Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 22: Bị thương



Thật ra cũng không thể coi là trần truồng, người đàn ông vội vào thành trợn mắt há mồm ngước nhìn người treo lơ lửng trên cửa thành, trên người hắn vẫn có quần áo, chỉ là quần áo bị xé rách đã biến thành mảnh vải.

Mảnh vải quấn quanh ngang dọc trên người, vòng qua lồng ngực, trói chặt hai tay hai chân, đến mặt mũi cũng không buông tha, chỉ chừa ra lỗ mũi để hô hấp, mảnh vải buộc tay chân hắn treo lên trên tường thành.

Bởi vì loại trói chặt này, thân thể hắn cong cong, giống như một cá trong lưới nhưng vẫn là rất đẹp, ánh nắng chiếu rọi lên một mảnh da thịt lộ ra khiến nó lóe sáng như hạt ngọc trắng nõn, dù cho bị trói chặt cong vẹo, vẫn như trước không ảnh hưởng đến cánh tay cẳng chân thon dài, bắp thịt rắn chắc của hắn… 

Vẫn là lần đầu tiên thấy kẻ cướp đẹp như vậy đấy.

Có điều, người đàn ông lắc lắc đầu, xua tan suy nghĩ khó hiểu này, kẻ cướp bây giờ dùng phương thức này để thị chúng sao?

"Cha, cha, trần truồng kìa…" Đứa bé vẫn vỗ tay cười hì hì ngồi trong giỏ. 

Cái này, nhìn hay không nhìn đây? Trước kia kẻ cướp thị chúng chính là để mọi người xem, nhưng lần này… Người đàn ông đưa tay vò đầu, ánh mắt do dự, muốn nhìn lại ngại nhìn…

Hắn vẫn chưa kịp làm ra quyết định, trên cửa thành đã vang lên tiếng bước chân, hắn nhìn sang thấy một đám bạch y nhân bước nhanh chạy trên tường thành, một thiếu niên cầm đầu đột nhiên vươn mình nhảy xuống… Người đàn ông sợ hết hồn hét lên, nhưng sau một khắc chỉ thấy bạch y nhân kia treo ở giữa không trung, hóa ra trong tay hắn nắm một sợi dây thừng, hắn cố gắng tháo miếng vải trên bàn tay và bàn chân của người đàn ông đang treo kia nhưng không có kết quả, chỉ phải kéo thật mạnh người kia, chân đạp vào tường thành, người nhẹ như yến nhảy lên trên.

Trên tường thành đám người bạch y nhân xúm lại, có tiếng huyên náo truyền đến. 

"Không tháo ra được…"

"Không cần phí sức nữa, hắn trói làm sao tháo được, Thất Nương cũng không tháo được…"

"Lấy đao đến…" 

Người đàn ông ngửa đầu nhìn chằm chằm trên tường thành, tường thành vây cao không nhìn thấy đám người bên trên, nhưng thấy mảnh vải bị nhấc lên, lại rơi xuống, sau đó có người nhảy lên, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hét như kinh lôi…

Sắc bén, xa xôi, khàn khàn, giận dữ vô số cảm xúc lẫn lộn trong tiếng gào này.

Người đàn ông chỉ cảm thấy hai tai ù ù, trong nháy mắt không phân biệt được vị trí, bên tai giống như là tiếng người gầm rú, nhưng cũng không giống như tiếng người. Hắn nhớ tới khi còn bé theo người nhà đi đường ở sơn dã, buổi tối lúc gặp phải bầy sói, tiếng sói hú từ nơi núi rừng sâu xa truyền tới kia… 

Đứa bé không còn vỗ tay nữa, hai tay che lỗ tai ngồi trong giỏ cuộn tròn người lại.

Giống như đã qua rất lâu lại giống như chỉ mới chớp mắt một cái, bên tai người đàn ông dần dần khôi phục yên tĩnh, trên đường có tiếng bước chân, tiếng chim hót, tiếng gió thổi, lại nhìn trên cửa thành, không có người treo lơ lửng, cũng không có nhóm thiếu niên mặc áo trắng đang chạy…

Ảo giác sao? 

