Đại Lục Thất Lạc

Chương 56



Mùa xuân ngày thịnh, băng trên núi đá đen dần dần nứt.

Lúc đầu một vài chỗ trên đỉnh núi thỉnh thoảng có một hồi bụi mù, xa xa truyền đến mấy tiếng vang trầm thấp. Sau đó tuyết trên đỉnh núi đến sườn núi  chảy thành dòng suối nhỏ, róc rách róc rách chảy xuống chân núi. Dương Phàm thấy vậy không dám ra khỏi động nữa.

Lại qua hơn mười ngày, đột nhiên đang nữa đêm, phía đông giống như có tiếng sấm, chấn động làm nửa ngọn núi rung rung như muốn sụp. Sau đó đến phía tây, cuối cùng cả ngọn núi đều bắt đầu chấn động.

Lại thêm một lần nữa, không thua gì đất rung núi chuyển.

Dương Phàm và những loài vật khác chen chúc trong sơn động, người Nick vội vàng đem băng tuyết từ bên ngoài chảy vào sơn động đẩy ra cửa động.

Trên eo cô mang theo túi nước sạch và thịt khô, thảo dược. Hai tấm da sói cũng khoác toàn bộ lên người, chỉ chốc lát sau liền nóng đến mặt toàn là mồ hôi.

Mỗi năm đều như vậy, cô đã hiểu lúc núi đá đen hóa băng đều giống như động đất, mặc dù hàng năm đều có, nhưng không thể bảo đảm mỗi lần đều bình an vượt qua.

Nếu sơn động thật sự sập, người Nick còn có một cơ hội sống, ngay cả những động vật hoang dã ở đây cũng linh hoạt hơn cô. Chỉ có cô là Cửu Tử Nhất Sinh, trước đó chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ít nhất cô cũng có thể có một con đường sống.

Da lông giữ ấm, phòng va chạm, đề phòng cô bị tuyết đè lên. Nước để uống, thịt khô làm thức ăn, thảo dược phòng ngừa đến lúc đó cô bị thương. Hai túi da không này đựng không khí, lúc bị tuyết vùi cũng có thể sống lâu hơn một chút, nói không chừng có thể chạy thoát ra ngoài.

Kể từ khi cô rơi vào đại lục này, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. Lâu dần, cô càng ngày càng quý trọng cái mạng này, gặp chuyện sẽ nghĩ, trước đây khó khăn như vậy cô vẫn có thể sống sót, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không có chuyện gì!

Ngoài cô ra, cả sơn động chỉ có Dũng Khí xem ra có chút bất an, thấp thỏm. Có thể đây là lần đầu tiên nó gặp phải chuyện như vậy, từ ngày tảng băng nhỏ đầu tiên từ đỉnh núi rơi xuống, nó liền cả ngày vễnh tai, cảnh giác vô cùng. Đợi đến nửa đêm hôm đó, băng ở phía đông rơi xuống, nó đang ngủ ngon, đột nhiên nhảy dựng lên chạy về phía cửa sơn động, sau đó lại chạy trở về, kéo cô chạy ra ngoài. Khiến cho Nick phải dùng đuôi kéo trở lại, cho đến khi trời sáng, nó vẫn bị ba nó dùng đuôi ép xuống, dám động liền bị vỗ mạnh một cái.

Mấy ngày nay nó giống như con ruồi, luôn xoay quanh một chỗ, hoặc là ôm cái đuôi không biết làm sao nhìn lung tung chung quanh.

Dương Phàm vừa cảm thấy nó như vậy rất đáng yêu, vừa hy vọng nó có thể mượn chuyện này mà luyện thêm chút can đảm, liền đuổi nó đi theo Nick.

Mỗi ngày Nick đều cùng những người Nick khác luân phiên làm băng cầu đẩy ra khỏi cửa sơn động, Dũng Khí nhắm mắt theo đuôi đuổi theo sau lưng hắn, thỉnh thoảng cũng làm được vài băng cầu nhỏ. Vừa thấy Nick đi nhanh một chút, nó đã nâng băng cầu ba chân bốn cẳng đuổi theo. Dương Phàm ngồi cùng một chỗ với những con vật khác thấy một màn như vậy, một ngày có thể nhìn thấy vài lần.

