Dạ Chi Sát

Chương 51



Tuyệt Sát không phải một đứa trẻ con khờ khạo, y biết rõ kế tiếp sắp xảy ra chuyện gì, cho dù lý trí mách bảo y không thể lùi bước, thế nhưng nỗi sợ hãi theo bản năng lại khiến y không khỏi lui về sau. Chính là hai tay y vẫn đang bị trói chặt, y nhận ra rằng y không thể rút lui, không thể trốn khỏi sự giam giữ của Lam Đức.

Hắn gập cong đôi chân y lại, nâng cao lên khỏi thắt lưng, để u huyệt bí ẩn kia bại lộ trong không khí. Siết chặt lấy phần eo y, khiến y không thể giãy dụa bỏ trốn, hắn đem phân thân đã sưng to của mình đối diện với u huyệt màu hồng nhạt kia.

Lam Đức có thể cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của Tuyệt Sát, nhưng đây không thể trở thành lý do giúp hắn buông tha y.

“Sát, ngươi… không biết ư!?” Cúi mình xuống thì thầm, đầu hắn gần như chôn trong bờ vai y, đôi môi xinh đẹp khép mở bên vành tai, “Ta yêu ngươi, Sát!”

Thanh âm dịu dàng đến mức gần như không thể nghe thấy, thế nhưng hạ thân lại hung hăng tàn nhẫn va chạm, đem dục vọng nóng rực tiến vào u huyệt kia.

“…” Tuyệt Sát không dám tin trừng to hai mắt.

Hắn… nói cái gì? Làm… cái gì? Bên tai vang lên lời bày tỏ, thân thể lại tiếp nhận bạo lực tàn khốc. Hai tình cảm cùng hành vi hoàn toàn khác biệt đồng thời đánh sâu vào thân thể lẫn trái tim y. Nỗi đau vì thân thể bị xé rách truyền thẳng lên đại não, thế nhưng y lại hoàn toàn vô cảm, nhìn thẳng vào Lam Đức.

Tựa như đang đợi y thích ứng, phân thân của hắn đã chôn sâu trong cơ thể y cũng không có động tác gì. Căm hận nhìn hắn, y thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của dị vật kia.

“Cuối cùng ta đã có được ngươi rồi, Sát!” Ngón tay lưu luyến trên gương mặt ửng đỏ, gạt đi những sợi tóc đen trên vầng trán đã bị mồ hôi thấm ướt, Lam Đức vuốt ve gương mặt vì cảm xúc kích động mà hiện lên ấn ký cánh đen.

Bắt gặp ấn ký thuộc về gia tộc Khải Tư Lan, Lam Đức thật sự cười không nổi, bởi vì ấn ký kia chỉ hiện lên khi chủ nhân của nó phẫn nộ cùng oán hận, điều này sao có thể khiến hắn không đau lòng cùng mất mác.

Động tác vuốt ve ấn ký trên trán y không hề dừng lại, đồng thời một tay kia của hắn cũng chạm vào xương quai xanh trái của mình, nơi có ấn ký cánh đen tương tự Tuyệt Sát. Chính là, hắn cũng vì y mà hiện lên nét mặt bi ai.

Trước khi gặp Tuyệt Sát, hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi ấn ký kia không xuất hiện. Khi xưa, hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trên đời đều vô vị, không có bất cứ chuyện gì vật gì có thể khơi mào tình tự của hắn.

Cho đến đêm hôm ấy, dưới ánh trăng trong rừng rậm, tình cờ gặp được thiếu niên tựa như ám dạ tinh linh, trái tim đã ngủ say rất lâu của hắn mới một lần nữa thức tỉnh. Từ đó về sau, ấn ký cánh đen cứ hết một lần lại một lần xuất hiện, hoặc vui sướng hoặc phẫn nộ hoặc u buồn, thế nhưng hết thảy tâm tình khác biệt đều xoay quanh một người, một người tên gọi… Tuyệt Sát!