"Cha, thật đáng sợ!" Đứa bé trong giỏ bắt đầu gào khóc.

Mà trên đường lớn lại có rất nhiều người chạy đến.

"Sao vậy?" 

"Vừa nãy là cái gì kêu vậy?"

"Là sói… tại sao kinh thành lại có sói?"

Rất nhiều tiếng hỏi dò ầm ĩ, vẻ mặt mọi người sợ hãi, nó không phải là ảo giác, người đàn ông lấy lại tinh thần, vẻ mặt của ông ta trở nên sợ hãi. 

"Không phải sói, mà là người! Ta nhìn thấy rồi!"

"Ai vậy?"

"Một người rất kỳ quái, cái người trần truồng treo ở cửa thành…" 

" Kẻ cướp sao? Trông như thế nào?"

"Không giống như là kẻ cướp, dáng vẻ không nhìn rõ, rất nhanh đã bị người khác kéo lên rồi, quan binh cũng không để ý…"

"Ơ có điều, nói tới quan binh… Tại sao hôm nay cửa thành vẫn chưa mở?" 

Đúng vậy, lời nói này làm cho mọi người nhìn về phía cửa thành, mặc dù hiện tại cửa thành giới nghiêm nhưng hừng đông vẫn là đúng lúc mở ra, hiện tại mặt trời đều đã dâng lên, cửa thành lại vẫn đóng chặt.

Người kì lạ, tiếng kêu kì lạ, cửa thành đóng chặt, trong kinh thành xảy ra chuyện rồi sao?

Ánh nắng chiếu sáng kinh thành, trên đường phố kinh thành tụ tập rất nhiều người, túm năm tụm ba dò xét hỏi dò, nhiều đội quan binh cưỡi ngựa chạy nhanh qua, đám đông kinh ngạc rút lui về phía bên đường, nhìn các quan binh đi qua, rồi mới lại tụ tập lại. 

"Đến bây giờ cửa thành vẫn chưa mở, vẫn giới nghiêm đấy…"

"Tiếng kêu kì lạ vừa nãy các ngươi có nghe thấy không? Thật đáng sợ…"

"Đêm qua xảy ra chuyện rồi, nghe nói là kẻ cướp…” 

"Ngốc vừa thôi, trong kinh thành làm sao lại có kẻ cướp…"

"Có người bị tập kích…"

"Ai? Chuyện gì xảy ra vậy…" 

Tiếng nghị luận rầm rì vang lên ở khắp mọi nơi  trong thành, bọn quan binh cũng không ngăn cản mọi người tụ tập, chỉ là ở một chỗ giới nghiêm nào đó không cho phép người tới gần. Nhưng vẫn có rất nhiều người đứng từ xa nhìn ngó, hai bên nhà ở của con đường này hầu như sụp đổ toàn bộ. Một đám quan binh đang thu dọn, trên đường có vết nước, dường như có dội nước qua, một đội quan binh khác đang quét nước bùn, ngoài ra cũng không có gì kì lạ… Không có vết máu không có tử thi không có binh khí, không giống nơi xảy ra kẻ cướp đánh nhau, ngược lại nó giống như xảy ra động đất, lũ lụt gì đó…

Có lẽ tin đồn đã được phóng đại.

……. 

Bên trong cửa hàng của Trương gia, Trương Liên Đường ngồi ngay ngắn, tay nắm quạt giấy đặt trên bàn nắm chặt thả ra rồi lại nắm chặt.

"Xác định là xa phu của chúng ta…" Quản sự trước mặt nhỏ giọng nói: "Nhưng không để chúng ta nhìn thi thể, nói là muốn để người khám nghiệm tử thi kiểm tra." 

"Hắn bên kia thì sao?" Trương Liên Đường nói.

"Tiết thiếu gia bên kia không biết, không cho phép người tới gần, quan binh bảo vệ." Quản sự nhỏ giọng nói: "Tin tức gì đều không hỏi thăm được."

Trương Liên Đường ừ một tiếng, nói: "Người đều sắp xếp đủ rồi à?" 

