Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 78: Mây mù sấm sét cùng nhau đến (trung) . .



Buổi tối tiếp tục chiến tranh lạnh, tôi rối rắm hơnnửa ngày mới không tình nguyện mở miệng: “Ôi chao, lấy giúp em cái áo ngủ.”Thóa mạ chính mình mấy trăm lần, phương thức tiếp cận như vậy thật sự không có tí kỹ thuật nào cả. Nhưng mànếu giải thích thêm nữa, sẽ càng có ý giấu đầu lòi đuôi.

Nào biết hắn lại thật sự hiểu lầm ý của tôi, đánh rắnmen theo côn, một người luồn lách thì tiến vào được…

“Em muốn lấy áo ngủ, anh đưa cho em là xong, còn chạyvào đây làm gì?” Tôi đứng cách đằng sau lớp hơi nước dày đặc trừng mắtvới hắn.

Nhìn không rõ được vẻ mặt của hắn, đột nhiên một cáitay dài lấy tốc độ sét đánh vồ tới.

“Này này này, anh buông ra, anh, tên hỗn đản này, anhlà đồ cầm thú!”

“Đừng đừng đừng, ôi chao, tay anh, lấy ra mau…”

“Em chưa từng thấy anh không biết xấu hổ như vậy ,ách… Nhẹ chút, anh là đồ cầm thú!” Tôi bám lấy bờ vai của hắn, sợ rằng nếu kíchđộng một cái sẽ bị ngã chỏng vó.

Chung quy là thể lực cách xa, tôi chống cự không nổi chỉcó thể để hắn hành hạ. Trong lòng chỉ tích lại đầy sự xấu hổ, rõ ràng nắm chặttay kêu gào dù chết cũng không thể chỉ vì cái vỏ bọc đường mà dao động, nhưngmà cứ động tình là lại hét to… Tôi đành vô sỉ biện bạch với tiểu bảo bảo trongbụng: tiếng đó không phải là do mẹ phát ra, thựcsự không phải là do mẹ phát ra …

Hắn luôn luôn không biết xấu hổ, phạm tội cầm thú nhưvậy nhưng mà sau đó một lời giải thích đều không có. Tôi căm giận không thôi:“Chúng ta hiện tại đang chiến tranh lạnh, ngày mai anh bắt đầu ra phòng kháchmà ngủ.” Vốn đang định nhân lúc tình ái dào dạt mà đá cho hắn một cái, đángtiếc không còn chút sức lực nào.

“Chiến tranh lạnh? Chuyện khi nào vậy?” Hắn giả ngu,vươn cánh tay đem tôi giam trong khuỷu tay hắn, một chút cũng không thể độngđậy.

“Đừng nghĩ lừa được em, hoặc là về sau không gặp chịDụ Hà nữa, hoặc là ngày mai ra ngủ ngoài phòng khách.” Tôi hùng hổ nhả ra mấylời ngoan độc, tên này, không phát uy liền nghĩ tôi là con mèo nhỏ làm bằnggiấy dễ bắt nạt!

“Nếu anh không chọn thì sao?” Hắn khẽ mỉm cười, ánhmắt mị lên, giống một con sư tử đầu to đầy thoả mãn .

“Không chọn… Không chọn , cái đó…” Tôi còn chưa nghĩra kế sách vẹn để đối phó với khí thế bức người của hắn, vậy nên chỉ có thểtheo bản năng mở miệng: “Không chọn theo yêu cầu của em, thì ngày mai em sẽ raphòng khách ngủ, hoặc là không trở về nhà nữa!”

Vừa nói xong liền hận không thể cho chính mình một cáitát mạnh vào mặt, như thế này chẳng khác nào tuyên bố buông tha chủ quyền củabản thân, hạ vũ khí đầu hàng, bỏ thành chạy trốn sao?

“Em cứ thử xem!” Hắn tựa hồ cũng bị tôi chọc giận,không hề quan tâm tới tôi, chỉ có điều tay phía dưới không có một chút ý địnhthả lỏng.

Tôi cứ tức giận ở trong lòng hắn rồi ngủ thiếp đi lúcnào không biết. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống chi tôi là một ngườiphụ nữ nhỏ bé, chuyện đòi lại được không chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!

