Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1152



Chương 1152

Trên đỉnh hang băng, trận chiến diễn ra kịch liệt, mây trời đều đổi sắc.

Cố Thanh Hy không có tâm tư để ý đến trận chiến vì nàng và Dạ Mặc Uyên đang rơi xuống rất nhanh.

Dưới đáy thung lũng băng toàn là tường băng trơn trượt, ngay cả một chỗ lồi lõm cũng không có, càng không có gì để cho họ bám vào.

Cố Thanh Hy bị thương, vết thương của Dạ Mặc Uyên càng nặng hơn, họ lại cách xa vách tường băng của thung lũng băng, không thể thi triển võ công, chỉ có thể không ngừng rớt xuống

Cố Thanh Hy không cam lòng, nàng không muốn chết như thế.

Bên tai là giọng nói yếu ớt và cái ôm của Dạ Mặc Uyên.

“Lên tận trời cao, xuống tận suối vàng, Dạ Mặc Uyên ta đời này kiếp này chỉ cùng với nàng”.

“Mạng của Cố Thanh Hy ta, trừ phi ta tự dâng ra thì không ai có thể lấy được”.

Nói rồi Cố Thanh Hy cười lạnh, ánh mắt trở nên hung tàn, dùng sức lắc Tiểu Cửu Nhi trên cổ tay.

“Tiểu Cửu Nhi, ta ra lệnh cho ngươi lập tức tỉnh lại, chỉ cần ngươi tỉnh, ta thưởng cho ngươi một trăm con lợn”.

Tiểu Cửu Nhi say rượu phát ra tiếng xì xì thèm thuồng, lắc đầu như thể vẫn còn trong giấc mộng, dường như vừa rồi có người nói cho mình tới một trăm con heo.

Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Tiểu Cửu Nhi, mau, lập tức biến thân cứu bọn ta, nếu không tất cả mọi người đều ngã xuống chết ở đây mất”.

Tiểu Cửu Nhi mơ màng ngẩng đầu lên đón lấy gió lạnh không ngừng thổi đến, cơ thể rùng mình một cái, đến giờ nó vẫn chưa phản ứng lại.

“Còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao? Lập tức biến thân, nếu không tối nay hung thú ở bên dưới sẽ có món canh rắn đó”.

Cố Thanh Hy đập vào đầu nó một cái khiến Tiểu Cửu Nhi choáng váng.

Tốc độ rơi xuống quá nhanh, Tiểu Cửu Nhi còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh rượu hình như đã có chút phản ứng, nó trừng mắt nhìn Dạ Mặc Uyên đang bày ra vẻ mặt cạn lời, rồi lại trông sang Cố Thanh Hy đang có sắc mặt cũng chẳng đẹp hơn là bao, sau đó lập tức biến thân.

Từ ba mét, đến ba mươi mét, một trăm mét, cuối cùng biến thành một con mãng xà khổng lồ chín đầu.

Tiểu Cửu Nhi cúi thân, cõng Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy không ngừng rơi xuống, mượn nhờ tường băng trơn trượt để nhanh chóng lao xuống.

Mấy người Cố Thanh Hy thở phào.

Cũng may, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng phản ứng lại, bằng không, họ ngã xuống từ trên cao thế này, không chết mới lạ.

Một vùng đất Cực Bắc nhỏ bé mà lại có thung lũng băng sâu như thế, lúc này Cố Thanh Hy mới nhận ra việc mình cố chấp nhảy xuống nguy hiểm thế nào.

Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy các đôi mắt trên chín cái đầu của Tiểu Cửu Nhi đều đang nhắm lại.

Cơ thể to lớn cũng rơi xuống.

“A…”

Cố Thanh Hy thất thanh kêu lên, ra sức túm lấy Tiểu Cửu Nhi: “Con rắn ngu ngốc, ngươi đang làm gì thế hả?”