Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 561: Thái Hậu suy tính



Nữ nhân thần bí theo bản năng liền quay về phía âm thanh vừa phát ra, chỉ là không nhìn thì thôi, vừa mới thấy rõ trước mặt là ai, nàng không khỏi hoàng hồn một trận. Trước mặt nàng chính là đương nhiệm nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc – Triệu Thanh Thanh, ngồi ngay gần đó là thủ hộ giả của Triệu gia, bối phận tương đương với lão tổ tông của gia tộc – Long Trường Sinh.

Nhìn thấy rõ gương mặt của người vừa mới xuất hiện, Triệu Thanh Thanh không khỏi nghi hoặc, Nguyệt tiền bối đang ngồi tự nhiên lại đứng dậy rời đi nói rằng cần phải dọn dẹp mấy con chuột nhắt, nàng còn chưa kịp hiểu thì đã thấy tiền bối trở lại, trực tiếp mang theo một người đột ngột xuất hiện trong phòng giống như bước ra từ trong hư không, hơn nữa, người này nàng có nhận biết.

“Mẫu hậu sao lại ở đây?”

Tử Phong nghe Triệu Thanh Thanh nói liền hiểu ngay vấn đề, thì ra đối phương nói chính là sự thực, nàng đích thị là người của bệ hạ, đúng hơn nàng chính là người sinh ra bệ hạ, đương kim Thái Hậu Triệu Vương Mẫn. Đối với việc mình đánh bậy đánh bạ lại chộp tới Thái Hậu, Tử Phong cũng chả biết phải phản ứng như thế nào, dù sao thì nửa đêm nửa hôm tiềm hành đột nhập vào nơi hắn đang cư ngụ, không bị trực tiếp bóp chết là còn may, tính toán cái gì nữa.

Trong khi đó thì Long Trường Sinh nhìn thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt mà không khỏi trầm ngâm, vừa rồi khi Triệu Vương Mẫn đột nhập vào lãnh cung, thần thức của hắn không hề phát hiện ra nàng, thậm chí khi Tử Phong nói rằng cần phải đi dọn dẹp chuột, hắn hiểu ý tứ nhưng vẫn không hề cảm nhận được sự hiện diện nào ở bên ngoài.

Hơn nữa vừa rồi tên kia hư không tiêu thất, sau đó chưa đến vài giây đã quay trở lại, Triệu Vương Mẫn là một cường giả Bát Bộ Thiên Tôn mà không có chút phản kháng nào, tuy nói Bán Thần Cảnh chênh lệch cực lớn với Thiên Tôn, nhưng ở ngay dưới mí mắt của hắn lặng yên như không tóm gọn một Thiên Tôn hậu kỳ cũng không khỏi quá mức đi, đó là còn chưa kể tính cả lúc đi lẫn lúc về, hắn đều không thấy không gian ba động chút nào cả.

Long Trường Sinh vẫn tự biết rằng “tu vi” Tử Phong hơn xa bản thân, nhưng thủ đoạn của đối phương quỷ dị như thế này hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ở ngay gần đó mà còn không cảm nhận thấy động tĩnh gì, hai Thiên Tôn của nhà Mạnh Lý tu vi còn yếu hơn Triệu Vương Mẫn, hơn nữa lại còn bị dẫn ra tận ngoại thành, ở kinh thành có thể cảm nhận được ba động chiến đấu mới là gặp quỷ.

Tử Phong liếc mắt nhìn Long Trường Sinh gật gà gật gù như con gà mái, vừa gật vừa nhìn về phía Triệu Vương Mẫn, hắn không khỏi khó hiểu một trận, đừng nói là con rắn mối này coi trọng tư sắc của Thái Hậu nhé? Không thể nào, mặc dù hắn không có quan trọng lắm về vụ tình cảm giữa Nhân và Yêu, nhưng Long Trường Sinh chính là lão tổ của Triệu gia a, chẳng lẽ thế đạo bây giờ đều điên cuồng đến như thế, người trong nhà cũng không tha?

