Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 574: Đoạn Thiên



Trảm Nguyệt Thất Thức kể từ khi hệ thống mở khóa toàn bộ công năng đã được nâng cấp, sáu chiêu thức ban đầu ngoại trừ việc tăng thêm uy lực ra thì không có khác biệt quá nhiều, chỉ riêng thức thứ bảy Phá Thiên Trảm là không như vậy.

Nếu như lúc trước Phá Thiên Trảm tuy mang theo uy lực kinh khủng nhưng đó đơn thuần chỉ là hội tụ linh lực sau đó dùng toàn lực phóng xuất ra, mạnh thì có mạnh nhưng cũng vẫn chỉ là man lực. Nhưng khi Trảm Nguyệt Thất Thức trở nên hoàn chỉnh, Phá Thiên Trảm cũng theo đó mà thay đổi, không còn thuần túy là man lực nữa, thay vào đó thì lúc này nó mới giống một chiêu thức thực sự, đó là dùng lực lượng của thi thuật giả làm gốc, sau đó nhân lực lượng đó lên nhiều lần, hầu như chiêu thức nào cũng như vậy.

Ngày trước một chiêu Phá Thiên Trảm của Tử Phong có uy lực cường hoành chỉ đơn giản là vì linh lực của hắn nhiều, bạo phát ra mang theo uy lực lớn mà thôi, chứ bản thân một chiêu kiếm này không hề tăng phúc lực lượng vốn có như những võ kỹ khác.

Phá Thiên Trảm hiện tại tuy là kiếm thứ bảy của Trảm Nguyệt Thất Thức, nhưng thực tế nó bao gồm bốn kiếm chiêu mang theo uy năng khủng bố vô song, chỉ có chém ra đủ bốn chiêu này thì mới chân chính gọi là Phá Thiên Trảm, một kiếm trảm phá thương khung. Lấy thực lực của Tử Phong hiện tại cũng chẳng thể thi triển được kiếm thứ ba chứ đừng nói là kiếm thứ tư hay là cả bốn chiêu cùng một lúc, tối đa hắn chỉ có thể sử dụng kiếm thứ hai mà thôi.

Kinh Thiên Nhất Kiếm là chiêu thứ nhất, Đoạn Thiên Nhất Kiếm chính là chiêu thứ hai, về mặt uy lực mà nói thì không có khác biệt quá nhiều, chiêu thứ hai nếu tính toán kĩ càng thì cũng chỉ mạnh hơn chiêu thứ nhất khoảng năm thành tả hữu. Nhưng Đoạn Thiên Nhất Kiếm có một thứ mà Kinh Thiên Nhất Kiếm không có.

Nếu Kinh Thiên Nhất Kiếm là một chiêu thức mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đến cả thiên cũng phải kinh hãi, thì Đoạn Thiên Nhất Kiếm chỉ có một đặc tính duy nhất, đó là “đoạn”, một kiếm chiêu sắc bén đến cực điểm có thể xuyên qua mọi thứ, đem cả thiên không chém đứt đoạn.

Kinh Thiên Nhất Kiếm một khi được chém ra, kiếm quang khổng lồ nuốt chửng vạn vật, chấn động khủng bố giống như tận thế hàng lâm, tất cả mọi thứ trên đường đi của nó đều hôi phi yên diệt, uy lực rúng động trời cao, Đoạn Thiên Nhất Kiếm lại giống như là ngược lại.

Chỉ thấy một đường kiếm quang trộn lẫn hai màu đen trắng mảnh như sợi chỉ nhưng lại giống như kéo dài đến vô tận phóng lên không trung, chẳng có khí thế cường đại chấn nhiếp tâm hồn, cũng không có âm thanh gào thét của cương phong, tất cả chỉ chìm trong yên lặng nhìn đường kiếm quang kia xông lên thương khung.

