Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ

Chương 84: Sắp Quay Về



Lăng Nhã Lệ đuổi theo Trần Uyển Dư đến bệnh viện, Trần Uyển Dư đi đến trước cửa phòng bệnh của Dạ Ngân Tuyết, nhìn thấy Dạ Khải Hiên cùng mọi người đứng ở đấy, cô bắt đầu giả vờ khóc lóc, đau lòng:

"Anh Khải Hiên! Tiểu Tuyết sao rồi? Chắc cậu ấy vẫn còn đau lòng về chuyện của đứa bé lắm."

Dạ Khải Hiên cũng nhanh chóng phối hợp diễn xuất với Trần Uyển Dư, vẻ mặt của anh bắt đầu thay đổi trở nên vô cùng đau lòng, buồn bã:"Đúng vậy, đứa bé không còn, Tiểu Tuyết dường như đã không còn một chút ý chí sống gì cả, không biết phải làm như thế nào đây?"

Lăng Nhã Lệ hoảng hốt, bàng hoàng, lúc nãy cô chỉ bán tín bán nghi, thật sự không dám tin đó là sự thật nhưng bây giờ thì cô đã tin rồi, đôi mắt của cô ngay lập tức đỏ hoe, đau lòng quay người rời đi.

Trần Uyển Dư liếc mắt nhìn về hướng của Lăng Nhã Lệ, khóe môi của cô khẽ cong lên mỉm cười đắc ý:"Lăng Nhã Lệ! Tôi nhất định sẽ không để Tiểu Tuyết có bất kì quan hệ nào với nhà họ Lăng của cô nữa để tránh cậu ấy phải tổn thương, đau lòng thêm một lần nữa."

Trần Uyển Dư cùng mọi người đi vào phòng bệnh, đang nói chuyện vui vẻ bỗng tiếng chuông điện thoại của Albert vang lên, Albert khẽ nâng đôi mày của mình lên khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, anh không nhanh không chậm cất giọng nói:"Là ba."

Clara tròn mắt, vội nói:"Con hãy mau nghe đi." Mỗi lần Galvin gọi điện đến là cô cùng mọi người lại thấp thỏm, luôn sợ Galvin sẽ mắng, làm dữ.


"Ba!" Albert ấn nút nghe, anh cười nhẹ cất tiếng gọi Galvin.

Bên kia, Glavin ngay lập tức đáp lại với ngữ điệu nghiêm nghị, đáng sợ bảo anh:

"Albert! Con hãy đưa điện thoại cho Tiểu Tuyết, ba có chuyện muốn nói."

"Vâng ạ." Albert nhanh chóng đưa điện thoại cho Dạ Ngân Tuyết, cất giọng vừa đủ nói với cô:"Ba anh muốn nói chuyện với em."

Dạ Ngân Tuyết nhận lấy điện thoại, ngay lập tức giật thót mình khi nghe giọng nói đầy uy nghiêm của Galvin:"Tiểu Tuyết! Sao khi sức khỏe của con và đứa bé đã ổn định rồi thì sang đây ở với cậu và ông ngoại đi."

"Hả...?" Dạ Ngân Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, tròn mắt, sững sờ nhìn Galvin không biết phải nói gì nữa, cô cũng không dám mở miệng từ chối, cô sợ người cậu này lắm.

Galvin thấy vẻ mặt đấy của Dạ Ngân Tuyết liền nói rõ với cô:"Con yên tâm chỉ là ở lại một thời gian thôi, trong khoảng thời gian ấy ông và cậu sẽ chăm sóc cho con và đứa bé, sức khỏe và an toàn của con là quan trọng nhất."

Dọa chết cô rồi, cô còn tưởng là phải ở đó luôn rồi chứ, nghe vậy cô liền gật đầu đồng ý với cậu của mình:"Vâng ạ."

Lăng Nhã Lệ vừa về đến nhà là nằm xuống giường khóc nức nở vì mất đi đứa cháu cùng lúc ấy Lăng An Vũ gọi điện về cho cô, vừa định cất giọng hỏi thăm em gái, anh liền nghe tiếng khóc thảm thương của cô liền nhíu chặt đôi mày hỏi:

"Nhã Lệ! Em làm sao vậy sao? Đã có chuyện gì, sao em lại khóc?"

Lăng Nhã Lệ khịt khịt mũi, nước mắt vẫn còn giàn giụa trên mặt, cô chậm rãi cất tiếng nói:"Không có gì, anh gọi cho em là có chuyện gì sao?"

"Anh gọi báo cho em một tin vui đó là anh sẽ quay trở về sớm hơn dự kiến, khoảng bốn tháng nữa anh sẽ quay về." Lăng An Vũ vui vẻ nói cho em gái của mình hay tin, rồi cất giọng hỏi:


"Nhã Lệ! Em thật sự là không chứ? Rõ ràng lúc nãy em khóc thảm thương như vậy sao lại không có gì được chứ?"

Lăng Nhã Lệ có chút giận dỗi anh, cô bĩu môi đáp lại:"Anh muốn biết đúng không?"

"Tất nhiên là muốn biết rồi, là ai đã bắt nạt em sao?" Nét mặt Lăng An Vũ trở nên nghiêm túc hơn, bây giờ anh chỉ còn lại một người thân duy nhất là Lăng Nhã Lệ mà thôi, anh tuyệt đối không để cho ai bắt nạt em gái của mình.

"Được, vậy em nói cho anh biết, anh mới vừa mất đi đứa con đầu lòng của mình đó."

"Em nói sao? Đứa con đầu lòng gì chứ?" Lăng An Vũ vừa nói chuyện vừa xử lý công việc, anh bỗng dừng lại, khựng người khi nghe Lăng Nhã Lệ nói như thế, anh có con từ lúc nào mà mất chứ?

Lăng Nhã Lệ cố nén đau thương nói cho anh biết:"Thì chính là đứa con của anh và chị Tiểu Tuyết đấy, lúc anh rời đi thì chị ấy đã mang thai rồi, lúc em gặp chị ấy thì chị ấy đang sắp sinh rồi."

Lăng An Vũ đứng bật dậy, gương mặt trở nên rất khó coi, mày đã không thể nhíu chặt hơn được nữa, anh vô cùng bàng hoàng, vẫn chưa thích ứng kịp chuyện này:

"Tại sao lại mất?"

"Em nghe chị Uyển Dư nói rằng chị Tiểu Tuyết bị người ta truy sát, tính mạng của chị ấy và đứa bé đều gặp nguy trong lúc tình hình nguy cấp mọi người đã chọn bỏ đứa bé để bảo toàn tính mạng của chị ấy, bây giờ chị Tiểu Tuyết đang đau khổ trong bệnh viện."

Lăng An Vũ hoàn toàn chết trân, cả người cứng đờ không biết phải nên phản ứng như thế nào nữa, anh cúp máy, buông lơi điện thoại xuống, thất thần một lúc, bây giờ đầu óc của anh vô cùng hỗn loạn, rối bời không thể nghĩ thêm được bất cứ một chuyện nào, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn tột cùng.

Lăng Nhã Lệ quăng điện thoại sang một bên, thở dài, ánh mắt đau buồn, lo lắng, lẩm bẩm một mình:"Không biết bây giờ chị Tiểu Tuyết sao rồi? Còn có cả anh hai nữa, hai người họ đúng là số khổ mà."