Nếu Long Trường Sinh biết được trong lúc mình đang thán phục bản lĩnh của Tử Phong, đối phương lại nhìn mình như một con rắn mối biến thái già trẻ đều ăn, trong đầu còn âm thầm nhổ nước bọt thì kể cả hắn biết được mình “đánh không lại”, hắn cũng sẽ ngay lập tức hóa thân Thiên Long sau đó liều mạng rắn, à nhầm liều mạng rồng với cái tên dị tật kia.

Trên thực tế thì thủ đoạn của Tử Phong nói cao minh thì cũng có đôi chút, nhưng nếu hiểu rõ bản chất thì cũng không có khoa trương như Long Trường Sinh vẫn nghĩ. Sâm La Vạn Tượng là một Lĩnh Vực đặc biệt, Lĩnh Vực này không hề có một hình thái cố định, thay vào đó bản thân nó là hiện thân cho mọi thú có thể tồn tại trên thế gian này, chỉ cần Tử Phong đủ năng lực thì có thể tạo ra mọi thứ.

Như vậy cũng có nghĩa là bản thân Sâm La Vạn Tượng không có khác biệt gì với thế giới thông thường cả, ngoại trừ cố tình biểu hiện, bằng không thì Sâm La Vạn Tượng hoàn toàn không có đặc điểm riêng biệt nào cả. Sâm La Vạn Tượng đặc biệt ở chỗ đó là khác với những Lĩnh Vực khác, khi kích hoạt đều tiêu hao một lượng lớn linh lực và tinh thần lực của người dùng, còn Sâm La Vạn Tượng thì con số tiêu hao gần như bằng không.

Xét cho cùng mỗi khi cường giả tế ra Lĩnh Vực, cái mà bọn họ làm đó chính là sử dụng sức mạnh của bản thân để thay đổi sự vật hiện tượng của thế giới xung quanh, trong khi đó thì Sâm La Vạn Tượng nó lại không khác gì so với môi trường xung quanh cả. Vậy nên ở trạng thái bình thường, Tử Phong gần như có thể kích hoạt Sâm La Vạn Tượng liên tục mà không hao tổn chút sức nào, đương nhiên nếu hắn cố tình hành động, sử dụng năng lực để chiến đấu thì lại là chuyện khác.

Vừa nãy Triệu Vương Mẫn khi tiến vào lãnh cung thì trực giác đã báo hiệu cho nàng có gì đó không bình thường ở nơi này, công bằng mà nói thì trực giác của nàng không hề sai. Tử Phong có tinh thần lực cực kỳ cường đại nhờ vào Tà Vương Chân Nhãn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn chỉ cần thả thần thức của mình ra là có thể nắm giữ nhất cử nhất động xung quanh, chỉ cần xuất hiện cường giả có tu vi vượt xa hắn là có thể trực tiếp xuyên qua thần thức tra xét của hắn, ví dụ gần nhất chính là Long Trường Sinh.

Vậy nên để đảm bảo an toàn và bí mật cho chính bản thân mình, Tử Phong luôn luôn kích hoạt Sâm La Vạn Tượng, toàn bộ khu vực lãnh cung đều đã bị Lĩnh Vực của hắn đồng hóa trở thành nhất thể, lãnh cung chính là Sâm La Vạn Tượng và Sâm La Vạn Tượng cũng chính là lãnh cung, mỗi một ngọn cây, sợi cỏ, một hòn đá nhỏ trong góc tường, toàn bộ đều là do Lĩnh Vực của hắn tạo nên, còn bản thể chân thực của bọn chúng đã bị ẩn đi đằng sau Lĩnh Vực.

Chính vì thế mà nhất cử nhất động trong khu vực lãnh cung đều có thể đánh động tới Tử Phong, đồng thời chỉ cần đối phương không có mạnh hơn hắn quá nhiều, quyền kiểm soát đều nắm ở trong lòng bàn tay hắn. Lúc trước Lý Khinh Vân và Mạnh Kim Lương bị hắn đập gần chết một cách dễ dàng chỉ với hai thành thực lực, Triệu Vương Mẫn là Bát Bộ Thiên Tôn hàng thật giá thật, nhưng cũng chỉ khiến Tử Phong dùng đến bảy thành công lực mà thôi, hắn muốn làm gì nàng cũng được, đừng nói chỉ là một việc đơn giản như là dịch chuyển nàng vào trong phòng.