Nhưng mà đường kiếm quang mảnh dẹt tí hon đó lại giống như một thứ lực lượng vô song không thể cản phá, đạo lôi phạt thứ mười ba vừa mới chạm vào kiếm quang liền ngay lập tức tách ra làm hai nửa, hoàn toàn không có lực phòng thủ, hai đạo lôi phạt bị chia cắt chếch ra hai hướng khác nhau, giống như bị một thứ lực trường kỳ dị ngăn cản bọn chúng tái hợp lại với nhau, cứ như vậy mà bỏ qua mục tiêu là Tử Phong và Nhạc Tư Kỳ ở ngay trước mắt mà đánh xuống mặt đất.

Tịch Diệt Thần Lôi hung mãnh thiêu rụi mọi thứ trên mặt đất, cả một cánh rừng trải dài mấy ngàn dặm giống như củi khô gặp liệt hỏa mà bốc cháy hừng hực, nơi bị thiên lôi đánh xuống thì trực tiếp hóa thành tro tàn, đại địa bị móc rỗng tạo thành một cái hố lớn. Một đạo lôi phạt còn lại thì đánh xuống một ngọn núi cao ngất mây mù lượn lờ trên đỉnh, uy lực hủy thiên diệt địa sinh sinh mài nhẵn cả ngọn núi thành cám vụn, san bằng khu vực xung quanh thành bình địa.

Đường kiếm quang tưởng chừng như vô hại đó sau khi xuyên qua đạo Tịch Diệt Thần Lôi thứ mười ba liền thuận thế phóng thẳng lên trời với tốc độ không tưởng, thương khung không một tiếng động bỗng nhiên giống như bị chặt ra làm hai mảnh, bàu trời tràn ngập kiếp vân đột ngột tách ra làm đôi, bầu khí quyển dường như bị đường kiếm quang kia chém đứt đoạn.

Cảnh tượng bầu trời bị chia cắt ra làm hai kéo dài đến mấy vạn dặm, thậm chí ở kinh thành cũng có thể trông thấy rõ ràng. Nhất thời khắp nơi đột ngột trở nên hỗn loạn, những phàm nhân hay võ giả cấp thấp ngẩng đầu lên không thấy bầu trời trong xanh như thường lệ nữa đâu mà chỉ thấy một không gian vũ trụ vô cùng vô tận với hằng hà sa số những vì sao lấp lánh ở phương xa, cả bọn giống như bị điên hết cả một lượt mà không ngừng quỳ xuống lạy lục, miệng không ngừng cầu khẩn mong thần linh trên trời nguôi giận mà không hạ xuống hạo kiếp diệt thế.

Hàng loạt thân ảnh phóng lên từ bên trong phủ đệ của những thế gia võ học, những tồn tại cấp bậc lão tổ bình thường như thần long kiến thủ bất kiến vĩ nay nhất tề đều xuất hiện, khí thế bàng bạc bức nhân tỏa ra từ mỗi người, cả đám không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn lên bầu trời, âm thầm tự hỏi đây là chuyện gì đang xảy ra, đây là thiên địa dị tượng hay là do sức lực của con người tạo ra, mà nếu là trường hợp thứ hai thì thực lực phải mạnh đến mức nào mới có thể tạo nên được tràng diện kinh thế hãi tục này.

Quay trở lại chỗ Tử Phong, dưới một kiếm cắt đứt đoạn trời xanh của hắn, kiếp vân đã trực tiếp biến mất, áp lực kì dị đến từ thiên kiếp cũng không cánh mà bay, xung quanh cũng chỉ còn lại khí tức đại đạo pháp tắc dày đặc mà thôi. Tử Phong sau khi chém ra một kiếm vừa rồi liền trở nên thoát lực, áo giáp trên người hóa thành tro tàn mà biến mất, cả người hắn trở nên nặng nề giống như đang đeo chì, cứ như vậy mà vô lực rơi xuống.

Nhạc Tư Kỳ ngược lại không có yếu ớt đến như vậy, ngoại trừ y phục có phần hơi rách nát ra thì khí tức của nàng lúc này thập phần sung mãn, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên, nàng đã vượt qua đại thiên kiếp, trực tiếp đặt chân vào cảnh giới Thiên Tôn, trở thành siêu giai võ giả của Huyền Linh đại lục. Nhận thấy Tử Phong lúc này đã thoát lực, nàng vội vàng đỡ lấy hắn sau đó từ từ hạ xuống đất, miệng gấp gáp nói

“Chủ nhân, ngài không sao chứ?”