Quản sự trả lời vâng: "Tri Tri đường bên kia, còn có chỗ chúng ta đều sắp xếp đủ rồi."

Trương Liên Đường đứng dậy, quản sự vội hỏi: "Liên Đường thiếu gia, bây giờ ngươi vẫn là nên ở đây đi, an toàn hơn."

Có thiếu niên từ bên ngoài hất màn cửa đi tới, nói: "Đều thông báo đến mọi người rồi." 

Trương Liên Đường gật đầu nói: "Đi." Dứt lời đi ra phía ngoài, quản sự bất đắc dĩ chỉ phải mặc kệ hắn đi, bọn hộ vệ canh gác trong sân vội vàng đuổi theo.

Mười mấy hộ vệ đi ở trên đường tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác, mà không chỉ mười mấy hộ vệ của Trương Liên Đường, khoảng thời gian sáng sớm này con đường này đã có rất nhiều người thiếu niên, mỗi người đều có hộ vệ bao vây. Chỗ Tri Tri đường chen chúc ầm ĩ, những thiếu niên này tuy phong lưu nhưng ra ngoài luôn luôn biết điều, loại chuyện lúc ra ngoài được hộ vệ bảo vệ như thế này trước đây chưa từng thấy, dân chúng bên đường đều chạy đến.

Xảy ra chuyện gì? 

Trương Liên Đường đứng lại ở nội đường, nhìn về phía mọi người, vẻ mặt các thiếu niên nặng nề bi phẫn.

"Tiết Thanh sao rồi?" Có người vội vàng hỏi.

Trương Liên Đường nói: "Tạm thời vẫn chưa biết, tính mạng chắc không cần lo lắng, quan binh ở bên đó bảo vệ." 

Tính mạng không lo, bị thương cũng không được, các thiếu niên vẫn chưa yên tâm được, lại càng thêm phẫn nộ.

"Chuyện này không chỉ là chuyện của Tiết Thanh, cũng là chuyện của chúng ta, chúng ta đều là học sinh của Thanh Hà tiên sinh." Trương Liên Đường nói: "Lần này là Tiết Thanh, lần sau chính là chúng ta, hoặc là lập tức sẽ là chúng ta, chúng ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ."

Mọi người đồng thanh nói đúng vậy. 

"Đi thôi." Trương Liên Đường không nói gì nữa, giơ tay trước cất bước ra phía ngoài, mọi người đi theo, đám hộ vệ lập tức xúm lại bảo vệ ở dọc đường tiến về phía trước.

Dân chúng bên đường cũng hỗn loạn theo, vừa mới từ trong miệng bọn hộ vệ đã biết được đại khái câu chuyện.

"Trời ạ, là Tiết trạng nguyên bị tập kích." 

"Tại sao lại như vậy? Đây chính là kinh thành, hắn lại là trạng nguyên nữa, bây giờ là Hàn Lâm…"

"Có thể vì sao nữa, bởi vì chuyện của Thanh Hà tiên sinh chứ sao, từ khi bắt đầu đậu trạng nguyên liền bôn ba vì vụ án của Thanh Hà tiên sinh…"

"A, ta nghe nói rất nhiều người làm chứng bị hại ở trên đường rồi… Không ngờ kinh thành cũng bắt đầu rồi…" 

"Quả thực không coi ai ra gì!"

"Tần Đàm Công mà, không phải vẫn không coi ai ra gì như vậy sao…"

"Hắn đây là muốn một tay che trời rồi!" 

"Chúng ta cũng đi xem xem… Những người đọc sách này… Đáng thương."

Trên đường đoàn người ồn ào, rốt cục quan binh tuần tra phải quát bảo ngừng lại: "Các ngươi muốn làm gì?"

Người trẻ tuổi cầm đầu trên người mặc quan bào, nghiêm mặt làm hắn nhìn qua lớn hơn tuổi thực rất nhiều, lạnh nhạt nói: "Vào triều." 

Tuổi tác này quan phục này vẫn chưa đủ tư cách lên triều thì phải, huống hồ vào triều cũng không cần nhiều người bảo vệ như vậy, bọn quan binh cau mày.

