Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 428



Ở phía bắc, ánh lửa cao ngút trời, tiếng chém giết ầm vang từng trận.

Ở phía đông cũng là cảnh lửa cháy rực trời, tiếng kêu gào giết chóc cũng liên miên không dứt bên tai.

Ám vệ trình báo.

“Chủ tử, đồng hành cùng Ma chủ còn có ba đại kỳ chủ cùng tả hộ pháp, bây giờ ba đại kỳ chủ cùng tả hộ pháp đều tới hỗ trợ Lan kỳ chủ, tình hình chiến trận phía bắc cũng rơi vào thế giằng co”.

“Phía đông Thiên Phần tộc do bốn vị trưởng lão Xuân Hạ Thu Đông dẫn dắt hàng nghìn cao thủ quyết chiến với quân của chúng ta tại núi Đông Thần, bởi vì Li Lạc đại nhân đã đưa phần lớn binh lực tìm kiếm vương phi nên tình hình chiến đấu cũng ở trạng thái cầm cự”.

Dạ Mặc Uyên phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó chậm rãi nói với giọng nói khàn khàn trầm thấp.

“Nếu đã tới rồi tại sao còn không xuất hiện?”

Vừa dứt lời, một người mặc áo trắng từ phía tây nam từ trên bầu trời bay tới, giống như thần tiên trên chín tầng mây từ tốn hạ xuống phàm giới.

Người đàn ông áo trắng trạc tuổi Dạ Mặc Uyên, đều tầm hai mươi, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ hình bươm bướm, che khuất dung mạo vô song, chỉ để lộ ra đôi con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt.

Một thân trang phục trắng của hắn như tiên mắc đoạ không nhuốm bụi trần, mái tóc đen mượt hờ hững buộc nửa gió nhẹ lướt qua phất phơ tung bay, dưới sự làm nền của ánh trăng sáng trong giống như một vị thần bước xuống nhân gian.

Một trắng một xanh, một đứng một ngồi, cả hai đều đeo mặt nạ nên không nhìn thấy rõ gương mặt, chỉ cần đứng và ngồi đó khí thế của hai người cũng đủ quét sạch mọi thứ.

“Đã lâu không gặp”, người đàn ông áo trắng lên tiếng trước, giọng nói của hắn trong trẻo, ôn tồn lễ độ mang theo ý cười nhưng nụ cười này lại pha trộn vài phần lạnh băng.

“Không lâu, mới hơn một tháng mà thôi”, Dạ Mặc Uyên vẫn giữ nguyên nét cười chỉ là nụ cười ấy không sâu tới đáy mắt.

Hơn một tháng trước hắn rơi vào âm mưu của Thiên Phần tộc, dẫn tới trúng độc và mất đi năng lực hành động, cuối cùng bị người phụ nữ kia kéo vào bãi cỏ, sau đó…

Nhớ đến đêm đó, khí lạnh quanh thân Dạ Mặc Uyên càng nặng hơn vài phần.

“Oai phong của chiến thần năm đó không hề giảm sút, một trận rừng tuyết đã giết liên tiếp mười sáu vị trưởng lão của Thiên Phần tộc ta, quả nhiên lợi hại”.

“Không lợi hại bằng Thiên Phần tộc, chỉ biết giở mánh khóe không thể cho người khác biết sau lưng”

Một câu nói của Dạ Mặc Uyên liền chặn đứng đường, bầu không khí cũng đột nhiên trở nên căng thẳng.

Mối hận thù giữa hai người đã kết từ lâu, ở giữa chen ngang hàng chục thế hệ, căn bản không thể hóa giải trong một sớm một chiều.

Khói thuốc súng chạm vào là nổ.

Trong trận chiến giữa các cao thủ ở đẳng cấp này, những người khác hoàn toàn không thể can thiệp vào, chỉ đành lùi lại vài bước để tránh tai bay vạ gió.

Tại khoảnh khắc trận chiến gần như sắp bắt đầu.

Một thân hình đỏ rực khác từ trên trời lao xuống.

Người tới cũng là một thiếu niên, chỉ là người thiếu niên này khác với thanh niên áo trắng phiêu dật nhẹ nhàng, tư thái như ngọc vừa rồi.

Bộ đồ đỏ rực trên người hắn như ve sầu băng, vạt áo khép hờ để lộ ra vòm ngực cường tráng mà gợi cảm, mái tóc đen mượt mà như thác nước đón gió tung bay, chỉ lưu lại hai lọn sau tai.