Tử Phong mặc dù suy yếu nhưng cũng chỉ là dùng sức quá độ, không có vấn đề nghiêm trọng gì hết, tốc độ khôi phục của hắn không hề giống lẽ thường, dưới tình huống không bị tổn thương thì hồi phục cực nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã lấy lại được năng lực hành động. Hắn không trả lời Nhạc Tư Kỳ mà vội vàng nói

“Nhanh, tranh thủ lực lượng của thiên kiếp vẫn còn, mau sử dụng khong gian pháp tắc, kết hợp với đạo tắc mà nàng vừa lĩnh ngộ được, tìm cách mở ra một không gian trong thể nội đi.”

Nhạc Tư Kỳ nghe vậy mà không khỏi ngơ ngác, không gian pháp tắc hay là đạo tắc tự nhiên nàng đều cảm ngộ được không ít, nhưng mở ra không gian trong thể nội là như thế nào, nàng đã đọc qua vô số điển tịch nói về cảnh giới của siêu giai cường giả, nhưng chưa từng thấy qua chuyện này. Chỉ là Tử Phong sẽ không hại nàng, nếu hắn đã nói vậy thì Nhạc Tư Kỳ cũng sẽ làm theo, nàng nghe lời ngồi xuống khoanh chân đả tọa, tâm thần đắm chìm vào trong minh tưởng.

Tử Phong biết lúc này không thể quấy rầy nàng, hắn hít một hơi thật sâu, dùng ít lực lượng mới khôi phục lại của mình mà một lần nữa tế ra Sâm La Vạn Tượng, chỉ là lần này hắn thu gọn Lĩnh Vực lại chỉ vỏn vẹn có mấy chục mét xung quanh, người bên ngoài bất kể dùng thần thức cảm nhận hay thậm chí nhìn bằng mắt thường cũng sẽ không thấy được bất kỳ thứ gì cả, đây chính là hiệu quả khi Tử Phong dung hợp năng lực của Ngụy Trang vào trong Lĩnh Vực của mình.

Mặc dù hiện tại mà dùng đến Lĩnh Vực thì có phần quá sức đối với Tử Phong, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, Nhạc Tư Kỳ vừa mới đột phá xong, hiện tại chính là thời điểm then chốt để nàng có thể mở ra không gian trong thể nội, đặt nền móng cho việc tu luyện lên cấp Bán Thần mai sau, theo Tiểu Linh nói thì ở cảnh giới Thiên Tôn mở ra không gian trong thể nội mới là phương pháp đúng đắn, đợi đến Bán Thần Cảnh mới làm thì đã muộn rồi, độ khó lúc đó sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Đoạn Thiên Nhất Kiếm danh xứng với thực, một kiếm vừa rồi trực tiếp bổ đôi thiên khung ra làm hai mảnh, thanh thế lớn đến mức như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác, việc bọn họ tìm đến đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó thì Nhạc Tư Kỳ bị quấy rầy không nói, mà nếu có ai thừa cơ muốn giết người đoạt bảo cũng không phải là không thể xảy ra, Tử Phong dù có sức cùng lực kiệt cũng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Nhạc Tư Kỳ lúc này đầu óc đã đi vào trạng thái không minh, dựa vào khí tức đại đạo pháp tắc dày đặc xung quanh, nàng rất dễ dàng tiến đến thiên nhân hợp nhất, tâm trí đắm chìm trong cảm ngộ. Thân là cường giả Thánh Giai lâu năm, đối với không gian pháp tắc tuy không đến mức lô hỏa thần thanh, nhưng tuyệt đối là thuần thục nhuần nhuyễn, nàng theo lờ căn dặn của Tử Phong bắt đầu thử mở ra không gian trong thể nội.

Quá trình này không hề dễ dàng, cơ thể của Thiên Tôn cường giả tuy đã vượt xa khỏi phạm trù phàm nhân, nhưng gốc rễ vẫn là con người, việc mở ra một không gian đặc thù trong thể nội là vô cùng khó khăn. Về cơ bản thì chuyện này chính là trực tiếp mở ra một chiều không gian tồn tại đặc thù, không phải là một chiều không gian nối liền với ngoại giới mà chiều không gian này chỉ liên kết với chính bản thân võ giả, giống như là khi chế tạo không gian giới chỉ, luyện khí sư dựa vào đặc tính của Không Gian Thạch mà tạo ra không gian trữ vật vậy.

