Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 3 - Chương 317: Tiếp tất cả…



Cuồng phong gào thét, tầng tầng không gian sụp đổ, trong sát na, cổ lão đao khí đã xuất hiện ngay trước mắt, ánh hồng quang tràn đầy khí tức lăng lệ hắt vào mặt Tinh Hồn. 

Một chiêu này, có lẽ Công Tôn Lưu muốn đem hắn đoạt lấy tính mạng hắn. Đem Hư Không Chiến Thể vận chuyển gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, trong giây lát lực lượng thân thể bộc phát lực lượng mạnh mẽ nhất, trong đôi huyết mâu con ngươi hóa thành hình bán nguyệt. 

Chỉ thấy xung quanh thân thể của hắn nở rộ một đóa hoa sen, hình dạng giống hệt so với Công Tôn Lưu, nếu khác biệt thì có lẽ là màu sắc, hoa sen của Công Tôn Lưu có màu xanh lục, mà Tinh Hồn lại có màu đỏ như màu máu vậy. 

“Nguyệt Đồng – Mô Phỏng Thuật.”

Thiên phú Nguyệt Đồng, trừ khi vượt quá cực hạn, còn lại dù là công pháp hay tiên pháp đều bị mô phỏng lại gần như đến chín phần, uy lực chân chính không chênh lệch nhau bau nhiêu cả. 

“Liên Hoa Quyết – Phá Hồng Trần.”

Giống như Công Tôn Lưu, Tinh Hồn vận chuyển Liên Hoa Quyết tạo thành một thanh cỗ lão đao khí, mà khí tức lăng lệ của thanh cổ lão đao khí này so với của Công Tôn Lưu mạnh hơn gấp mấy lần, có khả năng là do ảnh hưởng bởi sát khí của Tinh Hồn mà hình thành. 

Công Tôn Lưu gương mặt kịch biến, biểu cảm tràn đầy vẻ không thể tin nổi. “Ngươi làm sao biết được Liên Hoa Quyết?”

Không chỉ có Công Tôn Lưu, mà gia gia của hắn, Công Tông lão nhân đồng dạng cũng không thể tin tưởng nổi. Liên Hoa Quyết này là khi còn trẻ, lão ta vô tình đạt được trong một động phủ, nhìn dấu vết khi đó, khẳng định ngoài lão ta ra thì không còn người nào đặt chân đến cái động phủ đó. Mà sau khi ghi nhớ Liên Hoa Quyết, đề phòng người khác cũng biết được nó, Công Tôn lão nhân đã phá hủy hoàn toàn. 

Nhưng bây giờ, như thế nào một tiểu bối lại có khả năng biết được Liên Hoa Quyết? Trong nội tâm lão trần ngập nghi vấn. Thế nhưng ngay tức khắc phát hiện Liên Hoa Quyết mà Tinh Hồn vận hành có chút khác biệt. “Không đúng, ngoại trừ khí tức lăng lệ trên Hồng Trần Đao ra thì Liên Hoa Quyết có chút sai biệt so với Liên Hoa Quyết ta truyền thụ cho Lưu nhi.”

Không chỉ có Công Tôn lão nhân, người khác đồng dạng cũng nhìn ra được, tuy rằng cả hai đang cùng thi triển Liên Hoa Quyết, thế nhưng dường như Liên Hoa Quyết của Tinh Hồn có hơi không chính thống, bất quá uy lực so với Công Tôn Lưu thì có vẻ muốn mạnh hơn. 

“Giống hệt như lúc hắn giao chiến với Tôn Vân, sở dĩ có thể thi triển giống hệt như đối phương có lẽ chính là nhờ đồng thuật. Xem ra bản tọa có hơi xem thường thiên phú của tiểu tử này.”

Quỷ tông tông chủ Dạ Vương mở miệng nói. Đồng thuật sao chép lại gần như y hệt đối phương, này cũng quá nghịch thiên rồi.

Những trưởng bối khác cũng gật đầu tán thành với Dạ Vương, dĩ nhiên ở đây ai cũng đã quá xem nhẹ thiên phú và chiến lực của Tinh Hồn. 

