Đại Hán Phi Ca

Chương 89: Nắm trong tay



“Lại gặp nhau rồi, tướng quân không có đây đâu.” Tôi quay đầu đánh trống lảng.

“Người không cần giả vờ nữa, Tử Ngu sao lại không nhận ra người được?” Nàng chậm rãi ngồi xuống tháp, cười ngây thơ.

Nhưng nụ cười này lại làm sống lưng tôi ớn lạnh.

“Ngày đó Tuyên Khúc Cung chìm trong biển lửa, bệ hạ đã hạ lệnh cấm, từ lúc đó không ai nhìn thấy người nữa.” Nàng cầm tay tôi, tôi như phải bỏng vội hất ra.

Mỗi lời mỗi chữ nàng nói đều gợi lên những ký ức không hay, tình hình hôm đó tôi không muốn nhớ lại, cảm giác lạnh lẽo, vỡ vụn khiến tôi không phút nào an lòng.

“Liên can gì đến ta?” Tôi ôm ngực, huyết khí dâng lên làm tôi choáng váng.

Nàng nói tiếp, “Phu quân của muội vừa cưới muội qua cửa đã một mình bỏ ra biên quan, để lại muội phòng không gối chiếc, muội nghĩ đến người, nhưng khi đến thăm lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.”

“Ta không muốn nghe chuyện của cô.” Tôi ngắt lời nàng.

“Được, muội chỉ muốn nói, bây giờ người còn muốn tiếp tục giấu diếm sao?”

“Chiêu Dương công chúa, hóa ra cô đã chuẩn bị từ sớm.” Nói đến đây tôi đã hiểu, không còn đường lui nữa rồi.

“Bệ hạ sủng ái người thế nào, vì sao người vẫn không biết đủ, cố ý muốn liên lụy tướng quân? Vì sao nam nhân trong thiên hạ đều bị khuôn mặt này mê hoặc?” Trong mắt nàng không còn là nét nhu hòa tôi quen thuộc nữa mà đã bị che phủ bởi oán hận ghen tỵ.

“Ta và Hoắc Khứ Bệnh há nào phải một sớm một chiều, đơn giản như cô nghĩ?”

“Dù vậy, vì ta giống ngươi nên chàng mới bằng lòng tôn trọng ta, vì ngươi mở lời nên chàng mới bằng lòng đáp ứng hôn sự. Còn ngươi, ngươi có thể cho chàng được những gì? Ngươi chỉ là nữ nhân ích kỷ!”

“Nếu muốn tính toán, ngươi có thể không thẹn với lòng ư?” Tôi khẽ cười kéo tay nàng, Lưu Tử Ngu khó hiểu nhìn tôi, “Phụ vương ngươi rắp tâm ra sao, Vệ Tử Phu có mưu đồ gì, ngươi càng rõ ràng hơn ta. Ngày đó ta bị buộc đến đường cùng, có ai ra mặt giúp đỡ? Bỏ mặc ta là kết quả các ngươi đã chọn.”

Nàng lui về sau từng bước, chợt ngẩng đầu lên nói, “Thì sao? Chỉ sợ ngươi không có cơ hội.”

Lúc này tôi mới nhận ra trong sân không có bóng dáng một thị vệ nào.

“Thiện nhi!” Tôi vọt tới phòng bên, chỉ thấy trên tháp rỗng không.

“Ngươi đem con ta đi đâu? Nếu ngươi dám làm nó bị thương, ta sẽ liều mạng với ngươi.” Tôi giơ cao tay nhưng trước ánh mắt quật cường của nàng lại không xuống tay được.

“Trả con cho ta!” Tôi sụp người dựa vào cây cột bằng gỗ.

Lưu Tử Ngu buồn bã nói, “Đó cũng là huyết mạch của tướng quân, ta sẽ không thương tổn nó.”

“Nói đi, muốn ta làm gì?”

“Tỷ tỷ quả nhiên là người thông minh, ngày mai ngoài cửa nam sẽ có xe ngựa tiếp ứng, nếu ngươi không đến đúng hẹn, vậy con ngươi…” Nàng hất tay áo, cười khẩy xoay người đi.

