Đại Ca, Uống Trà Sữa Không?

Chương 11: Giận dỗi (1)



Trên xe của anh mình, Ngọc Cảnh Anh vẫn say sưa hút trà sữa do Danh Hoài làm. Ừm, cậu làm rất hợp khẩu vị của anh. 10 điểm không có nhưng.

Thấy em trai mình hào hứng như thế, Ngọc Cảnh Thâm lấy làm kì lạ.

“Cảnh Anh, trà sữa này em mua ở đâu vậy? Em có vẻ thích nhỉ?”

Ngọc Cảnh Anh lập tức cười hì hì tỏ ra vẻ thần bí.

“Em không nói anh nghe đâu. Trà sữa này chỉ dành duy nhất cho riêng mình em thôi. Không một ai khác biết chỗ bán đâu.”

“Do Danh Hoài làm sao?”

“Ưm…. Sao anh biết hay thế? Cậu ấy nói em học có tiến bộ nên thưởng đó.”

Ngọc Cảnh Thâm nghe vậy thì trong lòng cảnh giác vạn phần. Tự tay làm trà sữa, đó chẳng phải là việc thằng con trai làm cho người mình thích thôi sao? Đằng này…. Anh nhìn thằng em vẫn tí ta tí tởn hút trà sữa nhiệt tình không biết gì ở ghế bên canh. Thứ tình cảm không nên có lại trỗi dậy. Ngày xưa Ngọc Cảnh Thâm từng ghét bỏ thân phận con nuôi của Ngọc gia, cảm thấy không chung dòng máu thì rất xa cách. Nhưng bây giờ trong mắt anh, đó là điều vạn phần may mắn.

Cảnh Anh được anh yêu thương bảo vệ từ nhỏ đến lớn. Thế mà bây giờ có kẻ ngấp nghé. Lại là một tên nhà bình dân. Đúng là không biết lượng sức mình mà.

Ngọc Cảnh Thâm cũng không hỏi gì thêm, vừa lái xe vừa nghĩ cách đối phó với Danh Hoài. Nhanh thôi, đợi anh tìm được gia sư phù hợp sẽ gạt tên đó ra khỏi cuộc sống của em trai mình.

Nhưng ly trà sữa tự làm của Danh Hoài cũng không đủ xoa dịu trái tim nhạy cảm của đại ca Hoa Lan khi mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Không hiểu sao trong trường đồn ầm lên chuyện Danh Hoài có bạn gái. Là một cô gái bạch phú mỹ, còn tệ hơn nữa là có người bịa chuyện cậu được người ta bao nuôi.

“Hôm qua tớ đã thấy cô gái đó. Xinh lắm dâyd. Cô ây đi một chiếc xe sang, nhìn thế nào cũng là người trong giới quý tộc.”

“Tớ cũng thấy. Dù sao chuyện xảy ra trước cổng trường mà.”

“Tao thấy hai người đó chính là yêu nhau lâu rồi đấy. Còn choàng vai bá cổ cực kì thân thiết nữa.”

Lời đồn cứ thế truyền đến tai Ngọc Cảnh Anh. Lúc này lớp 12A đang trong giờ thể chất, Danh Hoài đang cùng các bạn khác chơi bóng chuyền thì Ngọc Cảnh Anh ngồi ngoài sân tức tối bốp mạnh chai nước.

Bạn gái? Nào có lý đó. Rõ ràng mấy hôm trước còn nói với cậu là không có bạn gái? Nay lại có lời đồn truyền đi khắp trường. Cô gái đó mười phần là Tiêu Oánh rồi.

“Đại ca… có chuyện….”

“Hừ… không có chuyện gì cả. Đi. Chúng ta đi chơi nét. Tao bao.”

“Ê… đại ca, chẳng phải dạo này buổi chiều anh đều bận sao? Hôm nay không bận nữa à.”

Từ khi học thêm với Danh Hoài, Ngọc Cảnh Anh buổi chiều không còn tụ tập với huynh đệ của mình nữa, cũng từ bỏ luôn thói quen chơi nét. Nhưng hôm nay anh rất giận cậu, anh quyết định xù kèo học thêm. Không thèm để ý đến cậu ta nữa. Đợi khi nào cậu ta xin lỗi mình thì thôi.