Ai ngờ ngày hôm sau thời tiết cực xấu, Quan Ứng Thưlập tức quên mối thù tối qua, trịnh trọng tới kỳ lạ căn dặn tôi không thể ra ngoài,nếu bất đắc dĩ thì phải gọi lái xe.

Tôi sáng sớm chảnh chọe không thèm để ý tới hắn, dẩumôi thật cao. Hắn lại coi tôi giống như Tuyết nhi, vò vò đầu tôi mấy phát:“Ngoan, buổi tối đưa em đi ăn .”

Hừ, ai thèm chứ, tôi cũng không phải là không tìm rakim chủ chịu bỏ tiền túi nha!

Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bạch rất sớm: “Xong rồi,Quan Ứng Thư sắp xếp một cơ sở ngầm cạnh tớ, chuẩn bị theo dõi tớ bất kể thờitiết nào. Nghĩ cách giúp tớ thoát khỏi hắn mà thần không biết quỷ không hayđi.”

Tuy rằng tôi cảm thấy đem này vấn đề như củ khoai langnóng phỏng tay này giao cho cô ấy có hơi mạo hiểm.

“Ngu ngốc, ngày hôm qua cậu làm lộ ra dấu vết hả ? Chờtớ nghĩ rồi gọi lại cho cậu sau nha, nhà chúng tớ cũng không định ra ngoài hômnay.” Nói xong cô ấy vội vàng gác điện thoại, phỏng đoán động tác co quắp màngốc nghếch, còn có sợ hãi cực giống kẻ trộm gầy dơ xương đột nhập nhà người taăn cắp, vừa vặn đúng lúc gặp phải chủ nhân là huấn luyện viên thể hình trở vềlấy mấy đồ để quên.

Tôi lên mạng tra một lượt, chỉ cần dùng tới một mưu kếrất đơn giản. Kim thiền thoát xác. (Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làmquân địch bất ngờ trở tay không kịp)

Bởi vì đang ở nhà, ngoài hắn ra còn có dì giúp việcdọn vệ sinh, quả thực là cần tương kế tựu kế mới được. Não của tôi dung lượngcó hạn, chỉ có thể đối phó được với một người.

Đem đối sách cơ bản gửi qua tin nhắn cho Tả San Hô,sau đó tôi bắt đầu hành động: “Bác Trần, đưa cháu đến bách hóa đi, cháu muốnmua mấy có bộ quần áo bà bầu.”

Ông ấy chắc không đến mức biết trong tủ quần áo củatôi, trang phục dành cho bà bầu đã không thể nhét thêm chứ?

Ông ấy hiền hậu thành thật đáp lại, giọng nói quantâm: “Ai, sao phu nhân không mặc thêm vào, cái gọi là xuân ô thu đông lạnh,hiện giờ nên chú ý một chút .”

Tôi tránh khỏi ánh mắt của ông, có chút chột dạ, lừacả ông ấy thực không phải là ý của tôi, nếu hại ông ấy bị Quan Ứng Thư phạt,chẳng phải là tôi tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất sao?

Ở bách hóa chen chúc toàn đầu người, vốn tưởng rằngthoát thân dễ như trở bàn tay, tiếc rằng lái xe Trần tuổi đã cao nhưng quả thậtthân thủ vô cùng mạnh mẽ. Tôi đi nhanh hay chậm, ông ấy đều ở một nơi nào đó,không xa không gần, cách khoảng 3 thước…

Tôi trăm phương nghìn kế đành phải chọn bước vào cửahàng đồ lót, hơn nữa đây là một cửa hàng lớn, bình thường lượng khách hàng cũngnhiều. Nhiều lần giống như một tên nhìn trộm biến thái dục vọng mãnh liệt, xôngvào phòng thay đồ trao đổi cùng các vị mỹ nữ: “Mỹ nữ, tôi đưa cô tiền, cô giúptôi đi mua một bộ quần áo mới nhé? Nếu không, chúng ta đổi bộ quần áo đang mặccho nhau được không?”

Các cô ấy đều bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìnnhìn tôi, còn có bụng tôi, yên lặng xoay người đi không hề tức giận, chỉ nhỏ giọng thầm thì: đầu năm nay khủng hoảng kinh tế nghiêmtrọng thật đấy, ngay cả một kẻ ngốc mang thai cũng biết đi lừa đảo người khácđể sống qua ngày …

… …

Tôi chỉ đành kiên trì tới chỗ chủ cửa hàng mượn điệnthoại, nôn nóng thúc giục Tả San Hô nhanh chóng lén lút mang quần áo tới đây.Giọng nói cô ấy lén lút nghe có vẻ đang rất tức giận: “Cậu nghĩ rằng tớ và cậucó thể thoát khỏi ma trảo dễ dàng lắm hả? !”

