Cửu Trọng Tử

Chương 394: Đoan Ngọ



Trần Gia vừa kiếm được người quản lý công việc trong nhà. Cả hai vợ chồng Đào Nhị đều sống ở miền nam, vốn là gia nhân của một hộ giàu có, nhưng hộ này phạm tội nên những gia nhân cũng bị liên lụy theo. Đúng lúc Trần Gia đang muốn tìm mấy người giúp việc đáng tin cậy, bên Cẩm Y vệ liền mua cả nhà Đào Nhị biếu hắn để nịnh nọt. Hắn thấy người vợ làm việc có quy tắc lại rất thỏa đáng nên cho nàng ta quản lý nội viện. Người chồng Đào Nhị gác ngoài cổng chính. Còn hai đứa con trai, một đứa theo cha làm việc, một đứa chuyện quét sân ngoại viện, đứa con gái nhỏ tuổi nhất thì theo mẫu thân chăm sóc hoa cỏ trong nội viện.

Đây là lần đầu tiên vợ Đào Nhị đến phủ Anh Quốc Công. Trước khi đi, Trần Gia đã nói cho nàng biết phủ Anh Quốc Công quan trọng với hắn thế nào vì vậy dọc đường nàng rất bất an. Sau đó lại thấy một hàng xe ngựa sơn đen đến tặng quà cho phủ Anh Quốc Công, nàng càng lo lắng hơn. Nhưng không ngờ Trần Gia có thể diện như vậy, Thế tử phu nhân không chỉ gặp nàng mà còn thưởng nàng hai hồng bao lớn. Cuối cùng thì nàng cũng có thể yên lòng rồi.

Lúc trở về bẩm với Trần Gia, sắc mặt nàng tỏ rõ ba phần mừng rỡ.

Trần Gia cũng hơi bất ngờ.

Đâu phải ai tới phủ Anh Quốc Công tặng quà cũng được vào cửa, không có chức quan tam phẩm trở lên, người gác cổng còn không thèm để mắt đến, mà chức quan của hắn chỉ là chính tứ phẩm. Nếu không nhờ Thế tử phu nhân, không biết hắn đang lưu lạc ở xó nào rồi? Hắn phải tìm cách để vợ Đào Nhị thường xuyên gặp Đậu phu nhân, tìm cách gần gũi với đằng đó hơn mới được.

Ngày hôm sau Trần Gia lập tức xách hai vò rượu Hùng Hoàng ngon nhất đi gặp Đoạn Công Nghĩa.

Đương nhiên Đoạn Công Nghĩa hiểu rõ.

Nhưng không có Trần Gia thì sẽ có người khác, chưa kể tính tình Trần Gia cũng hợp với hắn. Hắn cần gì phải nề hà?

Vì vậy hắn không khách sáo giữ Trần Gia lại uống rượu, còn làm thêm mấy món nhắm ăn cùng.

Đương nhiên Trần Gia vui vẻ đồng ý, còn đề nghị gọi Trần tiên sinh tham gia.

Đoạn Công Nghĩa xua tay:

- Mấy ngày nay Trần tiên sinh bận việc không có thời gian đâu. Lần sau đệ đến, chúng ta hẵng gọi ông ấy.

Trần Gia hỏi chuyện gì.

Đoạn Công Nghĩa cười nhìn hắn.

Hắn đỏ mặt giải thích:

- Đệ có ngày hôm nay đều là nhờ Đậu phu nhân. Đệ luôn muốn trả ơn phu nhân nhưng phu nhân không thiếu thứ gì. Mà cho dù đệ có tặng thì cũng chẳng phải đồ quý giá, thà rằng tận lực làm việc cho phu nhân còn hơn.

Trần Gia chỉ thuận miệng nói nhưng Đoạn Công Nghĩa lại rất để tâm. Đợi sau khi Giần Gia về, Đoạn Công Nghĩa lập tức đi gặp Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu đang tặng quà tết Đoạn Ngọ cho hai vị trưởng bối Lục gia, nên Đoạn Công Nghĩa phải chờ nửa canh giờ.

