Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 54: Biết rõ



Quả thực Tiết Thanh không nói gì nhiều.

"Nàng ta mất ký ức nên không có gì để nói." Quý Trọng nói.

Tống Anh lắc đầu, nói: "Không liên quan tới chuyện mất trí nhớ. Ta không hề bảo nàng nhớ về quá khứ, chúng ta nói cho nàng nghe. Nàng nghe xong nhưng không đáp lại." 

Không đáp lại? Quý Trọng nghĩ nghĩ, có đáp lại rồi mà.

Tống Anh cười, nói: "Nàng đáp lại khá thú vị, rất chân thành, rất đúng lúc để câu chuyện được nói tiếp. Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời đáp lại ấy của nàng không thể hiện bất cứ ý riêng gì của nàng ta, chỉ là tiếp lời mà thôi."

Quý Trọng nghe rõ, nói: "Nàng ta không tin?" 

Tống Anh nói: "Không tin còn tốt, còn bình thường. Quả thực với nàng, chuyện này không công bằng, quá đột ngột."

Quý Trọng cau mày, nói: "Nhưng lúc trước ta không biết nàng ta mất trí nhớ. Tiểu thư, chúng ta luôn cho rằng nàng ta luôn tuân theo lời dặn của Tống đại nhân." Nói tới đây lại cười lạnh: "Nói là mất trí nhớ, đó chỉ là lời nàng ta nói. Ai biết được nàng ta có muốn biến giả thành thật không."

Tống Anh im lặng một lát, cười nói: "Lúc đầu ta không hiểu nàng nhưng mấy năm nay được nghe nói và tận mắt nhìn thấy, ta cảm giác Tiết Thanh không phải người như vậy. Nàng ta là người thông minh." 

Quý Trọng nói: "Người thông minh cũng sẽ làm mấy việc ngu ngốc."

Tống Anh cười ha ha, nói: "Quý Trọng, đừng lấy chuyện chưa xảy ra để kết luận về một người." Lại ngừng cười: "Hiện giờ bất cứ phản ứng nào của nàng ta đều là bình thường. Chuyện quá đột ngột, không tin, không chấp nhận, phẫn nộ là những cái theo lý thường là nên làm."

Quý Trọng nói: "Tiểu thư không phải phiền lòng vì nàng ta." 

Tống Anh nói: "Ta không phiền lòng vì nàng ta, ta cảm kích nàng và cảm ơn nàng. Biết nàng mấy năm nay phải chịu bao nhiêu gian khổ, trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cũng hiểu sự kinh hãi, phẫn nộ và bất bình khi nàng nghe được chân tướng. Đã nhiều năm như vậy, người người hi sinh vì sự chính thống của vương triều Đại Chu. Ta thân là thái tử Bảo Chương của hoàng tộc Sở thị, phải gánh những ân tình ấy, cũng gánh được sự oán giận, đau đớn và bất bình thường tình của con người."

Quý Trọng quay đầu. Gió đêm mùa đông vén màn xe lên, có thể thấy rõ nữ tử ngồi bên trong. Nàng không đeo mạng che mặt. Kể từ khi bước vào đại điện, nàng đã không còn cần khăn che mặt nữa.

Khăn đó không phải để che đi vết sẹo, mà là một nửa khuôn mặt hoàng tộc. Giờ đã dùng thân phận người hoàng tộc đứng trước người đời, tất nhiên không cần che đi. 

Khuôn mặt nàng chỉ có vết sẹo dữ tợn nhưng biểu cảm luôn bình thản, không đau khổ, không vui mừng, cũng không giận không oán. Kể từ ngày đầu tiên hắn gặp nàng, đều như vậy. Khi đó nàng mới là một cô bé chừng sáu, bảy tuổi.

"Một đứa trẻ đã trải qua việc phụ hoàng bị hại, chính mắt nhìn mẫu hậu lao vào chỗ chết, từ thiên chi kiêu tử trở thành chó nhà có tang, không có tư cách làm trẻ con." Khi đó nàng nói như vậy, nhìn thiếu niên đang quỳ gối, như thể hắn mới là trẻ con: "Ngươi không phải đau khổ làm gì. Nếu chuyện đã như vậy, ta còn sống, nghĩa là ông trời cho ta sống nên ta sẽ phải sống cho thật tốt."

...... 

Quý Trọng vung roi ngựa trong tay, nói: "Tiểu thư không phải để ý làm gì."

Tống Anh nói: "Ta không thèm để ý."