Triêu Vương Mẫn chết lặng mất một lúc rồi mới hồi thần trở lại, vội vàng cung kính cúi đầu hành lễ trước Long Trường Sinh

“Vãn bối Triệu Vương Mẫn, bái kiến lão tổ tông!”

Mặc dù chấn kinh muốn chết khi thấy Long Trường Sinh ở đây, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải chu toàn, nàng căn bản không dám nâng tư thái của một Thái Hậu ra trước mặt hắn.

“Miễn lễ, ngươi tại sao lại ở đây?” Long Trường Sinh phất tay, nhíu mày hỏi.

“Vãn bối…..” Triệu Vương Mẫn không khỏi ngập ngừng.

Thấy mẫu thân của mình dường như có điều khó nói, Triệu Thanh Thanh liền đỡ lời

“Mẫu hậu có chuyện gì thì cũng đừng ngại mà nói ra, ở đây đều là người một nhà cả.”

Dường như nhớ ra là ở đây có mấy người mà Triệu Vương Mẫn không biết, nàng liền giới thiệu qua

“Mẫu hậu, đây là Nguyệt tiền bối, ngài ấy chính là người đã cứu tính mạng của nữ nhi, đồng thời trợ giúp nữ nhi rất nhiều trong thời gian qua. Nguyệt tiền bối, đây là mẫu thân của ta, cũng chính là đương kim Thái Hậu của Thiên Hành đế quốc.”

Triệu Vương Mẫn nghe vậy mới nhớ ra mục đích của mình khi đến đây, nàng đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của Triệu Thanh Thanh, ngay khi nàng nhìn thấy Tử Phong, hai mắt của nàng không tự chủ được mà sáng lên, trong lòng thầm hô

“Trên đời còn có nam tử anh tuấn đến nhường này ư?”

Tử Phong lúc này đã ngồi xuống, một thân bạch y không nhiễm chút bụi trần, ánh mắt hờ hững như nhìn thấu hết thảy mọi thứ trên thế gian, gương mặt anh tuấn đến cực điểm, khí chất tà mị như có như không lại kèm theo một chút tiên khí không thuộc về nhân gian lẫn trong đó, Triệu Vương Mẫn lúc này tinh thần một mạch đi từ dưới địa ngục âm u lên đến đỉnh núi, khó trách nàng sẽ tự nhiên bị choáng ngợp trước ngoại hình của hắn.

Nghe thấy Triệu Thanh Thanh giới thiệu, Tử Phong khẽ nghiêng đầu ra ý chào hỏi với Triệu Vương Mẫn, cái thiết lập “cường giả Bán Thần siêu cấp trâu bò” được phát huy vô cùng triệt để.

Triệu Vương Mẫn rất nhanh liền tỉnh táo lại, nàng cũng gật đầu coi như đáp lễ, đúng lúc này Long Trường Sinh hừ lạnh một tiếng

“Nha đầu, ngươi coi lời nói của bản lão tổ như gió thổi bên tai hay sao?”

Nghe thấy giọng điệu có chút tức giận của Long Trường Sinh, Triệu Vương Mẫn không khỏi hoảng hốt, không như Triệu Thanh Thanh thường xuyên được gặp Long Trường Sinh nên không câu nệ nhiều, nàng từ xưa tới nay chỉ có cơ hội gặp mặt lão tổ tông một vài lần, khí thế khủng bố như núi cao vạn trượng tỏa ra từ Long Trường Sinh đã trực tiếp tạo thành lạc ấn không thể phai nhòa trong tâm trí nàng.

“Vãn bối không dám, chẳng là gần đây thuộc hạ của vãn bối có báo cáo rằng nữ hoàng bệ hạ đang giao du với một nam nhân không rõ lai lịch……” Triệu Thanh Thanh không dám chậm trễ, liền đem tiền căn hậu quả nói rõ một lần, mà thực tế thì cũng không có gì nhiều, chỉ đơn giản là nàng lo lắng nữ nhi của mình bị lợi dụng nên tự thân điều tra mà thôi.