- Phu nhân, chuyện lần trước người bảo tôi đi hỏi, tôi đã không hỏi được gì. Người thấy có nên nhờ Trần đại nhân giúp không? Thuộc hạ của hắn hay làm mấy việc này. Chúng ta không thể chuyên nghiệp bằng bọn họ được!

Đậu Chiêu luôn muốn biết ai là người đã đến tìm Lê gia sau khi họ rời đi được hai năm. Bây giờ nghe Đoạn thúc gợi ý, nàng cũng hơi động tâm, nhưng vẫn nói:

- Dù sao cũng là chuyện lúc trước, để người ngoài biết thì không tốt.

Đoạn Công Nghĩa cười hắc hắc:

- Tôi thấy Trần Gia rất hiểu chuyện. Chúng ta tìm đại một lý do, cho dù hắn biết sự thật thì cũng sẽ giả câm giả điếc thôi.

Đậu Chiêu suy nghĩ rồi đáp:

- Để ta bàn với Thế tử gia trước đã.

Dù sao cũng liên quan đến thanh danh của Tống Nghi Xuân, nếu chuyện năm đó bị khui ra, Tống Mặc khó tránh khỏi vạ lây theo.

Nào ngờ Tống Mặc chẳng lo Tống Nghi Xuân sẽ ảnh hưởng đến mình.

- Nếu Trần Gia có thể làm giúp nàng vài chuyện thì cứ thoải mái giao cho hắn đi!

Đậu Chiêu hỏi:

- Nhỡ hắn biết quá nhiều thì sao?

Tống Mặc bật cười:

- Hắn dựa vào ta để leo lên vị trí này. Cho dù cái gì cũng không biết thì vẫn phải biết nhìn sắc mặt ta. Bây giờ đổi đường khác, hắn cũng đừng mong sống trong quan trường nữa.

Sau khi ngẫm lại, Đậu Chiêu không thể không đồng tình.

Tống Mặc cười lắc đầu:

- Nữ nhân các nàng hay lo mấy chuyện linh tinh ghê! Đã lâu như vậy rồi mà vẫn muốn biết chuyện gì xảy ra với Lê gia?



Đậu Chiêu cười hì hì, nói:

- Không phải đang rảnh rỗi à?

Lúc có việc thì tinh thần hăng hái, lúc không có việc thì tinh thần lại ủi xìu, Tống Mặc thấy Đậu Chiêu như vậy không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Nếu nàng thấy chuyện này thú vị thì cứ chiều theo nàng đi!

Tống Mặc kể cho nàng nghe dự tính của hắn sắp tới:

- ..... Cần phái người giám sát bên Thái Y Viện, nhưng hầu hết thái y đều đã có mấy thế hệ làm ở Thái Y viện rồi, muốn lấy được tin tức không phải việc dễ dàng. May mà vài ngày trước Hoàng Thượng than phiền đau đầu, ta nhân cơ hội bảo Nghiêm tiên sinh nghĩ cách đi chào hỏi vài vị phụ tá của đại quan biên ải, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ nhao nhao tiến cử danh y chữa bệnh đau đầu, chuyện cũng dễ xử lý hơn.

Thái Y viện liên quan chặt chẽ đến an nguy của Hoàng Thượng cho nên được quản thúc nghiêm ngặt nhất.

Đậu Chiêu dặn dò hắn:

- Chàng phải cẩn thận, đừng để liên lụy vào.

- Ừ!

Tống Mặc nắm chặt bàn tay Đậu Chiêu một lúc rồi mới gọi tiểu nha hoàn vào thay y phục.

Đoạn Công Nghĩa đến ngõ Ngọc Kiều tìm Trần Gia.

Hai người ngồi uống rượu trên kháng ở phòng trong.

