Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 45: Hoa đào mơn mởn giữa mùa xuân (thượng) . .



Chân tay tôi luống cuống ôm lấy bả vai trơn bóng củahắn: “Anh muốn làm gì?” Giọng nói của tôi rất quái dị, giống như là bao hàm cảmxúc chờ mong, hy vọng hắn sẽ làm gì đó vậy. Cho nên lời vừa ra khỏi miệng, tôiliền xấu hổ đến nỗi chẳng tìm được chỗ trốn, hận không thể lập tức bị sét đánhchết đi cho rồi.

“Em nói xem?” Hắn tựa hồ lại biến thân thành bóng matrong rạp hát*, giọng nói cũng khong còn lạnh như băng, nghe kĩ còn có thể cảmnhận được có ý tứ chờ đợi để phát tiết dục ~ vọng được đè thấp từ tính trongtiếng nói.

(*tên tiếng anh là The phantom of the Opera, được coi làvở nhạc kịch thành công nhất mọi thời đại, ai muốn biết thêm thì google nhé)

Tôi hơi hơi có chút run sợ, đêm qua kích tình trongtrạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong đầu cũng không có ấn tượng đầy đủ rõ ràng lắmnhưng mà hiện tại, tôi đối diện với lồng ngực phập phồng của hắn, thất thần hơihơi ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một đám tóc hỗn độn dán vào trán hắn, mê hoặc tớikhông thể kháng cự.

Cho đến khi hắn bế tôi đặt trên giường lớn mềm mại nhưmây, tôi mới thoáng tỉnh táo lại tinh thần, lập tức mặt đỏ như gấc.

“Em yêu anh.” Người ta nói rượu cho con ngườithêm can đảm, tôi cũng tại thời khắc khẩn trương đó mà tự nhiênsinh ra một cỗdũng khí mãnh liệt, làm cho tôicó cam đảm chính thức thổ lộ tình cảm trong lòngcùng…câu dẫn. Đây là tuyệt chiêu trong tin nhắn Tả San Hô gửi cho tôi, nghe nóitrăm lần đều được. = =

Tả San Hô quả nhiên không hổ là một trong những nhântài kiệt xuất, lý luận của cô ấy lập tức được thực tiễn chứng minh. Quan ỨngThư nghe xong lời này của tôi, ánh sáng trong mắt càng lúc càng sáng hơn, tựahồ có cả những tơ máu đỏ tươi, điều này làm cho tôi vô cùng sung sướng, vụngtrộm kích động trong lòng, them vào đó là có phần khẩn trương cùng sự sợ hãi,nhớ tới tối hôm qua lòng vẫn cảm thấy sợ hãi đau đớn…

Nhưng không để cho tôi thời gian suy nghĩ, bàn tay tocủa hắn tuần tra tới lui đã thành công ngăn chặn chất dẫn truyền tác dụng đếnthần kinh tôi, cả đầu trống rỗng chỉ còn lại run run không kiềm chế được.

Áo ngủ ngăn cách giữa chúng tôi đã bị hắn dễ dàng cởira như bóc chuối, toàn bộ thân hình cường thế đè lên ngăn trở tầm mắt của tôi,mà trong ánh mắt không có tiêu cự của tôi chỉ thấy nhu tình mật ý trước naychưa từng có của hắn, toàn bộ, như tôi hy vọng …

Nụ hôn tàn sát bừa bãi rơi xuống như mưa to tầm tãngày hè, tôi chỉ có thể thừa nhận sự tấn công vừa ngọt ngào lại bá đạo này. Hắnhôn thật sự dùng sức, tôi gần như cảm nhận được đầu lưỡi hơi hơi phát đau. Khăntắm của hắn bị chà xát qua lại, hiện tại hai người đối mặt thẳng với nhau, haithân thể dính sát vào nhau cùng một chỗ, tôi bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ômchặt khiến hơi đau đớn, giống như hắn muốn đem tôi nhét vào trong cơ thể để hòahợp thành một thể.

Thì ra dịu dàng tôi vừa mới cảm giác được căn bản chỉlà trong nháy mắt, hắn bắt đầu công thành đoạt đất, động tác càng ngày càng cànrỡ khiến cho tôi đầu hàng. Hắn nhẹ nhàng tách chân của tôi ra, tôi lại trở vềnằm trong ngực của hắn, tùy ý hắn vặn vẹo chà xát, giày vò tới chết thì thôi…

Hắn cái gì cũng lớn, dáng người lớn, áp lực lớn, cânnặng lớn, bàn tay lớn, cái kia còn lớn hơn nữa… trong nháy mắt lúc hắn tiến vàotôi đau đớn hít một ngụm khí, cũng may hắn coi như cũng là động vật bậc cao cósuy nghĩ, lập tức dừng lại, chờ tôi thích ứng mới chậm rãi tiến về phía trước…

Tôi thật sự cảm thấy muốn chết, chỉ có thể từng ngụmtừng ngụm hít thở, nắm chặt cánh tay hắn, móng tay gần như lại một lần nữa đâmvào, gào khóc kêu loạn hy vọng hắn sớm một chút buông tha tôi…