“Chỉ một cái việc cỏn con như vậy mà ngươi cũng phải tự mình làm? Chẳng phải chỉ cần hỏi thẳng nha đầu Thanh Thanh là được sao? Hai người các ngươi là mẹ con cơ mà, có lời gì mà khó nói?” Long Trường Sinh nghe vậy không khỏi khinh thường nói, nhân loại thật là quanh co lòng vòng, việc cỏn con như vậy mà cũng không giải quyết cho ổn thỏa được.

“Vãn bối cũng có ý định như vậy, nhưng lời nói từ một phía cũng khó mà tin tưởng hoàn toàn, không thể không loại trừ trường hợp bệ hạ bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, chỉ có chính mình tận mắt chứng thực thì mới yên tâm được.” Triệu Vương Mẫn lắc đầu nói.

Triệu Thanh Thanh thấy mẫu thân của mình nói năng có chút không kiêng nể gì cả, nàng len lén đưa mắt nhìn về phía Tử Phong, thấy hắn không có vẻ gì là phật ý mới thở phào một tiếng, sau đó có chút bất mãn mà nói

“Mẫu thân nói như vậy là không được chút nào, Nguyệt tiền bối sao có thể lừa dối nữ nhi được! Ngài ấy thân là cường giả Bán Thần Cảnh, đến cả lão tổ tông cũng tự nhận không phải là đối thủ của ngài ấy, nữ nhi thì có gì đáng giá để tiền bối lừa chứ.”

Long Trường Sinh còn đang ra vẻ cao thâm mạt trắc, bày ra một bộ mặt trưởng bối uy vọng đỉnh đỉnh lại nghe thấy Triệu Thanh Thanh trực tiếp nói mình thấp hơn đối phương một bậc, hắn có xúc động muốn phun một ngụm máu ra ngoài. Định há mồm răn dạy nha đầu không biết lớn nhỏ kia một phen, nhưng ngẫm lại thì đúng là mình đánh không lại cái tên trắng toát kia thật, lời nói vừa lên cổ họng lại bị nuốt xuống.

Ở một bên, nhìn biểu hiện giống như ăn nhầm con ruồi chết của Long Trường Sinh mà Tử Phong không khỏi nhức đầu, bệ hạ trực tiếp đánh mặt lão tổ trước mặt mẫu thân của mình, vốn chính là phận vãn bối, như thế này không phải là khiến con rắn mối kia khó xử muốn chết à.

“Cường giả Bán Thần cảnh?!” Triệu Vương Mẫn tối nay hết đi từ kinh hãi này đến kinh hãi khác, nếu nàng không phải là cường giả Thiên Tôn thì chắc hẳn đã lên cơn nhồi máu cơ tim mà nằm giãy trên mặt đất rồi.

Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, chợt nhận ra là hành động của mình đêm nay ngu xuẩn đến mức nào, nam nhân đáng nghi kia không ngờ lại là một cường giả cấp Bán Thần, chỉ cần là Linh Đế thôi cũng đủ để thu thập nàng gọn gàng trong một nốt nhạc, đây con mẹ nó lại còn là Bán Thần cảnh siêu cấp đại lão, nếu như vừa rồi đối phương không nói lời nào mà trực tiếp đem nàng chụp chết, chẳng phải là nàng bỏ mạng một cách oan uổng ư?

Bán Thần cường giả uy không thể phạm, Triệu Vương Mẫn suy nghĩ cũng rất nhanh, ngay lập tức liền quay về phía Tử Phong hành lễ thật sâu, miệng nói

“Tiểu nữ vô tri quấy rầy tiền bối, nếu có chỗ nào đắc tội thì mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho sự mạo phạm của tiểu nữ.”

Tử Phong nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói

“Người không biết không có tội, hơn nữa cũng chẳng phải là chuyện gì nghiêm trọng, đừng câu nệ như vậy. Hơn nữa ta hiện tại cũng chỉ là thuộc cấp của bệ hạ mà thôi, Thái Hậu thân phận cao quý, chớ nên làm khó ta.”

