Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 244



Do cha sắp đặt, Đoạn Băng xin nghỉ dài kì để điều chỉnh lại sức khỏe. Có thể nói đã là quãng thời gian nhẹ nhàng nhất trong mấy năm qua, tuy có mẹ ở bên giám sát, nhưng cô ấy vẫn trốn ra ngoài hẹn gặp bàn học cũ, dù gì thì mười mấy năm đi học ở đây, có không ít bạn thân, mà Lí Đan là một trong số đó.

Có thể do ngẫu nhiên, câu chuỵện của hai người lại quay về Hương Tạ Hiên, tiếp đó là Hà Tích Phượng, sau đó lại là Diệp Phong. Lí Đan đương nhiên không biết ân oán giữa Diệp Phong và Đoạn Băng, càng không có ý hại ai, chỉ là kể hết những điều nghe được khi đi ngang qua phòng anh trai mà thôi.

Thế nhưng người nói vô tình mà người nghe hữu ý

Thế là xuất hiện cảnh một cô gái tức giận lái motor như bay tìm Hà Tích Phượng.

Hà Tích Phượng sững sờ, mãi sau mới tỉnh lại, cô gái này dường như đã làm cho mối quan hệ giữa mình và Diệp Phong quá thân mật thì phải, cô lắc đầu giải thích: "Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, nếu Diệp Phong thực sự tìm được người con gái tốt thì em thật lòng chúc phúc cho họ".

"Hai người, hai người thôi rồi sao?" Đoạn Băng không thể hiểu nổi. A Thời gian cô nằm viện, Hà Tích Phượng là người chăm sóc cô nhiều nhất, thường xuyên nói đỡ cho Diệp Phong, muốn hòa giải mối khúc mắc giữa hai người, sự tận tâm đó đã vượt qua mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Đoạn Băng không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nhưng lại xem quá nhiều phim ảnh, bất giác sẽ phát hiện ra đây là điềm báo trước của mối quan hệ nào đó: "Không có bắt đầu, sao lại kết thúc được?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hà Tích Phượng như không muốn nói mãi về chủ đề này bèn hướng về Diệp Phong nói: "bạn cũ đến sao không chào hỏi nhau một câu?"

"Ai là bạn cũ với hắn(cô) ta?" Cả hai người đồng thanh nói. Đương nhiên Đoạn Băng chỉ nói, nhưng Diệp Phong là tự đáy lòng.

Đi đến trước mặt hai cô gái đó, Diệp Phong ngại ngùng nói: "Cảnh sát Đoạn, cô hẳn hồi phục rất nhanh, nhìn dáng vè lúc nãy lái xe của cô cũng đoán ra được phần nào"

" Nhờ phúc của anh, tôi vẫn chưa chết dễ như vậy" Đoạn Băng giận dỗi đáp. mãi cho đến hôm nay, cô vẫn để bụng chuyện lúc nằm viện không còn khả năng đáp trả. cho đến nay cô vẵn muốn tranh cao thấp với con trai, thực tế đã chứng minh cô có thực lực hơn nhiều thằng con trai, đội đặc nhiệm chính là tiểu đệ trung thành nhất của cô. chỉ có Diệp Phong là cô phải chịu thua, đây cũng là nguyên nhân cô luôn gay gắt với hắn.

Nếu có thể giải thích việc làm của Diệp Phong từ nhiều góc độ khác nhau, cô sẽ nhận xét từ góc độ xấu trước, miêu tả hắn như là một kẻ tội đồ vậy.

Không may là, tên này ngụy trang khá tốt, mỗi lần trước mặt người khác hắn luôn tỏ ra là người tốt, nhận được rất nhiều sự cảm thông của người khác như của Hà Tích Phượng dành cho hắn, hóa giải nhưng công kích mà thiên hạ hướng về mình. thấy căng thẳng, cô ghé tai Hà Tích Phượng nói: " Em có thời gian không, chúng ta nói chuyện riêng một lát, chị muốn nói mọi chuyện chị biết cho em, để em biết Diệp Phong không phải là người tốt"

Giọng nói không lớn, nhưng tai tên Diệp Phong này thật thính, nghe lỏm được 8 9 phần cũng hiểu được câu chuyện, lúc này trong 36 kế chuồn là thượng sách!