Nhưng tôi mới phát hiện ra hắn như con sư tử vĩnh viễnkhông thoả mãn, một lần lại một lần dưới sự gào khóc thảm thiết của tôi lăn qualộn lại ép buộc tôi, tựa hồ tôi càng cầu xin tha thứ thì hắn càng lợi hại, hưngtrphấn càng cao. Cuối cùng hiện lên ở trong đầu tôi dĩ nhiên là hằng đẳng thức“Đại BOSS = cầm thú”…

Ngày hôm sau, sáng sớm rời giường, tôi vừa mới vừa mởmắt ra hắn đã duỗi thân, đưa cánh tay đầy tội ác tới: “Bây giờ vẫn còn sớm…”

Tiếp đó, tôi lại hãm sâu vào vũng lầy, ở phía dướithân hắn trằn trọc hầu hạ, không có cửa trốn…

Lúc ở trong phòng tắm, tuy rằng tôi cảm thấy để chohắn giúp tôi tắm rửa là việc rất khó mở miệng nhưng mà tôi cũng không còn khílực ngăn trở, huống hồ nếu tôi một mình rồi ngất xỉu như người bị tụt huyết áptrong phòng tắm đầy sương mù này thì sao = =

“Hôm nay xin phép nghỉ đi.” Hắn hẳn là đã thỏa mãn saukhi ăn xong rồi nên trong giọng nói mới có ý thương lượng như thế.

Tôi đột nhiên có sức nhảy bật lên, nhưng khí lực bàytỏ thái độ thì lại mềm nhũn: “Không cần, vẫn có thể đi làm.” Cứ nghĩ tới bị DuPhái cảnh cáo tháng này mà tôi còn xin nghỉ phép nữa, thì nửa năm tiền thưởngsẽ bị trừ sạch sẽ…

Buổi sáng đang làm việc bỗng nhiên có người đưa mộtđóa hoa hồng đỏ thẫmđến cho tôi, tôi nhận nó liền rất nhanh chóng cướp đượcthêm một tầng ánh mắt của rất nhiều đồng nghiệp nữ, bên trong đó có sự hâm mộ,ghen tị, đợi chút, hình như còn chứa đựng cả vài phần phức tạp.

Tiểu Mẫn lập tức chạy đến chỗ tôi như một ngọn gió:“Có thiếp kèm theo không?”

Trong lòng tôi biết đây là công lao của ai, cảm giácngây ngất vui sướng giống như hồi còn nhỏ mặc quần áo đẹp đẽ mà bạn học kháckhông có: “Không có, cũng không biết là ai tặng nữa.”

Cô ấy lần mò nửa ngày, cũng không tìm ra cái thiếpnào: “A, tiểu mĩ nữ của chúng ta cũng có người thầm mến cơ à?”

Tôi chụp lấy tay cô ấy: “Đừng làm hỏng nó, hoa này mềmlắm.” Còn có, đây là món quà đầu tiên Quan Ứng Thư tặng cho tôi, nên tất nhiêntôi sẽ cẩn thận che chở như châu ngọc trên lòng bàn tay.

“Chúng ta phân tích một chút đi, xem xem rốtcuộc là vị nào ngượng ngùng trong lòng khó mở miệng.” Cô ấy nháy mắt ra hiệu.

Tôi lập tức ngăn cản: “Không cần, là ai không quantrọng, dù sao tặng hoa đẹp là được rồi.” Tuy nhiên tôi cũng hiểu việc tặng hoahồng quả thực là quá lãng mạn và tầm thường = =

Du Phái đúng lúc đi qua, liếc mắt một cái nhìn hoatrong tay tôi, sắc mặt lập tức trầm xuống, nghiêm túc như là hòa thượng đangngồi niệm kinh: “Mạc trợ lý, vào văn phòng tôi một chút.”

Tiểu Mẫn háo sắc nhìn chằm chằm theo bóng dáng củahắn, còn tôi thì cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên: “Nguyên tắc của công ty ta là thế nào?..Không cho phép yêu đương tại nơi làm việc , cô xem lại cô đi, cô làm cho chướngkhí mù mịt gà bay chó sủa.”

Đối với khí thế lôi đình vạn quân* của hắn, tôi ngượclại có thể vững như núi Thái Sơn: ” Oan cho tôi quá, hoa này không biết là ai tặng, nói không chừng căn bảnkhông phải là đưa tới công ty chúng ta, còn nữa, nó mới được mang tới đây mộtphút trước, chẳng lẽ có thể làm cho công ty gà bay chó sủa nhanh chóng như vậy sao?” (*sấm vang chớpgiật)

Hắn tức đến nỗi nói không nên lời: “Tóm lại, hoa đặt ởtrong này ảnh hưởng không tốt, cô mau mau xử lý đi.”

“Tại sao lại ảnh hưởng không tốt, trên bàn mỗi ngườitrong phòng đều có chậu lô hội hoặc xương rồng để thanh lọc không khí,bây giờ nhiềuthem một bó hoa hồng, vừa đẹp mắt lại không ô nhiễm, thật sự chỉ có trăm lợikhông thấy một hại.”