Mấy lần sau, có lẽ Nick muốn luyện lá gan của nó một chút, sau đó cô liền thấy hắn dùng đuôi kéo Dũng Khí ra phía trước hắn, nếu nó dám quay đầu lại sẽ dùng đuôi đánh mông nó, đem nó đánh bay ra ngoài nửa bước.

Nhìn hai cha con như thế này, dù là băng tan cũng không còn làm cho cô sợ. Đợi đến khi băng tan hết, núi đá đen khôi phục lại sự an tĩnh, lần này sơn động bọn họ cũng bình an vượt qua. Cô không nhớ mình lo lắng hãi hùng như thế nào, chỉ có thể nhớ đến chuyện Nick dùng đuôi đánh mông Dũng Khí mà thôi.

Tuyết tan xong, người Nick trong sơn động, đặc biệt là một số chưa có bạn đời liền bắt đầu dần dần rời đi. Trong vòng vài ngày đã ít đi một nửa.

Thức ăn trong sơn động chỉ còn lại le que mấy con, Nick và Dũng Khí như cũ mỗi ngày đều ra ngoài đi săn, săn được liền ăn, không còn trữ lại nữa.

Có lẽ là tuyết tan xong nên có không ít động vật bắt đầu rời chỗ trú đông đi ra ngoài, chuẩn bị cho một mùa mới lại đến, cho nên mỗi ngày không cần tốn nhiều sức là có thể tìm được không ít con mồi. Chỉ là trải qua một mùa đông, con mồi đa số đều gầy xuống, nhìn một con trâu trán rộng to, lúc làm thịt lại không được bao nhiêu. Người Nick dạ dày ai cũng lớn, Dũng Khí lại trong giai đoạn đang lớn, có lúc nó và Nick hai người ăn một con không đủ, hai cha con nếu như không phân mỗi người một nửa trước khi ăn thì nhất định đã xông lên đánh nhau.

Lần đầu tiên Dương Phàm thấy còn tưởng rằng nhanh như vậy sẽ phải thấy cảnh cha con tương tàn rồi, nhưng sau một hồi lại lập tức yên tâm. Dũng Khí chưa chạm được vào một cọng lông của Nick liền bị vỗ té nhào xuống đất, sau này lúc ăn cơm, nó có xé thức ăn ăn cũng phải tìm nơi cách Nick một chút, bình thường đều núp sau lưng của cô, để cô dùng thân thể nho nhỏ này ngăn cản người đô con kia.

Băng từ núi đá đen rơi xuống đất, trên mặt đất vốn có tích một lớp băng tuyết, cho nên mặc dù mặt trời vừa to vừa nóng nhưng nhiệt độ vẫn chưa phải là cao. Càng đến gần chân núi, khí lạnh càng nặng. Một vài động vật rời chỗ trú đông quá sớm không thể không quanh quẩn ở lưng chừng núi.

Núi đá đen vào mùa xuân đã có cỏ non và mầm cây non nảy mầm, non mềm xanh mướt làm cho người ta yêu thích. Những loài vật này không lo ăn, quẹo trái quẹo phải ở sườn núi nhàn nhã tự tại. Bị người Nick nhìn thấy, đa số đều bị bắt về lấp đầy bao tử.

Nick thường thường một tay khiêng một con mồi còn nhỏ máu, một tay kia cầm cỏ xanh trên núi mới hái, sau khi trở về đem con mồi đi nướng, cỏ xanh tất cả đều cho cô.

Dũng Khí đi theo thấy mấy lần, học theo, cuối cùng hai cha con đi ra ngoài đều nhớ tìm một ít cỏ cây cho cô. Cách một mùa đông mới có thể nhìn thấy màu xanh biếc tươi mới như vậy, lại do hai người bọn họ đặc biệt mang về, Dương Phàm cảm thấy cái này còn đẹp hơn cả hoa.

Cô đem cỏ đặt bên gối, cầm không ngừng vuốt vuốt. Có lẽ Dũng Khí không thấy cô ăn, không biết nghĩ cái gì, có thể là xuất phát từ nguyên tắc quý thức ăn? Có một ngày cô thấy nó ăn hết những thứ cỏ cây kia, ăn xong lại ói, có thể thấy mùi vị không được tốt.