Tôi gọi to vài tiếng, nhũ mẫu không biết đã đi đâu, thị vệ thì không biết khi nào quay lại.

Lưu Tử Ngu rốt cục đã làm thế nào tôi không biết nhưng Thiện nhi ở trong tay nàng, tôi không còn cách nào khác.

Một mình tôi ngồi trên tháp, lòng không sợ hãi, có lẽ đây là đêm cuối cùng tôi ở lại nơi này, biệt ly đến quá nhanh, ấy nhưng lại khiến tôi bình tĩnh lạ thường.

Mối bận tâm duy nhất của tôi chỉ có con tôi.

Nếu đêm nay Hoắc Khứ Bệnh không về, tôi sẽ không còn lưu luyến nữa, cầu ở nơi cầu, đường về với đường.

Sau những tháng ngày thanh bình là sóng ngầm dữ dội, dự cảm về nỗi bất an đã thành sự thật.

“Dao Ca!”

Là ai từng khe khẽ thì thầm bên tai tôi?!

Giữa đêm tối, tôi mở to mắt, chân trần chạy đến đứng cạnh cửa, chỉ nhìn thấy vầng trăng tròn trong gió lạnh, phảng phất chỉ là một giấc mộng.

Chàng vẫn chưa về.

Nước mắt thấm xuống khóe miệng, tôi lại đột nhiên cười thành tiếng, nửa đời vinh hoa, nửa đời ly biệt, há chẳng phải chỉ là một giấc mộng dài bất tận.

Cứ ngỡ đã nắm giữ được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại như mây như khói, tan biến không còn dấu vết.

Nhân tình ấm lạnh, ai còn bận tâm?

Mặt trời đã lên, tôi đứng bên cửa một hồi lâu, khi ra ngoài không còn ai ngăn trở.

Tôi buộc bản thân không được suy nghĩ, không được quay đầu.

Nhưng tôi vẫn quay lại, cây đàn sắt lộ ra qua bức bình phong lạnh lẽo thê lương, tôi phát hiện lòng đã không còn gợn sóng, hóa ra đến khi thật sự phải đi mới biết, ra đi cũng là một sự giải thoát.

Đi qua những con phố tấp nập, ra khỏi cổng thành, tôi càng đi càng xa.

Trong khu rừng xào xạc lá rơi, một chiếc xe ngựa xuất hiện ở đằng xa, tôi không do dự đi tới.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, người quả nhiên thủ tín.” Lưu Tử Ngu nhô đầu ra, dẫn tôi lên xe.

Thiện nhi đang được nhũ mẫu ôm, vừa trông thấy tôi đã vươn cánh tay trắng nõn nhào vào lòng tôi.

Lưu Tử Ngu lại đột nhiên ngăn tôi lại, “Con của ngươi vẫn mạnh khỏe, ngươi có thể an tâm ra đi rồi.”

Tôi đẩy nàng ra, ôm lấy Thiện nhi, “Ta không cần gì cả ngoài con ta.”

“Ha ha…” Lưu Tử Ngu tựa vào thành xe cười điệu đà, “Ngươi có thể lựa chọn, hoặc con, hoặc tự do.”

“Nực cười làm sao! Ta đi hay ở, sống hay chết, cũng chẳng có tự do, ta chỉ cần con ta!”

Tôi nhảy xuống xe lại bị vài gã cao to bao vây, Lưu Tử Ngu vén mành ra, “Ngươi nếu cần con thì đừng trách Tử Ngu không nể tình xưa, người của ta đã mang tin chạy về kinh, chẳng mấy chốc sẽ hồi bẩm bệ hạ.”

Tôi dừng bước lại, ôm Thiện nhi càng chặt hơn, “Ngươi sẽ không làm như vậy, Hoắc Khứ Bệnh sẽ bị liên lụy!”

“Các ngươi đã khư khư cố chấp thì chi bằng cá chết lưới rách.” Nàng hếch mặt, trên gương mặt là nét oán độc không tương xứng với tuổi tác.

“Ngươi!” Tôi kinh ngạc không nói nên lời, sắc mặt Lưu Tử Ngu gần như ma quỷ khiến tôi sợ hãi tột cùng

“Ngăn nàng ta lại rồi sai người tống về kinh!”

