Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 316: Chiến thắng vì cái gì?



“Ha ha, Thiên Kiếm tông, cái đại tông phái này, trăm năm trước xuất hiện một gã phản nghịch đệ tử thiên phú cực cao, lần này lại xuất hiện thêm một gã kinh thiên động địa không kém.” Tán tiên Cao Lập cười khẩy một tiếng, sau đó lại hỏi: “Mà không biết tên đệ tử phản nghịch ấy hiện tại ra sao?” 

Đoàn Thiên Nhận miệng cười nhạt, nói tiếp: “Thiên Kiếm tông phong bế tin tức này lại, chúng ta cũng rất khó khăn mới phng thanh được một chút, nghe nói tên đệ tử đó đã thành công trốn chạy khỏi Thiên Kiếm tông, cũng không biết đi nơi nào. Nhưng khả năng cao chính là đã chạy trốn đến Loạn Tiên Hải.”

Nghe Đoàn Thiên Nhận nói, chúng nhân ngồi ở đây trong lòng xuất hiện nhiều suy nghĩ riêng. 

“Ồ, vậy cũng thật trùng hợp. Đệ tử mà Huyết Luân hộ pháp mới thu nhận thực lực vô cùng cường đại, không biết lại chính là đệ tử phản nghịch của Thiên Kiếm tông cũng nên.” Công Tôn lão nhân đôi mắt lóe lên một tia âm trầm, cũng không biết là vô ý hay hữu ý, miệng khẽ nói.

“Thật có khả năng này?” Trương Long lạnh giọng đáp. “Chiến lực của Tinh Hồn tuy rất nghịch thiên, thế nhưng có thể chống lại được sự bao vây của vô số trưởng lão Linh Tiên cảnh?” 

“Không phải là không có khả năng đó, mượn ngoại lực gia tăng sức chiến đấu, hoàn toàn có thể trốn chạy được.” Công Tôn lão nhân không buồn để tâm đến sắc mặt của Trương Long, lại tiếp tục nói.

“Một gã tiểu bối đệ tử lại khiến Công Tôn lão huynh nhọc công chú ý, rốt cuộc có ý đồ gì?” Huyết Luân hộ pháp lúc này cũng không ngồi yên được, giọng nói trở nên âm trầm, sát khí không thèm che dấu hướng về phía Công Tôn lão nhân. 

Tuổi của Huyết Luân hộ pháp tuy có kém hơn Công Tôn lão nhân, thế nhưng tu vi hiện tại chính là sơ kỳ Thiên Tiên cảnh, mà Công Tôn lão nhân đã kẹt ở đỉnh phong Linh Tiên cảnh, trừ khi có đại vận khí, bằng không kết cục cả đời ở Linh Tiên cảnh đã định. Dưới áp lực của tiên giả Thiên Tiên cảnh, sắc mặt Công Tôn lão nhân biến đổi, ghế ngồi không nhịn được run lên, xuất hiện vô số vết nứt. 

“Huyết Luân, có cần phải tức giận như vậy? Công Tôn lão huynh chũng chỉ vô ý nói vài tiếng mà thôi.” Nam Độc hộ pháp ở hướng đối diện giọng nói âm trầm vang lên. 

Chỉ thấy Huyết Luân hộ pháp hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Nam Độc hộ pháp, không buồn đi tranh miệng lưỡi với lão yêu quái này, đồng thời thu hồi lại uy áp, nhờ vậy mà Công Tôn lão nhân như trút xuống một tòa núi vô hình, ánh mắt hướng nhìn Nam Độc hộ pháp, bên trong có một tia cảm kích. 

Bất quá, qua chuyện vừa rồi, nhiều người đã bắt đầu hướng ánh mắt nhìn về phía Tinh Hồn. Trong suy nghĩ của nhiều người, tuy rằng khả năng không cao, thế nhưng nếu thực sự đúng là hắn thì…

Phía trung tâm đại đấu trường, Ngô Hải Sâm trưởng lão đã cho bắt đầu quyết chiến. 

Vẫn quy tắc cũ, người nào cảm thấy bản thân yếu thế thì tiến lên chiến đài rồi lựa chọn cho bản thân một đối thủ, số lần thách đấu và bị thách đấu không bị giới hạn cho đến khi tìm ra được người chiến thắng. 

Phân chia thứ vị, người đầu tiên bị loại sẽ xếp hạng mười, người bị loại thứ hai sẽ được xếp hạng chín, cứ theo quy tắc đó mà tính. 