Gió lướt qua, màn che hạ xuống, che đi khuôn mặt nàng. 

Xe ngựa chạy tới gần cửa cung. Nhìn thấy chiếc xe ngựa này, cấm vệ lập tức mở cửa. Xe ngựa lao vọt vào bên trong.

Trong cung không thay đổi gì cả. Thái hậu Tần thị và tiểu hoàng đế đã bị khống chế trước khi triều hội diễn ra ngày hôm qua. Sau đó Tần Đàm Công bó tay chịu trói, cũng được đưa tới Hoàng Thành ty. Đại thái giám thân cận của Tần thị bị giết chết tại chỗ. Đám người đi theo không bị xử tử tức khắc. Thậm chí cung đình còn không đổi hay nhốt những cung nữ và thái giám này.

Cũng như lời hứa với đám triều thần, hậu cung chỉ điều tra đồng đảng ám hại tiên đế và hoàng hậu, những người còn lại không bị liên luỵ. 

Đám cung nữ và thái giám trong hậu cung nơm nớp lo sợ, bầu không khí lại khá yên bình. Đương nhiên người bên cạnh Tống Anh đều đã được đổi thành người mà Hoàng Thành ty đã tuyển chọn kỹ lưỡng.

Lúc này đây người có thể ra vào cung đình đương nhiên là người được tin tưởng.

Nhìn Tống Anh bước vào, Dương Tĩnh Xương cúi người thi lễ. 

"Dương lão đại phu hãy bình thân." Tống Anh đi qua người ông ta, nói.

Dương Tĩnh Xương nói: "Tạ ơn điện hạ." Sau đó mới đứng dậy. Ông ta nhìn Tống Anh ngồi sau long án. Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, ông đã biết nữ tử này có dáng vẻ bất phàm, không ngờ lại bất phàm tới như vậy.

Tống Anh nhận lấy tách trà nóng mà cung nữ dâng lên, nói: "Dương lão đại phu cũng biết chuyện đã xảy ra rồi chứ?" 

Mặc dù Dương Tĩnh Xương chỉ là một thái y bình thường nhưng Thái Y viện vốn là nơi tin tức linh thong nên ông ta đã nghe được chuyện xảy ra ngày hôm qua. Ông ta không lảng tránh, mà cúi đầu đáp vâng.

"Vậy không cần quả nhân kể lại cho ngươi nữa." Tống Anh cười nói, lại lệnh cho gọi Huệ Cô tới, rồi nhìn Dương Tĩnh Xương: "Mời Dương lão đại phu tới là để nói về chuyện của Huệ Cô."

Dương Tĩnh Xương đáp vâng, khoanh tay đứng yên. Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Thiền Y theo sau một thái giám bước vào. 

"Sư phụ." Nhìn thấy Dương Tĩnh Xương nàng vui mừng hô lên, bước nhanh tới.

Dương Tĩnh Xương mỉm cười ừ một tiếng, lại tỏ ý là nàng thất lễ. Trong căn phòng này, người phải bái kiến trước tiên chính là Bảo Chương đế cơ.

Thiền Y thi lễ với Tống Anh: "Điện hạ." 

Tống Anh không để ý việc nàng thất lễ, nói: "Vua và thầy, đều phải kính trọng." Lại nói: "Ngươi ở lại bên cạnh quả nhân, làm việc rất tốt. Nay việc đã xong, ngươi có thể đi về."

Thiền Y thi lễ nói "cảm ơn điện hạ", Dương Tĩnh Xương cũng cúi người nói lời cảm ơn.

Tống Anh nói: "Nhưng quả nhân vẫn muốn hỏi, ngươi có muốn tới Thái Y viện không? Làm nữ y trong cung hay là về tiếp tục học với sư phụ ngươi?" 

Nữ y của Thái Y viện!

Dương Tĩnh Xương và Thiền Y đều kinh ngạc. Thái y là quan, có phẩm cấp. Nữ y đương nhiên cũng có. Ngoài nữ quyến của hoàng thân quốc thích và đám nữ quan trong cung, đây cũng là một cách để nữ tử lấy được phẩm cấp.

Thiền Y đi theo Dương Tĩnh Xương học hành, không thể kế thừa chức quan của sư phụ mà vào Thái Y viện. Tổ tiên của Dương Tĩnh Xương là thái y nhưng ông ta được vào Thái Y viện là nhờ Tống Nguyên. Tương lai Thiền Y chỉ giúp Dương Tĩnh Xương xem bệnh. Y thuật tốt thì sẽ được nữ quyến các nhà tuyên dương, không lo cơm áo gạo tiền nhưng thanh danh chỉ phổ biến trong đám nữ quyến, đó đã là đường ra tốt nhất. 

