Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 157: Mười giây?




Trong khi họ nói chuyện.

Hàng trăm con rắn đã dàn trận cách Diệp Lâm mười bước, đứng im không nhúc nhích.

Chúng lần lượt đứng thẳng lên, thè lưỡi ra, ánh mắt lạnh lùng, cảm giác vô cùng áp bức.

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp.

Ngay cả những vị khách trong phòng riêng trên tầng hai cũng cảm thấy sợ hãi dù chỉ quan sát từ khoảng cách xa.

Bị đám rắn vây quanh, Diệp Lâm đứng im bất động. "Hừ!"

Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bà già trên lầu, bình tĩnh nói: "Muốn ra tay thì cứ xuống đây đánh với tôi một trận, triệu tập những con vật này có ích lợi gì?"

Dù là rắn rết hay sư tử thì trong mắt Diệp Lâm, chẳng qua cũng chỉ như con kiến mà thôi.

"Nhà họ Liễu ở Phụng Thiên sống dựa vào rắn, đám rắn này có thể để cho cậu chết không có chỗ chôn đấy!"

Bà Xà kiêu ngạo đứng lên nói: “Tôi cho cậu mười giây để giao linh chỉ ngàn năm ra, nếu không, cậu sẽ chìm sâu trong đám rän, sống không được, chết cũng chẳng xong!”

"Mười giây?"

"Không cần nhiều thời gian như vậy đâu!"

Diệp Lâm hơi khom người, chống tay xuống mặt đất, hô lớn: "Sấm sét!"

Trong khoảnh khắc, một cơn bão nhanh chóng nổi lên, lấy Diệp Lâm làm trung tâm.

Xung quanh là sấm sét chớp sáng kèm theo những cơn gió mạnh! Ngay sau đó, một tia sét lóe lên trong hội trường đấu giá.

Mặt đất rung chuyển, sấm sét lập lòe.

Vô số sấm sét từ chỗ Diệp Lâm nhanh chóng lan ra bên ngoài.

Sấm sét đi đến đâu thì đất ở đó đều cháy sém!

Ván sàn vỡ vụn như thể vừa xảy ra động đất.

Rắn rết xung quanh rụng như sung, cháy đen và không còn sự sống. Mọi thứ xảy ra rất nhanh.

Từ lúc Diệp Lâm ra tay cho đến khi tia sét quét qua toàn bộ hội trường, khiến tất cả rắn và bọ cạp chết như ngả rạ.

Toàn bộ quá trình chỉ có hai ba giây.

Cảnh tượng khó tin này ngay lập tức khiến khu vực tầng trên và tầng dưới im lặng như tờ.

Đặc biệt là bà Xà đang ở trong phòng riêng trên tầng hai, bà ta trợn mắt há mồm, sắc mặt tái nhợt.

Bà ta cho Diệp Lâm mười giây để suy nghĩ.

Diệp Lâm chỉ cần hai ba giây đã có thể cho bà ta đáp án. Câu trả lời này làm bà ta khiếp đảm.

"Việc này... Làm sao có thể?"

Bà Xà không thể tin vào mắt mình.

Cho đến nay, chưa có ai có thể dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy để tiêu diệt đội quân rắn rết mà bà ta đã nuôi dưỡng.

Công sức hai ba mươi năm vất vả đã bị đối phương phá hủy chỉ trong hai ba giây. Xì xào. Ngay sau đó, hội trường lại nổi lên một trận ồn ào.