"Chị Phượng, tôi nhớ ra có chuyện phải làm, hai người nói chuyện đi, tôi không thể ngồi lại được" Với ánh mắt thông cảm của Hà Tích Phượng, Diệp Phong nhanh chóng trở lại trong chiếc xe jep, nhấn ga, hắn tiến thẳng về phía bãi đỗ xe, mất hút.

Có một số chyện khi có nhân vật chính thì không tiện nói, Diệp Phong bỏ đi về mặt nào đó cũng đúng ý Đoạn Băng, tìm chỗ để xe motor rồi quay người nói: "Chúng ta tìm chỗ nào ngồi, chuyện nào quan trọng lắm, chị không lừa em đâu, bạn thân chị tận mắt nhìn thấy Diệp Phong ở cùng người con gái khác, chẳng nhẽ em không căng thẳng sao?"

Hà Tích Phượng yên lặng không nói, gương mặt vắn tươi cười nói: "Đến quá café ở Thính Vũ Các ngồi đi, café ở đó ngon lắm đấy"

Đoạn Băng muốn nói lại thôi, biết đây không phải là nơi nói chuyện, do vậy đi theo em họ đến Thính Vũ Các.

Vì hôm qua Hà Tích Phượng có đến đây nên nhân viên phục vụ và quản lí ở đây đều nể sợ cô. Ngoài sự nhiệt tình ra còn có cả sự kính trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Hà Tích Phượng lại không muốn quá long trọng cầu kì, tìm một bàn kín đáo ở góc quán, gọi 2 tách café, bảo người phục vụ đứng bên cạnh là đi làm việc của họ đi.

Tận lúc café được mang lên người phục vụ mới lui, Đoạn Băng ngắm nhìn xung quanh, khi đã yên tâm là không có ai nghe trộm rồi cô mới hít thật sâu nói: "Em thực sự không muốn biết ai là người đã cướp Diệp Phong đi sao?"

Tuy hỏi vậy nhưng cô không hề có ý giúp Hà Tích Phượng giành lại Diệp Phong. Lúc thấy Hà Tích Phượng có tình cảm với thằng con trai mà mình ghét nhất, cô chỉ muốn ra sức chia rẽ họ. Bây giờ thì được đúng như cô mong đợi từ lúc đầu rồi.

Thế nhưng con người vẫn luôn tham lam.

Khi một mục tiêu đã được thực hiện, thì cái đích xa hơn lại hiện ra. Đoạn băng sỡ dĩ muốn lật tẩy chuyện Diệp Phong với cô gái kia là vì muốn xỏa bỏ hoàn toàn hình tượng của Diệp Phong trong lòng Hà Tích Phượng, nếu Hà Tích Phượng có thể chấm dứt với anh ta thì còn gì bằng. cô thực muốn nhìn thấy cảnh tên đó bị đuổi việc ăn không no mặc không ấm, tuy nhiên đây đúng là điều không tưởng.

" Em đã gặp cô gái đó rồi, cô ta tên là Lãnh Nguyệt, ít nhất theo tôi cô ta là một côi gái tốt, cô ta với Diệp Phong có thế nói là trai tài gái sắc. Hơn nữa bọn họ đã sớm có quen biết, có thể là bạn học trước kia, tình cảm này là do lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không có chuyện người thứ 3 như cô tưởng đâu, nói cho đúng, nếu em xen vào cuộc tình nầy thì tôi mới là người thứ 3"

Hà Tích Phượng miệng nhâm nhi café, vị đắng này như nói hộ cô tâm trạng cô lúc này.

Câu trả lời đó nằm ngoài dự liệu của Đoạn Băng, thực ra đến lúc này cô vẵn chưa biết cô gái mà Lí Đan nói đến tên gì, trông như thế nào, chỉ biết nơi ở, đương nhiên đây là do lúc buôn với Lí Đan cố ý ghi nhớ lại.