Trên chiến đài, hai thanh Hồng Trần Đao giữa không trung va chạm, chỉ thấy không gian một mãnh khí tức lăng lệ bao phủ, màu huyết hồng tràn ngập một góc thương khung, tựa hồ muốn đem một mảnh không gian này trấn áp hủy diệt. 

Âm phong điên cuồng gào thét, rốt cuộc một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, nhìn thấy giữa không trung xuất hiện vết rạn nứt nhìn rất quỷ dị. Hồng quang dần tan biến, trong giây lát hai bóng người dần dần hiện ra. 

Chỉ thấy Công Tôn Lưu sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy xuống một đạo máu tươi, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. 

Trái ngược so với hắn, Tinh Hồn hoàn hảo vô khuyết, ngoại trừ trên y phục màu đen dính đôi chút bụi bẩn ra thì còn lại không có một vấn đề gì khác. Màn giao phong vừa rồi, Công Tôn Lưu hoàn toàn đã bại, mà còn thất bại bằng chính Liên Hoa Quyết mà bản thân tu luyện từ nhỏ nữa. 

“Ngươi làm sao biết Liên Hoa Quyết?” Công Tôn Lưu ngữ điệu tràn ngập sự không cam tâm. Tuy rằng hắn là một thiên tài, thế nhưng vẫn chưa đạt được nhãn quan giống như những địa đầu xà phía trên khán đài, không nhận ra Liên Hoa Quyết bị đồng thuật của Tinh Hồn sao chép lại gần như nguyên bản.

“Điều đó quan trọng sao?” Tinh Hồn lãnh đạm đáp, đừng nói là Công Tôn Lưu, cho dù người khác có chất vấn hắn, hắn cũng không buồn trả lời lại. Vì sao? Vì đằng sau lưng hắn chính là Huyết Luân hộ pháp, là Địa Ngục giáo – tông môn thực lực mạnh nhất trên Loạn Tiên Hải, mà hắn lại vì Địa Ngục giáo mà tiến vào mười hạng đầu, bây giờ đánh bại cả người xếp trên mình bốn bậc, muốn hắn giải thích, người ngoài muốn hắn giải thích, có khả năng sao?

“Ngươi…” Công Tôn Lưu trên trán hắc tuyến xuất hiện, thế nhưng nhìn thấy Tinh Hồn bước về phía trước một bước, huyết hoa liên một lần nữa nở rộ, hắn cũng cảm giác được Liên Hoa Quyết của Tinh Hồn có gì đó sai biệt, thế nhưng không hiểu sao uy lực so với Liên Hoa Quyết mà hắn tu luyện uy lực lại mạnh mẽ vượt trội. 

Không muốn thừa nhận, thế nhưng Công Tôn Lưu đành phải cắn răng: “Ta nhận thua.”

Giao thủ vừa rồi, hắn đã ăn thiệt thòi, bên trong cơ thể đang có một cỗ sức mạnh âm tà đang không ngừng tàn phá, nếu không phải hắn đang cố gắng dùng nguyên lực áp chết lực lượng quỷ dị đó, chỉ sợ lúc này đã thổ huyết giữa đương trường. 

Nếu tiếp tục, hắn thất bại không nghi ngờ, vì vậy chỉ có thể nhận thua. 

Nhiều người không nghĩ đến, Công Tôn Lưu, cái vị công tử kiêu ngạo, cháu trai của Công Tôn lão nhân lại cứ như vậy mà nhận thua. 

“Hừ, Công Tôn Lưu cũng chỉ đến đó mà thôi, làm ta đặt quá nhiều kỳ vọng.” Có người nhìn Công Tôn Lưu bộ dạng thất thểu rời khỏi chiến đài mà tức giận.

“Kiêu ngạo cho lắm, rốt cuộc bị người ta đánh đến mức không thể không nhận thua, xem hắn bộ dạng khác gì chó nhà có tang.”

“Cái gì thiên tài, giờ phút này khác gì phế vật.”