Ngay sau khi Ngô Hải Sâm nhường lại vị trí cho mười người thiên kiêu chi tử đứng đầu thì ngay lập tức có bóng người xuất hiện tại trung tâm chiến đài. 

Chỉ thấy người thanh niên này đôi ưng nhãn ngay lập tức nhìn về phía Tinh Hồn, thanh âm không che dấu sự kiêu ngạo mà nói: “Vân Khê đảo, Công Tôn gia tộc Công Tôn Lưu thách đấu Địa Ngục giáo đệ tử Tinh Hồn, mời!”

Thanh niên lục y này chính là Công Tôn Lưu, thiên kiêu kiệt xuất nhất Công Tôn thế gia thời điểm hiện tại, bên trong gia tộc được Công Tôn lão nhân hết sức yêu thương, vì hắn mà ra sức chỉ điểm tu hành, với thiên phú trời cho phối hợp với sự chỉ điểm của Công Tôn lão nhân, thế nên tuổi còn trẻ mà đã đột phá đến hậu kỳ Địa Tiên cảnh. 

Lại nói, trước đó phía trên khán đài, Công Tôn lão nhân nhắm vào Tinh Hồn, bây giờ cháu trai của hắn cũng đồng dạng hướng Tinh Hồn thách đấu, không biết đây là trùng hợp hay cố ý đây. 

“Công Tôn Lưu được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng thứ sáu trong số mười người, nghe nói được Công Tôn lão nhân tuyển chọn làm người kế thừa y bát, chiến lực cực kỳ cường đại.”

“Tên Tinh Hồn kia cũng xấu số, tuy rằng hắn chiến lực không tồi, thế nhưng Công Tôn Lưu lại khác biệt so với những thiên tài trước đây mà hắn ta đối đầu. Trận chiến này, hắn bị loại không nghi ngờ.”

“Tu vi như hắn, được xếp vào hạng mười cũng đủ làm vinh dự.”

“………”

Dĩ nhiên nhiều người sẽ tuyển chọn Công Tôn Lưu là người chiến thắng, không chỉ bởi Công Tôn Lưu từ nhỏ đã được trưởng bối là địa đầu xà một phương chỉ điểm, thứ hạng lại cách biệt nhau khá xa, nhận định Công Tôn Lưu là người chiến thắng dĩ nhiên là có nguyên nhân. 

“Hừ, muốn đánh đám rùi nhặn kia thành đầu heo quá.” Ở một góc khán đài, trông thấy Tinh Hồn bị đám khán giả khinh thường, Lục Phong không nhịn được chửi một tiếng. 

“Đá vào mông đám thiên tài kia, chứng minh cho bọn hắn thấy thực lực chân chính của ngươi đi.” Cuồng nhiệt là bởi vì, Lục Phong có bao nhiêu tiền đã đặt cược hết vào Tinh Hồn, cũng không biết lấy lòng tin ở đâu ra mà chơi lớn như vậy, Lục Phong cổ vũ hết sức nhiệt tình.

Tiểu Long cũng ngồi một chỗ quan sát, chỉ là thái độ của nó trông có chút khác biệt so với thường ngày. 

Nhớ lại đêm qua, Tinh Hồn ngày hôm đó không tu luyện mà ngồi trên mái nhà uống rượu ngắm trăng một mình. Tiểu Long đã nghiêm túc hỏi: “Ngươi vì cái gì tham dự Tinh Vương Chiến? Thậm chí còn muốn trở thành người mạnh nhất nữa? Với tính cách của ngươi, phải là không quan tâm đến mới đúng.”

“Lí do? Ta muốn nhanh chóng trở nên thật mạnh, cho đến khi có thể thực hiện được điều ta mong muốn. Có thể ta không thích tham gia những loại chiến đấu này, nhưng vì biến mạnh, ta không có lựa chọn.” Tinh Hồn đã trả lời nó như vậy. 

Tiểu Long lại hỏi lí do biến mạnh để thực hiện cái móng muốn của hắn là gì, thế nhưng Tinh Hồn chỉ nhàn nhạt nhìn nó, rồi sau đó lại tiếp tục uống rượu, tựa hồ không muốn trả lời câu hỏi kia của nó. 

Nhìn Tinh Hồn chậm rãi đặt chân lên chiến đài, trong mắt Tiểu Long lộ ra sự đăm chiêu hiếm thấy: “Rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

Trở lại chiến đài, Tinh Hồn bước lên đứng đối diện với Công Tôn Lưu, bạch phát nhẹ nhàng rung chuyển trong gió, hai tay ôm lại thành quyền: “Xin chỉ giáo.”