Khác một chỗ đó là thay vì lợi dụng đặc tính của Không Gian Thạch, Nhạc Tư Kỳ phải tự đem bản thân trở thành vật chứa, dùng không gian pháp tắc của bản thân để thay thế, không chỉ khó khắn mà còn vô cùng đau đớn. Nhìn thấy lông mày của Nhạc Tư Kỳ nhíu chặt lại, trên mặt xuất hiện thần sắc thống khổ, Tử Phong trầm ngâm một chút sau đó lấy tay điểm một chỉ lên trán nàng, dùng tinh thần lực cường đại của mình đem khí tức và sự tồn tại của Thế Giới rót vào trong tâm thần của nàng.

Tinh thần thức hải của Nhạc Tư Kỳ bất chợt rung lên kịch liệt, nàng chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở to lớn bàng bạc mang theo khí tức bản nguyên cổ xưa vô cùng kỳ lạ xuất hiện, nàng ẩn ẩn cảm nhận được đại thế kỳ ảo tuy khổng lồ nhưng lại không khiến nàng cảm thấy áp lực, ngược lại trước khí tức kỳ dị này, đạo tắc tự nhiên nàng mới hấp thụ được không ngờ lại tự động vẫn chuyển, có xu hướng hòa làm nhất thể với không gian pháp tắc trong thể nội mình.

Một cơn đau đớn khó tả truyền tới đại não khiến Nhạc Tư Kỳ không kìm được mà rên lên một tiếng, nhưng tâm trí của nàng lúc này bị hấp dẫn bởi cảnh tượng đang diễn ra trong đan điền mình. Chỉ thây linh lực ở trong đan điền của nàng hóa thành một vòng xoáy, ở giữa là không gian chi lực cùng với đạo tắc tự nhiên kết hợp lại với nhau tuy hai mà như một, dần dần xuất hiện một mảnh vỡ không gian nhỏ xíu như hạt bụi.

Mảnh vụn không gian này không lớn thêm chút nào, nhưng Nhạc Tư Kỳ có thể cảm nhận được bên trong mảnh vỡ này, một không gian độc lập bắt đầu được hình thành. Ban đầu chỉ lớn như hạt đỗ, sau đó to lên thành cỡ quả táo, rồi đủ lớn để có thể nhét vừa một người trưởng thành, không gian bên trong mảnh vỡ dần dần tăng kích cỡ của mình một cách nhanh chóng, chỉ mấy phút trôi qua mà nó đã lớn cỡ mấy chục mét khối, hơn nữa vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục tăng trưởng.

Mười phút, hai mươi phút, một tiếng, bốn tiếng trôi qua, khi mà Nhạc Tư Kỳ cảm thấy linh khí trong đan điền gần như đã rót đến chín thành vào bên trong mảnh vụn không gian nhỏ như hạt cát này thì không gian bên trong mới dừng sự phát triển của mình lại. Lúc này mảnh vụn không gian tuy cực kỳ bé nhỏ, nhưng không gian bên trong nó thì thập phần to lớn, dù có nhét vào trong đó toàn bộ khu rừng rậm xung quang với bán kính mấy ngàn dặm cùng với mấy chục quả núi cũng vẫn dư chỗ.

Ngay khi mảnh vụn không gian hoàn tất quá trình tăng trưởng của mình, nó dường như hóa thành hạch tâm đan điền của Nhạc Tư Kỳ, vô số kết nối vô hình đến từ mảnh vụn đó xông khắp tứ chi bách hải của nàng, một luồng khí thanh lương như gột rửa đi toàn bộ đau đớn mệt nhọc, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo chưa từng có, tinh thần lực tăng mạnh, cơ thể tràn ngập lực lượng bàng bạc, tưởng chừng như hiện tại nàng chỉ cần tùy tiện vỗ một chưởng xuống cũng có thể chẻ núi đoạn sông.