Hắn cuối cũng cũng bị tôi đánh bại, xua xua tay:“Được, cô ra ngoài đi, không có lần sau nữa đâu.”

Tôi lè lười, gửi tin nhắn cho đại BOSS, từ trước đếnnay chưa hề có chuyện này, thậm chí là gọi điện thoại, đa số là hắn gọi chotôi, chủ yếu là do quan hệ thần kì của chúng tôi cùng với việc hơi tí là tôi bịsai vặt.

“Hoa rất đẹp, cám ơn anh.” Còn chèn thêm cái mặt cườirộng tới mang tai.

Hồi âm chỉ có ngắn gọn một chữ: “Ừ.” Tỏ vẻ đã nhậnđược tin, nhưng một khắc đó tôi cơ hồ đã xúc động tới lệ nóng vòng quanh. Bìnhthản như vậy, không còn giống như người ngoài, hạnh phúc nhỏ bé ấy làm cho chúng tôi hai người củahai thế giới, hai cấp bậc gắn bó chặt chẽ không rời.

Buổi chiều thời tiết bỗng nhiên thay đổi, cuồng phonggào thét, mây đen kéo tới, nhiệt độ ngoài trời giảm mạnh. Nghiêng đầu là có thểnhìn thấy được nhánh cây ở xa xa lắc trái lắc phải trong gió lớn, như có ý đồcắt ngang bầu trời tối tăm âm u, nhiệt độ ẩm ướt thổi vào khiến người trongphòng cũng lạnh run.

Đúng lúc này đại BOSS gọi điện tới : “Tan tầm đợianh.”

“Không cần đâu, em đang định mượn… cái ô .” Cònchưa nói xong chợt nghe thấy tiếng đối phương gác máy “Tút tút” , tôi có chútsầu não, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy tôi ngồi trong xe Tổng giám đốc, ngàymai không chừng lại bị là nhân vật chính của mấy phiên bản cũ rích nào đó, thậtsự sẽ như giống như lời Du Phái nói biến côngty thành loạn tới gà bay chó sủa .

Lúc ra về Tiểu Mẫn bày ra đủ kiểu tạm biệt, cô ấy làhòn ngọc quý ở trên tay cả nhà, làm sao có thể có người nào nhẫn tâm làm cô ấylạnh. Nhưng một khi nghĩ đến đại BOSS vừa mới gọi điện thoại, trong lòng tôi ấmáp như được ăn lẩu, hoàn toàn không chịu tí ảnh hưởng ác liệt nào của thờitiết.

Dần dần tôi phát hiện nỗi sầu muộn của mình rõ ràng làthuộc loại buồn lo vô cớ, khi Quan Ứng Thư rời công ty thì cả tòa lầu có lẽ chỉcòn lại có tôi cùng bảo vệ và bác gái dọn vệ sinh …

Tôi ôm một bó hoa hồng to nên không nhìn thấy đường,thất tha thất thểu đi phía trước.

Xe cách cổng công ty đại khái khoảng năm mươi bướcchân, tôi còn chưa đi ra khỏi cửa kính đại sảnh đã nhìn thấy Quan Ứng Thư đứngở cạnh cửa sổ thủy tinh, cái áo tây trang màu xanh đậm sáng nay tôi chuẩn bịcho hắn được xắn lên tới khuỷu tay. Trời lạnh vậy mà chỉ mặc một cái áo sơ mimàu trắng bên trong, cổ tay áo là khuy áo màu đen, so với chú bảo vệ đứngnghiêm càng lạnh lùng bức người, chi lan ngọc thụ*, cường đại khí tràng khiếnngười ta hoa mắt thần mê.

(*Chi lan ngọc thụ: Con cháu tài giỏi, có tiền đồ tronggia đình dòng dõi.)

Tôi mới vừa đi đến gần, hắn đã cởi áo đưa tới: “Mặcvào.”

Sáng sớm nay, trời không lạnh, tôi chỉ mặc một chiếcáo dệt kim vàng nhạt hở cổ, bây giờ tới gần cửa có thể cảm nhận được hơi lạnhdày đặc phả vào người.

Áo của hắn rất lớn, tôi khoác lên người bàn tay khôngvới được đến gấu tay áo, tôi mặc tựa như đứa nhỏ mặc trộm quần áo của ngườilớn, cảm thấy xấu hổ nhưng rất vui vẻ.

Bởi vì nhiệt độ xuống thấp lại mưa bay bay, nên mọingười đều vội vàng trở về nhà, trên đường hầu như không có ai qua lại.

Tôi bỗng có chút xúc động, đuổi theo, bắt lấy tay hắn,đuổi kịp tốc độ của hắn rồi giả bộ dường như không có việc gì cứ thế đi về phíatrước, kỳ thật là mặt nóng như lửa, tim đập thình thịch, rất sợ hắn không vui bỏ ra thì tôi rất xấu hổ.

Nhưng hắn chỉ quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, tayngược lại gắt gao nắm lấy tay tôi, tốc độ cũng không nhanh nữa, tôi đột nhiênngẩn ngơ khi hình như nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên ý cười rực rỡ.