Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 96: Trong lúc nhất thời



[Cố ý dùng đầu ác phỉ xây dựng Kinh Quan này, muốn dạy cho chúng ác phỉ trong thiên hạ một lý lẽ: Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo mà là thời cơ chưa đến. Nếu ngươi giết người lương thiện bừa bãi, trong thiện hạ rộng lớn tuyệt đối không có chốn cho ngươi dung thân, trời không diệt ngươi, phủ Hoang Châu Vương cũng sẽ xuất binh trừng phạt]

[Có ác phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!]

[Có ác phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!]

[Làm ác phỉ, tuyệt đối không có đường sống.]

Người xây Kinh Quan: Hoang Châu Vương - Hạ Thiên.

Trong lúc nhất thời.

Người tập trung trước tấm biển gỗ bùng nổi

Bọn ác phỉ trên núi Nhị Long đã bị Hoang Châu Vương tiêu diệt!

Người ta vội vàng truyền tin cho nhaul

Một thân vương ở tít trên cao lại đích thân tiêu diệt ác phỉ! Hơn nữa, còn tuyên chiến với ác phỉ trên khắp thiên hạt Đây chắc chăn là chuyện chấn động thiên hại

Không ít người thông thạo tin tức cũng đồn thổi chuyện Hạ Thiên chính là một Vương gia phế vật ngu ngốc ra ngoài.

Nhưng một Vương gia thấy chuyện bất bình chẳng tha, rút đao tiêu diệt ác phỉ, còn tuyên chiến với ác phỉ trên thiên hạ như vậy lại là một tên Vương gia phế vật sao?

Một số cường giả căm ghét cái ác muốn đến xeml



Một số thư sinh nho nhã yếu đuối có chí hướng cũng muốn đến xeml

Vào thời điểm này.

Đoàn xe của Hoang Thân Vương lại tiếp tục đi trên đường.

Tư Mã Lan duyên dáng đứng phía sau Hạ Thiên, không nhịn được hỏi: “Vương gia, ngài xây Kinh Quan, còn lập lời thề như vậy, là đang trực tiếp đứng về phía đối lập với thổ phỉ khắp thiên hạ, không còn đường cứu vấn nữa!”

“Trên đường chúng ta đi về phía Hoang Châu, bọn ác phỉ nhất định sẽ bị Thái tử lợi dụng, chiến đấu không chết không dừng với chúng ta.”

“Ngài làm như vậy... đáng sao?”

Ánh mắt Hạ Thiên tất kiên định: “Rất đáng!”

“Bởi vì ta không thể chịu được khi nhìn thấy người lương thiện bị ức hiếp, kẻ ác lại sống thoải mái tự do!”

Tư Mã Lan sửng sốt: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”

Hạ Thiên gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy!”

Tư Mã Lan suy nghĩ chốc lát, sau đó duõi bàn tay ngọc vén sợi tóc ra sau tai: “Vương gia, ngài thế này là định quyết chí

diệt ác sao?”

Hạ Thiện từ chối cho ý kiến, lại hỏi một cách ẩn ý: “Lan Nhi, nàng nghĩ thế nào?”