Đoạn Công Nghĩa nửa đùa nửa thật than phiền với Trần Gia:

- Ta đi hai lần mà vẫn không hỏi được gì, hơn nữa còn bị người ta nhớ mặt. Có lẽ không phải ai cũng có thể làm được việc này.

Trần Gia lập tức tỉnh táo, cười tủm tỉm:

- Nếu không phải chuyện cần kiêng kị để đệ phái mấy thuộc hạ giúp huynh.

- Thế thì tốt quá!

Đoạn Công Nghĩa cười nói:

- Đệ là người của Thế tử gia, cho dù là chuyện kiêng kị thì cũng không sao.

Trần Gia khéo léo hỏi sơ qua tình hình.

Đoạn Công Nghĩa còn chưa kể xong, hắn đã hiểu rõ.

Khả năng cao là năm đó Anh Quốc Công chơi bời trăng hoa, bây giờ Thế tử gia đang phân cao thấp cùng Quốc Công gia nên muốn lôi chuyện cũ ra nói.

Hắn chỉ cần tìm được người Lê gia, chuyện này coi như hoàn thành.

Đây không phải là thứ hắn giỏi nhất sao?

Nhưng nói thế nào thì cũng là chuyện cũ trong phủ Anh Quốc Công, Đoạn Công Nghĩa có thể giao việc này cho hắn, không phải Thế Tử gia gật đầu thì cũng là Đậu phu nhân gật đầu. Mà được hai vị này chú ý nhiều hơn, chắc chắn là Đoạn Công Nghĩa nói giúp hắn.

Trần Gia cười híp mắt rót đầy chén cho Đoạn Công Nghĩa, uống rượu xong còn đút hà bao cho Đoạn Công Nghĩa rồi đích thân tiễn hắn đến cửa lớn.

Coi như chuyện tìm Lê gia đã giao cho Trần Gia xử lý.

Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, ở nhà chờ tin tức.

Không ngờ bên Hồ Quảng gửi thư, báo tin Triệu Chương Như có hỉ mạch.

Đậu Chiêu mừng rỡ vô cùng, lập tức phái người mang theo một xe toàn dược liệu đồ bổ vàng bạc trang sức tơ lụa đi Hồ Quảng. Sau đó, nàng và Tống Mặc chuẩn bị ăn tết Đoạn Ngọ, cũng chuẩn bị tiến cung chúc phúc Hoàng thái hậu, Hoàng Hậu.

Ở Từ Ninh cung, Đậu Chiêu đã gặp Đậu Minh.

Đậu Minh gầy đi nhiều so với lúc chưa thành thân. Cái cằm nhọn hơn, đôi mắt cũng to ra, nhìn càng yếu đuối đáng thương.

Đậu Minh cũng nhìn thấy Đậu Chiêu. Ánh mắt nàng lập tức trở nên sắc nhọn như dao găm.

Đậu Chiêu mặc triều phục đỏ rực, vừa đi vừa nói cười cùng chủ mẫu của các nhà quyền quý hạng nhất như Trường Hưng Hầu phu nhân, Hưng Quốc công phu nhân, Đông Bình bá phu nhân. Khuôn mặt nàng ta nổi bật giữa một đám bà cô ba mươi, bốn mươi tuổi.

Mà ngay khi nhóm mệnh phụ bước vào Từ Ninh cung, người có địa vị cao bên cạnh Thái Hậu là Miêu cô cô đã lập tức dẫn theo các cung nữ ra đón, rồi cung kính dẫn họ vào tẩm cung của Thái Hậu. Còn những nhà quyền quý hạng hai, hạng ba sớm mất thực quyền như các nàng thì phải đứng ở trước bức phù điêu đợi Thái Hậu tuyên triệu mới có thể vào yết kiến......



Căng mắt nhìn Đậu Chiêu theo đám phu nhân kia vòng qua bức phù điêu để đi vào trong, hai tay Đậu Minh vô thức nắm chặt lại.

