Đặc Công Hoàng Phi

Chương 40: Đấu Với Tân Thần Tinh



Cái gì gặp lại sau, Vân Thí Thiên cầm lấy tay nàng, chẳng những không có buông ra, ngược lại càng ngày càng chặt, khí tức uấn giận trên người bắt đầu thoáng hiện.

Lạc Vũ biết không thể lừa hắn nói cho qua chuyện, không thể làm gì khác hơn là nói: “Sau này nói cho ngươi biết, được chưa.”

Vân Thí Thiên nghe nàng nói vậy, một lát sau mới trầm giọng nói: “Không được có lần sau.”

Lạc Vũ biết ý của hắn là nàng có việc giấu hắn không cho hắn biết, Lạc Vũ biết có nétránh cũng không được, cũng chỉ có thể dứt khoát nói: “Được.”

Vân Thí Thiên hài lòng, lôi kéo Lạc Vũ, mười ngón tay đan vào cùng một chỗ.

Sau đó lại nhìn quét sang Giá Hiên MặcViêm như đang xem một con kiến hôi, lãnh khốc cực kỳ nói: “Nếu để cho ta nghe thấy ngươi xoay quanh bên người Vũ chỉ trích nàng, giết.”

Một tiếng “giết” không nhanh không chậm vừa nói ra, không khí chung quanh dường như lạnh thêm vài phần.

Lạc Vũ cảm thấy được hắn nắm tay nàng cũng càng thêm chặt, bất đắc dĩ thở dài.

Người này, thật là bá đạo a.

“Dựa vào cái gì?” Giá Hiên Mặc Viêm giật mình, giãy khỏi tay Liễu Dục Thần, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên.

“Ta là vị hôn phu của nàng, ta mới làngười có tư cách đứng bên cạnh nàng, ngươi dựa vào gì mà nói những lờinày, chỉ vì ngươi có công phu mạnh lẽ là có thể ỷ thế hiếp người sao?

Ta nói cho ngươi, công phu là có thểluyện ra, ngươi đừng xem thường ta hôm nay không bằng ngươi, ngày sau ai mạnh hơn ai còn chưa biết đâu.”

Giá Hiên Mặc Viêm bị tức đến sắp phát nổ rồi.

Dựa vào cái gì, hắn muốn đứng bên cạnh Lạc Vũ.

Lạc Vũ có chút ngạc nhiên nhìn Giá HiênMặc Viêm, nếu bỏ qua những lời độc mồm độc miệng lúc trước, hai câu nóisau này của tiểu tử này thật có khí thế a.

Bất quá nói những lời này với Vân Thí Thiên…

Cảm nhận được độ ấm không khí chung quanh kịch liệt giảm xuống sẽ biết.

“Dựa vào cái gì?” Đôi mắt tối đen của Vân Thí Thiên trầm xuống: “Chỉ bằng cái này.”

Một lời vừa dứt, Vân Thí Thiên càng thêmsiết chặt bàn tay đang nắm lấy Lạc Vũ, ôm chầm lấy nàng, cúi đầu, mãnhliệt hôn lên đôi môi đỏ sẫm.

Cố ý hôn môi, triền miên không hề cố kỵ.

Tình cảnh này lập tức kích thích Giá Hiên Mặc Viêm, hắn cầm kiếm không để ý người trước mặt có cấp bậc cao nhưthế nào, trực tiếp chém tới.

Phía sau, Liễu Dục Thần thấy vậy liều mạng mới ôm được hắn giữ chặt lại.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu bị Vân Thí Thiên hôn, nhưng là…sao hắn lại có thể muốn hướng người khác thị uy cùng tuyên cáo mà hôn nàng. Đây là lần đầu tiên, chỉ trong nháy mắttrong lòng Lạc Vũ có cảm giác không thoải mái.

Ngay trong khoảnh khắc cảm giác bất mãntrong lòng nàng còn chưa kịp bộc lộ ra toàn bộ, Vân Thí Thiên liền ngẩng đầu lên, buông ra hai phiến môi đỏ mọng, nghiêng qua một bên đầu nàng,không chút nào chần chờ hôn lên cái bớt xấu xí.

Hắn cẩn thận hôn, thật sâu hôn lên đó.

Không có chút chần chờ, không có chút ghét bỏ.

Một chút không thoải mái trong lòng Lạc Vũ liền tan thành mây khói.

Nguyên lai Vân Thí Thiên biết rất rõnhững chuyện của nàng, hắn để ý nàng, hắn muốn dùng phương thức này giữgìn tôn nghiêm của nàng, đồng ý nàng, khẳng định nàng.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ấmáp, Lạc Vũ không có bất cứ phản kháng nào, tùy ý Vân Thí Thiên ôm nàng,cẩn thận hôn môi thật sâu.

Cùng khắc, Giá Hiên Mặc Viêm đứng tại chỗ sững sờ.

Lửa giận đầy ngập trong lòng như gặp phải nước đá trong trời đông giá rét, nháy mắt đã bị dập tắt.

Nhìn Vân Thí Thiên không chút nào để ýhôn lên cái bớt xấu xí trên mặt Lạc Vũ, trong nháy mắt Giá Hiên Mặc Viêm không biết tại sao trong lòng cảm thấy không có tư vị. (*không biết là đắng, cay, mặn, hay ngọt => không xác định được là tâm trạng gì)

Gió mát bay qua, vạn vật không tiếng động.

Hôn xong, Vân Thí Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Vũ đã mở mắt ra nhìn hắn, tay đang ôm thắt lưng Lạc Vũ càng chặt.

“Chỉ bằng cái này.” Thanh âm sắc bén, trầm tĩnh như nước, lại mạnh như thiết.

Vân Thí Thiên nhìn Giá Hiên Mặc Viêm vẫncòn đang sửng sốt, trong mắt vốn là xem một con kiến hôi từ đầu đếnchân, khinh miệt nói: “Với những hành vi trước đây của ngươi, ta sớm đãhạ lệnh tru giết.

Ta nể mặt Lạc Vũ thả ngươi.

Lần sau, nếu để cho ta nghe được bất cứlời nào vũ nhục Vũ, hoàng thất Phi Vũ quốc một người cũng không tha.”Thanh âm sắc bén như sấm đánh, rét lạnh như thiết.

“Vâng.” Tiếng nói túc sát vừa hạ xuống, đám người Yến Phi, Yến Trần lập tức khom người nghe lệnh.

Lạc Vũ nhìn vẻ mặt lãnh sát của Vân Thí Thiên, một lát sau khóe miệng nàng chậm rãi giương lên vẻ tươi cười.

Cho tới bây giờ nàng không nghĩ rằng VânThí Thiên sẽ hỏi thăm đến tất cả tin tức của nàng, đột nhiên nghe tới,lại làm cho người ta tâm động không thôi, người như vậy làm cho người ta cảm thấy say lòng.

Người này… Người này…

Không để ý đến Giá Hiên Mặc Viêm sửngsốt, Vân Thí Thiên lôi kéo tay Lạc Vũ đi về hướng bảo tháp màu trắng:“Mới vừa rồi, khí tức của người kia có chút quái dị, ta đi cho ngươi…”

Thanh âm thản nhiên trầm lắng từ trong không trung truyền đến, phiêu tán trong gió nhẹ.

