Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 63: Phiên ngoại giấc mơ hai mươi năm trước (thượng) . .



Hai mươi ba năm trước, Tần Y Y 15 tuổi, không gọi làTần Y Y, mà làTần Dập Dập, cha mẹ ký thác kỳ vọng cao, hy vọng cô tuy là congái nhưng có thể làm rạng rỡ tổ tông, ngày sau huy hoàng rạng rỡ. Lúc đó,xã hội còn đang ở thời kì cải cách nhưng vẫn rất lạc hậu. Cô giống như nhữngđứa trẻ con khác, không hư hỏng, lấy việc học làm trọng…

Học lên lớp áp lực cũng không giống như bây giờ, thiênquân vạn mã chen lấn để qua cầu độc mộc. Tuy nhiên học cấp hai xong lên trunghọc luôn, thậm chí ngay cả phòng học cũng không thay đổi.

Ngày đầu tiên báo danh, người ta tấp nập chen chúctrước bảng thành tích, nhón chân giương mắt giống con chuột tìm khắp nơi tênbản thân, là chuyện xuất hiện hàng năm ở mấy ban dưới lầu.

” Dập Dập, tớ thấy cậu rồi, thấy rồi, chúng ta vẫncùng ở một ban, ban ba ấy. Chủ nhiệm lớp là Mạc Kha. Oa, là Mạc Kha đó.”

Vì không cần phải chen chúc xô đẩy dưới cái nắng gắtcuối thu nên Tần Dập Dập thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng bỏ lỡ cơ cơ hội chia sẻniềm vui với Phùng Hoan Nhi.

Đầu tháng ba thì bắt đầu học, Tần Dập Dập ngày đầutiên đi học ỷ vào nhà gần trường nên ngủ trễ thức dậy trễ. Lúc đến phòng họcthì lớp học gần như đã chật kín người, chỉ thấy toàn đầu với đầu.

Khi đó thời tiết rất nóng, Mạc Kha mặc áo sơmi ngắntay màu xám đang rất thịnh hành lúc bấy giờ, hơi hơi tựa vào bàn giáo viên,quay đầu thấy Tần Dập Dập đang nghẹn họng nhìn trân trối lớp học toàn đầungười.

Một giây đó, đúng lúc Tần Dập Dập đưa mắt nhìn qua,ánh mắt hiện ra tia sáng kì lạ, trong lòng chợt nhớ tới mọt câu nói từng đọcvào buổi chiều một ngày nào đó “Kỵ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu*” . Kỳthật cô không thích loại thơ uyển chuyển lại phức tạp này, không biết tại sao trongnháy mắt lại in sâu câu thơ này vào đầu, giống như nó vốn đã cắm rễ ở tronglòng rồi, đột nhiên chui từ dưới đất lên, tìm được nơi sinh trưởng…

Tần Dập Dập cẩn thận lo sợ đi tới chỗ ngồi ở hàng thứhai Phùng Hoan Nhi đã chiếm giúp cô, lôi kéo tay áo cô: “Này, người ở trên bụcgiảng là ai thế?”

Phùng Hoan Nhi hiểu rõ trước kia cô không thích để ýchuyện của người khác, liếc mắt dốc lòng giải đáp nghi vấn: “Đẹp trai nhỉ, đólà chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy toán lớp chúng ta, Mạc Kha.”

Tần Dập Dập đột nhiên đỏ mặt: “Sao lại đẹp trai, tớthấy bình thường mà.” Trong lòng bồn chồn, giống như nếu thừa nhận hắn rất tuấntú thì chẳng khác nào thừa nhận một thứ gì đó quan trọng mà lại bí ẩn.

Phùng Hoan Nhi tập mãi cũng thành thói quen: “Ánh mắtcủa cậu luôn làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nếu cậu cảm thấy hắn đẹp trai,thì tớ sẽ thấy trời hạ mưa đỏ luôn đó.”

Cô không cãi lại cũng không đồng ý, im lặng sắp xếplại sách giáo khoa mới, suy nghĩ trong khóa học toán ba năm có thể tìm cách gầnthầy giáo được không.

Gíao viên trên bục giảng hỏi ai muốn làm lớp trưởngkhóa này, bên dưới những cánh tay nhỏ bé tựa như rừng phòng hộ bão cát đồngloạt giơ lên, cạnh tranh kịch liệt như hàng vạn con ngựa chồm lên chỉ vì bị mộtcon chó lửa khiêu khích…

Tần Dập Dập trong lòng vô cùng khinh thường, chưa ănđến nho thì không biết được nó chua như thế nào đâu, nhìn đống nữ sinh xungquanh giơ tay, chậm rì rì đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Thầy Mạc, em cảm thấychức vị này ngoài em thì không ai thích hợp hơn.”