"Được, nói chyện của chị đi? Không còn nhỏ nữa, có phải cũng nên có một bạn trai trông khá khẩm một chút không? Nếu chị có bạn trai, tổn thương lần này cũng không đến lượt em chạy đến chăm sóc nhỉ?" Câu chyên của Hà Tích Phượng dần chyển sang đối phương, kìm nén nỗi đau trong lòng, cố gắng giả bộ như không có chuyện gì. Cô là người hướng nội, hay để mọi chuyện trong lòng, cho dù là người bạn thân nhất, cũng có nhiều điều không thể chia sẽ được.

"Tôi mới không cần bạn trai!" Đoạn băng buột miệng nói, trong phút chốc ánh mắt như có chút bực bội, mới về nhà có hai ngày mà đã có bao nhiêu người đến hỏi, mà sau đó cha cô còn sắp xếp cho mấy buổi gặp mặt"

Giống như một mặt hàng vậy, nếu tốt thì bán nhanh hết hàng, chỉ có hàng không tốt lắm mới cần cật lực tiếp thị. Mà trong mắt cha mẹ bây giờ, cô giống như một loại mặt hàng tồn chất lượng không tốt, chưa thể bán ngay đi với gía rẻ. Tiếc là tình cảm không giống như buôn bán, sau khi gặp gỡ hai người được cho là môn đăng hộ đối văn võ song toàn là cô không còn ôm bất cứ hi vọng gì nữa. Không phải là ghét, nhưng gặp mấy người đó cô không có chút cảm giác nào cả, giống như khi đi trên đường vô tình giẫm phải ai đó hay bị ai đó giẫm phải chỉ nói một câu"Xin lỗi" rồi ai đi đường nấy, không cần lí do nào hết.

"Nhà lại giục sao?" quen biết bao lâu nay, Hà Tích Phượng biết rõ thái độ của Đoạn bá bá và Đoạn bá mẫu với hôn nhân của con gái họ. Cô cười trừ: "Chuyện này em vẫn còn đỡ hơn, dù cả đời có ế thì cũng không có ai giục."

Từng có một quãng thời gian một năm không gặp đựoc anh trai nổi mấy lần , điều quan tâm nhất chính là nơi gửi gắm bản thân. Lần nào gặp anh trai cũng cũng chỉ hỏi là đã có bạn trai chưa, mỗi lần như vậy Hà Tích Phượng chỉ né tránh, nhưng bây giờ không còn có cơ hội như vậy nữa rồi.

Đoạn Băng vô tình gợi lại vết thương của bạn mình, mặt cũng tối sầm lại, hồi lâu mới lên tiếng: "Lần này em đến thủ đô đã gặp Lạc Lạc và chị dâu chưa?"

Lạc Lạc mà cô nói đến chính là con trai của Hà Kiến Quốc, còn chị dâu chính là vợ của Hà Kiến Quốc, nói cho đúng là vợ trước.

"Hai ngày nay em bận chuyện của cau lạc bộ, nếu mai rảnh thì em đưa chị đi! Lạc lạc có thể nghe lời chị hưon" Cso thể do cha mẹ li dị, không có thời gian chăm sóc, thằng cháu này từ nhỏ đã có tính ngỗ ngược, đánh nhau bỏ học cái gì cũng có, chỉ có võ công là Đoạn Băng thắng được nó, đương nhiên Lạc Lạc sùng bái "bạo lực" rất nể sợ Đoạn Băng.

Đoạn Băng vui vẻ nhận lời. có lúc cô thấy thằng cháu có chút bạo lực này lại khiến người ta cảm thấy thân thiết. Lạc Lạc có lẽ đã 16 17 tuổi rồi, không biết tính cách nó có thay đổi không, có lẽ đã chăm chỉ tấn tới rồi cũng nên.

Thật không ngờ, một thằng nhóc choai choai mặt đầy máu đang ngồi trong sở công an nhìn chăm chăm vào vị cảnh sát trung niên.