Làm cô thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng lấy một khối thịt khô nhét vào miệng nó. Cũng không biết nó ăn như vậy mấy lần, điều này ngược lại khác ba nó một chút, mặc dù Nick mang cô vào rừng cũng tùy tiện hái được cái gì cũng ăn, nhưng hắn ăn đều là quả dại.

Xem ra người Nick càng giống nhà thám hiểm thế giới này hơn cô, Nick tìm cho cô những loại thảo dược khác biệt kia có lẽ cũng là do người Nick nếm được như vậy.

Nếu trên núi không có băng, khí trời lại ấm. Dương Phàm liền thích rời núi ra ngoài tản bộ lúc trời chiều. Dù là hoàng hôn, nhưng những tảng đá trên núi đều phơi đến nóng, ở xa có thể thấy nó giống như là hơi nóng bốc lên làm hình ảnh bị bẻ cong vậy. Bằng chân của cô, ra chưa tới một giây liền bị phỏng. Thử qua một lần cô liền kéo Nick theo cô đi ngắm cảnh, cô nằm trên lưng hắn phơi nắng, vuốt những chỗ da sắp bong ra, hắn một tay giắt trên vách núi, nơi đường chân trời đầu kia là mặt trời đỏ rực khổng lồ đang tỏa sáng.

Dũng Khí gần đây rất ngoan, buổi tối cô thấy nó không ngừng sờ lông trên đuôi. Cô cho rằng nó muốn thay lông lần nữa, sờ một cái mới biết là bị phỏng rồi. Xem ra lông trên đuôi nó vẫn chưa thể sánh được với Nick, không trách được mấy ngày nay mặc dù luôn đi săn thú, nhưng cái đuôi lại giống chó con nửa uốn lên cao cong cong.

Cô cầm cái đuôi mà không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kéo Nick tới. Ai ngờ hắn nhìn thấy, trực tiếp bắt lấy đuôi nó cọ xuống đất cọ, nơi vốn bị phỏng tróc không ít lông trong nháy mắt tróc ra hết!

Dương Phàm thấy mà run rẩy, Dũng Khí như bị cắt đuôi thét chói tai! Phát ra tiếng rống giận, người Nick còn lại trong sơn động nghe thấy, lúc đầu còn nghiêng đầu xem một chút, thấy liền không quản nữa.

Nó dùng bốn móng vuốt đánh về phía Nick, đáng tiếc bị hắn bắt được cái đuôi, hơi sức lại không sánh bằng, cuối cùng ngay cả răng cũng dùng, hướng về phía sống lưng Nick hung hăng cắn một cái.

Dương Phàm biết đây là điều trị, dù Dũng Khí có đau đớn thế nào cũng phải chịu. Nhìn hai người bọn họ gần đánh nhau, cô nhanh chóng tránh xa một chút, lúc này lại thấy Dũng Khí cắn về phía Nick mạnh như vậy, sợ nó thật sự chẳng phân biệt được tốt xấu cắn Nick bị thương sẽ không tốt, cầm một tảng đá lên chuẩn bị đập đầu nó, muốn nó nhả ra.

Không đợi cô động thủ, Dũng Khí lần nữa kêu thảm thiết, miệng mở rộng giống như bị thứ gì đó trên lưng Nick đâm vào.

Dương Phàm cảm thấy không đúng, thận trọng đi qua nhìn kỹ.

Phần lưng cột sống của Nick có một hàng lông sắc nhọn như lưỡi câu dựng thẳng lên, từ trên xuống dưới, lớn dần. Những nơi khác đều có lông màu lục lớn như ngón tay của cô, cô đã từng nhặt loại lông này của hắn nên biết nó là lông cứng rắn dầy nhất.

Cô trên dưới tìm mấy lần, ngay cả một vết cắt cũng không thấy. Dũng Khí vẫn kêu thảm thiết, thấy cô tới có lẽ là muốn làm nũng, grù grù bò tới gần.

Nó tới gần cô liền thấy răng nó không được đồng đều, trong ngoài gãy vài cái răng lớn nhất nhọn nhất. Nhìn đầu lưỡi của nó, vốn trên lưỡi có một tầng lông nhỏ mịn, cô biết lông chỗ này bình thường xẹp xuống, lúc dựng lên có thể cạo xuống xương dăm của con mồi.