"Bởi vì kẻ gian hung hãn, lạm sát người vô tội, vì vậy không thể không cẩn thận mang theo hộ vệ mới dám ra ngoài." Quan viên trẻ tuổi này, nhìn những quan binh này: "Triều đình không thể bảo vệ an toàn cho chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ chính mình."

Dứt lời cất bước tiến lên, bên người những người trẻ tuổi đang mặc quan bào đi theo, từng bước từng bước áp sát bọn quan binh đang chặn đường. 

"Bọn ngươi là muốn ngăn cản chúng ta vào triều sao?"

Tiếng quát nổi lên bốn phía, bọn quan binh biến sắc, ngăn cản quan văn vào triều, bọn họ cũng không có lá gan này…

Nhìn bọn quan binh tránh ra, dân chúng đi theo càng thêm náo động, nhân cơ hội theo lên trước, đi qua một con đường lại một con đường, đám người trào ra đường cũng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng đều không nhận rõ đâu là dân chúng đâu là hộ vệ nữa. 

Lúc này quả thật là lúc vào triều, chuyện tối hôm qua ít nhiều đều đã truyền ra, các quan lại ra cửa càng sớm hơn để tìm hiểu, mấy quan viên đứng bên đường thấy cảnh này, sắc mặt phức tạp.

"Thật không ngờ Tiết Thanh cũng bị tập kích." Một người nhỏ giọng nói.

Một người khác thì lại sầm mặt nói: "Có thể nghĩ đến, khoảng thời gian này Tiết Thanh bôn ba quá thu hút sự chú ý rồi, huống hồ lúc đầu chính là hắn gợi lên câu chuyện ở trong triều, Tần Đàm Công há có thể có thể buông tha hắn." 

"Khó trách bọn học sinh của Thanh Hà tiên sinh tức giận như thế, hôm nay không buông tha Tiết Thanh, tương lai cũng sẽ không buông tha bọn họ." Lại một người thở dài nói.

"Tương lai không buông tha những học sinh này, vậy tương lai sau này cũng sẽ không buông tha chúng ta." Có người đột nhiên nói.

Mấy người nhất thời quay đầu nhìn người nói chuyện. 

Người nói chuyện vẻ mặt thất vọng: "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ."

Mấy người im lặng, Tần Đàm Công có thể đánh giết người chỉ chứng hắn, tương lai cũng rất có thể sẽ đánh giết người vi phạm ý của hắn, mọi người làm quan cùng triều, ai lại dám cam đoan chính mình sẽ không chọc tới Tần Đàm Công? Ai có thể bảo đảm chỉ lo an toàn của bản thân?

"Chúng ta cùng đi." Một người nói. 

Những người khác im lặng trong chốc lát, sửa lại quan bào trên người một chút.

"Cùng đi."

…… 

Kinh thành vào sáng sớm, đám người ào ào như nước thủy triều đi về hướng hoàng cung. Trong hoàng cung các đại quan mặc áo đỏ đã sớm đến, sắc mặt họ cũng là âm trầm như đầm nước.

"Xác định là Tần Đàm Công làm sao?" 

"Trừ hắn ra còn ai vào đây? Nỏ cơ đều vận dụng rồi."

"Vậy Tiết Thanh sống hay chết?"

Trong trị phòng của Vương Liệt Dương các quan lại nghị luận sôi nổi. 

Bộp một tiếng vang lên, tiếng ầm ĩ lập tức dừng lại.

"Mặc kệ Tiết Thanh sống hay chết." Vương Liệt Dương thả cốc uống trà trong tay xuống, trầm giọng nói: "Tần Đàm Công nhất định phải đưa ra lời giải thích! Quân đội cũng phải đưa ra lời giải thích!" Dứt lời đứng dậy: "Triệu Tần Đàm Công vào triều, trong buổi triều hôm nay, Tần Đàm Công phải giao ra quân quyền."