Vân Thí Thiên lôi kéo tay Lạc Vũ, sóngvai tiến vào tháp, phía sau đi theo Yến Trần, Yến Phi, cùng với nhómThất Tương bảy người: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. (7 tương: đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh, lam, tím)

Ánh mặt trời chiếu rọi từ phía chân trời, khu cảnh đẹp Yến Hà càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Dắt tay tiến vào bảo tháp màu trắng, Lạc Vũ không rút tay khỏi bàn tay Vân Thí Thiên, bị hắn dẫn đến tầng cao nhất của bảo tháp.

Trên đỉnh tháp có hai người đang cung kính chờ đợi.

Lạc Vũ thấy vậy có ý bảo Vân Thí Thiên buông tay.

Bây giờ nàng cũng không phải là người nào của hắn, cứ dắt tay tiến vào coi làm sao mà được. (*không phải thuộc hạ, cũng không phải nữ nhân của hắn, túm lại không là gì cả => quan hệ không xác định)

Không ngờ Vân Thí Thiên hoàn toàn khôngđể ý, trực tiếp kéo nàng đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống, làm cho nàngngồi bên cạnh hắn.

Hai người vẫn đang chờ ở chỗ này, nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng.

Lạc Vũ thấy vậy đành phải âm thầm bất đắc dĩ lắc đầu, nét mặt vẫn chưa từng biến đổi, mỉm cười chống lại ánh mắtkinh ngạc của hai người kia.

Chỉ thấy trong đó có một người khoảngnăm, sáu mươi tuổi, mặc một thân trang phục cực kỳ đẹp đẽ quý giá, chỉbạc tơ tằm thêu đằng vân đồ án, xứng với mái tóc bạc của hắn, người nàycó vẻ tương đương nghiêm túc cùng lão luyện.

Người còn lại đứng bên cạnh là một ngườituổi còn trẻ, mặc một thân trường bào màu lam nhạt, gương mặt nhìn nhưbaby, nhìn qua hết sức đáng yêu.

Lúc này, trên gương mặt baby của hắn không chút nào che dấu vẻ kinh ngạc, đôi mắt đang nhìn nàng tỏ ra hứng thú nồng đậm.

“Khụ khụ.” Vẫn theo sát một bên đi vào Yến Trần thấy vậy, không khỏi ra hiệu cho nam tử trẻ tuổi, ho khan một tiếng.

Một tiếng ho khan này, lập tức đánh thức hai người.

Lão giả tóc bạc cùng nam tử mặt baby, đều nhanh chóng thu hồi thần sắc kinh ngạc, quay đầu cung kính nhìn Vân Thí Thiên.

“Xin người phân phó bọn thuộc hạ.” Lão nhân tóc bạc cực kỳ cung kính khom lưng hướng Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên buông tay Lạc Vũ, lật ra vật trước mặt hắn có chút giống bản đồ lại có chút giống bản vẽ.

“98 cứ điểm, Yến Lâm, như vậy cũng cần xin chỉ thị của ta?” Đầu ngón tay Vân Thí Thiên gõ trên bản đồ, lạnh lùng nhìn mặt oa oa.

Namtử có gương mặt như oa nhi tên là Yến Lâm lập tức tiến lên bẩm báo nói: “Có một hai nơi nhìn còn có chút đặc biệt.

Chủ yếu chính là thế lực Lâm gia và tìm người ở hướng đông nam rất tiện lợi.

Bởi vậy, Yến Lâm mới cả gan dẫn người đến đây.”

Vân Thí Thiên nghe hắn nói vậy quay đầu nhìn về lão nhân tóc bạc liếc mắt một cái.

Lão nhân lập tức tất cung tất kính nịnhhót nói: “Đúng vậy, Lâm gia chúng ta đứng trước tôn giá liền nhỏ như con kiến hôi mà thôi.

Bất quá về phương diện tim tức lại rất nhiều, tìn người hay vật đều cực kỳ thuận tiện.

Dù sao, cường long không áp đầu xà, chỉ cần người đi qua nơi này, chúng ta cũng có thể thu được chút tin tức.”

Lạc Vũ yên lặng ngồi bên cạnh.

Nàng không biết bối cảnh cùng lai lịch của Vân Thí Thiên, bởi vậy cũng chẳng biết nói cái gì, trước hết chỉ có thể nghe.

Dựa theo những lời này, xem ra, Vân Thí Thiên là muốn tìm người nào?

Hắn chạy đến nơi này là muốn tìm người nào đây?

“Chủ nhân, lời này nói cũng không sai.” Yến Trần khom người nhìn Vân Thí Thiên nói.

Vân Thí Thiên nhìn lướt qua lão nhân tóc bạc, một lát sau mới trầm giọng nói: “Chuyện này giao cho ngươi đi an bài.”

“Vâng.” Yến Trần lập tức khom người nói.

Cùng khắc, lão nhân nọ nghe vậy hỉ thượng mi sao, cuống quít cung kính khom người trước Vân Thí Thiên, nhìn qua vạn phần cao hứng. (*vui vẻ đến nỗi mắt sáng rỡ)

Lạc Vũ xem ra, hẳn là được Vân Thí Thiên đánh giá cao cho nên mới vui vẻ vô cùng như thế.

Yến Trần dẫn lão nhân của Lâm gia xoay người ra ngoài.

Bên trong đỉnh bảo tháp màu trắng, chỉ còn lưu lại người tâm phúc của Vân Thí Thiên.

“Nếu không cấp được đáp án làm ta hài lòng, Yến Lâm…”

Hai tay khoanh lại, Vân Thí Thiên chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng nhìn mặt baby.

Ngàn dặm xa xôi đến thế lực của Lâm gia bọn hắn chỉ vì chút việc này, hắn sẽ cho hắn biết phản bội sẽ có kết cục gì.

Yến Lâm có gương mặt oa nhi lập tức căng thẳng, khom người gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Sau đó quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ vẫn không hề nói chuyện ngồi bên cạnh Vân Thí Thiên, ánh mắt hắn vốn là dò xét nhìn nàng.

“Nói.” Vân Thí Thiên không có bất cứ chần chờ, trực tiếp ném ra một câu.

Yến Lâm thấy vậy trong mắt chợt lóe mà qua tuyệt đối kinh ngạc.

Chủ nhân cư nhiên cũng không kiêng kị nữ nhân này, vẫn tiếp tục thảo luận đại sự của bọn họ trước mặt nàng, tín nhiệm như vậy…

Nữ nhân này là ai?

Tại sao lại được đến chủ nhân tín nhiệm chỉ trong thời gian ngắn?

Lạc Vũ bình tĩnh, mỉm cười nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Yến Lâm.

Nếu là ngày xưa, nàng sẽ đứng dậy rời điđể tránh cho người ta nghi ngờ nàng có ý đồ dọ thám, dù sao đây cũng làchuyện của Vân Thí Thiên, nếu nàng biết nhiều lắm cũng không tốt.

Nhưng kể từ ngày hôm nay, nàng sửa lại chủ ý.

Nếu Vân Thí Thiên muốn nàng biết, như vậy nàng cũng sẽ không tránh né.

Nàng sẽ dung nhập vào cuộc sống của Vân Thí Thiên, nàng sẽ thành tâm đối đãi hắn.