Bây giờ lớp lông kia đã bị tróc hết, lộ ra thịt non màu trắng bên trong, nhìn kiến cho người ta thương.

Dũng Khí rất đau, đau đến cả người thỉnh thoảng run rẩy. Nó bị Nick bắt được cái đuôi, công kích giống như kiến càng lay cây, chỉ có thể vừa bị lôi cái đuôi, vừa lăn lộn khắp nơi, muốn trốn nhưng trốn không thoát, nhìn càng thêm đáng thương. Chờ Nick rốt cuộc cũng bỏ qua cho cái đuôi của nó rồi, nó lấy tốc độ nhanh nhất giấu cái đuôi vào trong ngực, co lại giống bánh xe lăn tới một góc nhỏ cách xa Nick nhất.

Dương Phàm thấy trên đất chỗ mài đuôi có một tầng lông trắng cùng vài tia máu.

Nick đương nhiên chỉ vì tốt cho nó, mấy ngày nữa, Dũng Khí lại thay lông, cái đuôi bị mài hết lớp lông cũ cũng mọc lại lông lần nữa. Dương Phàm cầm đuôi của nó xem, không có một cái lông nào bị lệch, không giống trước thấy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, loang loang lổ lổ.

Răng nó cũng mọc lại. Răng bị gãy đều bị Dũng Khí cắn xuống, lần này ngược lại nó xuống tay rất ác độc . Dương Phàm nhìn nó nhổ hết mấy cái răng bị gãy, từng cái từng cái một. Chỉ là răng người Nick giống như lông, rụng rồi lại mọc.

Núi đá đen có địa nhiệt, bên ngoài lại có mặt trời nóng rực, làm băng tuyết đều hóa lỏng, biến thành nước, cả sơn động ở liền khó chịu. Trong động người Nick từ từ đều đi hết, người có bạn đời cũng đi, chỉ còn lại Nick và Dương Phàm, còn có Dũng Khí.

Hàng năm đều là bọn họ đi cuối cùng. Cô biết đây là vì cô không đi được chỗ đầm ao phía dưới, chỉ có chờ mặt trời làm nước dưới đất bốc hơi hết, chỉ còn sót lại vũng nước hoặc đầm nước, hoặc là chảy thành dòng suối, mặt đất lần nữa trở khô ráo, Nick mới mang cô xuống núi.

Dũng Khí ở lại, cô cảm thấy đây cũng là vì cô, dĩ nhiên rất vui vẻ.

Trong sơn động rất nóng, bên ngoài lại có mặt trời, cho nên cô cứ ở cửa sơn động, gió núi thổi vẫn còn hơi lạnh, chỉ cần núp đừng để mặt trời chiếu vào mặt là được.

Lần trước Dũng Khí ăn khổ của mặt trời, dù cái đuôi đã tốt hơn, nhưng lúc đi vẫn giơ cao đuôi lên, tuyệt không để đuôi chạm phải tảng đá trên núi. Nó cứ cổ quái như vậy, cách chỗ xa, chỉ cần thấy cái đuôi giơ cao lên, cô liền biết nhất định là nó.

Trên núi động vật cũng gần đi hết, Nick và Dũng Khí phải đi xa đến dưới chân núi bắt mồi, khi trở về từ eo trở xuống đều là bùn. Chờ đến khi bùn đến dưới đầu gối, bọn họ bắt đầu xuống núi.

Dương Phàm phơi nắng sẽ bị lột da, cho nên bọn họ chờ lúc trời tối mới xuống núi. Dũng Khí ôm đuôi nằm xuống ngủ, từ lần Nick mài đuôi của nó, chỉ cần có Nick ở bên cạnh, nó liền ôm chặt đuôi vào trong ngực, cảnh giác vô cùng.

Dương Phàm đã sớm chuẩn bị tốt, bao gồm cả túi che nắng, cô trùm lên đầu là có thể bịt kín mặt. Thức ăn chỉ mang theo một nửa, còn lại đều là nước. Con bò bị què mang lên núi không biết đã chạy lúc nào. Dương Phàm nhớ lúc băng tan còn nhìn thấy nó, sau này có thể là trong động loạn, nó nhân cơ hội liền chạy đi.