May là lời nói tuy không khách khí, nhưng người thậtsự tới rất nhanh chóng, mũ lưỡi trai vành nón che qua mũi, một đường đi đến gầnnhư nghiêng ngả lảo đảo. Tôi một phen lao đến phía cô ấy: “Cậu cũng bị theo dõià?”

Vẻ mặt cô ấy khinh bỉ: “Ai thèm giống cậu, không cólấy một tí tiêu chuẩn nào, lão nương ta đây là đi thẳng đến đây nhá!”

“Vậy cậu che đầu giấu mặt là định cho ai xem?” Tôi rấtkinh ngạc.

“Tớ đây là bồi dưỡng khả năng phòng chống nguy cơ, nếukhông sẽ không được chết cho an ổn đâu, hai tên đàn ông kia thực lực không thểkhinh thường .” Cô ấy diễn như thật.

Lúc này tôi không hề cảm thấy cô ấy có cái gì khôngổn, đối với đối thủ bí hiểm, ôm đao chờ trời sáng mới là vươngđạo.

Tôi mặc bộ trang phục dệt kim có mũ gần như kéo lênđến tận cằm, hỏi: “Cậu chắc chắn nếu nhìn qua tớ sẽ khong giống bọn cướp mặctất chân đi cướp ngân hàng, hay đứa đang theo trào lưu dần độn chứ?”

Huống hồ đây còn là đồng phục học sinh nữa, váy kẻcaro, tất chân dài… Còn có một cái bụng hơi nhô lên?

“Tớ nghi tớ sẽ bị mọi người cho là cô gái có vấnđề …” Thật không tình nguyện.

“Trước cho qua đi, đó là bộ quần áo đẹp nhất thờitrung học của tớ đấy, chính tớ cũng chưa mặc lần nào đâu.”

“Nếu thích nó như vậy, chúng ta đổi quần áo cho nhauđi!”

“Cho dù đẹp, tớ cũng không có can đảm ăn mặc như thếmà đi rêu rao.”

… …Nhìn người trong gương, tôi thật khóc không ra nướcmắt, tôi thì có can đảm ấy chắc?

Cũng may sửa lại chân váy một chút thì không còn nhìnthấy bụng nữa, như vậy sẽ giảm thấp được tỷ lệ bị lái xe Trần – người mà đangđứng canh giữ ở ngoài cửa hàng đồ lót cách đó không xa – bắt được.

Lúc vội vàng thay quần áo trong nhà vệ sinh công cộngở công viên tôi oán thán dậy đất: “Tả San Hô, đây là mắt thẩm mĩ của cậu hồi đóấy hả?”

“Èo, cậu thì biết cái gì? Tớ gọi cái này là tài nhìnxa, thật lâu trước đó đã đoán được quần áo trong sáng như thế này sẽ thịnhhành. Bây giờ tớ đã đem bỏ xa cái gọi là mốt một khoảng chạy Marathon xa títtắp rồi.”

Tôi nhìn cái áo chui đầu màu hồng cô ấy đang mặc, câuđịnh nói nghẹn mất một nửa ,cuối cùng đành nuốt xuống: từ ‘đem’ này hẳn là nênđổi thành ‘bị’ thì đúng hơn …

Quả thật du khách như mắc cửi.

Thời tiết mưa bụi, lục dương phong tật, ngày hôm quacơn mưa phùn đem đến sức sống cho cảnh vật. Thế cho nên hôm nay những bông hoaẩm ướt có vẻ càng thêm diễm lệ ướt át. Nếu như học theo các nhà văn thì là đỏrực như lửa, trắng như tuyết, bột như mây…

Bởi vì may mắn gặp thời tiết như vậy, trong không khísương khói phân tán, cùng mùi hương hoa say lòng người. Không gian bao la, mùaxuân dày đặc, gió đông có vẻ mệt mỏi.

Du khách hợp thành tốp năm tốp ba, vội vàng chụp ảnh.Lúm đồng tiền còn tươi đẹp hơn hoa.