Nhạc Tư Kỳ mở mắt ra, cảm nhận lực lượng vô biên vô tận tuần hoàn trong thể nội, hơn nữa bất kể là tốc độ hấp thu hay là chuyển hóa linh khí thiên địa, chỉ cần trước hết hút vào trong mảnh vụn không gian kia thì tốc độ đều trở nên nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa linh lực thu được lại cực kì tinh thuần.

“Thì ra đây chính là cảnh giới Thiên Tôn!” Nhạc Tư Kỳ hơi động đậy cơ thể có phần cứng nhắc của mình, khó tin nói.

Chỉ là nàng vừa nói xong, ánh mắt trông thấy Tử Phong sắc mặt tái nhợt ngồi trước mặt mà không khỏi hoảng hồn, vội vàng ôm lấy cơ thể mềm yếu của hắn, run giọng nói

“Chủ nhân, ngài làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là tiêu hao quá lớn mà thôi, nghỉ ngơi một hồi là được. Chúc mừng nàng đã thành công tấn cấp, hiện tại nàng chính là siêu giai cường giả Thiên Tôn rồi.” Tử Phong cười cười, miệng nói.

“Tất cả là nhờ chủ nhân cả!” Nhạc Tư Kỳ cười tươi như hoa nở, ôn nhu nói, không hề che giấu sự cảm kích của mình.

“Nàng đã là nữ nhân của ta, đều là người một nhà, cảm ơn này nọ thì miễn đi. Hiện tại nàng đã đột phá thành công, hẳn là đã có đạo của bản thân rồi chứ?” Tử Phong xoa xoa đầu nàng, vui vẻ nói.

Đột phá Thiên Tôn, võ giả chứng đạo của bản thân, đạo ở đây không chỉ đơn thuần là kim mộc thủy hỏa thổ hay đại khái như vậy, đạo này chính là biểu hiện của đạo tâm võ giả, mỗi một người lại có một đạo tâm khác nhau, có thể là một hệ nguyên tố như hỏa hệ, cũng có thể là đan đạo, hay là thi đạo, cầm đạo hay họa đạo, đạo tồn tại dưới muôn hình vạn trạng, khó có thể nắm bắt được.

Nói đến đạo của bản thân, Nhạc Tư Kỳ chợt đỏ mặt, thần sắc có chút xoắn xuýt mà gật đầu, một hồi lâu sau mới lí nhí nói

“Đạo của ta.....chính là chủ nhân!”

Tử Phong nghe vậy chợt ngẩn người ra một chút, hồi lâu sau mới cất tiếng cười ha hả, đạo hư vô phiêu miểu, hắn đã đọc không biết bao nhiêu là tiểu thuyết, cũng biết cái thứ này không thể dùng lẽ thường mà suy đoán, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng có ngày bản thân mình lại trở thành đạo của một người khác. Đạo của Nhạc Tư Kỳ chính là hắn, có nghĩa là khi Tử Phong mạnh mẽ thì nàng cũng mạnh mẽ, khi hắn suy bại thì nàng cũng đi xuống, có thể nói chuyện tu luyện của nàng cả đời này gắn liền với chính hắn, hơn nữa chỉ cần rời xa hắn thì giống như là bị mất đi đạo tâm vậy, dù có linh đan diệu dược như thế nào cũng chẳng thể tu luyện được.

Vuốt ve gương mặt đỏ lựng của Nhạc Tư Kỳ, ánh mắt của Tử Phong toát lên thần thái yêu thương sủng nịch, trong lòng nàng phải quấn quit si mê đối với hắn đến mức nào để mà đem chính hắn trở thành đạo của bản thân được cơ chứ, hắn chợt cảm thấy bản thân có phần không xứng với tình cảm của nàng.

“Nhắc mới nhớ, chủ nhân, đạo của ngài là gì?”

Chân mày Tử Phong hơi giật nhẹ một cái, hắn nở một nụ cười nhạt, gương mặt quay sang một bên nhìn ra xa, trong đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn, nhẹ giọng nói

“Đạo của ta.....là Thủ Hộ!”