Các quan lại ngẩn ra, Vương tướng gia là muốn tự mình động thủ, trước kia chỉ là mặc kệ Trần Thịnh cùng Tần Đàm Công tranh đấu, chẳng quan tâm lúc cần thiết thì mở một mắt nhắm một mắt cho Trần Thịnh thuận tiện hơn là đủ… 

"Kinh thành, giết người." Vương Liệt Dương phất tay áo chắp tay đi vòng qua bàn, âm thanh nặng nề: "Càn rỡ như vậy, trong mắt có còn triều đình hay không."

Quân vệ của kinh thành luôn luôn nằm trong tay của Vương Liệt Dương, bây giờ giết người trong đêm mà hắn không biết, đây là Tần Đàm Công khiêu khích Vương Liệt Dương, Vương Liệt Dương làm sao có thể nhẫn nhịn được, các quan lại hiểu rõ, đúng, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, mọi người lập tức đuổi theo.

…… 

"Công gia, công gia."

Tống Nguyên lảo đảo nghiêng ngã từ bên ngoài vọt tới, trên chóp mũi có một vết va đập rõ ràng, vẻ mặt rất chật vật. 

"Tiểu công gia ở chỗ Tác thái tử, thế nhưng không thấy người…"

Tần Đàm Công đã nhận được triệu lệnh phải lên triều, nghe vậy "ồ" một tiếng, nói: "Ta biết."

Tống Nguyên ấn ấn mũi, nói: "Ta không gặp được người, tiểu công gia hắn không muốn gặp, Tác thái tử nói không bị thương, nghe tiếng không sao, chỉ là cổ họng có chút máu khô…" 

Tần Đàm Công nói: "Không sao là tốt rồi." Cất bước đi lên trước, bọn thị vệ bảo vệ ở xung quanh.

Tống Nguyên vội đuổi theo, nói: "Nhưng chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao? Người là tiểu công gia điều động sao? Tiết Thanh bị hắn giết sao? Hắn đều không nói gì, chuyện quan trọng như vậy, công gia bên ngoài đều loạn rồi, trên triều đình Vương Liệt Dương, Trần Thịnh mài đao soàn soạt… Hay là ngài đi gặp tiểu công gia…"

Tần Đàm Công nói: "Ta cho người đi hỏi rồi, nó nói hiện tại không muốn nói cái này, không cho hỏi, vậy thì không hỏi nữa." 

A, không hỏi nữa? Tống Nguyên ngạc nhiên, Tần Đàm Công không hề dừng lại đi ra ngoài, hắn vội vàng đuổi theo.

"Công gia, ta hiểu tiểu vông gia là vì làm cho ngài bớt lo, Tiết Thanh kia cũng rất đáng ghét, từ hành động này của tiểu công gia có thể thấy lòng hiếu thảo của hắn. Nhưng vẫn là nên hỏi một chút xem cụ thể làm thế nào, chúng ta cũng dễ sắp xếp." Hắn vội vàng nói: "Nếu hắn không nói gì, chúng ta cũng không biết gì, đến lúc đó làm sao giải thích?"

Tần Đàm Công cười cười, nói: "Vậy thì không giải thích nữa." Chắp tay sau lưng bước qua ngưỡng cửa. 

Không giải thích nữa… Tống Nguyên đứng lại ở ngoài cửa, nhìn Tần Đàm Công lên ngựa, bọn thị vệ bao vây lên phía trước, hắn ngơ ngác một khắc, lắc đầu một cái vẻ mặt bất đắc dĩ, lên ngựa đuổi theo.

Tần Đàm Công tiến cung bằng đường khác, không  trải qua ngự phố hỗn loạn cùng với cửa cung ầm ĩ, Tống Nguyên tự nhiên cũng không cố ý qua bên kia để thêm bực mình, giữ lại sức lực để còn cãi nhau trên triều mới là quan trọng.

Nhưng hắn ôm tay chưa đi được mấy bước, đã có người đứng ra cản đường. 

"Chuyện này, là ai làm?" Người đến trầm giọng nói.

Tống Nguyên giống như bị kinh sợ lùi về sau một bước, bốn phía nhìn một chút, vẻ mặt tức giận: "Trần Thịnh ngươi điên à! Lúc này còn ở đây hỏi cái gì mà hỏi!"