Những người chửi mắng Công Tôn Lưu, dĩ nhiên chính là những kẻ đã vì hắn mà đặt cược. Nếu như Công Tôn Lưu chiến thắng, thay vì chửi mắng thì chính là những lời khen ngợi tràn đầy hoa mĩ, chỉ đáng tiếc, hắn bại. 

Công Tôn Lưu nghe thấy, nhưng hắn có thể làm gì được? Tức giận, hắn cũng không có thời gian à. Trên khán đài, sắc mặt Công Tôn lão nhân trở nên khó coi. Thật chẳng thể ngờ được, cháu trai đích thân mình chỉ điểm lại bị một gã Phù Tiên cảnh đánh bại triệt để như vậy, mà lúc trước lão ta còn tràn ngập khinh thị Tinh Hồn nữa. 

“Công Tôn lão huynh, có cần bản tọa trợ giúp Công Tôn Lưu một phen không?” Huyết Luân hộ pháp nhàn nhạt nói. 

Ở đây ai cũng nhìn thấy được luồng lực lượng quái dị đang bị Công Tôn Lưu tàn phá, mà trước đó Công Tôn lão nhân nhắm vào đệ tử của mình, Huyết Luân hộ pháp há sẽ bỏ qua cho. 

Chỉ thấy Công Tôn lão nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy lạnh lùng đáp: “Lão phu tự có biện pháp, không cần Huyết Luân đạo hữu nhọc công.” Nói rồi, Công Tôn lão nhân liền phất áo rời đi. 

Huyết Luân hộ pháp thấy vậy thì cười lạnh trong lòng, ẩn ẩn hơi liếc nhìn sang Nam Độc hộ pháp. Nhìn thái độ của Nam Độc hộ pháp như thường, có điều trong lòng đang tràn đầy phẫn nộ.

Dưới đại đấu trường, Ngô Hải Sâm đứng ở một góc quan sát, dĩ nhiên cũng nhận ra tình huống quỷ dị trên thân thể Công Tôn Lưu, bất quá sẽ không để ý đến, thanh âm lớn giọng vang lên: “Công Tôn Lưu loại, mười hạng đầu xếp vị trí thứ mười.” Sau đó quay sang nhìn Tinh Hồn, hỏi tiếp: “Ngươi muốn thách đấu hay trở về vị trí?”

Thấy Tinh Hồn vẫn chưa trở về vị trí, Ngô Hải Sâm bèn hỏi. 

Một giây thoáng qua, Tinh Hồn khí thế thu hồi, thế nhưng chiến ý chưa tan, ánh mắt quét nhìn quanh một vòng, hắn đứng chính giữa chiến đài, tuy rằng dung mạo không tuấn tú mỹ mạo như đám người còn lại, thế nhưng khí chất trên người thời điểm này trở nên lóa mắt lạ thường, giống như một vị đế giả nam tử vậy, khí tức tuyệt đại không ngừng nở rộ, một câu nói tràn ngập kiêu ngạo khí phách vang lên: “Đệ tử Địa Ngục giáo Tinh Hồn thách đấu toàn bộ các vị thiên kiêu còn lại, ai muốn đấu liền bước lên đây. Một người cũng được, hai người cũng được, thậm chí là tám người liên thủ cũng được, ta tiếp tất cả.”

Oanh…

Câu nói vừa thốt ra khỏi cửa miệng, phảng phất như long ngâm phượng minh, như ngũ lôi oanh đỉnh chấn động vào trong đầu óc của mỗi người. 

Chấp tất cả? Nhiều người còn chưa kịp hiểu ý tứ của Tinh Hồn. 

Tám người còn lại, ai ai cũng đều là quái vật cả. Như Bạch Trường Cầm, như Vân Phi Ưng, có người nào không phải chiến lực vô song, phong hoa tuyệt đại, thế nhưng Tinh Hồn, phảng phất không có một người nào lọt vào mắt xanh của hắn cả. 

Nhìn hắn bình thường lạnh nhạt vô thanh, thế nhưng chỉ một thời khắc thôi, người ta mới nhận ra, nguyên lai cái tên bình thường lạnh nhạt thờ ơ với mọi chuyện này kỳ thực kiêu ngạo đến cỡ nào.