Nhìn Lạc Vũ mỉm cười, trong mắt Yến Lâmcó chút giật mình, sau đó không hề chần chừ trầm giọng nói: “Giai HòaDiệp bên kia xảy ra chuyện, chủ nhân, người phải nhanh lên một chút trởvề.”

Lời này vừa nói ra, Lạc Vũ trừ ra không biết Giai Hòa Diệp là vật gì , hoặc là nơi nào, vẻ mặt nàng không hề có biến hóa.

Nhưng sắc mặt lạnh lùng của Yến Phi và Thất Tương khẽ biến.

Vân Thí Thiên nhíu nhíu mày, giữa trán hiện lên một tia lệ khí.

Lạc Vũ thấy vậy quay đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên là vì chờ nàng mới ở tại chỗ này, như vậy bây giờ…

“Ta tự có tính toán.” Vân Thí Thiên liếcmắt nhìn Lạc Vũ một cái, phất tay trầm giọng nói làm những lời nàng định nói ra khóe miệng bị nghẹn lại.

“Vâng.” Yến Lâm cúi đầu.

Gió mát khẽ thổi qua bảo tháp màu trắng, trong chốc lát đã không có tiếng động.

“Ngươi liên lạc Giai…”

“Vù”, ngay lúc Vân Thí Thiên mở miệng, trong nháy mắt ngân quang chợt lóe, Tiểu Ngân đã phi thân nhảy vào trong lòng Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhất thời cúi đầu nhìn lại, Vân Thí Thiên cũng đã ngừng nói nhìn Tiểu Ngân liếc mắt một cái.

Chỉ thấy khóe miệng Tiểu Ngân dính một ít vết máu, trên móng vuốt của nó cũng có.

Xem ra, đối phương bị nó trảo bị thương.

“Chi chi.” Tiểu Ngân nhào vào trong lòng Lạc Vũ, tiểu móng vuốt giơ lên cao, cầm lấy một miếng ngọc bội nho nhỏ phía trên.

Lạc Vũ thấy vậy liền nhận lấy ngọc bội từ móng vuốt Tiểu Ngân, lật qua lật lại xem.

Là một miếng ngọc bội bình thường, không có dấu hiệu đặc biệt gì.

Chỉ là mặt trên có khắc một chút hoa văn cổ quái mà nàng chưa từng gặp qua.

“Đây là vật lấy từ trên thân của ngườimuốn hại ngươi phải không?” Trong lúc Lạc Vũ đang hồ nghi lai lịch miếng ngọc bội, Vân Thí Thiên đột nhiên đoạt lấy ngọc bội từ trong tay nàng.

Lạc Vũ chưa kịp lên tiếng, Tiểu Ngân lại mạnh mẽ gật đầu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tràn đầycăm tức, hình như lúc này đây nó không bắt được đối phương cho nên nóthập phần tức giận.

Sau đó lại không ngừng quơ quơ móng vuốttrước mặt Lạc Vũ, giống như đang nói không phải nó bắt không được ngườikia, mà là thân ảnh đối phương quá mức kỳ quái, không thể nắm bắt được.

Vân Thí Thiên giơ ngọc bội lên, nhìn hoavăn khắc trên đó, suy tư trong nháy mắt, sau đó lại vung tay lên, ngọcbội thẳng tắp rơi vào trong tay Yến Phi.

“Xem chút đi.”

“Vâng.”

Yến Phi tiếp nhận ngọc bội, cẩn thận quan sát, nhíu nhíu mày rất nhanh nói: “Hình như là dấu hiệu của ẩn tộc,nhưng các chi tiết lại không quá đầy đủ.”

Vân Thí Thiên chậm rãi gật đầu.

Dấu hiệu trên ngọc bội chỉ có vẻ giống, lại hoàn toàn không giống với lực lượng cường đại mà thần bí của ẩn tộc.

Phảng phất như dấu hiệu này là bắt chước làm ra vậy.

“Ngươi biết nó là gì sao?” Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân nhìn Vân Thí Thiên.

Trên mặt Vân Thí Thiên chợt lóe lên một ta âm lãnh: “Một chủng tộc xấu xa.”

Lạc Vũ nhận thấy vẻ mặt âm lãnh cùng bạolệ của Vân Thí Thiên, vẻ mặt như vậy xem ra Vân Thí Thiên đối với cáigọi là ẩn tộc cũng không thích, con ngươi trong mắt Lạc Vũ hơi hơi đổi.

“Ta sẽ tra ra người này cho ngươi.” Vân Thí Thiên cất vào ngọc bội Tiểu Ngân vừa trảo trở về.

Lạc Vũ gật đầu, nàng cũng không biết cái gọi là ẩn tộc hay không ẩn tộc nên yên tâm giao cho hắn.

Thấy Lạc Vũ gật đầu, Vân Thí Thiên hài lòng, đồng thời chuyển dời đề tài nhìn Lạc Vũ nói: “Công lực của ngươi tăng lên rồi?”

Lúc nãy hắn vừa do xét tình hình cơ thểnàng, không phát hiện ra độc dược, nhưng hắn cảm giác được công lực củaLạc Vũ tiến triển cực nhanh.

Lạc Vũ mỉm cười, ôm lấy Tiểu Ngân trong lòng, nhân tiện hôn một cái: “Là nhờ tiểu tử này tìm ra thứ tốt cho ta.”

Vân Thí Thiên nghe vậy, ánh mắt có chút dao động, chậm rãi nói: “Là thạch tủy.”

Lạc Vũ nhất thời nghiêng mắt nhìn Vân Thí Thiên: “Sao ngươi lại biết?”

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ kinh ngạc, khó được mỉm cười.

Trong cuộc sống, trừ ra thạch tủy trongma thú rừng rậm có thể giúp người ta tiến triển cực nhanh, cũng chưathấy thứ khác cho ra hiệu quả như vầy.

Ngày đó hắn vốn định tìm một ít cho Lạc Vũ ăn, nhưng thấy ít quá nên không lấy.

Không ngờ lại bị cái tên gọi là Tiểu Ngân này tiên hạ thủ vi cường rồi.

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên cười nhẹ, trong lòng suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, lập tức cười cười nhìn Vân ThíThiên liếc mắt một cái, tươi cười tương đương sáng lạn.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ tươi cười sáng lạn, vươn tay ra chậm rãi vuốt ve gương mặt Lạc Vũ một chút.

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve khắp gương mặtnàng, Vân Thí Thiên đột nhiên khẽ nhíu mày, từ vuốt ve chuyển sang sờsoạng, sau đó bưng lấy gương mặt Lạc Vũ xoay qua một bên, nhìn chằm chằm vào cái bớt.

Lúc nãy môi hắn hôn lên đây, cảm giác này…

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên nhìn chằm chằm mặt nàng quan sát, nàng biết không chừng đã lộ tẩy rồi a.

“Ngươi tốt nhất nói rõ toàn bộ mọi chuyện ra cho ta.” Vân Thí Thiên vuốt ve cái bớt xấu xí, thanh âm lạnh trầm như băng.

Ngoài tháp, gió mùa hè bay cao, triền miên mềm mại.

Đảo mắt một cái trời chiều đã hạ xuống, màn đêm mọc lên ở phương đông.