“Đúng vậy mẫu hậu, Nguyệt tiền bối là người rộng lượng, sẽ không trách ngài đâu.” Triệu Thanh Thanh ở một bên vào hùa nói.

Triệu Vương Mẫn cũng không phải dạng người quá mức cứng nhắc, nàng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, tự mình tìm lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, đồng thời tự mình châm trà. Cũng hết cách, ở đây có ba người thì hết hai người là Bán Thần cảnh đại lão, một người còn lại tuy là nữ nhi của nàng nhưng thân phận lại là nữ hoàng của đế quốc, còn cao hơn nàng một bậc, chẳng lẽ trước mặt người ngoài lại muốn để cho Triệu Thanh Thanh châm trà rót nước? Như vậy cũng quá mất mặt đi.

“Mọi người nửa đêm tụ tập ở đây là đang bàn luận chuyện gì?” Triệu Vương Mẫn lấy lại tư thái thượng vị giả vốn có của mình, nhẹ nhàng hỏi.

Triệu Thanh Thanh thấy Long Trường Sinh và Tử Phong đều không có vẻ gì là sẽ lên tiếng, đành phải tự mình kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho mẫu thân của mình nghe.

Nhân lúc này, Tử Phong mới để tâm quan sát Triệu Vương Mẫn, nữ nhân này có dung mạo phi thường mâu thuẫn lại hài hòa đến bất hợp lí, gương mặt thanh lãnh tràn ngập khí tức của thượng vị giả, thậm chí ở một mức độ nào đó còn tỏa ra một chút áp bách, để cho người khác nhìn thấy mà không tự chủ được kính nhi viễn chi. Đây không phải là loại khí chất bẩm sinh mà là loại đã trải qua biết bao nhiêu tuế nguyệt trui rèn mới tạo thành.

Nhưng cùng lúc nàng lại có vẻ thành thục vũ mị của nữ nhân trưởng thành, như một trái đào chín mọng trên cây chỉ chờ người khác hái xuống. Triệu Thanh Thanh tuy tuổi tác cũng đã hơn hai mươi, nhưng nét mặt cũng có vài phàn tương tự với mẫu thân của nàng, chỉ là thiếu đi một ít sự thành thục, thay vào đó là sự trẻ trung tươi mát.

Võ giả cao giai rất khó già yếu, Triệu Vương Mẫn và Triệu Thanh Thanh nhìn thoáng qua chỉ giống như là một đôi tỉ muội hoa, vô cùng quyến rũ mê người. Cơ mà đó chỉ là đánh giá khách quan của Tử Phong mà thôi, bản thân hắn không phủ nhận cả hai đều là mỹ nữ hiếm thấy, nhưng chẳng khiến hắn nảy sinh ra một chút xíu dục vọng nào cả, đại khái là nhìn đẹp mắt mà thôi.

Triệu Vương Mẫn nghe con gái của mình kể lại những gì đã xảy ra gần đây, lấy tâm tính của nàng mà cũng không kìm được mà hít vào mấy ngụm lương khí. Nam nhân này thực sự quá mức kinh khủng, một thân tu vi cao tuyệt không nói, chỉ riêng việc trong một thời gian ngắn có thể nắm vững tình thế của đế đô, đồng thời đưa ra kế sách đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương, như này căn bản đâu phải là một cái mãng phu não cơ bắp, ngược lại là đằng khác.

Quấy rầy nơi thanh tu liền chết mấy chục người, một lời không hợp cũng ra tay sát hại kẻ khác, hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn huyết tinh. Thực lực cường đại, trí tuệ hơn người, sát phạt quả quyết lại cực kì tàn nhẫn với địch nhân, nhưng đồng thời vô cùng ôn hòa quan tâm với người bên cạnh mình, hơn nữa dung mạo lại xuất chúng, đây chính là tình nhân trong mộng của bất kỳ nữ nhân nào hay sao.