Nếu như nó vẫn còn ở đây, ngược lại có thể mang nhiều túi nước hơn.

Một mình Nick, nửa ngày là có thể xuống núi. Mang theo cô có lẽ phải tốn thời gian gấp mấy lần. Một là nếu là hắn mang theo cô chạy như bay, nếu tốc độ quá nhanh sẽ quăng cô xuống. Toàn thân Nick đều là lông trơn mượt, cô lại không thể làm một bộ yên đeo vào người hắn, chỉ có thể dùng tay chân gắt gao ôm hắn, thời gian lâu tay chân sẽ mỏi, lúc này tốc độ lại càng chậm.

Dũng Khí leo ra sơn động, vẫn thấy kỳ lạ nhìn không trung, có lẽ là nghĩ rõ ràng là trời tối, sao lại đi?

Trèo cả đêm, lúc trời sáng Nick tìm được một tảng đá lớn tạm thời ngăn mặt trời, móc một cái động cho Dương Phàm chui vào ẩn núp. Cô treo giữa không trung suốt đêm, cả người đều mỏi, mới vừa núp vào sơn động liền ngủ như chết. Đợi đến lúc trời tối lại nằm úp sấp trên lưng Nick tiếp tục xuống núi.

Đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, giống như dưới chân là vực sâu vạn trượng. Dương Phàm leo núi đều vào ban ngày, lúc nhìn không rõ dưới chân là cái gì thì chỉ có thể bó tay. Cô không dám lấy mạng nhỏ của mình ra chơi trò dũng cảm, thà tốn thêm mấy ngày cũng muốn an toàn xuống núi.

Mấy ngày sau, ba người bọn họ rốt cuộc cũng bình an xuống chân núi. Vừa bước xuống đất, Dương Phàm liền kéo Nick móc tạm một cái ổ để vào ngủ.

Trời sáng lại tối, Nick đánh thức cô rồi đem thức ăn cho cô, đợi cô ăn xong lại bắt đầu lên đường.

Lúc ăn cô nhìn chung quanh tìm Dũng Khí, kết quả một chút bóng dáng cũng không có. Đợi đến khi Nick để cô leo lên lưng thì cô vẫn đứng trên mặt đất tìm, vừa tìm vừa kêu tên Dũng Khí.

Nick kéo cô lên lưng, bắt đầu dùng hết tốc lực chạy về phía trước. Cô lập tức ôm chặt hắn để khỏi rớt, vẫn không từ bỏ tiếp tục gọi Dũng Khí, cho đến khi miệng khô kêu không ra tiếng mới thôi.

Thật ra thì trong lòng cô biết, Dũng Khí có lẽ bị Nick đuổi đi rồi. Cô nằm trên lưng Nick, chưa từ bỏ ý định kêu hai ba ngày sau mới không tìm nó nữa.

Một đường trở lại đồi, địa thế lại bị dung băng thay đổi, ngay cả rừng cũng không giống trước kia, vị trí có lẽ hơi chếch đi. Chỉ là nơi này cô đã ở mấy năm, về tới đây, tâm tình cũng khác đi.

Dương Phàm còn nhớ Dũng Khí, hi vọng mùa đông còn có thể nhìn thấy nó ở núi đá đen. Cô có tự tin gặp lại Dũng Khí nhất định có thể nhận ra nó.

Nick móc tảng đá làm ổ, làm hồ chứa nước cùng nồi đá vại đá đựng nước, ngay cả bồn tắm cũng làm, còn chọn một tảng đá cao cao, làm một cái phòng trẻ giống như năm ngoái cô muốn.

Ngày dần dần vào quỹ đạo, qua mùa hè, mùa thu thoải mái nhất lại tới. Đột nhiên có một ngày Dương Phàm đi săn xa, ra khỏi lãnh địa của Nick.

Cách đó không xa, một người Nick cao lớn đang nhìn cô chăm chú, lông trên người của hắn có nhiều màu trắng, ít màu xanh.

Dương Phàm đứng lại, thử gọi: “Dũng Khí?”

Người Nick đó giống như chó con vểnh cao đuôi nhào về phía cô.