Trong một khuôn viên tinh xảo ở kinh thành Hạo Tàng quốc.

“Ngươi chắc chắn nàng quả thật trúng loại độc kia sao?” Trong màn đêm, dưới ngọn đèn dầu loáng thoáng, một bóngngười đang ngồi, trong thanh âm kinh ngạc mang theo chút hưng phấn hỏi.

“Đúng vậy, ta chắc chắn.” Thanh âm cực nhẹ, phảng phất như làn khói di động.

“Ha hả, nếu thật như thế, xem ra nàng quả nhiên là nữ nhi của Quân Vân.”

“Đương nhiên rồi, ở Phi Vũ quốc nàng rấtnổi danh, là vị hôn thê xấu xí của tam hoàng tử, cho dù nàng muốn maidanh ẩn tính cũng không được.”

Ánh nến lay động, bóng dáng hai người cơ hồ nhập cùng một chỗ.

“Được, như vậy lần này chúng ta có lợi ích rồi…à mà không, lần này không thể động nàng.”

Người ngồi trên ghế hưng phấn nói một câu, lại lập tức trầm ổn xuống, vuốt cằm nói.

“Đúng vậy, chủ nhân của ta cũng có ý này, quăng ra dây câu dài câu cá lớn.” Người đang đứng gật đầu, thanh âm cực nhỏ.

“Nàng vốn không có đấu khí, theo lýthuyết tuyệt đối là một phế vật vô dụng, nhưng mấy năm nay lại đột nhiên nổi bật lên, một thân cổ quái công phu không biết như thế nào nữa.

Nếu không phải bởi vì… Quả thật làm cho người ta không thể nào tin nổi, cho nên gia chủ vẫn có ý bảo tiếp tục kiên nhẫn.”

Người ngồi nghe vậy gật đầu: “Đúng, nhưvậy xem ra hôm nay ta phái người thử dò xét, quả thật là đã đả thảo kinh xà, thật là hành vi nóng vội a.”

“Cho nên ta giết.” Tiếng của bóng đen nhẹ nhưng lại trầm.

“Giết thì giết, chúng ta đây kế tiếp…”

Ánh nên tỏa sáng trong bóng đêm, một chút ánh sáng từ trên trời chiếu rọi xuống.

Trong tĩnh lặng cất dấu vô số bão táp sắp tiến đến kinh thành Hạo Tàng quốc.

Mà lúc này, nơi trú ngụ của Đế Quốc học viện.

“Âm mưu như vậy rất bình thường, rấtthường sử dụng trong hoàng tộc.” Yến Trần xử lý hết mọi chuyện, khoanhchân ngồi trước bàn nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ tựa người vào cửa sổ, nghe vậy trừng mắt nhìn Yến Trần liếc mắt một cái.

Nàng kể rõ chuyện cả nhà nàng bị trúngđộc với Vân Thí Thiên, hiện tại người đứng trong tối đã ra mặt, nhưngYến Trần lại cho ra đáp án như vậy a.

Yến Trần thấy biểu hiện của Lạc Vũ như vậy không khỏi mỉm cười.

“Quả thật nói rất chung chung.” Yến Lâmmặt oa nhi đứng đối diện Lạc Vũ, vừa đùa giỡn một chút với Tiểu Ngânđang đứng trên vai nàng vừa nói.

“Những trò này ta có thể thấy nó diễn ra mỗi ngày trong hoàng thất, tất cả chúng ta không có ai là không lớn lên từ trong đó.”

Yến Lâm nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.

Nhớ năm đó, những mưa gió mà chủ nhân và bọn họ đã trải qua so với những chuyện này gian nan khốn khổ hơn nhiều.

Phi Vũ dù sao cũng là một nước nhỏ, mà Quân Vân cũng không phải người trong hoàng thất.

Những âm mưu như thế này chỉ là chuyệnnhỏ so với kinh nghiệm cửu tử nhất sinh của bọn họ, dù cho bọn họ có cẩn thận đến mấy cũng xảy ra sơ sót, khiến cho trên người chủ nhân bị đảthương, ảnh hưởng đến bây giờ.

Nếu mắc lỗi như Quân Vân, bọn họ chắc đã sớm đi đầu thai mấy lần rồi.

“Âm mưu đều tương tự như nhau, chắc là có người nghĩ cha ngươi đã lấy đi vật gì đó, cho nên mới âm thầm xuống tay đối phó với cha ngươi và ngươi.

Về điểm này, lúc ngươi trở về tìm vị phi tử kia của Phong Lâm quốc vương là rõ thôi.” Yến Trần mỉm cười.

Lạc Vũ nghe vậy nhìn Yến Trần liếc mắt một cái, nàng biết nàng không hiểu rõ cho nên hắn giúp nàng giải thích.

“Nếu xem không vừa mắt, giết hết toànbộ.” Yến Trần vừa nói xong, Yến Phi khoanh hai tay trước ngực đứng trong góc, đột nhiên chặn ngang một câu.

Dù sao tất cả đều có liên quan đến vương thất Phong Lâm quốc, như vậy cứ đem toàn bộ đi giết hung thủ cũng sẽ không bị lọt lưới.

“Đầu óc cũng không bổn, chủ ý này cũng không sai, ta giúp ngươi.” Yến Lâm mặt oa nhi cười đùa nói.

Lạc Vũ nghe vậy nhất thời không nói gì, quay đầu nhìn Vân Thí Thiên vẫn im lặng ngồi ở đầu giường.

Vân Thí Thiên nhìn vào mắt Lạc Vũ nói: “Ngươi quyết định.”

Phong Lâm, Phi Vũ, đối với hắn mà nói chỉ là tiểu quốc, bị phá hủy cũng không có gì quan trọng.

Bất quá, hắn tôn trọng ý nghĩ của Lạc Vũ.

“Quyết định của ta là để ta xử lý chyện này, khi nào cần giúp đỡ, ngươi chịu ra mặt là tốt rồi.” Lạc Vũ nhướng mày.

“Tốt.” Vân Thí Thiên dứt khoát lưu loát nhận lời.

Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm, thấy vậy liếc nhau, chủ nhân của bọn họ thật đúng là dung túng nàng.

“Ta đợi chính ngươi lộ ra ánh mặt trời vào một ngày nào đó.”

Sau khi Vân Thí Thiên đáp ứng, ánh mắthắn di động nhìn về phía cái bớt xấu xí trên mặt Lạc Vũ, thanh âm trầmthấp, phảng phất sao trời ban đêm, ẩn chứa khàn khàn.

Lạc Vũ nghe vậy mỉm cười, sờ sờ cái bớt trên mặt.

Chờ nàng xử lý tốt tất cả mọi chuyện, tìm được cừu nhân, giải trừ hôn ước, nàng sẽ xóa sạch những gì đã trải qua, dùng diện mạo mới tinh đi gặp hắn.

Gió đêm khẽ thổi, đó là một loại mỹ lệ, ôn tình.

Những ngày kế tiếp, đại hội ba nước trao đổi long trọng mà sôi động.

Theo hình thức đấu loại, Lạc Vũ đều thông qua các hình thức chiến đấu, chiến thắng 2 đợt đối thủ, thuận lợi thăng cấp.

