Đại Lý Tự Khanh

Chương 62: Gia yến



“Dạ……” Lâm Vãn Khanh cúi đầu, cảm thấy trong lòng bớt lo lắng hơn.

Cả hai đi theo tiểu hoàng môn, vào Lân Đức điện.

Trong điện được thắp đèn sáng trưng giống như ban ngày. Dưới ánh đèn cung đình, không khí nhàn hạ, đầy những món ngon vật lạ, ngọc dịch quỳnh tương, sắc mặt khách khứa đã đỏ bừng, thấm men say.

Lâm Vãn Khanh không dám nhìn xung quanh, sau khi đi vào chỉ lặng lẽ thoáng nhìn lên chỗ ngồi phía trên.

Trong số những tông thân của hoàng thất, nàng chỉ gặp Thái Hậu và Vệ Xu. Hai người dường như chưa tới, bên kia có một phụ nhân ăn mặc lộng lẫy ngồi cùng với nhóm cung phi vừa nói vừa cười.

Lúc này, một người hầu hoàng môn khom người, ghé vào tai nàng nói gì đó.

Ngay sau đó, nàng nhìn về phía Lâm Vãn Khanh và Tô Mạch Ức.

“Thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

Tô Mạch Ức đến gần, hành lễ với hoàng hậu, Lâm Vãn Khanh cúi người theo.

“Ừm, mau đứng lên,” hoàng hậu cười, duỗi tay ra hiệu miễn lễ, còn nói: “Hoàng tổ mẫu đến liền, các ngươi ngồi trước đi.”

Nói xong, nàng gọi bà vú, bảo bà đưa một đĩa bánh sữa trước mặt qua đó.

“Thế tử, cô nương,” bà vú đặt đĩa bánh sữa lên bàn: “Nương nương biết thế tử thích bánh sữa, phòng bếp nhỏ của ngài ở Thừa Hoan điện đã làm món này, thế tử xem thử nhé……”

Lời còn dang dở, tay bà vú đã mềm nhũn, đĩa bánh sữa lăn xuống đất nhanh như chớp.

Hai người đều sững sờ, ngẩng đầu thì thấy bà vú đang nhìn Lâm Vãn Khanh với vẻ mặt kinh ngạc.

“Ôi! Tay chân lão nô vụng về.” Bà vú định thần lại, luống cuống giải thích, “Lão nô sẽ lấy đĩa khác tới.”

Lúc này ngoài điện vang lên tiếng thông báo của đại hoàng môn, Thái Hậu tới.

Mọi người quỳ xuống hành lễ.

Bà bước tới hàn huyên đôi câu rồi cho mọi người bình thân, sau đó ánh mắt bắt đầu tìm người trong đám đông.

“Hoàng tổ mẫu,” Tô Mạch Ức dẫn Lâm Vãn Khanh tới, ngoan ngoãn chào bà.

Thái Hậu nghe thấy nhưng không chú ý đến Tô Mạch Ức, đôi mắt tươi cười rơi vào người Lâm Vãn Khanh tựa như muốn nhìn nàng thành một đóa hoa.

Lần đầu tiên gặp mặt, bà lo tức giận, chỉ vội vàng liếc Lâm Vãn Khanh.

Hiện giờ gặp lại mới phát hiện, nữ tử trước mặt quả thật là một mỹ nhân hiếm có, đứng bên cạnh Tô Mạch Ức, ai cũng khen trai tài gái sắc.

Bà nhìn một lát mới dời mắt, ngó Tô Mạch Ức, tức giận than thở, “Coi như con cũng có mắt.”

Tô Mạch Ức giả vờ không nghe thấy, muốn tới đỡ bà về chỗ ngồi với đôi tai đỏ ửng.

Thái Hậu không cho hắn đỡ, “Con hiếm khi vào cung, đã lâu chưa gặp các tông thân này phải không?”