Gã nam tử giữ vai tôi, tôi đang vùng vẫy thì từ phía tây bỗng nhiên xuất hiện một cỗ xe tứ mã đang phi nước đại, Lưu Tử Ngu biến sắc, lôi tôi lên xe rồi quay đầu ngựa lại, nhắm hướng đông chạy đi.

Tôi bị giam cầm bên trong xe, không thể nhúc nhích, nàng hé mành trộm nhìn ra ngoài.

“Là kẻ nào?”

Một gã tùy tùng trả lời, “Kẻ đến không có ý tốt, đang hướng về phía chúng ta.”

Đương lúc cỗ xe song mã đến khúc ngoặt, thân xe đột nhiên rung lắc mạnh, tôi ngồi thụp xuống sàn xe che chắn cho Thiện nhi, thằng bé khóc nức nở trong lòng tôi.

Xe lại chấn động, đằng trước vang lên một tiếng hí dài, ngựa mất khống chế chạy loạn.

Vài tên tùy tùng ra ngoài kiểm tra, vội vàng báo lại, “Trục bánh đã mắc tên, trên đó có ấn ký của Vũ lâm quân hoàng gia.”

Lưu Tử Ngu vùng lên rồi yếu ớt ngồi bệt xuống, tôi vươn tay vén mành lên, đằng sau lớp bụi đất cuồn cuộn, người đang đánh xe chính là Yến Hồi!

“Lưu Triệt… Là nhân mã của Lưu Triệt!” Tôi chết lặng nhìn Lưu Tử Ngu nói, “Ngươi thật nham hiểm, đã thông báo cho bệ hạ, ngươi có biết sẽ hại chàng không!”

“Không, không phải ta… Ta chỉ dọa ngươi thôi, chưa từng nghĩ tới việc làm liên lụy tướng quân.”

Lưu Tử Ngu rối loạn xoay người nhìn về phía ngoài xe rồi vội vàng thúc giục xa phu.

Hai xe cách xa nhau ngày càng gần, chỉ một thoáng, vài tên thị vệ đã phi thân lên chặn chúng tôi lại.

Ngay lúc gáy đập vào thành xe, hơi thở như bị nén lại, tôi sợ hãi bất an vô cùng, chậm rãi ngồi xuống.

Tôi ôm Thiện nhi đang khóc lóc khàn giọng vào lòng, khi mành xe bị xốc lên, ánh mặt trời chói mắt xộc thẳng vào.

Lưu Tử Ngu và nhũ mẫu bị thị vệ xa lạ đuổi ra khỏi xe, tôi vừa muốn phản kháng lại bị ngăn lại, nhưng chỉ chốc lát sau, trong xe chỉ còn lại mình tôi.

Tiếng Lưu Tử Ngu la hét ầm ĩ cùng tiếng vó ngựa cũng nín bặt, tôi nghẹn ngào, hai chân mềm nhũn.

“Lui cả ra!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên ngoài mành pha lẫn chút run rẩy đã xé toạc vết thương trong tim tôi lần nữa.

Tôi vô thức cuộn mình lùi sâu vào trong, khi mành xe được nhấc lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như tạc dần hiện rõ trước mắt tôi.

Hắn chậm rãi tới gần, ép sát, cho đến khi tôi dựa hẳn vào vách xe.

Tôi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi vốn luôn u ám lại như muốn hút tôi vào.

Lưu Triệt và tôi cùng giữ im lặng, sau đó hắn mạnh mẽ kéo tôi vào lòng, mặc tôi giãy giụa, hắn buông tay đặt tôi lên vách xe rồi che phủ môi tôi, cả thân mình áp xuống bao bọc lấy tôi.

Tư vị thế nào ư? Tôi chỉ cảm thấy không khí đều bị hút sạch, đầu óc trống rỗng như sắp đi vào cõi chết.

Tuyệt vọng chiếm đoạt nhưng vẫn như trước, không buồn để ý đến cảm thụ của tôi.

Đúng lúc này lại một loạt tiếng vó ngựa tới gần, Hoắc Khứ Bệnh lo lắng dồn dập hỏi, “Nàng đâu?”