Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 340



Tiếng sáo nhẹ nhàng đột nhiên thay đổi, âm điệu trở nên nhanh hơn, giống như lũ quỷ múa loạn, sát khí ngút trời, mưa máu tầm tã.

Nghe thấy tiếng sáo này, trừ đám người Cố Thanh Hy, tất cả cao thủ đuổi giết họ đều bị chảy máu miệng và mũi, những người bị nặng thì chết ngay tại chỗ.

“Quần ma loạn vũ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tên cao thủ cấp bốn dùng nội lực đẩy tiếng sáo ra xa, cố hết sức bảo vệ những cao thủ kia, vẻ mặt kinh hãi.

Dịch Thần Phi dừng thổi, ngón tay thon dài trắng nõn quay cây sáo ngọc bích, động tác rất quen thuộc và tự nhiên.

Hắn ta cười nhạt, nói với giọng dịu dàng: “Hôm nay ta chỉ muốn đưa họ đi thôi. Bằng hữu, sao không nể mặt một lần này?”

Cố Thanh Hy nheo mắt, tại sao động tác quay cây sáo ngọc bích của Dịch Thần Phi lại giống với Thanh tông chủ đã cứu nàng ngày hôm đó thế nhỉ?

Lẽ nào thân phận khác của hắn ta là Thanh tông chủ của Tu La Môn?

Tên cao thủ cấp bốn khịt mũi: “Không cần biết ngươi có phải là người của Tu La Môn hay không. Hôm nay ngươi đưa họ đi thì sẽ trở thành kẻ địch của cả Ma tộc”.

“Nghiêm trọng lắm sao?”, Dịch Thần Phi cười hỏi ngược lại, thái độ lười nhác hoàn toàn không để họ vào mắt.

Nhìn thấy thái độ ngạo mạn của hắn ta, lại nghĩ tới hành vi của hắn ta, sao người của Ma tộc có thể không tức giận?

“Người đâu, bắt hắn ta lại”.

Gã ta dùng từ bắt chứ không phải giết Dịch Thần Phi.

Có thể thấy được Ma tộc vẫn e ngại Tu La Môn, không muốn công khai trở mặt với Tu La Môn.

Cuộc hỗn chiến lại tiếp tục, Dịch Thần Phi cầm sáo trong tay, bất khả chiến bại, dù họ có võ công lợi hại đến đâu cũng không thể vượt qua Lôi Trì được một bước.

Chỉ cần cố gắng thêm một lát nữa, họ sẽ đến được phong hoả đài thứ nhất.

Cố Thanh Hy tin Dịch Thần Phi chắc chắn đã phái người tiếp viện bên ngoài phong hoả đài thứ nhất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Diệp Phong nóng như lửa đốt, hắn ta kéo tay áo Cố Thanh Hy, khàn giọng bảo: “Mau… Mau đi đi, Lan kỳ chủ sắp đuổi tới rồi”.

“Yên tâm, hôm nay không cần biết là ai đến, tất cả họ đều không thể đưa ngươi đi”.

Cố Thanh Hy vỗ vai hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm.

“Ầm…”

Một luồng sát khí cuốn theo sấm sét đánh tới.

Khí thế này mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều không kìm được muốn quỳ xuống, ngoại trừ Dịch Thần Phi.

Cố Thanh Hy biến sắc.

“Uy áp mạnh quá”.

Diệp Phong lập tức tỉnh táo lại, không nhịn được run bần bật, khuôn mặt đỏ bừng vì say nhanh chóng trở nên trắng bệch.

“Ông ta… Ông ta đến rồi…”

Sát khí cuồn cuộn quét qua, tiếng sáo của Dịch Thần Phi thay đổi, đỡ lấy sát khí bá đạo của Lan kỳ chủ.

“Rầm…”

Dây cáp treo đột nhiên bị đứt.