“Rất đau ư, Sát? Giờ phút này ngươi nhất định càng thêm căm hận ta, đúng không?” Lam Đức mỉm cười ôn nhu mê hoặc, thế nhưng ẩn dưới gương mặt xinh đẹp ấy là trái tim đang rướm máu.

“Hận đi, Sát! Càng thêm càng thêm oán hận ta đi! Đem tất cả tình cảm ngoại trừ oán hận ta vứt bỏ hết, để sự căm hận ta hoàn toàn chiếm giữ tâm linh ngươi, để trong lòng ngươi ngoại trừ căm hận ta, cái gì cũng không có! Bởi vì… ta yêu ngươi!”

Hai tay Lam Đức vòng qua vai Tuyệt Sát, đem y ôm trọn vào lòng, hắn thì thầm khao khát của mình, ngữ điệu thâm tình kéo y cùng chìm sâu vào địa ngục.

“Sát, ta yêu ngươi, toàn tâm toàn ý yêu ngươi… Cho nên… ngươi cũng phải toàn tâm toàn ý hận ta! Cuộc đời ta ngoại trừ yêu ngươi, không còn thứ gì khác, vậy nên cuộc đời ngươi, cũng không thể có thứ gì khác, ngoại trừ hận ta! Sát, cả đời này ngươi chỉ có thể hận ta, chỉ có thể hận ta!”

Tuyệt Sát tựa hồ bị lời nói của hắn làm cho chấn động, thật lâu không lên tiếng, đối với cái ôm của hắn cũng không phản ứng gì, trong con ngươi vàng rực ngập tràn nghi hoặc cùng khó hiểu, bởi vì yêu và hận trong những câu nói của hắn.

Yêu và hận có thể đánh đồng sao!? Không biết, y cái gì cũng không biết, y chỉ biết là hiện tại y hận hắn. Y nên hận hắn, cũng có lý do hận hắn, không cần hắn nói nhiều, y vẫn tiếp tục như vậy, cho đến lúc y đem toàn bộ nhục nhã phải gánh chịu trả lại cho hắn.

“Hận ngươi không cần lý do, yêu của ngươi không liên quan đến ta.” Câu trả lời của Tuyệt Sát tựa như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm thẳng vào tim Lam Đức, tàn nhẫn không chút lưu tình.

“Không liên quan đến ngươi…? Không, Sát! Bất luận là yêu cũng được, hận cũng được, ngươi không có khả năng không liên quan đến ta! Cho dù ngươi nguyện ý hay phủ nhận, ngươi vẫn thuộc về ta, chỉ thuộc về Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta! Tựa như bây giờ vậy!”

Phảng phất như muốn chứng minh lời tuyên thệ của mình, Lam Đức không kiềm chế dục vọng cơ thể nữa, nâng cao vòng eo rắn rỏi của y lên, dưới ánh nhìn chăm chú của con ngươi màu vàng rực, điên cuồng mãnh liệt va chạm.

“…” Đau, đau tới mức khiến người ta không thể bỏ qua, theo mỗi đợt va chạm kịch liệt mà truyền đến. Cho dù thân thể bị nỗi đau khó nhịn xâm chiếm, ngay cả đại não cũng lấp đầy sỉ nhục ngập trời, Tuyệt Sát từ đầu đến cuối vẫn không hề dời mắt đi.

Màu vàng quật cường phẫn nộ đối đầu với màu xanh thâm tình tàn nhẫn, so với thân thể va chạm kịch liệt lại càng thêm khắc sâu hơn.

“…” Đối lập với ánh mắt, con ngươi vàng rực thoáng chốc tan rã, theo từng đợt phân thân của Lam Đức ma sát cùng u huyệt, thân thể y cũng bất giác dao động, tuy rằng y rất nhanh khôi phục lại bình thường, thế nhưng Lam Đức không lúc nào rời mắt khỏi y, dĩ nhiên không bỏ qua khoảnh khắc này.

Khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường, hắn đem hai chân y gác lên vai mình, nâng cao cánh mông, liên tiếp va chạm với phân thân của hắn, không chừa cho y chút thời gian thở dốc nào, càng thêm mãnh liệt tấn công u huyệt nóng rực, mỗi một lần đều đâm mạnh vào nơi khiến y kích động nhất.

“Ư……” Tiếng rên rỉ không thể ức chế theo khóe môi tràn ra, nhưng giây tiếp theo y đã lập tức cắn chặt môi dưới, đem những thanh âm xấu hổ kia nuốt ngược xuống bụng, chỉ là khuôn mặt tinh xảo lại không thể duy trì vẻ đạm mạc bình thản, nắm chặt  đôi tay bị trói chặt trên thanh trụ đầu giường, đôi mắt quật cường chăm chú nhìn Lam Đức từ từ phủ kín một tầng hơi nước.

“Ha ha, không cần kiềm chế, Sát! Ở nơi này ngoài ta ra không còn ai khác, nào, kêu ra đi!” Bất mãn vì Tuyệt Sát tình nguyện cắn chặt môi dưới cũng không nguyện ý để dục vọng cơ thể giải thoát, cũng đau lòng vì hành vi tự ngược của y, thanh âm mê hoặc như ác ma của hắn không ngừng dụ dỗ y, va chạm nơi hạ thân cũng từ từ mạnh mẽ hơn.

“A… a…” Gắt gao cắn chặt môi dưới, Tuyệt Sát liều mạng nuốt xuống tiếng rên rỉ đáng xấu hổ, y không muốn tâm phục khẩu phục việc hoan ái do bị đơn phương ép buộc, cũng không muốn tin tưởng trước cuộc giao hoan vi phạm luân lý, y thế nhưng lại bị khơi mào dục vọng không nên có. Đúng vậy, dục vọng từng bước ngẩng cao đầu giữa hai chân kia, thật sự khiến y phải đối mặt với sự thật tàn khốc.

“Sát! Sát! Của ta, là của ta! A…” Đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc vàng rực thấm ướt mồ hôi như tương đồng với tình cảm dữ dội, phân thân thẳng tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể y, tinh hoa nóng rực phóng thích vào dũng đạo ấm áp…… Cùng lúc ấy, trên vùng bụng rắn chắc của hắn cũng dính đầy dịch thể nồng đậm do Tuyệt Sát phun ra.

“Sát! Sát! Sát!” Ôm chặt Tuyệt Sát, hắn thỏa thích gặm cắn đôi môi y. Rốt cuộc, rốt cuộc đã chiếm được!

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, dư vị cao trào tản mác, lý trí tan rã của y dần dần khôi phục. Thế nhưng mặc dù lý trí khôi phục, y cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chôn cất con ngươi vàng rực hàm chứa đủ loại tâm tình, tựa hồ vô cùng mệt mỏi.

Hôn nhẹ Tuyệt Sát, dục vọng vẫn chôn sâu trong cơ thể y dường như có dấu hiệu khôi phục, thế nhưng hắn vẫn quyết định từ bỏ ý niệm chiếm lấy y thêm lần nữa, giải thoát cho đôi tay y, ôm chặt cơ thể không nhúc nhích, hắn cũng nhắm mắt lại.

Lúc này, không trung bên ngoài cửa sổ đã treo cao ánh trăng rằm màu bạc, chiếu rọi xuống hai người đang ôm nhau, thể hiện rõ sự hòa hợp. Thật không thể tưởng tượng trong giờ phút như vậy, trong căn phòng ấy lại trình diễn tiết mục tình cảm mãnh liệt. Càng không thể tưởng tượng, hai người nhìn như gắt gao ôm chặt không rời, khoảng cách giữa hai trái tim lại không thể vượt qua chân trời góc bể.