Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 42: Cúi đầu



Lúc này ở trước điện, bá quan lại từ trên cao nhìn xuống, đại quân tụ tập ở bốn phía, cung nỏ sẵn sàng, hai người đứng đối diện nhau ở giữa sân, tiếng ra lệnh của các tướng lĩnh quanh quẩn, tiếng người này la xong thì có tiếng người kia hô quát, giống như trời hạn gặp mưa rơi xuống đất.

Vẻ mặt của Tần Đàm Công không có chút thay đổi, chỉ là ánh mắt vốn dừng ở trên người Đốc lại chuyển về phía cửa cung, ánh mắt hòa nhã.

Đám người Trần Thịnh ở phía sau cũng nhìn qua, có lẽ bọn họ không quen giọng nói này nhưng xưng hô kia lại quá rõ ràng. 

Con trai của Tần Đàm Công… Tần Mai.

Tống Nguyên nhíu mày, con trai của Tần Đàm Công tự nhiên là phải bắt nhưng không hạ lệnh bắt được liền đưa tới nơi này.... Loại chuyện bắt con uy hiếp cha này chỉ cần nói một câu Tần Mai đã chịu tội là đủ, không cần phải đưa tới trước mắt.

Theo tiếng nói vừa dứt, cấm quân ở bên cửa thành tách ra như mặt nước, một người trẻ tuổi mặc áo lụa đi tới, hình dáng vẫn tuấn tú như trước, không có chút chật vật giống như tù nhân. Sắc mặt của Tống Nguyên thay đổi, người trẻ tuổi kia đâu chỉ không chật vật giống như tù nhân, hắn vốn dĩ là không có thành tù nhân. 

Tần Mai chậm rãi đi tới, góc áo theo bước chân tung bay, trong tay trắng như ngọc chậm rãi vứt ra một vật đen tuyền, lớn bằng bàn tay, bay múa ở dưới ánh mặt trời, vừa nhìn giống như là một con dơi, theo con dơi này không ngừng bay múa, cấm quân ở hai bên đều vội vàng tránh lui...

“Biên Bức lệnh!”

Tống Nguyên hô, chợt đi tới duỗi tay chỉ vào, tức giận quát. 

“Tần Đàm Công mưu nghịch hành thích vua, khi quân phạm thượng, Biên Bức lệnh không có hiệu lực, ba quân tướng sĩ không được nghe lệnh!”

Năm đó tiên đế vì để Tần Đàm Công an tâm, ở bên ngoài dễ dàng điều binh khiển tướng nên ban thưởng Biên Bức lệnh, binh mã thiên hạ thấy nó như trẫm đích thân tới, phải tuyệt đối tuân lệnh.

Sau khi tiên đế qua đời, Biên Bức lệnh lại như Tần Đàm Công đích thân tới, binh mã thiên hạ tuyết đối nghe theo, việc này đối với quan binh là quy củ mỗi người đều biết. 

Hiện tại cho dù cung nỏ đao kiếm của bọn họ nhắm vào Tần Đàm Công nhưng khi nhìn thấy Biên Bức lệnh, vẫn là quân lệnh như núi.

Nếu như vậy ai còn có thể ngăn cản cha con bọn họ! Uy lực của Biên Bức lệnh là tiên đế ban thưởng cho Tần Đàm Công, nếu Tần Đàm Công hành thích vua mưu phản, như vậy Biên Bức lệnh tự nhiên không có hiệu lực.

May mắn Tống Nguyên nhạy bén hô lên những lời này, đám quan viên ở đây thở phào nhẹ nhõm, còn cấm quân vốn né tránh buông binh khí cũng giơ binh khí lên lần nữa, tụ lại... 

Tần Mai đã chạy vào hoàng cung, tựa hồ vẻ mặt có chút hoảng sợ, chỉ là bước chân của hắn chậm rãi, nắm chặt Biên Bức lệnh ở trong tay.

“Cha, bọn họ thật muốn bắt người?”

Hắn hô, giọng nói thanh thúy vang vọng bốn phía. Tần Đàm Công nhìn hắn gật đầu: 

“Đúng vậy, bôi nhọ cha có tội.”

Bôi nhọ? Giọng của Trần Thịnh từ phía sau truyền đến:

“Tần Đàm Công hành thích vua chứng cứ vô cùng xác thực, ở đâu ra bôi nhọ, cha con các ngươi lập tức thu tay chịu trói đi.” 

Tần Mai nói:

“Chuyện liên quan gì tới ta! Ta cũng không có hành thích vua!”

Giọng sang sảng ẩn chứa tức giận, tựa hồ có chút oan ức, lại gọi cha lần nữa. 

“Cha, bọn họ muốn bắt con! Con vừa mới từ Tây Lương trở về!”

Còn chưa tác oai tác quái... Người ở đây theo bản năng suy nghĩ những lời này, nghĩ như vậy thật đúng là quá đáng thương, chợt lại giật mình, hiện tại là lúc nói những chuyện này sao? Tần Đàm Công cười nói:

“Không có việc gì, không liên quan gì tới con.” 