Vân Thí Thiên vẫn luôn để ý xử lý chuyện của hắn, cũng vì Lạc Vũ điều tra người núp trong bóng tối.

Bởi vậy, hắn vẫn chưa đến hiện trường trận chiến xem Lạc Vũ đấu.

Mà Giá Hiên Mặc Viêm, từ sau ngày Vân Thí Thiên hôn Lạc Vũ trước mặt mọi người, hắn vẫn luôn không có tâm trạng.

Mặc dù dựa theo thực lực cường đại hắn có thể hữu kinh vô hiểm thắng trận, nhưng đám người Nghiêm Liệt biết rõthực lực của hắn đều có thể nhìn ra hắn có tâm trạng chiến đấu hay không rồi.

Hơn nữa, mấy ngày nay, lần đầu tiên hắnthay đổi thái độ với Lạc Vũ. Nếu là trước đây thái độ của hắn đối vớiLạc Vũ như cừu nhân vậy, luôn đối xử không tốt đâm chọc, lại giống nhưcon gà chọi luôn trong tư thế trợn mắt muốn đá đối thủ.

Ngược lại, lúc Lạc Vũ có trận đấu, hắn cư nhiên còn đứng dưới đài xem nàng đấu với vẻ mặt cao thâm khó lường.

Cả đám người Lý Huyền, Giá Hiên Ly, Nghiêm Liệt, không hiểu mô tê gì cả, tưởng rằng Giá Hiên Mặc Viêm bị trúng tà rồi.

Mà người duy nhất biết chuyện gì xảy rachỉ có Liễu Dục Thần, hắn không biết Giá Hiên Mặc Viêm chuyển biến tháiđộ như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.

Bởi vậy, mỗi người đều có thái độ quỷ dị, làm cho người ta cảm giác không biết tư vị.

Ngày hôm nay, Lạc Vũ từ trên lôi đài bước xuống.

Đối thủ tuy rất mạnh, nhưng Lạc Vũ đãmạnh hơn nhiều so với thiên tài Đế Quốc học viện là Giá Hiên Mặc Viêm,cho nên thực lực đối thủ và Lạc Vũ chênh lệch rất nhiều, nàng thắng rấtdễ dàng.

“Nè.” Vừa bước xuống đài, Lạc Vũ còn chưa bước đi, một cái chén lưu ly đưa tới trước mặt nàng.

Lạc Vũ cúi đầu nhìn, là một chén nước mát.

Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Giá Hiên Mặc Viêm đang đứng trước mặt nàng với vẻ mặt không thay đổi.

Lạc Vũ trừng mắt nhìn, có chút kinh ngạc.

Tên Giá Hiên Mặc Viêm này là làm cái gì vậy? Bưng trà rót nước cho nàng? Đầu óc người này bị vô nước rồi chắc.

Ngày ấy Vân Thí Thiên cùng nàng thân mật như vậy, hắn đều nhìn thấy.

Bây giờ, chẳng những không nổi giận bốc hỏa lên trời, thấy nàng liền muốn giết, nói những lời gì mà bại hoại phụ đức.

Ngược lại chờ ở dưới lôi đài, rót nước cho nàng, còn kém không có hỏi nàng nóng hay lạnh đa.

Người này bị choáng váng? Hay là đầu óc đột nhiên bị sét đánh rồi?

Giá Hiên Mặc Viêm thấy Lạc Vũ kinh ngạc nhìn hắn, mặt hắn liền ửng hồng lên.

Ngay sau đó nhét cái chén lưu ly vàotrong tay Lạc Vũ, trầm giọng nói: “Nhìn cái gì vậy, uống, không có hạđộc, không chết được.”

Lạc Vũ cầm chén nước, suy nghĩ một chút,chẳng lẽ hiệu trưởng “tụng kinh” giáo huấn hắn, kêu hắn trong tình huống này phải có ý thức đồng đội, giúp đỡ lẫn nhau?

“Này, ta nói nè Mặc Viêm, hai ngày nayđầu óc ngươi bị choáng váng hả?” Trong lúc Lạc Vũ nghi hoặc, thanh âm hồ nghi của Lý Huyền liền truyền tới.

Lạc Vũ quay đầu lại, đám người Lý Huyền,Giá Hiên Ly, đều nhìn Giá Hiên Mặc Viêm với vẻ mặt như nhìn thấy quáivật hay người ngoài hành tinh.

Mà Liễu Dục Thần thì nhìn nàng còn khóe miệng hắn giật giật.

“Ngươi mới phát ngu.” Giá Hiên Mặc Viêm quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Huyền liếc mắt một cái.

“Ngươi không phát ngu, vậy ngươi đây làđang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi thích xấu nữ này hả?” Lý Huyền nhìnGiá Hiên Mặc Viêm.

Giá Hiên Mặc Viêm bị Lý Huyền nói nhưthế, trong nháy mắt chân mày hắn gắt gao nhăn lại, có điểm thẹn quáthành giận nói: “Ít nói nhảm.”

“Này, không phải đâu, ngươi thật sự…” Giá Hiên Ly trợn mắt nói.

“Cái gì thật hay giả, đi thôi, chúng ta đi, đứng nơi này làm gì nha.”

Lời nói kinh ngạc của Giá Hiên Ly còn chưa nói xong, Liễu Dục Thần đột nhiên mở miệng.

Giá Hiên Mặc Viêm ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Vũ đã bưng chén trà, sớm đã đi xa rồi.

Bất tri bất giác năm ngón tay hắn nắm chặt lại, Giá Hiên Mặc Viêm không nói lời nào, xoay người rời đi. (*không ý thức được)

Lý Huyền, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần, thấy vậy liếc nhau, ba người hai loại tâm tình, không hiểu gì cả cũng đi theo rời đi.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, cách đó không xa, Tân Thần Tinh chậm rãi đi tới.

Ánh nắng ngày hè chói chang, đại hội 3 nước trao đổi như càng thêm bốc cháy cuồng nhiệt.

Vưu Năng viện trong Hạo Tàng hoàng cung.

Diệp vương Phong Lâm quốc trú ngụ tại nơi này.

“Trong khoảng thời gian này Giá Hiên MặcViêm luôn tiếp cận với Quân Lạc Vũ? Thật hay giả vậy?” Diệp vương kinhngạc nhìn Tân Thần Tinh.

“Giá Hiên Mặc Viêm thích nữ nhân xấu xíQuân Lạc Vũ? Tinh nhi, đừng nói giỡn, việc này nhìn như thế nào cũngkhông có khả năng xảy ra a.

Hai người bọn họ giống cừu nhân hơn so với vị hôn phu hôn thê nhiều lắm.”

Tân Thần Tinh tựa người vào ghế hồng đằng, trên tay cầm một chén trái cây lạnh.

Nghe Diệp vương nói vậy, Tân Thần Tinhchậm rãi lắc đầu: “Không, trước kia thì như thế, nhưng hai ngày nay lạikhông như vậy, con có cảm giác Mặc Viêm đã bắt đầu để ý tới Quân LạcVũ.”

Diệp vương nghe vậy, biểu tình kinh ngạcliền biến mất, nhìn Tân Thần Tinh: “Hả? Giá Hiên Mặc Viêm để ý một nữnhân xấu xí như vậy hay sao?”

