Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 725



Chương 725

“Ừ, tất cả giải tán đi, nhanh chóng bố trí cho các tộc dân, không thể làm tộc trưởng lo lắng nữa”.

“Vâng”.

“Đúng rồi, lão Tứ, lão Ngũ, hai người các ông cũng thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa rời Ngọc tộc đi điều tra tung tích của Long Châu. Mấy năm nay huyết chú phát tác càng lúc càng mạnh, Ngọc tộc chúng ta không đợi được nữa, nếu không mau chúng tìm được Long Châu thì sợ rằng cả Ngọc tộc đều sẽ không giữ được”.

“Vâng”.

Tam trưởng lão chần chừ hỏi: “Vậy có cần nói những chuyện này cho tộc trưởng biết không?”

Đại trưởng lão nổi giận, rất muốn lấy gậy đánh chết ông ta luôn cho rồi.

“Ông còn ngại tộc trưởng chưa đủ mệt, chưa đủ đau sao?”

“Ta… Ta biết rồi, Đại trưởng lão yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho tộc trưởng biết”.

“Mấy người các ông còn không mau phái thêm vài người đi tìm tộc trưởng, đừng để tộc trưởng xảy ra chuyện gì mới phải”.

“Vâng vâng vâng”.

Cố Thanh Hy nấp sau tảng đá lớn cách đó không xa, nghe họ nói xong, trách nhiệm trong lòng không khỏi ngày càng nặng.

Khi thấy các tộc dân sắp tới trước mặt nàng.

Cố Thanh Hy chỉnh lại suy nghĩ, đứng dậy giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, gọi: “Đại trưởng lão, các ông đều đang ở đây à?”

Nhóm người Đại trưởng lão kinh ngạc: “Tộc trưởng, sao người lại ở đây…”

Những lời vừa rồi nàng có nghe thấy không?

“Ta muốn đi thăm Thần Phi đại ca nên ghé qua đây, sao các ông đều tụ tập ở đây thế, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Không có không có…”

“Đúng lúc mấy vị trưởng lão đều ở đây, ta có một số việc cần bàn với các ông, có tiện vào nhà nói không?”

“Tộc trưởng nói đùa, người là tộc trưởng của Ngọc tộc, chỉ cần người ra lệnh một tiếng thì có ai không dám nghe chứ?”

Đại trưởng lão cung kính mời Cố Thanh Hy vào nhà.

Mấy vị trưởng lão cũng vào theo.

Trong nhà, Cố Thanh Hy đi thẳng vào vấn đề chính: “Đại trưởng lão, ông có thể mở phong ấn giúp ta không?”

“Mở phong ấn?”

“Phải”, nàng muốn khôi phục võ công, muốn tìm được bảy viên Long Châu thật nhanh, chuyện này không thể trì hoãn.

Đại trưởng lão từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không được”.

“Tại sao thế?”, Cố Thanh Hy cau mày.