Đại Lão Là Một Kẻ Cuồng Yêu (Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu)

Chương 70: Tôi nhớ cậu một chút



Trong khoảng thời gian này, Phương Chu Diêu đều có những câu chuyện nhỏ mà anh viết trong không gian QQ.

Chỉ cần anh viết, Dư Phiêu Phiêu đều có nhìn, cô sẽ đi theo nhật ký không gian của anh giẫm lên một bước, để lại bình luận: 【Soái!】

Lúc đầu, anh đã viết một truyện ngắn trong ba chương, gồm chương đầu, chương giữa và chương sau.

Sau đó, anh đã viết hàng chục chương truyện ngắn.

Sau đó, ạn quyết định đi đến trang web để đóng góp, viết một cuốn tiểu thuyết, muốn nhiều người hơn để xem những câu chuyện anh đã viết.

Kế hoạch này lặng lẽ bắt đầu trong kỳ nghỉ đông.

Đối với Phương Chu Diêu viết tiểu thuyết mạng, Dư Phiêu Phiêu không có gì bất ngờ.

Bởi vì kiếp trước anh cũng bắt đầu từ một nhà viết web, dần dần nổi tiếng, dần dần giàu có, dần dần hướng tới vốn.

《Tiểu Phương Tâm》là kịch bản của anh.

Bất quá kiếp trước, anh từ khi nào bắt đầu viết tiểu thuyết, Dư Phiêu Phiêu không biết.

Cô vẫn mãi cho đến năm 28 tuổi, chuẩn bị hợp tác với anh trong 《Tiểu Phương Tâm》, mới ngẫu nhiên từ miệng người khác nghe nói trước kia anh là tác giả của một đại thần mạng nào đó, một quyển sách có thể ăn cả đời.

Quay trở lại tại thời điểm này...

Dư Phiêu phiêu điểm vào liên kết tiểu thuyết từ Phương Chu Diêu gửi tới, nhìn thấy ——

【Tiêu đề: Khoảng cách giữa thiên thần và ác ma

Tác giả: Hoa Đích Táng Lễ

Tóm tắt: Khi mọi người dùng thương bắn thủng thiên sứ, ác ma quấn quanh thiên thần với đôi cánh.

Trong bụi hoa Mạn Đà La, thiên sứ oanh liệt hỏi ác ma: "Tại sao họ lại giết tôi?"

Ác ma nói, "Bởi vì em đã giết người."

Thiên sứ hỏi lại: "Nhưng tôi chỉ giết những người có tội."

Ác ma nói thêm: "Họ không tin em."

Thiên sứ hỏi lại: "Tại sao họ không giết anh?"

Ác ma trả lời: "Bởi vì tôi đã cứu người."

Thiên sứ nói, "Nhưng những anh cứu là những người có tội."

Ác ma cười trở lại: "Họ tin tôi."

Khoảng cách giữa thiên sứ và ác ma, khoảng cách giữa thiện và ác là bao xa? 】

Chỉ cần đọc xong tên sách, tên tác giả, giới thiệu truyện ngắn gọn,ngũ quan Dư Phiêu Phiêu kia cũng đã trực tiếp nhăn thành một đoàn.

"Cái này cũng... Quá không phải là chủ đạo."

Xin thứ cho Dư Phiêu Phiêu không thể chấp nhận văn hóa phi chính thống của thời đại này.

Lúc trước nhìn những tình bạn, tình yêu ngoài đời mà anb phát ra trong không gian, bên trong xen lẫn đầy văn hóa phi chính thống, Dư Phiêu Phiêu liền cảm thấy rất cay mắt.

Tuy nhiên, bây giờ bài viết mạng này...

Quả thực có hơn không kém!

Nếu như không phải bởi vì là Phương Chu Diêu, Dư Phiêu Phiêu là đoạn đứt đoạn sẽ không bấm vào xem!

Và tên tác giả này...

Anh thực sự có một nỗi ám ảnh sâu sắc về 'Hoa Đích Táng Lễ*'!

*Đám tang của bông hồng.