Giọng nói giống như trấn an. Đã đến lúc này, còn bình thản như thế, đây là cố gắng bình tĩnh dỗ trẻ nhỏ sao? Này gạt được ai! Nơi này ai là trẻ nhỏ!

Tần Mai thở phào nhẹ nhõm, nói:

“Vậy là tốt rồi.” 

Giơ tay vỗ vỗ ngực, giọng nói khôi phục lại sự nhẹ nhàng.

“Cha, vậy con đi trước.”

Đi?

Người ở đây còn không kịp phản ứng.

“Đi đi.”

Tần Đàm Công đáp. 

Hắn vừa dứt lời, Tần Mai xoay người đi ra ngoài...

“Bắt lấy hắn!”

Trần Thịnh quát. 

Cấm quân ở hai bên giơ binh khí tụ lại, cung nỏ ở trên nóc phòng bốn phía động tác nhất trí, ánh mắt ngưng tụ nhắm ngay Tần Mai.

Trong tay Tần Mai cầm Biên Bức lệnh lại bay lên lần nữa, ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

“Tránh ra!” 

Hắn quát.

Tiếng nói thanh thúy xuyên thấu màng tai mỗi người ở đây, giống như một bàn tay đột nhiên nhéo lấy trái tim người ta, không ít quan viên đứng ở phía sau nhịn không được lấy tay che tai.

…… 

Lỗ tai của Liễu Xuân Dương trước khi tiếng nói vang lên đã bị một đôi tay che lại, còn tay hắn vẫn còn ôm Tiết Thanh. Làm sao bây giờ, Tiết Thanh làm sao bây giờ, làm sao che lỗ tai của nàng lại?

“Tiểu tử này làm bậy cái gì chứ.”

Tiết Thanh ở trong lòng ngực nói thầm một tiếng, đôi tay xoa xoa lỗ tai của Liễu Xuân Dương, bàn tay vốn không thể ngăn cản thanh âm nện ở trong lòng lập tức liền tan. Mà hiển nhiên cũng không phải tiểu tử kia làm bậy, theo tiếng kêu của hắn, cùng với ném Biên Bức lệnh lên, cấm quân và cung nỏ vốn đã ngưng tụ đều đình trệ, cấm quân xúm lại theo hắn đi tới lại tách ra lần nữa... 

Đây là muốn cứu Tần Đàm Công!

“Tần Đàm Công mưu nghịch hành thích vua, Bảo Chương đế cơ về triều.”

“Tróc nã cha con Tần Đàm Công!” 

Đám quan viên ở phía sau la lên, thanh âm quanh quẩn khắp cả hoàng cung. Tần Mai chạy nhanh trong cấm quân đã tách ra, như lợi kiếm bổ tới thẳng tắp...

“Bắn!”

Một tiếng ra lệnh, cung nỏ cùng bắn, thanh âm ong ong lập tức phá không. 

“Cha.”

Tiếng la run run.

Nhưng Tần Mai phát ra tiếng kêu cũng không lập tức biến thành con nhím, xung quanh hắn giống như đột nhiên căng ra một tấm chắn, hàn quang lấp lánh, tiếng xé gió lại ong ong lần nữa... Nhưng này không phải một đợt mũi tên bắn tới, mà là mũi tên lúc trước bắn tới bị phản xạ ra bốn phương tám hướng. 

Không biết Tần Đàm Công đã tới đây khi nào, đoạt qua một thanh trường đao mà cấm quân sử dụng, đứng yên múa đao ở trong tay...

Kia không phải tấm chắn, mà là trường đao ngăn mũi tên bắn tới.

Một người, một đao, sao có thể làm được như thế! 

Thân hình cao lớn, áo đỏ lay động, chân vững tay động, đẩy từng làn ánh sáng bạc ra bốn phía, tên nỏ là vũ khí sắc bén lấy tốc độ nhanh ở khoảng cách xa giết người, còn khoảng cách gần múa nhanh trường đao thì kín không kẽ hở biến thành áo giáp... Tiếng keng keng đang đang ong ong vang vọng ở trên không hoàng cung, không khí bị xé rách, không chỉ có cấm quân lay động phập phồng, đám quan viên đứng ở phía sau cũng náo loạn, thân thể không tự chủ được lao về phía trước, Tần Đàm Công giống như một trận lốc xoáy, muốn cắn nát hết thảy... Phịch một tiếng, có người đập tới lốc xoáy nhưng không có bị cắn nát, ngược lại quấn quanh với thân ảnh của Tần Đàm Công, lốc xoáy lập tức tan vỡ...

“Đốc không kém Tần Đàm Công bao nhiêu.”

Trần Thịnh nói, vẻ mặt hơi thả lỏng. 

“Nhưng nếu Tần Đàm Công muốn thoát khỏi hắn cũng không dễ dàng.”

“Tần Mai chạy kìa.”