“Ngươi có thể nhận thua, miễn cho ta phải động thủ.” 

Công Tôn Lưu chưa vội động thủ, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt kiêu ngạo nhìn Tinh Hồn nói. Dĩ nhiên hắn không để Tinh Hồn vào trong mắt. 

Nhìn thái độ của Công Tôn Lưu, Tinh Hồn không vì thế mà nổi giận, trái ngược lại xem như một chuyện bình thường, hắn tại Tinh Vương Chiến này số lần bị người khác nói câu trên cơ hồ hai bàn tay cũng không đếm đủ, tất nhiên những kẻ đó giờ đang ở nơi nào thì ai cũng biết rõ. 

“Mô Phỏng Thuật – Thiên Vẫn Kim Thủy Quyền.”

Chẳng buồn quan tâm đến, Tinh Hồn thân thể khẽ động, nguyên lực vận chuyển, đem thiên địa nguyên khí xung quanh tụ hội về một quyền, ánh sáng màu xanh ánh bạc xen lẫn với nhau, tạo nên một loại quang mạc đẹp mắt, thế nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. 

Phản phất như một khối thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống, tốc độ cực nhanh, tầng tầng không gian sụp đỗ xuống, dao động mãnh liệt hướng về phía Công Tôn Lưu, một quyền đem Công Tôn Lưu bao vây ở bên trong. 

Chỉ thấy Công Tôn Lưu hừ lạnh một tiếng, miệng cong lên một vệt tà dị, thanh âm kiệt ngạo lại vang lên: “Cho ngươi một cơ hội, ngươi không biết quỳ xuống đa tạ lại muốn đi tìm chết, đã vậy đừng trách bản công tử hạ thủ tàn độc.”

Công Tôn Lưu mái tóc cùng lục bào bay phất phơ trong gió, cơ thể của hắn sáng lên ánh lục quang rực rỡ, trong giây lát không ngừng nở rộ nhìn rất đẹp mắt.

“Liên Hoa Quyết – Trấn Không Chưởng.”

Trong gió lớn, một đóa liên hoa màu xanh bất chợt xuất hiện, mà Công Tôn Lưu chính là chủ thể của đóa hoa liên đó, trông hắn thời điểm này giống như liên hoa chi tử, khiến cho hắn trở nên cực kỳ chói mắt. Bàn tya ngọc xuất ra một chưởng, mang theo lực lượng liên hoa, trông giống như những chiếc rễ sen muốn trấn thủ một mảnh hư không, hết thảy trói buộc một chưởng như vẫn thạch từ bầu trời rơi xuống kia. 

Một tiếng nổ vang, cự chưởng cứ như vậy mà tiêu thất, Công Tôn Lưu hơi lùi lại một bước, ngoài ra không bị một chút ảnh hưởng nào. Chỉ thấy trong mắt Công Tôn Lưu xuất hiện một tia ngạc nhiên, miệng thốt: “Khiến ta lùi lại một bước, coi như có chút phân lượng, thế nhưng cũng chỉ nhiêu đó thôi.”

“Liên Hoa Quyết – Phá Hồng Trần.”

Công Tôn Lưu nguyên lực vận chuyển, đem Liên Hoa Quyết triển khai thức thứ hai Phá Hồng Trần, chỉ thấy phía trên bầu trời xuất hiện một thanh cổ lão đao khí màu đỏ với rất nhiều vết nứt, thanh cổ lão đao khí phản phất một nét tang thương hoang cổ, thế nhưng ẩn chứa sát cơ kinh khủng, theo điều động của Công Tôn Lưu, cổ lão đao khí từ trên trời hướng về phía Tinh Hồn giáng xuống. 

Nhìn tốc độ của cổ lão đao khí màu đỏ này trông rất chậm chạp, nhưng kỳ thực lại nhanh vô cùng, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tinh Hồn, tựa hồ muốn đem hắn vĩnh viễn trấn áp xuống, phá toái thân thể, nhốt linh hồn vào trong thanh đao này.

“Liên Hoa Quyết thật mạnh, có thể triển khai ra được uy thế chỉ có Linh Tiên cảnh tiên giả mới làm ra được.”

“Nghe nói Liên Hoa Quyết này là một bộ công pháp tàn khuyết, hồi còn trẻ Công Tôn lão nhân đã vô tình đạt được.”

“Xem Công Tôn Lưu thi triển Liên Hoa Quyết rất thuần thục, cơ hồ trình độ đã muốn chạm vào đại thành cảnh giới. Trận chiến này, kết cục đã định.”