Dư Phiêu Phiêu ở bên máy tính, từ trong ra ngoài một trận chửi bới...

Sau đó, cô trả lời QQ của Phương Chu Diêu: 【Viết rất tốt hey, tôi ủng hộ cậu, cố lên a! 】

Ừm... Cô vẫn luôn hoài nhu chính sách, ủng hộ đối đãi.

Trách cô tâm quá mềm mại, luyến tiếc đả kích anh.

Bây giờ anh đăng lên mạng cho cư dân mạng xem thực sự rất tốt, hãy để cư dân mạng đả kích anh, kẻ xấu để cho cư dân mạng làm!

Rất nhanh, Phương Chu Diêu gửi tin nhắn QQ cho cô: 【Cậu xem xong chưa? Cậu nghĩ sao? 】

Dư Phiêu rep trở lại: 【Soái! Cậu thật tuyệt vời! 】

Tiểu Phương: 【Hì hì, cậu cảm thấy soái là tốt. Hôm nay tôi vừa gửi một bài báo, tiết kiệm 10.000 bản thảo, gửi 2.000 mỗi ngày, xem phản ứng. 】

Phiêu Diêu: 【Cố lên, chắc chắn sẽ có người xem! 】

Tiểu Phương: 【Tôi viết tốt như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy nó. Hơn nữa tôi thấy, nếu thành tích tốt, còn có thể ký hợp đồng lên kệ kiếm tiền bản thảo. Tôi sẽ kiếm được tiền bản thảo, và khi cậu trở lại, sẽ mời cậu ăn.】

Phiêu Diêu: 【Được rồi. Vì vậy, chúc cậu thành công. 】

Tiểu Phương: 【Được, tôi sẽ! Tôi đã nghĩ, không thể chỉ có cậu kiếm tiền, tôi cũng phải kiếm tiền. Tôi không có đầu tốt như cậu, tôi chỉ biết viết. Nhưng tôi cũng tìm thấy nơi tôi có thể tỏa sáng, sau này tôi sẽ không tệ hơn cậu.】

Anb phát ra một đoạn dài như vậy, từ nghĩa đen có thể nhìn ra, anh lấy thái độ ra rất nghiêm túc.

Dư Phiêu Phiêu cảm thấy tin nhắn này của anh rất xấu hổ, nhưng mà, cô cũng bị trái tim anh hăng hái làm cho cảm động.

Ngay lập tức, cô cũng rất chân thành trả lời anh: 【Được, tôi tin rằng sau này cậu, chắc chắn tốt hơn tôi, tốt hơn! Cậu phải cố lên, tôi muốn thấy cậu thành công như thế nào. 】

Bên kia màn hình, trong lòng Phương Chu Diêu ấm lên, được cô cổ vũ nước mắt lưng tròng, ngực dâng ra một trận cảm động mãnh liệt.

Anh kích động gõ chữ gửi cho cô: 【Cậu thật tốt.】

Ba chữ ngắn ngủi, vẫn là Phương Chu Diêu do dự thật lâu, xóa xóa nửa ngày, trả giá dũng khí lớn lao mới phát ra.

Phiêu Diêu: 【Tôi?】

Tiểu Phương:【Ừm!】

Phiêu Diêu: 【Ha ha, cậu cũng rất tốt. 】

Tiểu Phương: 【Tôi...】

Phiêu Diêu: 【Hả? 】

Tiểu Phương: 【Một chút nhớ cậu.】

Tiểu Phương: 【Chỉ là một chút, cũng chỉ có hôm nay, trước cũng không có, chỉ có bây giờ mà thôi, đợi lát nữa phỏng chừng sẽ không muốn. 】

Lời giải thích của anh, quá muốn che đậy.

Xác định...

Anh nghĩ về cô ấy mỗi ngày.

Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, đánh máy gửi anh: 【Tôi cũng nhớ cậu.】

Tiểu Phương: 【Ồ, huề nhau 】

Phiêu Diêu: 【Ừm.】

Cách màn hình, hai bên không hẹn mà cùng nở nụ cười...

Phương Chu Diêu cười rất ngốc.

Dư Phiêu Phiêu cười rất đẹp.