Tôi cùng Tả San Hô đồng thời buông tay trợn mắt nhìn,ngay sau đó liền thở dài: “Vì sao lại quên mang máy ảnh đi chứ? !”

Hoa thiếp ngạnh hải đường đỏ rực như lửa, đây là loàihoa tôi thích nhất, không có chi nhất. Tôi thậm chí cũng không biết vì sao. Khiđó nhà hàng xóm có một gốc cây tây phủ hải đường, tươi đẹp lại thơm ngát, saukhi nở tựa như ánh nắng hoàng hôn, nghiêng nghiêng cong cong, hấp dẫn người taghé mắt kinh diễm. Trong ba nỗi hận của Trương Ái Linh thì cái thứ hai là hoahải đường không hương. Bông tây phủ hải đường đã làm tròn tâm nguyện của cô ấy.

TrươngÁi Linh: một nhà văn nữ của Trung Quốc thế kỉ 20

Tôi lại chỉ thích duy nhất thiếp ngạnh hải đường, màuđỏ oanh liệt, chẳng sợ không có gió, hương thơm vẫn bay xa mười dặm. Tư tháiquả thật vừa cao ngạo vừa ngượng ngùng. Một đóa lại một đóa chen chúc ở chungmột chỗ, dính sát vào cành hoa, giống như cô gái đang ở tuổi dậy thì, sợ hãimọi ánh mắt, vô tội lại thanh cao, hồn nhiên lại thẳng thắn… Mặc dù chỉ mọc ởgóc sân, nhưng người đã gặp qua thì đều không thể quên được.

Vì đang trong thời kì nở hoa nên ngắm chưa được tậnhứng, tôi thích nhìn cánh hoa, có câu “Hải đường tảm kính phô hương thêu, nhưtrước thành xuân gầy.*” Câu thơ có vẻ hơi thương cảm, nhưng có vẻ hợp với cảnhnhất.

(Câu thơ trích trong bài “Ngu mỹ nhân’’ của Trần Lượng,hình như chưa được ai dịch nên ta cũng ko dám edit bừa đâu)

Tả San Hô hình như có chút tức cảnh sinh tình, nhìntuyết rơi như hoa lê run rẩy đầu cành thì thổn thức không thôi: “ngắm hoa lêdưới trăng, ngâm rượu nhìn hải đường, loại chuyện này thật sự không thích hợpvới hai bọn mình lắm…”

Tôi không có bị cô ấy hạ gục. Có điều mũi đang trànngập ngàn vạn tầng hương thơm nhất thời bị nghẹn lại hơi hơi chua xót, nhịnkhông được trả lại cô ấy một câu: “ Như vậy thật không có khí phách, lửa đạncách mạng còn chưa có khai hỏa đã nghĩ tới sách lược đi theo địch phản quốc !”

Cô ấy lập tức khôi phục sắc mặt: “Không có, tuyệt đốikhông có, lập trường cách mạng kiên định trước sau như một, sơn vô lăng thiênđịa hợp*, mới dám phản bội Đảng…”

(sơn vô lăng thiên địa hợp: đến khi nào núi không còngóc cạnh, đất trời dung nhập làm một)

“A? Kia không phải là Hướng đại soái nhà cậu ư? Saohắn lại có thể tìm tới tận đây nhanh như vậy chứ?” Tôi chỉ vào phía sau cô ấy.

Trên mặt cô ấy thoáng xuất hiện nét vui sướng rõ ràng,ai cũng có thể nhận ra, mạnh mẽ quay đầu lại…

“Mạc Nhan Hinh, cậu muốn chết sao?!” Sự giận dữ của cô ấy như mây đen tụ lại một chỗ.

Tôi có chứng cớ vô cùng xác thực liền phản bác: “Cậucòn dám nói cậu không có dã tâm phản bội tổ chức hả?!”

Cô ấy không thể nói được gì nữa, sau một lúc lâu lạibắt đầu diễn trò cũ: “Tớ hình như vừa nhìn thấy đại BOSS nhà cậu ,…thật mà …”

“Tuy rằng tớ đã nghe qua từ binh bất yếm trá (dụng binh tha hồ dối trá) này,nhưng mà cậu không biết là kỹ xảo của cậu, quá tiểu bạch mà không có tí dinhdưỡng nào sao?” Tôi cười nhạt .