Trong giọng nói tràn ngập tự tin cùng khí phách thốngtrị.

Mạc Kha cười đến ôn nhã: “Bạn học này thật dũng cảm,nhưng tôi muốn lý do đủ thuyết phục.”

“Thứ nhất, từ cấp hai em đã đảm nhiệm cương vịlớp trưởng, đã có kinh nghiệm phong phú. Thứ hai, hàng năm em đều được khenthưởng là cán bộ xuất sắc đủ để chứng tỏ em có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vụnày.” Tần Dập Dập cảm giác mình bị một cỗ sức mạnh không biết tên thúc đẩy côtiến về phía trước.

Mạc Kha cười gật đầu: “Tốt, như vậy mời vị lớp trưởngsắp nhậm chức đầy kinh nghiệm của khóa toán học ban ba lên đài tự giới thiệu.”Nói xong anh vỗ tay làm gương.

Phùng Hoan Nhi vui vẻ như trúng xổ số, giơ ngón taycái lên: ” Dập Dập, cậu thật là kẻ tài cao gan lớn!”

Cứ như vậy Tần Dập Dập như lọt vào trong sương mù lênlàm lớp trưởng lớp học toán. Kỳ thật bố cô có phản đối, ông cảm thấy việc học ởtrung học quá nặng, tư tưởng bảo thủ nghĩ rằng con gái không có thừa sức lực đểlàm nhiều việc, đối với quyết định của cô nhíu mày thật lâu, dưới sự nhõng nhẽocủa cô mới đồng ý…

Từ đó về sau Tần Dập Dập thường thường không khống chếđược suy nghĩ cùng bước chân, không có việc gì liền chạy đến văn phòng tổ toánhọc, không đến hai tháng đã đánh gục toàn bộ các giáo viên trong tổ toán đó.

Những giáo viên kia một khi nhắc tới ban ba thì khenkhông dứt miệng lớp trưởng “Chính là đứa bé tết tóc hai bên đó sao? Thích đùa,lại hay cười, ánh mắt cũng xinh đẹp, cãi lại ngọt, thông minh đáng yêu nhưthiên sứ” …

Tần Dập Dập tựa vào bàn công tác của Mạc Kha da mặtdày hỏi: “Thầy Mạc, thầy có đồng ý với cái nhìn của các giáo viên khác không?”

Mạc Kha luôn hết cách với cô lại không đành lòng tráchcứ, chỉ có thể cưng chiều tươi cười: “Đồng ý, Tần Dập Dập đức nghệ song hinh,thông minh lại đáng yêu, giống đứa trẻ con chưa trưởng thành…”

Nhưng Tần Dập Dập thấy những lời này nghe không xuôitai, cũng kì quái: “Tại sao em lại là trẻ con chưa trưởng thành?!” Còn ngẩngđầu ưỡn ngực khoe bằng chứng bản thân đã lớn lên.

Mạc Kha dở khóc dở cười: “Dập Dập, muộn như vậy mà emchưa về thì bố mẹ không lo lắng sao?” Đã tan học hai tiếng, cô vẫn còn lượn lờở đây.

“Em đã nói qua em ở trường ôn tập bài nên khôngvề nhà ăn cơm.” Cô vểnh môi “Thầy Mạc, bây giờ em rất đói bụng, thầy vừa mớilĩnh tiền lương, có thể mời em ăn cơm không?”

“Em làm sao biết hôm nay thầy nhận tiền lương?”

“Em vừa mới hỏi thầy Trương, tiền lương của thầylà 250 đúng không? Sao lại phù hợp với thầy như thế chứ?” Cô nháy mắt nghịchngợm.

Mạc Kha tất nhiên nghe ra cô quỷ nhỏ trêu chọc, chỉđành phải cầm lấy áo khoác: “Đi thôi, tiểu quỷ, đi lấp bụng thôi.”

Tần Dập Dập một khi kích động thì không dừng lại được:“Em biết rồi thầy giáo lải nhải, em biết thầy không muốn em bị đói, em thíchThầy Mạc nhất!”

Người nói vô tâm người nghe cố ý, bước chân nhỏ bé củaMạc Kha dừng lại trong nháy mắt, phút chốc lại khôi phục như thường, trong lòngđan xen đủ loại cảm xúc, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tảchân khí ở trong cơ thể chạy ngược dòng.

