẽ sẽ kích phát tiềm năng của con người, tin ta đi, nàng ta sẽ ra được. Trèo tường là được rồi." Hứa Thất An hút sụp một miếng, khe khẽ giải thích: "Nếu không khóa cửa, thì lộ liễu lắm."

Tiểu viện này là nơi Chu Lập mua riêng ở bên ngoài, trong này nuôi một nữ nhân dáng vẻ không tệ. Hiện giờ nữ nhân đó, nha hoàn, bà tử và người gác cổng, tổng cộng bốn người, đều đã bị Hứa Thất An nhốt vào trong gương.

Cái gương ngọc thạch kia có thể chứa được đồ đạc lẫn vật sống, Hứa Thất An đã thử nghiệm với người hầu trong nhà.

Nếu không có cái gương này, muốn bắt cóc Trương gia tiểu thư sẽ rất khó, rất có khả năng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Hai người nhìn thấy bên mé tường thò lên cái đầu nhỏ, búi tóc lộn xộn của Trương Ngọc Anh.

Nàng ta vô cùng cẩn thận dò xét xung quanh một lúc, mới leo ra khỏi tường, nhảy xuống.

Hình như nàng ta bị đau chân, nằm bẹp dưới đất cả buổi không nhúc nhích, một hồi lâu sau mới vừa khóc vừa kiên cường đứng dậy, vịn tường, nhảy lò cò chạy ra đường.

Là một tiểu thư nhà giàu đã quen ăn ngon mặc đẹp, làm được tới mức này, nàng ta quả thật đã phải chịu rất nhiều tức tưởi.

Hai người kia ra ngoài mua rượu, tới giờ cấm đi lại mới trở về.... Nàng ta nhìn bầu trời, biết mình lúc này vẫn chưa thật sự an toàn.

Có thể chạy chưa được bao xa đã bị đuổi theo bắt trở về, cũng có khi mới đi được mấy bước đã bị người ta quay về bắt quả tang rồi.

Đúng lúc này, một đội Ngự Đao Vệ mặc áo giáp, cầm binh khí đi tuần thành đi ngang qua.

Sợ giữa đường gặp lại bọn bắt cóc, hoặc bị chúng đuổi theo, Trương Ngọc Anh như thấy được cứu tinh, bật khóc xông tới.

Trước khi Ngự Đao Vệ rút đao, thét to: "Ta là nữ nhi Uy Vũ Hầu, ta bị bắt cóc, các ngươi mau cứu ta."

Đám Ngự Đao Vệ nhìn nhau, lập tức xúm tới.

Dân chúng chung quanh cũng thi nhau dừng chân lại nhìn, thủ lĩnh toán Ngự Đao Vệ hỏi: "Ai bắt cóc ngươi?"

"Là Chu Lập, công tử Hộ bộ Chu Thị Lang, Chu Lập." Trương Ngọc Anh bật khóc um lên.

Thùng thùng thùng.... tiếng trống cấm đi lại ban đêm vọng tới.

Hứa Thất An đặt bát mì xuống vệ đường: "Đi thôi, tìm khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai về nhà chờ tin tức."