Tô Mạch Ức giật mình, không nhúc nhích, bị Thái Hậu đẩy, “Con tới chào hỏi các thúc thúc, bá bá, thẩm thẩm đi, Lâm cô nương sẽ đỡ ai gia.”

“Không quen lắm thì có gì để chào hỏi.” Tô Mạch Ức không đi, đôi mắt không khỏi nhìn về phía Lâm Vãn Khanh.

Thái Hậu liếc hắn, đe dọa, “Có đi không?”

Giọng điệu “Nếu con dám từ chối thì đừng hòng cưới vợ”.

Tô Mạch Ức do dự không tình nguyện.

“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh ra giải vây, nở nụ cười thoải mái với hắn, “Thái Hậu nói rất đúng, bởi vì không thân mới cần nhiệt tình hơn.”

Hàm ý là bảo hắn đi nhanh lên.

Tô Mạch Ức nhìn Lâm Vãn Khanh hồi lâu, xác định nàng thật sự có thể làm được mới lạnh mặt, miễn cưỡng rời đi.

Thái Hậu kéo tay Lâm Vãn Khanh, đặt ở khuỷu tay mình và nói: “Đỡ ta, đi tới đài ngắm cảnh trước mặt.”

Lân Đức điện được xây dựng trên một con dốc nhỏ bên hồ Thái Dịch, ba mặt không có tường bao, phía trước đài cao trống trải là sóng xanh, lúc trời trong nắng ấm là nơi thích hợp để thưởng ngoạn phong cảnh.

Hai người trầm mặc một hồi, Thái Hậu không nói gì, Lâm Vãn Khanh cũng không dám lên tiếng, cho nên cả đường thấp thỏm.

Cho đến khi đã xa đám người, Thái Hậu mới nhẹ giọng hỏi, “Ta nghe Cảnh Triệt nói, ngươi không muốn hôn lễ quá sớm?”

Lâm Vãn Khanh thầm rùng mình, bàn tay đỡ Thái Hậu hơi run rẩy.

“Dạ, là, là vì dân nữ……”

“Đây là chuyện của ngươi và Cảnh Triệt,” Thái Hậu ngắt lời nàng, “Ngươi không cần giải thích với ta.”

Bà đột ngột dừng lại, nhìn khung cảnh rực rỡ phía sau, ánh mắt nhuốm chút sâu thẳm như đang chìm vào hồi ức.

“Mặc dù Cảnh Triệt thường xuyên lạnh mặt, không mấy tình cảm với mọi người, nhưng hắn là một hài tử rất nặng tình.”

Lâm Vãn Khanh giật mình, không tiếp lời.

Thái Hậu thở dài, nói tiếp: “Khi hắn chưa tới ba tuổi, phụ thân bị chết trong trận chiến ở biên quan. Lúc nhỏ, hắn thường khóc đòi cha trong mơ. Nhưng sau đó, thời điểm An Dương chết, hắn được tám tuổi. Ai gia nhận nuôi hắn, nhưng hắn chưa từng khóc lần nào nữa.”

“Ai gia hỏi hắn, nhớ mẫu thân mà vì sao không khóc? Hắn nói, nếu hắn khóc, ai gia sẽ lo lắng. Mẫu thân không thể quay về, hắn không muốn làm ai gia thương tâm, càng không muốn làm ai gia lo lắng.”

Giọng Thái Hậu nghẹn ngào, sau đó cầm tay Lâm Vãn Khanh, “Đứa cháu ngoại này của ai gia thật sự rất giống mẫu thân của hắn. Hiểu chuyện, nặng tình, một khi hắn muốn đối xử tốt với ai thì nhất định sẽ trọn đời trọn kiếp. Hắn sẽ nuốt hết mọi đau khổ, bảo vệ người trong lòng mình.”

“Vì vậy khi hắn nói muốn cưới ngươi, ai gia không hỏi gì cả, bởi vì ai gia biết, hỏi cũng vô ích. Nhưng mà……”

Thái Hậu quay lại, nhìn Lâm Vãn Khanh, trong bóng đêm, cặp mắt thấu hiểu đời kia tựa như hóa thành hai cái đục, muốn đào nàng lên xem rõ ràng.