Tống Nguyên quát, nhìn về phía trước. Lướt qua hai người giáp đấu, cấm quân như thủy triều nảy lên trước lại lui ra sau, theo khoảng cách Tần Đàm Công cùng Đốc đánh nhau mà phân phân hợp hợp, thân ảnh của Tần Mai ở trong đó dần dần đi qua, bị ngăn cách bên ngoài, hắn sải bước, góc áo tung bay, trong tay nắm Biên Bức lệnh, đám cấm quân ở trước cửa cung chần chờ do dự, cửa cung dần dần muốn mở ra... 

Tần Đàm Công lại không đi theo Tần Mai, ngược lại nhảy vào trong cung, phịch một tiếng, người rơi xuống đất, mặt đất vỡ vụn, Đốc bị đạp ra ngoài, trong tay vẫn cầm trường đao của Tần Đàm Công. Cấm quân ở phía sau nhảy lên, áo bào đỏ của Tần Đàm Công tung bay, không còn bình thản như lúc trước nữa…

Không có đao! Cơ hội a!

“Bắn tên!” 

Tiếng hô ra lệnh vang lên.

Đã không có Biên Bức lệnh áp chế, quân lệnh như núi, vạn tên cùng bắn, thanh âm ong ong sắc nhọn xé nát tất cả. Nam nhân mặc áo bào đỏ bị cấm quân bao vây tựa hồ như một thân cây độc lập trong trời đất, trụi lủi không có một chút cành lá có thể ngăn cản, hắn duỗi tay cởi áo bào trên người, sau đó vung vẩy...

Quần áo hơi mỏng hóa thành bóng đỏ bao cả người hắn lại, giơ lên, bành trướng, mũi tên bắn tới giống như bị dính vào lưới, bị quấy phá, quay cuồng, bay ngược tứ tán... 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một đám cấm quân ở bốn phía ngã xuống đất, máu tươi bắn ra...

Một bộ quần áo mà thôi! 

Lại khủng bố như thế!

Bởi vì một đám cấm quân bị bắn thành con nhím ngã xuống đất, cung thủ ở bốn phía không hành động nữa, cấm quân đang ào ào lao tới cũng ngừng lại.

Tần Mai tới cửa cung, đi qua... 

“Cha! Cha!”

Tiếng la kéo trường sam của hắn bay về phía sau, người thì chạy vội về phía trước, Biên Bức lệnh ở trong tay tựa hồ cũng bay lượn theo bên người, chớp mắt liền xuyên qua cửa thành...

Tần Đàm Công không đi theo mà lần nữa bước về phía hoàng cung một bước... 

“Không cần đuổi bắt Tần Mai! Trước tiên hãy bắt lấy Tần Đàm Công!”

Chỉ cần bắt lấy Tần Đàm Công, một tên tiểu tử thì có là gì! Áo bào đỏ trong tay Tần Đàm Công rơi xuống từng mảnh, hắn mặc quần áo màu trắng đứng ở nơi đó, giống như hoa trắng nở rộ trên tuyết.

Hắn lại bước lên trước một bước, nhìn rất nhiều quan lại ở phía trước. Đã không có trường đao, không có áo bào, chẳng lẽ còn tiếp tục cởi quần áo ngăn cản cung nỏ sao? 

“Cung nỏ!”

Tiếng quát vang lên lần nữa.

…… 

Trên đường cái đã không thấy dân chúng bình thường, chỉ có quan binh mặc áo giáp cầm vũ khí lao nhanh, trên nóc nhà có bóng người lướt qua, tốc độ rất nhanh, quan binh ở trên đường vô tình phát hiện ngẩng đầu, cũng chỉ nhìn qua một cái liền thôi.

Quan binh ở trong dịch quán của Thái tử Tây Lương đã rút lui nhưng vẫn thủ ở bên ngoài, trong nước sinh ra đại tặc mưu phản, đương nhiên phải đề phòng bảo hộ. Tác Thịnh Huyền cũng không thèm để ý, đi uống rượu ca hát, mãi đến lúc cửa bị người đẩy ra, đám tỳ nữ trong phòng vui mừng đứng dậy.

“Thất Nương.” 

“Thất Nương đã trở lại.”

Sôi nổi nhảy lên vây quanh Tần Mai.

“Thất Nương.” 

Tác Thịnh Huyền hỏi:

“Cha ngươi thế nào?”

Tần Mai vung tay áo ngồi trên chiếu nói: 

“Rất dọa người.”

Bưng lên chén rượu ở trên bàn:

“Cha ta chắc là sẽ bị bắt.” 

Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

……

“Tần Đàm Công, ngươi còn không cúi đầu nhận tội?” 

Tiếng quát từ phía trước truyền đến.

Tần Đàm Công đi tới trước một bước, cấm quân ở bốn phía cũng theo đó mà dãn ra, Đốc ở phía trước bước ra đón nhận, cung thủ ở hai bên chờ phân phó...

Thân xác con người, cho dù đánh tan cấm quân hộ vệ, dưới cung tiễn không chết cũng trọng thương. 

Chỉ đợi ra lệnh một tiếng mà thôi.

Tần Đàm Công ngẩng đầu không đi tới nữa, nói:

“Ta cúi đầu.”