Nhưng Ngọc Cảnh Anh cũng không biết mình giận Danh Hoài vì điều gì. Anh chỉ thấy lòng mình khó chịu vì cậu gần gũi với Tiêu Oánh đó. Thậm chí, anh đôi lúc còn suy nghĩ ước gì cậu không quen thuộc với cô ta.

Ngọc Cảnh Anh cảm thấy bản thân rất ích kỉ, nhưng cậu không kiềm chế được nhưng suy nghĩ đó.

“Mẹ…. Tụi bay đi cho cẩn thận nào. Đừng có sao nhãng nữa.”

Đám đàn em không hiểu chuyện gì khiến đại ca của mình bực mình như thế. Rõ ràng nãy giờ là đại ca feed nhiều nhất luôn ấy. Nhưng mà tụi nó không dám nói a.

Danh Hoài ở nhà bày sách vở ra bàn nhưng không thấy người đâu. Đợi hơn một tiếng đồng hồ khiến cậu càng thêm lo lắng. Bình thường Ngọc Cảnh Anh luôn đến đúng giờ. Điện thoại cũng gọi không được, tin nhắn cũng không rep.

Lâm Bối Bối ngồi bên cạnh nhìn Ngọc Cảnh Anh khí thế sát phạt ngất trời, nhìn điện thoại của mình báo cuộc gọi đến của Danh Hoài thì lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Hai người này cậu đều không dám đắc tội ai cả. Đừng có làm khó Bối bảo bảo mà.

“Bối bảo bảo, mày bắt máy đi. Điện thoại rung liên tục làm phiền bọn tao quá.”

Là mày bảo tao bắt máy đó. Đừng trách tao nhé.

“A lô, Lâm Bối Bối nghe…”

“Bối Bối, cậu có thấy…”

Danh Hoài còn đang định hỏi Ngọc Cảnh Anh đâu, có chuyện gì không thì bên kia vọng ra tiếng Ngọc Cảnh Anh la hét trong game cùng đồng đội, tiếng bấm bàn phím lạch cạch rõ to. Danh Hoài lập tức hiểu rõ anh đang ở đâu.

Vốn tưởng anh có ý chí học tập, quyết tâm tiến bộ nên cậu mới kiềm cặp. Ai ngờ, đánh cá một ngày phơi lưới ba tháng. Thế thì làm gì đạt được kết quả tốt. Mới có chút tiến bộ đã xem đó là đích đến rồi sao. Thế mà lúc trước cậu lại tin tưởng vào quyết tâm của anh dữ lắm cơ đấy.

“Ở đâu?”

Lâm Bối Bối run run nói ra một địa chỉ. Hu hu, hai người này cãi nhau sao người chịu trận lại là cậu vậy.

Ngọc Cảnh Anh bên này đang bực bội phát tiết thì bỗng nhiên bên eo có cái gì đó chọt chọt.

“Cái gì? Mày để yên cho tao chơi hết ván game này đã. Có gì nói sau.”

Lâm Bối Bối tiếp tục chọt.

“Chuyện gì… cái…”

Ngọc Cảnh Anh bực tức quay đầu quát bạn mình thì thấy Danh Hoài đang đứng ngoài cửa nhìn vào trong. Ánh mắt cậu có chút thất vọng và giận dữ không hiểu sao lại làm anh chột dạ. Nhìn sang thằng bạn mình, anh liền biết mình bị phản bội rồi.

“Tại mày bảo tao nghe máy mà.”

Lâm Bối Bối nói nhỏ sau đó lẻn đi nơi khác. Các huynh đệ trong quán dường như cũng cảm nhận được không khí khang khác nên đều im lặng không chơi game nữa.

“Tại sao không đến học? Anh biết tôi chờ anh hơn một tiếng rồi không?”

Danh Hoài hỏi người đối diện bằng giọng nghiêm túc. Cậu đang thật sự rất tức giận, cảm thấy anh lãng phí thời gian của cả hai.

Ngọc Cảnh Anh cũng biết mình hơi quá đáng nhưng lại không muốn chịu thua.

“Tôi không muốn học. Rồi sao?”