Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 173: Nghe và xem



Đi ra con phố chỗ Bắc Ngõa, vẫn còn nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt vang trời ở sau lưng.

Dân chúng trên phố đã không chỉ dựa vào tiếng kêu để biết được tình hình bên cạnh. Bắc Ngõa phái mười mấy tiểu nhị ra kể lại cảnh tượng thi đấu bên trong. Những tiểu nhị này đã luyện được võ mồm rất tốt trong Ngõa Tử Lý, khoa tay múa chân miệng phun câu chữ, tuy vẫn không phấn khích như được xem tận mắt nhưng cũng khá kích thích.

"Bên phủ Trường An đã có năm thí sinh ngã xuống... Nhưng không ai phải ra sân... Đây là không hề sợ hãi... Hoặc là bọn họ đã quá quen cách thi đấu này rồi..." 

"Người Tây Lương! Người Tây Lương ngã rồi! Ngã rồi! Ôi trời ơi! Người Tây Lương này không đứng dậy nổi!"

"Đánh nhau rồi! Hỗn chiến! Hỗn chiến! Đánh thật! Là đánh thật kìa! Ôi trời ơi, bọn họ có biết đối phương là ai không? Ý ta là những người phủ Trường An có biết mình đang giơ nắm đấm với thái tử Tây Lương không? Thái tử Tây Lương đã bao giờ bị đánh như vậy chưa?"

"Bị kéo ra rồi... Người Tây Lương không gọi quan sai... Nhưng không có việc gì, trận đấu tiếp tục..." 

"Hiện tại người Tây Lương vẫn đang dẫn điểm... Nhưng phủ Trường An đuổi theo khá sát..."

Mười mấy tiểu nhị hối hả chạy qua chạy lại, người này kể xong đoạn này, tiểu nhị khác chạy tới kể tiếp, đảm bảo không gián đoạn chỗ nào. Ngay cả thiếu niên xô đẩy, xé y phục nhau để lộ ra quần lót màu gì được không bị bỏ qua... Đã lâu kinh thành không có cảnh tượng kéo bè kéo lũ đánh nhau náo nhiệt như thế này rồi.

Từ khi tiên đế xảy ra chuyện, triều đình rung chuyển. Quan viên thế gia liên tục ngã xuống. Kinh thành được trị an nghiêm ngặt, dám tụ tập gây chuyện, mặc kệ thân phân địa vị gì đều trừng phạt nghiêm khắc. Ban đầu cũng có vài tên ăn chơi định hoành hành ngang ngược, nhưng kéo cả gia tộc bị đưa vào tù thì không ai dám to gan như vậy nữa. 

"Sinh thời, sinh thời!" Một ông già kích động quá gạt lệ: "Phồn thịnh tái hiện, phồn thịnh tái hiện rồi."

"Có người cược một số tiền lớn cho phủ Trường An ở Thiên Kim phường! Một xe ngựa... hình như cũng thuộc phủ Trường An!"

"Ta thấy rồi, nói là cược cho con rể nhà bọn họ! Con rể nhà bọn họ là ai?" 

"Ta cũng đi xem thế nào..."

Thứ náo nhiệt trên đường phố lúc này không chỉ vì thi đấu xúc cúc, cả nửa kinh thành đều bị khuấy động.

"Đại nhân, có chờ kết quả không?" Một thị vệ nhìn Đoàn Sơn đang đứng ven đường hỏi. 

Đoàn Sơn nói: "Không cần, kết quả không có gì bất ngờ." Nói xong giục ngựa đi.

Đám thị vệ liếc nhau, kết quả không có gì bất ngờ là sao? Là người Tây Lương thắng à?

Cho dù không được xem tận mắt, bọn họ có thể đoán biết, ngay cả khi đi vào trong lao ngục âm u của hình bộ. 

"Đại nhân."

Hai sai dịch đứng trước một cái bàn, thi lễ với Đoàn Sơn.

Đoàn Sơn nhìn văn sách được bày trên bàn, nói: "Ông chủ Tề nghĩ tới chưa? Hàng ngày nhiều khách đến như vậy, liệu có nhớ rõ hai tên giám sinh kia mua gì. Đừng nói sai nữa, kẻo lại bị tra tấn." 

Sai dịch đáp dạ, nói: "Tiểu nhị Đại Thành phường ngày đó đã xác nhận." Đưa văn sách qua: "Tiết Thanh và Tần Mai vào đó rồi ở một lát, mua mấy thứ này."

Đoàn Sơn giơ tay nhận lấy văn sách, giở ra xem. Nhìn Tiết Thanh mua bao nhiêu tờ giấy và một khối nghiên mực, Tần Mai mua bao nhiêu bút, bao nhiêu trúc đao. Người làm chứng là ai, ký tên rõ ràng. Hắn ừ một tiếng, nói: "Hỏi xong thì để bọn họ đi ra thôi."

Sai dịch vâng dạ rồi khoát tay với dịch tốt đang đứng ở một bên. Những dịch tốt đứng trong một góc như những bóng đen lại đi ra. Một lát sau tiếng xiềng xích vang lên, vài người đàn ông già trẻ lớn bé "đi" ra... bị mang ra. 

Bọn họ ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt cũng sạch sẽ, mắt nhắm chặt, giống cả lũ uống rượu say mà uể oải bị kéo ra ngoài... Vào đại lao hình bộ thì khó tránh việc sợ quá nhũn hết chân ra.

Ba người đàn ông đi vào, thấy bọn họ thì nghiêng người tránh đường, vẻ mặt vừa bất an lại tò mò mà nhìn mấy người này.