Giờ thì khác.

Có Bảo Chương đế cơ mời vào Thái Y viện làm nữ y, lại là nữ y mà hoàng đế tương lai tin tưởng, có thể thấy tiền đồ sẽ như thế nào.

Thiền Y kinh ngạc lại bất an, run rẩy nói: "Nhưng mà, y thuật của dân nữ còn... còn chưa được." 

Tống Anh cười nói: "Làm nữ y, ngươi vẫn là đồ đệ của Dương lão đại phu, vẫn phải tiếp tục học chứ."

Như vậy nghĩa là mời nàng làm nữ y không phải y thuật tốt hay không tốt, là ban ân. Thiền Y quay sang nhìn Dương Tĩnh Xương. Dương Tĩnh Xương do dự. Tống Anh thả tách trà trong tay xuống, lại nói tiếp.

"Hơn nữa, Thiền Y, ngươi có thể gặp lại thân nhân của mình rồi. Mẫu thân ngươi sẽ vui vẻ lắm." Nàng nói. 

Thân nhân. Mẹ. Thiền Y buồn bã. Mẹ mà biết thì tất nhiên sẽ vui vẻ rồi. Lúc trước khi bị Tông Chu lựa chọn, mẹ còn nghĩ tới sẽ vào hoàng cung rồi thành nữ quan, làm rạng rỡ tổ tông... Tông Chu! Thiền Y!

Thiền Y giật mình, người run lẩy bẩy, bên tai vang tiếng bịch bịch. Dương Tĩnh Xương đã quỳ xuống đất.

"Điện hạ, thần có tội." Ông ta cúi đầu nói, giọng khàn khàn. 

Thiền Y cũng quỳ theo, thân mình run rẩy nhưng vẫn mở miệng nói: "Đúng vậy, là dân nữ có tội, tội lừa gạt điện hạ."

Tống Anh nở nụ cười, nói: "Đây đâu phải lừa gạt. Chẳng qua là thân phận mà thôi. Nói ra thì quả nhân cũng lừa các ngươi mà."

Dương Tĩnh Xương lại không dám cười, dập đầu nói: "Thần có tội." 

Thiền Y cũng dập đầu theo.

Tống Anh nói: "Được rồi, không cần như vậy. Đầu tiên là các ngươi như thế này không coi là lừa gạt. Lý Quang Viễn của phủ Trường An đã báo chuyện này lên từ trước rồi. Quả nhân biết. Cũng chính vì biết nên các ngươi mới tới được gần người quả nhân. Còn nữa, ngươi là Thiền Y hay Huệ Cô, với quả nhân mà nói không quan trọng. Sở dĩ quả nhân biết chuyện này là vì Tiết Thanh. Lý Quang Viễn kể chuyện Tiết Thanh, mà quả nhân cũng nghe chuyện của Tiết Thanh. Các ngươi, quả nhân không thèm để ý."

Dương Tĩnh Xương thế mới dám ngẩng đầu, nói: "Điện hạ, thần hổ thẹn." 

Tống Anh nói: "Không cần hổ thẹn. Các ngươi giấu giếm chuyện này là vì Tiết Thanh. Tiết Thanh thay quả nhân làm việc, quả nhân còn muốn cảm ơn các ngươi đã chân tình thật ý như vậy."

Dương Tĩnh Xương và Thiền Y lại dập đầu, sợ hãi nói không dám.

Tống Anh nói: "Cho nên ngươi nguyện ý dùng thân phận Thiền Y vào Thái Y viện làm nữ y, tiếp tục học cùng sư phụ ngươi và đoàn tụ cùng cha mẹ không?" 

Trên đời này có ai lại không muốn quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người, ai mà không muốn tiền đồ như gấm, ai mà không muốn có cha mẹ người thân bên người. Thiền Y ngẩng đầu nhìn Tống Anh, vẻ bất an và hoảng sợ dần lui, trở thành vui mừng và kích động.

"Dân nữ nguyện ý." Nàng rưng rưng nói, dập đầu thật mạnh: "Tạ ơn điện hạ."

...... 

Hoàng hôn buông xuống, một ngày nữa đã lại trôi đi.

Xuân Hiểu tựa vào cửa sổ nhìn xuống phố. Trên con đường vốn náo nhiệt nhất, các cửa hàng đã đóng cửa. Người người đi đi lại lại cũng biến mất tăm hơi. Nhìn qua, chỉ có quan binh rải rác trên phố...