Tân Thần Tinh uống một ngụm nước trái cây trong tay, nhíu mày nói: “Đúng vậy, con sẽ không có cảm giác sai.”

Hai ngày nay nàng thấy rõ ràng.

Mặc dù trên mặt Giá Hiên Mặc Viêm vẫn lạnh nộ như trước, nhưng với cử chỉ kỳ lạ như vậy, làm cho nàng có cảm giác rất rõ ràng.

Giá Hiên Mặc Viêm bắt đầu để ý Quân Lạc Vũ.

Không biết tại sao hắn lại đột nhiên để ý tới Quân Lạc Vũ, nhưng thật sự hắn đã để ý rồi.

Diệp vương thấy Tân Thần Tinh khẳng định như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

“Tinh nhi, ngươi thích Giá Hiên Mặc Viêm sao?” Diệp vương nghiêm mặt nhìn Tân Thần Tinh hỏi.

Sóng mắt lưu chuyển, Tân Thần Tinh cườinhẹ một chút: “Nam tử như vậy, đương nhiên bất cứ một người nữ tử cũngđều thích không phải sao.

Huống hồ, thân phận của hắn xứng đôi với con, con tuyệt đối không thấy ủy khuất.” (*tủi thân)

Diệp vương gật đầu: “Con nói đúng vậy, cho nên ta cũng ủng hộ hai đứa thân cận nhau.

Dù sao Giá Hiên Mặc Viêm vô cùng có khảnăng trở thành quốc vương Phi Vũ quốc sau này, nếu con gả cho hắn, chúng ta có trăm lợi vô hại. Huống hồ quan hệ giữa Giá Hiên Mặc Viêm và QuânLạc Vũ không tốt.

Sớm hay muộn gì, hôn ước này cũng sẽ bị hủy bỏ, con sẽ vững vàng đạt tới vị trí chính phi.”

Nói đến đây Diệp vương ngừng lại mộtchút, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng: “Nhưng mà, Tinh nhi nè, con nói xem, nếu tím tôn vương giả có thể cùng con…”

“Hoàng thúc, không nên có ý nghĩ này trong đầu.”

Diệp vương còn chưa nói hết, Tân ThầnTinh trực tiếp cắt ngang lời hắn, lắc đầu nói: “Không có khả năng đâu,nam nhân như vậy…con với không tới.”

Vừa mới gặp gỡ, hắn chỉ liếc mắt một cái đã làm cho nàng thấy rõ ràng nàng có muốn cũng không dám nghĩ đến.

Người ta vốn là long, xứng với hắn vốn là phượng, mà nàng hiển nhiên không phải là con phượng hoàng đó.

Tân Thần Tinh vừa nói như vậy, ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Diệp vương liền lập tức phụt tắt.

Trong hoàng tộc luôn theo đuổi lợi ích là sự thật, nhưng chuyện thiêu thân lao vào lửa, tốt nhất không nên làm mới tốt.

“Vậy chúng ta đây không nói về hắn, nói về Giá Hiên Mặc Viêm.”

Diệp vương trầm ổn tâm tình xuống, suy tư trong chốc lát liền nói: “Ta vốn nghĩ rằng chuyện của con và Giá HiênMặc Viêm, chúng ta có thể nắm chắc chín phần.

Bây giờ y theo con nói, xem ra cũng có biến cố.

Chẳng lẽ xấu nữ này có mị lực lớn như thế sao?”

“Mị lực?” Tân Thần Tinh cười lạnh.

Nữ nhân xấu xí như vậy mà mị lực cái nỗi gì, tím tôn vương giả coi trọng nàng ta, chắc là hai tròng mắt thoát cửa sổ. (*không biết nhìn người)

Thái độ Giá Hiên Mặc Viêm thay đổi nhất định là đầu óc bị trúng gió.

Nghe Tân Thần Tinh cười lạnh, ánh mắtDiệp vương giật giật: “Tinh nhi, không nên coi thường vọng động, xấu nữkia có tím tôn vương giả chống lưng phía sau đó.”

“Hoàng thúc, con đã có lúc nào coi thường vọng động.” Tân Thần Tinh cười.

“Con không đi trêu chọc tím tôn vươnggiả, nhưng là nếu nàng ta tới trêu chọc con, dù cho là tím tôn vương giả cũng phải nói đạo lý chứ.”

Tân Thần Tinh cười rất ôn nhu.

“Tinh nhi, ý của con là…”

Gió phất qua ngọn cây, ngày mùa hè chói chang, lửa nóng rầm rĩ.

Đại hội ba nước trao đổi, càng vào vòng trong, tuyển thủ cũng càng ít đi.

Trình tự thi đấu cũng thay đổi, từ một ngày đấu hai trận thành hai ngày một trận.

Bảy ngày trôi qua, trải qua vài vòng đấuloại, cuối cùng đại hội trao đổi ba nước đã tuyển ra được tuyển thủ từnhững trận đấu nửa khu trên khu dưới, tất cả hơn 120 người chỉ còn lạicó 13 tuyển thủ.

Đế Quốc học viện chiếm 3 ghế tuyển thủ, gồm có Lạc Vũ, Giá Hiên Mặc Viêm, Lý Huyền.

10 người còn lại thuộc 5 học viện của Phong Lâm quốc, Hạo Tàng quốc, Phi Vũ quốc.

Tuyển thủ trên dưới nửa khu nhập vào đấu một khu, tiến hành đấu vòng đấu loại.

Người nào chiến thắng, sẽ là một trong 6 người vào vòng trong.

Nơi Đế Quốc học viện trú ngụ trong Hạo Tàng hoàng cung.

“Năm nay rất thuận lợi thăng cấp, sao hả, đã thích ý đến nỗi phe phẩy đuôi rồi à?” Nghiêm Liệt nhìn đám người Lạc Vũ ngồi bên cạnh hắn.

Có thể nói trong những vòng đấu loại nămnay chưa từng gặp phải một đối thủ mạnh, 3 tuyển thủ của Đế Quốc họcviện chiến thắng tương đối dễ dàng.

“Không đâu, con cảm giác được đối thủ rất mạnh.” Lý Huyền tựa người vào ghế đằng mở miệng nói.

Thăng cấp vào vòng trong, không biết là 3 người bọn hắn may mắn hay là như thế nào, bọn họ hoàn toàn không đụngphải bất kỳ đối thủ mạnh nào.

Mà bọn họ đứng dưới đài quan sát các trận đánh, cũng đã nhận ra được có 3 đối thủ tương đương mạnh mẽ, chỉ là bọn họ không đụng phải mà thôi.

Nghiêm Liệt nghe vậy chậm rãi gật đầu:“Biết là tốt rồi, năm nay có hai đối thủ, các ngươi phải hết sức chú ý,thực lực của bọn họ ta cũng không dò ra được.”

Lời vừa nói ra, Lạc Vũ, Giá Hiên Mặc Viêm, Lý Huyền, nhất tề ngẩng đầu.

Ngay cả Nghiêm Liệt cũng không thể dò xét ra thực lực của bọn họ, chẳng lẽ thực lực của đối thủ lại mạnh đến như vậy sao?

Nghiêm Liệt nhìn thẳng vào ánh mắt của ba học trò, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không nên có bất cứ ý định khinh địch nào, nếu không, hậu quả chỉ sợ hoàn toàn không dễ chịu đâu.”