Khi đó Tần Dập Dập thậm chí cũng không biết con rắn ởtrong lòng mình vụng trộm mọc rễ nẩy mầm từ lúc nào, từ bao giờ thì hấp thuchất dinh dưỡng lặng lẽ lớn lên, với cả lớn lên là hình dạng gì.

Cô chỉ biết là, hy vọng mỗi giây mỗi phút đều có thểnhìn Thầy Mạc phê chữa bài tập, chuyên tâm giảng bài hoặc là vì một học sinhnào đó hơi hơi nhíu mày một chút… Những động tác nhỏ bình thường đó, ở trong con mắt của Tần Dập Dập đều được phóng đại lên,khiến cho mỗi một động tác đều như ảnh hưởng tới tế bào thần kinh của cô, ởtrong thế giới của cô phấp phới lay động, tùy ý lan tràn…

Chờ cô hậu tri hậu giác phát hiện ra, tâm trạng giốngnhư bệnh nhân ở bệnh viện phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn cuối, bệnhnguy kịch vô phương cứu chữa. Cô đè nén cảm xúc, chờ ngày bùng nổ, chờ ngày hủydiệt…

Phùng Hoan Nhi kể từ khi lên trung học không học hànhnghiêm túc, chuyên thông đồng với mấy học sinh nam côn đồ trường khác, mặctrang phục màu mè đủ loại màu sắc, còn chạy theo mốt bấm lỗ tai. Bạn trai làngười ngoại quốc làm nghề chơi nhạc cho một quán bar, chơi một bài có giai điệukiểu mới mà nghe chẳng ai hiểu làm Phùng Hoan Nhi cảm động, từ đó về sau thềnon hẹn biển trước hoa dưới ánh trăng, không bao giờ chia lìa.

Một ngày mùa thu sau giữa trưa, ánh nắng rực rỡ rơixuống lá cây một cây bạch quả, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt. Tần Dập Dập tựavào ghế đá tận tình khuyên bảo, muốn khuyên cô bạn sắp đi xuống vực sâu dừngcương trước bờ vực, Phùng Hoan Nhi căn bản là nghe tai trái ra tai phải, cáibông tai lấp lánh sáng rực rỡ, cô nhắm mắt lại, cầm lấy cái lá cây rơi xuốngvai tinh tế quan sát, nói cho có lệ: “Biết rồi, chính cậu cũng không phải Nê bồtát quá giang, bản thân còn chưa lo xong sao?”

Dập Dập kinh ngạc: “Tớ cũng không lừa dối bố mẹ trốnhọc để đi gặp hết bạn trai này đến bạn trai khác…”

Phùng Hoan Nhi tức giận, tuy nhiên vẫn giữ hình tượng:“Đừng mạnh miệng, ai chẳng biết cậu đã sớm trao cả tâm hồn cho chủ nhiệm lớpngọc thụ lâm phong kia rồi? !”

Tần Dập Dập quá sợ hãi che của miệng cô: “Ai? Ngườinào lắm điều nói ? Chỉ toàn nói lời vô căn cứ!”

Phùng Hoan Nhi không cho là đúng: “Không ai cả, đấy làtớ tự nhìn bằng ánh mắt của tớ. Lúc cậu tốt nghiệp còn thề son sắt với ánhtrăng là sẽ không bao giờ làm lớp trưởng nữa cơ mà, kết quả thì sao, vừa vàolớp nhìn thấy Thầy Mạc liền không bình thường, mắt cũng trợn trắng cả lên.”

Tần Dập Dập không thể không biện hộ thay bản thân: “Tớchỉ là cảm thấy thầy ấy có chút quen mắt, hình như tớ đã gặp qua ở đâu đóthôi.”

“A a, cái này không phải giống câu ‘Cùng quân sơquen biết, giống như cố nhân về’ đi (lần đầu gặp quân tựa như gặp lại cốnhân)? Hay là giống trong 《 hồng lâu mộng,muội muội này ta đã từng gặp qua?” Phùng Hoan Nhi nhanh mồm nhanh miệng, dùngsở trường nhạo báng không kiêng nể.

Tần Dập Dập cảm thấy như cả thế giới đang đuổi giếtcô…

Đồng thời lúc đó có một người dựa vào cây bạnh quả tolớn nhàn nhã hưởng thụ giờ nghỉ trưa có chút suy nghĩ nheo mắt lại, kẽ lá chiếuxuống đuôi lông mày của anh, hiện ra thâm trầm không phù hợp với tuổi…

(Kỵ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu: Cưỡi ngựa điqua cầu, áo hồng vẫy khắp lâu, câu này dựa trên bài thơ Bồ tát man kỳ 4 của ViTrang)