Nhưng nụ cười qua đi, độ cong khóe miệng Dư Phiêu Phiêu lại chậm rãi thu hồi, sắc mặt chậm rãi trầm xuống...

Trong thực tế, cô đã không nhìn thấy anh trong một thời gian rất lâu.

Nhưng trong mơ, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy anh kiếp trước.

Trong giấc mơ gần đây, Phương Chu Diêu kiếp trước trôi qua ngày càng xấu, tính cách càng ngày càng nổi loạn, tính tình càng ngày càng kém, cuộc sống cũng càng ngày càng tồi tệ.

Trong mơ, kiếp trước trong kỳ nghỉ đông này anh thường nổi nóng, tức giận liền ném đồ đạc, cùng Phương Viện Viện phát sinh cãi vã.

Tính tình Phương Viện Viện đều bị anh làm tức giận khóc mấy lần, sau đó Phương Viện Viện gọi Dư Hàng đến khuyên anh, kết quả Phương Châu Diêu lại trực tiếp đóng cửa không nhìn Dư Hàng.

Bởi vì, thiếu niên chính mình đều cảm thấy mình hiện tại vô cùng tệ hại, anh không muốn để ba nhìn thấy bộ dáng phản nghịch như vậy của anh.

Dư Phiêu Phiêu mỗi ngày trong mơ nhìn thấy cuồng loạn, hò hét hét lớn, mỗi ngày tỉnh lại đều ôm mười vạn phần lo lắng cho anh.

Cũng may, mỗi ngày cùng ann nói chuyện phiếm, cô mỗi ngày một câu, có chuyện gì vui vẻ hay không?

Phản hồi và phản ứng của anh là bình thường.

Lúc này mới làm cho Dư Phiêu Phiêu thoáng an tâm.

Kỳ thật, kiếp trước trong mơ, trong kỳ nghỉ đông phản nghịch nhất của Phương Chu Diêu, Dư Phiêu Phiêu bồi anh vài lần, quan hệ giữa hai người cũng gần gũi hơn một chút.

Nhưng trong hiện thực, Dư Phiêu Phiêu lại bởi vì nguyên nhân công việc mà ở thành phố S, không có biện pháp bồi anh.

Cô hy vọng rằng kỳ nghỉ mùa đông này của anh có thể tốt.

Cô cần thời gian để chiến đấu để kiếm được một vương quốc vốn để bồi thường cho anh.

Vì vậy, cô không thể ở bên cạnh anh mọi lúc...

...

Nhưng mà, kỳ nghỉ đông này của Phương Chu Diêu, là thật sự sống không tốt lắm.

Những chuyện trong mơ của Dư Phiêu Phiêu, kỳ thật có chuyện phát sinh trên người anh.

Bởi vì quan hệ giữa Phương Viện Viện và Dương Văn càng ngày càng tốt, Phương Chu Diêu quả thật thường xuyên cãi nhau với Phương Viện Viện.

Phương Viện Viện và Dương Văn hiện giờ đã phát triển với tư cách là bạn bè nam nữ.

Dương Văn ba ngày hai đầu đều sẽ đến nhà anh, Phương Viện Viện vì muốn kéo gần tình cảm của Phương Chu Diêu cùng Dương Văn, phí rất nhiều tâm tư.

Nhưng mọi thứ trái với mong muốn...

Cũng vì nguyên nhân này, Phương Chu Diêu thường xuyên cãi nhau với Phương Viện Viện, có khi cãi nhau rất dữ dội, Phương Viện Viện sẽ tức giận khóc.

Phương Chu Diêu cũng sinh ra áy náy.

Mỗi ngày, để cho Phương Chu Diêu cảm thấy thời gian hạnh phúc nhất, là thời gian trò chuyện trực tuyến với Dư Phiêu Phiêu...

Anh hy vọng mỗi ngày trò chuyện với cô đều thoải mái và vui vẻ, vì vậy anh không nói với cô rằng những chuyện tồi tệ xảy ra với anh.

Anb vẫn còn, ẩn rất nhiều điều trong trái tim của mình.