“Ai gia biết ngươi chưa trao hết lòng mình, ngươi còn có việc giấu hắn.”

“Thái Hậu……” Con ngươi của Lâm Vãn Khanh rung mạnh, một cơn ớn lạnh từ sống lưng truyền đến tim, nàng nghe thấy giọng nói của mình run lên.

Thái Hậu cũng không có ý muốn ép nàng nói ra sự thật, chỉ xua tay, trấn an: “Ai gia không có ý gì khác, sở dĩ nói những lời này là muốn cho ngươi hiểu rõ hai việc. Hiện giờ Cảnh Triệt thật sự không có phòng bị gì đối với ngươi, giao toàn bộ trái tim ra. Giờ phút này ngươi muốn gió sẽ có gió, muốn mưa sẽ có mưa.”

“Tuy nhiên, ai gia cũng muốn cho ngươi biết, ai gia nhìn hắn trưởng thành, đặt hết tâm huyết vào hắn. Nếu ngươi dám làm bất cứ điều gì tổn hại đến hắn……” Thái Hậu dừng một chút, giọng điệu nhuốm màu lạnh lẽo và khí phách nhìn triều đình đã lâu, “Ai gia cũng có biện pháp làm cho ngươi sống không bằng chết.”

Tuy là thời tiết đầu đông, những lời của Thái Hậu cũng đủ để cho ngực Lâm Vãn Khanh nhễ nhại mồ hôi.

Nàng bình tĩnh lại tâm trạng hỗn loạn của mình, thử tìm hiểu, “An Dương công chúa qua đời đã đả kích hắn rất nhiều hay sao?”

Thái Hậu không phủ nhận, chỉ nói: “Một hài tử tám tuổi, chỉ qua một đêm đã thành người lớn. Sự kiêu căng và ham chơi đều biến mất, mỗi ngày từ sớm đến tối chỉ làm một chuyện, đọc vài lần toàn bộ sách luật hình ngục của Nam triều.”

“Ồ……” Lâm Vãn Khanh cảm thấy lạnh trong lòng, lại hỏi: “Vậy…… Chắc hắn rất hận người đã hại chết mẫu thân hắn phải không?”

Thái Hậu dừng lại, dường như cảm thấy nàng hỏi một câu kỳ quái, nhưng chỉ đáp lại: “Mối thù giết mẹ, nói không hận là giả. Nhiều năm đã trôi qua, ai gia cũng không hoàn toàn buông được, huống chi là hắn?”

Huống chi là hắn.

Một câu hỏi ngược lại, gần như chặt đứt vận may của Lâm Vãn Khanh.

Gió đêm đông ập đến, đèn cung đình trên đài cao đột nhiên tắt vài cái, xung quanh tối sầm.

Màn đêm tạo thành một cái lồng, nhốt nàng lại.

Thái Hậu yêu cầu nàng đừng gây bất lợi cho Tô Mạch Ức, nhưng bây giờ, nàng thật sự không biết, giấu hắn có phải là bất lợi không; hay là thẳng thắn đối với hắn, nhìn hắn rối rắm giữa tình yêu và thù hận mới là bất lợi.

Trong Lân Đức điện, bóng dáng mặc áo gấm trắng đứng dưới đèn cũng đang nhìn về phía họ.

Gió thổi bay góc áo của hắn, vạt áo bồng bềnh như ánh trăng lưu động.

Dường như hắn nhìn thấy nàng, dừng lại, khẽ gật đầu với nàng, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Một lần nữa, Lâm Vãn Khanh cảm thấy Tô Mạch Ức cách nàng rất xa.

Hắn vẫn luôn là thần tiên đi trên mây, còn nàng chỉ là một người thường dưới trần gian.

“Đi thôi,” Thái Hậu vỗ tay nàng, cười nói: “Đừng để Cảnh Triệt chờ sốt ruột.”