Nàng phe phẩy khăn tay, cảm thấy chán muốn chết. Chợt hít sâu một hơi, giơ khăn tay che mặt lại, khóc hu hu khi cửa mở ra, thân hình bên cửa sổ lung lay... 

"Ôi chao, tỷ tỷ của ta ơi."

"Đừng có lẩn quẩn trong lòng nhé."

Hai nữ tử nhào tới, hô to gọi nhỏ, khiến càng nhiều cô gái khác kéo tới, khiến căn phòng nhỏ của Xuân Hiểu chật chội cả đi. Tiếng oanh yến líu ríu nhưng không áp nổi tiếng khóc uyển chuyển của Xuân Hiểu. 

"Các tỷ tỷ ơi, ta không còn mặt mũi nào sống nữa."

"Đúng là quá buồn cười, ta tìm phụ nữ làm ân khách."

Nghe câu này, đám nữ tử vốn tới khuyên bảo nhịn không được cười ầm lên. 

Tuy không cho mở cửa buôn bán nhưng vẫn dàn xếp cho các nhu cầu ăn uống. Người trong kinh thành cũng mượn cái này để truyền tin tức. Túy Tiên lâu đã nhận được tin từ rất nhiều khách với địa vị và thân phận khác nhau.

Mọi người đều biết Tần Đàm Công bị bắt. Điều này chẳng hề gì. Bọn họ không phải sản nghiệp của Tần Đàm Công. Đã biết thiên tử là giả, Bảo Chương đế cơ còn sống, điều này thì rất khiếp sợ, bởi nó là bí sự của thiên gia. Đã biết trạng nguyên Tiết Thanh là nữ... Kinh ngạc.

"Ôi chao, chả phải Xuân Hiểu tỷ tỷ là đoạn tụ ư?" 

"Không đúng, không đúng, hai nữ tử không gọi là đoạn tụ, gọi là... không nói nên lời nha."

Cười vang.

Nếu không phải bị quản sự quát mắng, sợ là nóc của Túy Tiên lâu sẽ bị hất văng. 

"Xuân Hiểu tỷ tỷ đừng cảm thấy xấu hổ." Một nữ tử tựa vào cửa, cười nói: "Ngươi không nhận ra, giao trái tim nhầm người. Không phải các vị đại nhân kia đều không nhìn ra à. Còn cho cả trạng nguyên."

Xuân Hiểu ngừng khóc, đây không phải an ủi nàng.

"Trạng nguyên!" Nàng vỗ chiếu, đứng dậy: "Trạng nguyên cái gì chứ! Đồ lừa đảo!" Nhấc chân xông ra ngoài: "Còn treo cái thứ văn chương chó má gì nữa, xé hết." 

Đúng vậy, văn của Tiết Thanh còn được treo trên đài. Đám nữ tử cười hì hì đi theo. Xuân Hiểu xách váy nhanh chóng chạy lên đài cao. Người của Túy Tiên lâu đều cười cợt chạy tới xem nhưng không ai ngăn cản. Muốn xé mà. Sau này Tiết Thanh không còn là trạng nguyên nữa, không có lý gì lại tiếp tục treo để tránh chọc phiền toái. Cho tới khi một tiếng thét vang lên.

"Tâm can của ta! Mau dừng tay!"

Xuân Hiểu đè một tờ bài văn, quay đầu thì thấy Lý Hội Tiên vội vàng chạy ra từ trong một gian phòng, bởi vì cuống cuồng chạy mà mớ thịt mỡ đẫy đà trên người cứ rung rung. 

"Mẹ." Xuân Hiểu nhào tới: "Tâm can của mẹ mất hết mặt mũi rồi..."

Còn chưa tới gần, Lý Hội Tiên đã đẩy nàng ra. Xuân Hiểu kêu ôi một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

"Mẹ." Xuân Hiểu quay người, hờn dỗi: "Mẹ không còn yêu con rồi, con mới là tâm can của mẹ chứ." 

Lý Hội Tiên cẩn thận vỗ về bài văn treo trên bình phong, nói: "Đây mới là tâm can của ta..." Lại quay đầu nói: "Xuân Hiểu, con là bảo bối của mẹ."

Xuân Hiểu vẫn ngồi dưới đất, tức giận nói: "Mẹ, Tiết Thanh là nữ, mẹ còn giữ cái này làm gì? Để người ta cười chết."