Có người than thở bên tai nàng:

- Cùng một người nhưng khác số phận! Ba mươi năm trước lúc tôi theo mẹ chồng tiên cung, chỉ cần bẩm một tiếng là có thể gặp các quý nhân trong cung rồi. Đâu phải như bây giờ, còn phải chờ bên ngoài......

Đậu Minh chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đã nóng bừng lên.

Lại có người thì thầm:

- Vị trẻ tuổi vừa nãy là phu nhân Thế tử Anh Quốc Công à? Nghe nói sản kỳ của nàng ta chỉ cách mấy ngày so với Thái Tử phi thôi? May mắn thế cơ chứ! Mà nếu đứa trẻ sinh ra cùng ngày với hoàng tôn, cho dù là nam hay nữ thì chắc chắn sẽ được Thái Tử phi nhớ đến. Thật là có phúc!

Một người khác đáp lại:

- Ngươi nghĩ phủ Anh Quốc Công người ta cũng nông cạn như ngươi! Thế tử Anh Quốc Công vừa sinh ra mấy ngày đã được thừa tước tứ phẩm thiêm sự, đi chưa vững đã bắt đầu tham gia hội săn bắn mùa thu. Khắp triều ta có

nhà nào được thể diện như vậy? Cho dù trưởng tôn nhà họ sinh vào giữa tháng bảy thì tiền đồ vẫn rộng mở thôi. Ngươi quan tâm làm gì không biết?

Dự tính ngày Đậu Chiêu sinh là vào trung tuần tháng sáu.

Người bị phản bác không vui, châm trọc nói:

- Có khi trưởng tôn phủ Anh Quốc Công sinh vào giữa tháng bảy đấy?

- Nói bậy bạ gì đó!

Lập tức có người quát:

- Đang ở trong cung, cẩn thân tai vách mạch rừng.

Vị phu nhân đó còn muốn nói tiếp thì thấy hai cung nữ từ sau bức phù điêu đi ra.

Tất cả giọng nói đều im bặt.

Một người cung nữ hỏi:

- Không biết vị nào là Tề Ninh hầu phu nhân?

Đậu Minh sững sờ.

Người bên cạnh đẩy nàng.

Nàng bước lên phía trước trả lời.

Cung nữ cười nói:

- Thái Hậu nghe nói người là em gái của phu nhân Thế tử Anh Quốc Công nên muốn gặp người!

Cung nữ vừa dứt lời, Đậu Minh lập tức nghe thấy tiếng xì xào hâm mộ đằng sau.

Tay nàng nắm càng chặt.

Nhưng đang ở trong cung, nàng không dám để lộ sự căm hận này.

Đậu Minh cười dịu dàng, cảm tạ hai cung nữ rồi theo họ vòng qua bức phù điêu để vào tẩm cung của Thái Hậu. Sau đó nàng không quên đút hai hồng bao cho hai người.

Hai cung nữ tươi cười nhận hồng bao, còn nói:

- Mọi người đều đồn Đậu đại nhân cho con gái cả gia tài để làm của hồi môn, Đậu phu nhân cũng rất hào phóng, xem ra lời đồn không sai. Vậy chúng tôi không khách khí!

Đậu Minh tức nghiến răng.

Đậu Chiêu được của còn khoe khoang. Chẳng lẽ mình cũng được phụ thân cho một nửa gia tài?

Nghĩ tới đây, ngực nàng như bị đè nặng, không thể hít thở nổi.

Đợi sau khi dập đầu tỉnh an Thái Hậu, nàng suýt nữa ngã ngửa -- Thái Hậu gọi nàng đến trước mặt tỉ mỉ đánh giá rất lâu, thế mà lại quay sang nói với Hoàng Hậu nương nương và một đám mệnh phụ:

- Vẫn là vợ Nghiên Đường xinh hơn. Tề Ninh hầu phu nhân quá ốm yếu!