Nàng có thể tinh tường cảm nhận được con gái của mình khi nói đến Nguyệt tiền bối, ngoại trừ sự tôn kính ra còn ẩn ẩn hàm chứa sự ngưỡng mộ và sùng bái. Khi một nữ nhân đối với một nam tử có tâm lí như thế này, đối phương lại xuất khí như vậy, từ ngưỡng mộ trở thành ái mộ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Kỳ thật nàng không phản đối việc này cho lắm, tuy nói con gái mình còn trẻ, gả cho một nam tử mà chỉ có trời mới biết đã sống bao nhiêu năm mới có thể đạt được tu vi như vậy có hơi kỳ quái, nhưng cường giả vi tôn, nam nhân này trông vẫn trẻ trung như vậy, trai tài gái sắc không có gì là không được cả.

Hơn nữa nếu thực sự cả hai đến với nhau, Triệu gia sẽ có thêm một Bán Thần cảnh sieur cấp cường giả tọa trấn, trực tiếp đưa gia tộc lên một tầm cao mới. Nhưng nàng nghe nói người này thực lực so với lão tổ tông nhà mình còn cao hơn, vậy một khi hắn ta lấy Triệu Thanh Thanh làm vợ, đến lúc đó Triệu gia có còn là Triệu gia? Hay chỉ là khôi lỗi trong tay đối phương mà thôi?

Tuy rằng mới gặp mặt đối phương còn chưa đến một khắc đồng hồ mà đã tính tới tận đây có chút quá gấp gáp, nhưng bất kể là với tư cách của một người mẹ, Thái Hậu của đế quốc hay là tộc nhân của Triệu gia, Triệu Vương Mẫn không thể không nghĩ tới những khả năng này.

Trong khi đó thì Tử Phong ở một bên để ý thấy Triệu Vương Mẫn cứ chốc chốc lại quay sang liếc mình một cái, trên đầu hắn không khỏi toát ra một đống dấu hỏi chấm, ngươi nghe con gái mình kể chuyện thì cứ nghe, mắc mớ gì mà cứ liếc nhìn ta chi vậy?

Nếu Tử Phong biết được Triệu Vương Mẫn đang dùng ánh mắt của mẹ vợ để nhìn con rể tương lai thì dù lấy tâm tính cứng rắn như bàn thạch của hắn cũng không nhịn được mà mở mồm ra chửi bậy, đương nhiên là hắn không biết nên chỉ đơn thuần cho rằng nàng đang hiếu kỳ mà thôi.

“Vậy bây giờ bệ hạ tính toán sẽ làm gì tiếp theo?” Triệu Vương Mẫn trầm ngâm một lúc rồi hỏi.

“Ta nghĩ chúng ta có thể thừa thắng xông lên, tiếp tục chèn ép thế lực của Nhị Thân Vương, không cho bọn họ có cơ hội ngóc đầu dậy!” Triệu Thanh Thanh chém đinh chặt sắt nói.

Chỉ là nghe vậy Triệu Vương Mẫn không hề đồng ý, trái lại còn lắc đầu

“Không nên nóng vội quá mức, đối phương bị đánh đau sẽ tạm thời co đầu rút cổ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu lúc này chúng ta cố gắng xông tới thì sẽ khéo quá hóa dở, chỉ khiến kẻ địch chó cùng đứt dậu. Hơn nữa chúng ta có Nguyệt tiền bối trấn thủ, về mặt vũ lực trực tiếp đứng ở thế bất bại, ta cho rằng nên án binh bất động, chờ đối phương nóng lòng hành động để lộ ra sơ hở sau đó dùng thủ đoạn lôi đình nhất kích diệt sát, không để lại chút hậu hoạn nào.”

Triệu Vương Mẫn so với Triệu Thanh Thanh thì có kinh nghiệm trong tranh đấu chính trị hơn nhiều, lời nàng nói không hẳn là không có đạo lí, mọi người không hẹn mà cùng gật đầu tán thành ý kiến của nàng.

Mọi người tiếp tục bàn luận thêm một chút nữa, sau đó lần lượt cáo từ ra về, cũng không thể cứ như vậy ở mãi trong phòng của Tử Phong cả đêm được chứ. Chỉ là lúc ra về, Triệu Thanh Thanh liền bị Triệu Vương Mẫn lôi kéo đi về phòng của mình, một bộ dáng không hỏi cho ra lẽ thì nhất quyết không buông tha cho nữ nhi của mình.