Lý Hội Tiên quay đầu, đắc chí: "Ai dám cười chúng ta. Ta nói cho các con biết, Tiết Thanh có là nữ hay không cũng chả sao. Vừa rồi trong cung vừa truyền tin nói rằng Tiết Thanh làm văn vì đế cơ điện hạ, là thể diện của đế cơ điện hạ, không ai được cười nhạo." 

Đế cơ điện hạ lên tiếng?

Túy Tiên lâu yên tĩnh lại. Xuân Hiểu cũng đứng dậy.

"Vì sao ạ?" Nàng không hiểu. 

Lý Hội Tiên nói: "Còn vì sao được nữa! Tiết Thanh làm việc chính là làm việc thay đế cơ, cũng không thể nói nàng ta sai, nói như vậy chẳng phải là nói đế cơ điện hạ sai rồi." Nói tới đây thì vừa cười toe toét, vừa giơ tay với Xuân Hiểu: "Còn nữa, tâm can bảo bối của mẹ, sẽ không ai cười con đâu. Đế cơ điện hạ tự mình điểm tên của con, nói là lần trước con che chở Tiết Thanh nên có công, khiến Tần Đàm Công không bắt được Tiết Thanh, cũng là trừ gian diệt ác, con cũng được thưởng đó."

Xuân Hiểu tức thì trợn tròn mắt, thét lên một tiếng chói tai, nhảy tới ôm chặt Lý Hội Tiên.

"Thật vậy chẳng? Thật vậy chăng?" Nàng hỏi liên tục, không đợi câu trả lời đã lẩm bẩm: "Đế cơ điện hạ sẽ thưởng ta cái gì? Cho ta múa chính ở lễ cúng tế à?" 

Túy Tiên lâu chịu sự quản lý của Giáo Phường ty. Khi triều đình tiến hành lễ thờ cúng, sẽ có đào kép và vũ nữ biểu diễn. Khi không đủ người, sẽ tuyển người từ Giáo Phương ty. Có thể nhảy múa tấu nhạc ở lễ tế chính là vinh quang lớn nhất của một kỹ nữ, càng khỏi cần nói tới múa chính... Giá trị sẽ tăng lên gấp bội.

Lý Hội Tiên trợn mắt, giơ tay chọc chọc trán Xuân Hiểu: "Ta còn chưa muốn chết, con hãy luyện múa thêm ba năm nữa đi."

Xuân Hiểu cười hì hì. Lý Hội Tiên không giống nói đùa, quay người lập tức gọi người tìm thầy dạy múa giỏi nhất đến... Người của Túy Tiên lâu vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. 

Tuy đế cơ điện hạ không thể ban thưởng khiến Xuân Hiểu tới lễ thờ cúng để nhảy múa, nhưng đế cơ điện hạ nhớ Xuân Hiểu. Đế cơ điện hạ là người sẽ làm hoàng đế nên Xuân Hiểu về sau sẽ càng nở mày nở mặt thôi.

"Như thế này còn giỏi hơn cả có ân khách là trạng nguyên ấy chứ." Mấy nữ tử cười hi hi, nói.

Xuân Hiểu nào còn vẻ xấu hổ, mà đắc chí vô cùng, chợt nghĩ tới gì đó lại giơ tay che mặt: "Ôi, ta còn chưa trang điểm đâu, mọi người đừng có nhìn." Rồi chạy bịch bịch lên lầu, phía dưới là tiếng cười thật thật giả giả. 

Xuân Hiểu chạy vào phòng, đóng cửa lại, dựa người vào cửa, thở một hơi thật mạnh.

"Cảm ơn trời đất." Nàng thì thào, tầm mắt rơi xuống đài trang điểm đang lượn lờ hương. Nơi đó có tờ giấy son mà nàng nhận được từ lúc sáng.

Giấy son có ký hiệu của Tri Tri đường được gửi tới bàn của nàng từ lúc trời vừa sáng nhân danh nghĩa chọn mua, viết rất ngắn gọn và sáng tỏ, trong khi đó, phải tới buổi chiều mọi người mới biết chuyện. 

Tiết Thanh là nữ, thế thân của đế cơ.

Câu này khiến Xuân Hiểu hiểu ra tất cả, tuy rằng có khiếp sợ và không tin tưởng được.

Tiết Thanh là nữ... 

Xuân Hiểu nắm chặt tay, đá một cái thật mạnh vào cửa.

"Tiết Thanh, cái đồ tồi này! Thật là khiến ta tức chết!"