Lạc Vũ nghe Nghiêm Liệt nói năng nghiêm túc như thế, trong lòng nàng liền nghĩ đến bóng đen có thân pháp quỷ dị nọ.

Nếu hắn là đối thủ của bọn họ, như vậy…

“Ngày mai là trận đấu loại cuối cùng, Lạc Vũ, ngươi là người thứ nhất.”

Lạc Vũ gật đầu, bắt trúng số 1, số này quả thật rất không tốt a.

“Đối thủ ngày mai của ngươi là Tân ThầnTinh của Phong Lâm quốc.” Nghiêm Liệt đột nhiên cười cười, nhìn thoángqua Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lạc Vũ.

Giá Hiên Mặc Viêm khẽ nhíu mày nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ bị hai người “chiếu tướng” chả hiểu gì cả.

“Ta cũng không nói nhiều thêm nữa, ngươi tự mình chú ý là tốt rồi.” Nghiêm Liệt phất tay cho cả ba người lui ra.

Ngoài cửa sổ gió mát thổi nhè nhẹ, ngày mai là trận đầu tiên ở vòng trong của Lạc Vũ.

Một ngày không nói chuyện, đảo mắt đã đến ngày hôm sau.

Đại hội ba nước trao đổi của 6 đối thủ mạnh mẽ nhất đã chính thức mở màn.

24 lôi đài đã bị tháo dỡ 23 cái, chỉ còn lại một lôi đài lớn nhất ở giữa sân.

Lúc này, tiếng người ồn ào náo nhiệt, đám người vây chật kín xung quanh 4 phía lôi đài, những đối thủ yếu kém đãloại bỏ hết, chỉ còn lại trận đấu của cao thủ.

Lạc Vũ mặc một thân quần áo bó sát màu tím nhạt, khoanh tay sau lưng nhìn đối thủ trước mặt.

Phía đối diện, Tân Thần Tinh mặc một thân trang phục màu phấn hồng, trong nét quyến rũ pha lẫn nét xinh đẹp, mỉmcười nhìn Lạc Vũ, sắc mặt cực kỳ thân thiết dịu dàng.

Một xấu, một xinh đẹp hoàn toàn đối lập nhau, cái xấu càng làm cái đẹp nổi bật thêm.

Chung quanh, người người đều kêu “tốt..tốt” ủng hộ Tân Thần Tinh, thanh âm càng ngày càng bay vút.

“Trận này Đế Quốc học viện Quân Lạc Vũ đánh với Phong Lâm quốc Tân Thần Tinh, chuẩn bị, bắt…”

“Ầm.” Ngay lúc người trọng tài cao giọngchuẩn bị hô một tiếng “bắt đầu”, xa xa đột nhiên truyền đến từng tiếngồn ào, không hề uể oải ngược lại càng ngày càng mạnh, tiếng ồn dần dầnđến gần lôi đài.

Thấy tình huống này, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại hướng phát ra thanh âm ồn ào.

Chỉ thấy bóng người lướt qua, đám người tách ra, một người chậm rãi tiến đến.

Tóc bạc tung bay, dung mạo tuấn tú, khíphách vĩnh tồn, người này cư nhiên vốn là người đã nhiều ngày không lộdiện Vân Thí Thiên.

Trong nháy mắt, những tiếng ồn ào ầm ĩđột nhiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người si ngốc ngơ ngác nhìn VânThí Thiên chậm rãi đi đến.

Nam tử bị khí thế Vân Thí Thiên chấn nhiếp.

Nữ tử bị tư thái ung dung cùng tuyệt đại tuấn nhan mê hoặc.

Nam nữ chung quanh lôi đài không cần nghĩ cũng biết Vân Thí Thiên mạnh mẽ đến cỡ nào.

Mặc dù bọn họ không biết Vân Thí Thiên có phải là tím tôn vương giả hay không.

Nhưng vẫn bị khí thế của hắn làm cho đầu choáng mắt hoa, nhìn thất thần.

Vân Thí Thiên đi xuyên qua đám người, chậm rãi đi về hướng phía dưới lôi đài gần nơi Lạc Vũ đang đứng.

Lạc Vũ đứng trên lôi đài thấy Vân Thí Thiên đột nhiên xuất hiện, không khỏi nhướng nhướng chân mày.

Không phải Vân Thí Thiên chưa bao giờ đến đây xem thi đấu hay sao, hôm nay đến đây làm gì thế không biết?

Nghĩ vậy, Lạc Vũ dời bước đến gần góc lôi đài, nhìn Vân Thí Thiên đứng gần nàng phía dưới lôi đài, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hai tay Vân Thí Thiên vẫn thu lại trong tay áo, nghe nàng hỏi vậy liếc nhìn Lạc Vũ một cái, không đáp.

Lạc Vũ thấy hắn biểu hiện như vậy, liền nhướng mi lên.

Mặt oa nhi Yến Lâm theo sát phía sau VânThí Thiên, thấy vậy cười nhẹ làm ra vẻ xấu hổ nói: “Không có việc gì làkhông thể tới? Ta đây khuyên chủ nhân trở về à?”

Lạc Vũ nhất thời hiểu rõ.

Vân Thí Thiên vội vàng đến đây là muốn xem nàng đấu, muốn cổ vũ nàng đây mà.

Sắc mặt nàng tuy không có nhiều biến hóa, nhưng trong đôi mắt lóe ra chút ánh sáng, nở nụ cười: “Đương nhiên là có thể đến rồi.”

“Đừng làm ta mất mặt.” Thanh âm bá đạo mà lãnh nghạnh.

Vân Thí Thiên thấy Lạc Vũ mỉm cười, hắn không hề nhìn mọi người xung quanh, mà “bang bang” ném mạnh một câu như vậy.

Lạc Vũ nghe hắn nói vậy khỏi lắc đầu mộtcái, nàng thắng hay thua có liên quan gì đến mặt mũi hắn đâu cơ chứ, tên này thật là bá đạo hết mức.

Trên lôi đài, Tân Thần Tinh vẫn dịu dàng, trang nhã, nhìn tình cảnh này cũng chỉ mỉm cười không lên tiếng quấyrầy, nhìn qua rất có điểm khiêm tốn hữu lễ.

Ở một góc tĩnh lặng cách lôi đài khôngxa, đám người quốc vương Hạo Tàng quốc, hoàng thân quốc thích thật kíchđộng, bắt đầu rỉ tai thì thầm, không ngừng nghị luận.

Bọn họ chỉ nghe nói có một tím tôn vương giả đang ở trong hoàng cung của bọn họ, cũng không dám đi nhìn xem.

Hôm nay, không ngờ tím tôn vương giả cư nhiên đích thân tới hiện trường xem trận đấu.

Đây vốn là vinh quang của Lạc Vũ, của Đế Quốc học viện nói riêng.

Cũng là vinh quang của Hạo Tàng quốc bọn họ nói chung.

Có tím tôn vương giả đến đây xem trậnđấu, như vậy đây tuyệt đối là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử HạoTàng quốc bọn họ, đưa ra cho người ta xem cũng nở mày nở mặt a.

Trong lúc nhất thời, không khí trận đấu có chút quỷ dị vừa kích động vừa im lặng.

Tâm điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào một đầu tóc bạc Vân Thí Thiên.