"Đây là ai?" 

"Còn có thể là ai được, là phạm nhân bị thẩm vấn thôi..."

"Mấy phạm nhân này sạch sẽ thật, không thấy máu me đâu cả... Bên ngoài cứ đồn đại hình bộ quá đáng lên."

Ba người thì thầm, nhìn vài người có già có trẻ bị kéo đi. Chợt một tiếng bịch vang lên, có thứ gì đó rơi xuống đất... Là của đám người vừa đi qua, một người đàn ông hô lên theo bản năng: "Rơi đồ kìa..." Rồi cũng nhìn xuống đất, còn chủ động khom người định nhặt. 

Nơi này ánh sáng giao với bóng tối khiến tầm nhìn mơ hồ. Hắn cúi người nhìn mới thấy rõ thứ rơi dưới đất.

Một cái chân.

Chân? 

Chân!

Người đàn ông hét lên, như con châu chấu mà nhảy dựng lên vì sợ hãi. Hai người còn lại nhìn theo, cũng bật thốt lên. Những tiếng kêu ấy vang vọng khắp hành lang u ám.

Đám ngục tốt quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, không hề tỏ ra không vui. 

Tiếng kêu của ba người kia im bặt.

"Đừng để người của Đại Thành phường rơi đồ ở đây." Một ngục tốt nói.

Một ngục tốt khác lập tức đáp một tiếng, rồi quay lại nhặt cái chân trên đất, xong lại bước đi. Tiếng bước chân cộp cộp xa dần. Ba người kia vẫn đứng im tại chỗ, như hồn rời khỏi thân thể. 

Sợ chết khiếp.

Mấy nghi phạm này thoạt trông hệt như người bình thường, không biết dưới lớp quần áo kia đã bị những kiểu tra tấn nào... Đã tra tấn rồi, còn thu dọn sạch sẽ chỉnh tề như vậy làm gì.

Đoàn Sơn này thật là... 

...

"Mời vài vị đại phu đến, vẫn là mấy người của sự vụ đợt trước ấy."

Đoàn Sơn dùng khăn gấm trắng lau tay, nhìn ba người đàn ông đi vào. 

Trên kệ tra tấn ở bên cạnh hắn, một người bị che mắt và cột vào đó, lúc này đầu rũ xuống, không biết còn sống hay đã chết... Đang thẩm vấn à?

Ba người đàn ông hãy còn chưa hết khiếp sợ, nói: "Đoàn đại nhân, bọn ta đã nói rồi, quả thật bọn ta không biết thứ gì đã gây nên vết thương trên người Tần tiểu công gia, bọn ta không lừa ngươi."

Nhưng mà đừng có thẩm vấn bọn họ... Ba người nhớ tới hình ảnh ban nãy, không khỏi run rẩy. 

"Tần công gia.... Tần công gia cũng biết."

"Chúng ta là người của Tần công gia."

Bọn họ run run, vội vàng nói. 

Đoàn Sơn khoát tay với bọn họ, thả khăn gấm xuống nói: "Ta biết. Các ngươi không nói sai." Rồi nhìn ba người đàn ông này: "Các ngươi không biết thứ gì gây nên vết thương cho Tần tiểu công gia, như vậy nếu các ngươi mà nhìn vết thương này thì liệu có nhận ra không?"

Nhận ra vết thương? Ba đại phu liếc nhau.

"Việc đấy thì không khó." Một người nói: "Sau khi tiểu công gia bị thương, ta là người đầu tiên đến xem, nhớ rất rõ." 

Đoàn Sơn gật đầu: "Vậy là được rồi." Nói xong liền đổ một cái giỏ bên cạnh văn sách, quyển trục, giấy và bút mực rơi lung tung trên bàn.

"Ta đã điều tra cẩn thận. Ngày đó sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám, Tần Mai và Tiết Thanh đã mua mấy thứ này ở Đại Thành phường..."

Đoàn Sơn vuốt ve giấy và bút mực trên bàn. 

"Nhưng ở chỗ cổng chào bị sập thì lại không thấy chúng."

"Bọn họ không quay về Quốc Tử Giám trên đường đi, tất nhiên sẽ mang theo mấy thứ này. Lúc bị ngã đồ sẽ rơi ra. Lúc ấy đám thị vệ tiến lên kiểm soát, luôn xác nhận là tay bọn họ không có gì."

"Mấy thứ bọn họ mua đâu rồi?" 

"Đánh rơi trên đường? Nhưng không thể rơi hết được, điều này không hợp lý."

"Hoặc là bọn họ đã sử dụng chúng rồi."

Sử dụng? Sử dụng như thế nào? Ba vị đại phu nghe mà không hiểu. Vừa đi đường vừa vẽ tranh à? Sau đó thấy Đoàn Sơn cầm một cây bút lông sói lên. 

"Có phải dùng như vậy không?" Hắn nói, xoay người giơ tay phát lực. Bút lông sói đâm vào bụng của người đàn ông bị cột trên giá tra tấn kia.

Một chiếc bút lông sói mềm và nhỏ chợt như một mũi dao nhọn hoắt. Người đàn ông đang chết ngất kia thét lên, run rẩy giãy giụa. Dưới ánh đuốc, máu chảy ra từ bụng hắn.

Ba vị đại phu cảm thấy như bụng mình cũng bị đâm, cũng thét lên theo và tụm lại một chỗ. 

Đoàn Sơn thu tay, ngòi bút tí tách máu chảy.

"Nhìn đi." Hắn nói.