Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 233



Nét mặt đau khổ của Diệp bà thoáng qua, dường như không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Cũng xem như là vậy, ta chỉ cho nó một cái màn thầu, đứa trẻ này rất biết ơn, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc ta nhiều năm như vậy, có thể nói vì ta mà phải nếm hết mọi khổ cực”.

“Ta có thể vào trong phòng xem một chút không?”

“”Đương nhiên là được”.

Diệp bà muốn đưa nàng vào, nhưng Cố Thanh Hy vội vàng đỡ bà ta ngồi xuống: “Mắt bà không tốt, tay chân cũng không tiện, một mình ta vào là được”.

“Khụ khụ…chủ yếu là trong nhà quá nhỏ, mái nhà có hơi thấp, ta sợ cô nương đụng phải mái nhà”.

“Ta cẩn thận là được”.

Ngôi nhà đơn sơ, chỉ có hai gian, Diệp bà ở gian trong, trên giường trải rơm, còn phủ một lớp thảm dày, còn có một chiếc chăn mỏng.

Gian ngoài kê một chiếc giường gỗ, không có đệm chăn, chỉ có vài lớp rơm khô và một bộ quần áo rách rưới làm chăn.

Vì gian ngoài thông với bếp nên trông đơn sơ hơn, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.

“Mùi thuốc hình như hơi nặng, ta thu dọn một chút”.

“Không sao, nhà ta trước đây mở y quán, đã quen với mùi thuốc, mùi thuốc này không tính là gì”.

Gian ngoài còn có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế đẩu nhỏ được lau sạch sẽ, trên đó để bút, mực, giấy, nghiên.

Cố Thanh Hy tiện tay cầm một tờ giấy nhỏ, bên trên viết hai dòng chữ theo lối chữ Khải đẹp mắt.

“Thịt nát xương tan chẳng hề sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi”.

Cố Thanh Hy chau mày, suy ngẫm ý nghĩa của hai câu mà Diệp Phong đã viết.

“Bà bà, Diệp Phong đứng thứ hai trong đại hội đấu văn, Hoàng Thượng không phải thưởng rất nhiều châu báu sao, sao bà vẫn sống bần hàn như vậy?”

Diệp bà cúi đầu, không biết nghĩ đến điều gì, cơ thể khẽ run lên, hồi lâu khuôn mặt trắng bệch mới miễn cưỡng hé một nụ cười.

“Tại ta yếu ớt nhiều bệnh, ta dùng số tiền đó để khám bệnh rồi”.

Cố Thanh Hy nghi hoặc nhìn bà ta.

Lời nói dối này, bịa ra cũng thật chẳng khéo léo chút nào.

Bao nhiêu vàng bạc châu báu như thế, cho dù mời thần y cái thế xem bệnh, cũng không thể nào tiêu hết trong thời gian ngắn như vậy chứ.

“Cô nương, vẫn còn sớm, ta đi nấu ít cháo, nếu cô không chê, thì ở chỗ ta ăn bữa cơm đạm bạc”.

“Cảm ơn bà, ta đã ăn rồi, không phiền bà nữa, đúng rồi, ta đã mua ít quần áo tặng cho bà, mong bà đừng chê”.

“Không được không được, không có công không hưởng lộc, làm sao ta có thể lấy đồ của cô chứ”.

“Ta và Diệp Phong là bạn, đây chỉ là chút thành ý giữa bạn bè, không đáng bao nhiêu tiền”.

“Khụ khụ… vậy cũng không được, sau này cô nương có thể thường xuyên đến nhà ta chơi, nhưng chúng ta thực sự không thể nhận quà, nếu Tiểu Phong ở đây, nó cũng không nhận”.

Không biết ông chủ quán mì đến từ lúc nào, thấy vậy, cũng không lấy làm lạ: “Cô nương, ta đang định nói với cô, Diệp bà và Diệp Phong không dễ dàng nhận đồ của người khác, kể cả cô tặng cậu ta một cọng cỏ, cậu ta cũng không nhận, nếu có nhận, cũng sẽ trả lại cô gấp ngàn lần trăm lần, ta thấy cô nên mang những thứ này về đi, haiz…”

Ông chủ quán mì tự lẩm bẩm lảm nhảm.