Mà Vân Thí Thiên chỉ ngẩng đầu nhìn gương mặt xấu xí trên lôi đài là Lạc Vũ.

Hàng triệu người dõi theo hắn, nhưng hắn lại chỉ dõi theo thân ảnh của một người.

Trong khoảnh khắc, làm cho Lạc Vũ trở thành trung tâm của mọi tầm mắt.

Vô số ánh mắt tập trung nhìn Lạc Vũ, bọnhọ ẩn chứa không cam lòng, ẩn chứa chua xót, ẩn chứa hâm mộ, đủ loại vẻmặt không cách nào nói tỉ mỉ được.

Trong tình cảnh mọi người đang để ý khu vực lôi đài.

Giá Hiên Mặc Viêm cũng đã sớm đứng dưới lôi đài, vẻ mặt hắn giờ đây đen như đáy nồi.

Trong đại hội 3 nước trao đổi, nếu nói về danh tiếng, thân phận, võ công, tiền tài, Giá Hiên Mặc Viêm hắn nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất.

Ánh mắt mọi người không có mười, cũng có tám phần tập trung nhìn hắn.

Mà bây giờ, Vân Thí Thiên vừa xuất hiện.

Đừng nói tám phần, ngay cả một ánh mắt cũng không có ai nhìn hắn, chỉ vội vàng liếc ngang liền dời đi tầm mắt.

Vân Thí Thiên đoạt hết danh tiếng của mọi người, nhưng xem trong ánh mắt Vân Thí Thiên sẽ thấy hắn hoàn toànkhông chú trọng ánh mắt mọi người đặt trên người hắn.

Khinh thường, hắn căn bản khinh thường ánh mắt những người xung quanh.

Tốt, khinh thường thì khinh thường đi.

Nhưng khi nhìn về phía Lạc Vũ…

Nhìn Lạc Vũ mỉm cười với Vân Thí Thiên,Vân Thí Thiên lại đứng phía sau nàng xem nàng đấu như lẽ đương nhiên,hình như bọn họ mới là người một nhà vậy.

Mà hắn cái gì cũng không phải, cho dù hắn mang danh nghĩ vị hôn phu chính thức cũng không có nghĩ lý gì.

Năm ngón tay Giá Hiên Mặc Viêm gắt gao nắm thành nắm đấm, mặt đen đến nỗi sắp nhỏ thành giọt nước.

“Khụ khụ…” Trong lúc mọi người đang sùngbái, ngốc lăng, kinh ngạc, ái mộ, đủ loại ánh mắt, thành viên trọng tàilà người thứ nhất phục hồi tinh thần lại.

“Trận đấu này, Đế Quốc học viện Quân Lạc Vũ đánh với Phong Lâm quốc Tân Thần Tinh, chuẩn bị… bắt đầu.”

Tiếng chuông vàng ngân vang trong tai làm mọi người giật mình lấy lại tinh thần, trận đấu của 6 cường giả chính thức bắt đầu.

Trên lôi đài, Lạc Vũ cùng Tân Thần Tinhđều không bị Vân Thí Thiên ảnh hưởng đến tinh thần như mọi người, lúcnày tiếng chuông trận đấu vừa vang lên, hai người đồng thời nhìn kỹ vềhướng đối phương.

“Học muội võ công cao cường, như vậy xinmời Lạc Vũ học muội hạ thủ lưu tình.” Tân Thần Tinh mỉm cười nhìn LạcVũ, khiêm tốn hữu lễ hướng đến Lạc Vũ có chút thi lễ.

Lạc Vũ thấy vậy ôm quyền: “Lời này nên để cho Lạc Vũ nói mới đúng.”

Tân Thần Tinh nghe Lạc Vũ nói như thế,tươi cười càng phát ra ôn hòa, thân hình có chút di động, đấu khí màuxanh bắt đầu bốc lên quanh thân.

Mọi người đến xem trận đấu chung quanhlôi đài, ánh mắt tụm năm tụm ba dời từ trên người Vân Thí Thiên nhìn lên lôi đài, thấy một màn này kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Thanh tôn, cư nhiên là thanh tôn.” (*cấp 5, cùng cấp với GHMV, nhưng không bằng GHMV vì hắn đã đạt đến đỉnh thanh tôn)

“16 tuổi đã đạt đến thanh tôn, thì ra mấy trận đấu trước Phong Lâm tiểu công chúa che giấu thực lực chân chính của mình…”

“Oa, thật mạnh…”

Lập tức, phía dưới liền nổi lên thanh âm nghị luận, mọi người ồn ào bàn tán.

Tân Thần Tinh vẫn lấy đấu khí màu xanhlục chiến đấu với các đối thủ, mà thực lực chân chính của nàng ta là đấu khí màu xanh thì bị che giấu đi.

Lạc Vũ bình tĩnh nhìn đấu khí màu xanh của Tân Thần Tinh.

Người khác có lẽ sẽ kinh ngạc, sẽ e ngại, nhưng nàng cũng không đem thanh tôn để vào mắt.

Đấu khí màu xanh bay lên, không vây quanh như sương khói, mà rất nhanh ngưng kết thành nhiều đóa hoa sen, quanhquẩn bay bên người Tân Thần Tinh.

Một bộ phấn hồng hòa với nhiều đóa hoa sen thánh khiết vây xung quanh.

Làm cho Tân Thần Tinh nhìn qua giống như thánh nữ hạ phàm, làm cho các học trò xung quanh kích động liên tục kêu lên.

Lạc Vũ đứng trên lôi đài, nhìn đấu khímàu xanh biến ảo thành những đóa sen vây quanh Tân Thần Tinh, trong mắtcó điểm trầm xuống.

Liên hoa hóa hình, là chiêu thức của Vân Thí Thiên. (*hoa sen)

Là ánh sáng ngọc màu tím của đấu khí màutím trong suốt sáng long lanh ngưng kết mà thành hoa sen, như vậy mới là đẹp nhất, mới là hoa sen có khí tức thánh khiết thần thánh nhất.

Tân Thần Tinh này chỉ giỏi vẽ vời bềngoài, những đóa sen này nhìn qua tựa như những cánh hoa đào nát vụntrong mắt nàng, như vậy cũng dám ra vẻ trước mặt nàng, quả thật là buồncười đến cực điểm.

Lạc Vũ nhướng mày, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, kiếm khí ngưng tụ lên.

Liên hoa công kích, chỉ có Vân Thí Thiênmới xứng sử dụng, nếu là những người khác sẽ làm mất đi vẻ cao nhã củahoa sen, nhìn thật chán ghét.

Trong mắt Lạc Vũ hiện lên tia chán ghét.

“Đi.” Trong lúc Lạc Vũ đang chán ghét, đóa hoa sen vừa ngưng tụ trong tay Tân Thần Tinh bị ném về phía Lạc Vũ.

Hoa sen màu xanh gặp gió càng thêm nở rộ, trong thời gian ngắn đã mở ra cánh hoa, sau đó các đóa hoa khép lại bao bọc lấy cả thân người Lạc Vũ bên trong.

Phía dưới lôi đài, các học trò thấy tìnhcảnh này nhất thời vui mừng la hét, mỗi người đều khen chiêu thức củaTân Thần Tinh rất đẹp.