Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 8



Ta ghét trời mưa, ta ghét con gián, ghét thằn lằn, cũng ghét ăn cà rốt, thói quen ghét nhiều thứ nhưvậy cũng chẳng có lí do hay nguyên nhân gì hết, chỉ là ghét thôi!

Tiếng mưa ngoài trời, từng hạt thi nhau va vào lớp cửakính kêu lạch cạch, làm cho ta cảm thấy phiền chán vô cùng, mấy cái ổ trũng thấp gặp nước mưa là đầy nước bẩn, chỉdẫm qua một phát mà đã bị bắn tung tóe, bao nhiêu là nước bùn bắn bẩn hếtcả giầy dép, thật sự làvới người liên tưởng tốt thìrất giống ….. *** chó nha, cònchưa nói tới, mưa xuống làm bụi tung cả trời, thật sự là dễ ghét .

Trước kia đọc sách thấy ông cha ta ca ngợi trờimưa, ca ngợi khi mưa là lúc văn chương thơ ca dạt dào. Lúc thầy dạy văn giảng tới mấy đoạnnày, ta ngồi phía dưới rùng cảmình, liên tục lấy tay chà xát chỗ nổi da gà, mắt thì trợn trắng, cái gì mà dạt dào, cái gì mà tư tưởng trầm bổng, chẳng qua cũng là không ốm mà rên, quả thực chính là*** chó! ( Nhím : lạy chị, nói bậy quá!)

Cho nên, trongsuy nghĩ của ta, mỗi lần trờimưa là một lần ông trời trêu ngươi, giống như thời kì kinh nguyệt của phụ nữ tới hàng tháng, thật khó chịuvô cùng. Nếu trốn được ta lập tức trốn ngay, vì vậy thời điểm này, chính là lúcta dễ phát hỏa nhất!

Vậy mà có kẻ, ngay lúc trời mưa thế này lại quấy nhiễuta, không biết sống chết phá hư giấc mộng của ta.

Tối hôm qua Tiêu sắc lang không tới quán bar làm phiềnta, cho nên ta cùng với mấy đồng nghiệp đến tối muộn mớiđóng cửa, hơn mữa bây giờ trời còn mưa như vậy, đúng là thời điểm hoàn hảo đểta ngủ, vậy mà tên khốn nàolại gọi điện thoại phá giấc ngủ của ta.

Lúc mới đầu ta còn định coi như không nghe thấygì, được cái cũng biết thời cơ mà chỉ reo khoảng 1phút, nhưng 10 phút sau, điệnthoại lại reo lên, ồn ào như muốn xé màng nhĩ của ta, phá giấc ngủ của ta!

“Dựa vào đâua, rốt cuộc ngươi là quái nhân nơi nào gọi điện quấy rầy lão nương, có chuyệngì quan trọng thì mau nói, nếu gọi chỉ cho vui thì mau nói địa chỉ, bà đây mangroi đánh sưng mông ngươi! Nóimau!” ( Nhím : Chị ơi, hình ảnh thục nữ của em, chị … chị)

Ta nói liên tiếp phủ đầu đối phương đầu dây bên kia, lập tức chửi cho đối phương một trận, người bên kia nửa ngày không dámnói gì.

“nnd ( Dịch tạm là “ Conbà nó”), câm rồi thì ta dập máy!” Quả nhiên là những kẻ rỗi hơi đi quấy rầy người khác.

“Tử này.” Haitiếng nhẹ nhàng, thanh đạm vang lên, nhưng với ta, uy lực so với bom nguyên tử còn gấp ngàn vạn lần, nháy mắtphát nổ mang ta cháy thành tro.

Tiêu Quân luôn luôn kêu ta là Ngôn Tử , bà ngoại kêu Kỳ này, người ở quán bar hay thuộc hạ của Tiêu Quân đều gọi ta là Ngôn tỷ, trong nhận thức của ta, người duy nhất gọi ta là Tử ,chỉ có một mình hắn — Mộ Dung Cạnh.

Lần này đến lượt ta nói không nổi , há hốc miệng, ngây ngốc ngồi trên giường, tuy rằng Tiêu Quân từng nói với ta về việc Mộ DungCạnh trở về, tuy rằng bà ngoại có nói cho ta số điện thoại của Mộ DungCạnh, tuy rằng ta đã chuẩn bịsẵn tâm lí, nhưng khi nóichuyện với hắn qua điện thoại, sự hoảng hốt như sóng vỡ bờ, đánh tan ý trí củata, khiến ta không biết phải làm sao!

“Tử này, là ta, Mộ Dung Cạnh.” Người phía bên kia cònchưa cần nghe tiếng trả lời của ta, thanh âm nói chuyện có vẻ cao hơn vàiphần.

“A, ta biết……”

“ Ta mới về nước tuần trước, ngươi rảnh không? Chúngta gặp mặt một chút được không?”

“A, Ta rảnh……”

“ Vậy cứ quyết vậy đi, ta gặp ngươi ở quán Hồng Trà?”

“ Nơi đó hiện tại bán trà sữa.” Ta vẫn như cũ ngu si.

“ Miễn sao có chỗ để nói chuyện là được.” Hắn ở đầudây bên kia nhẹ nhàng cười.

“Vậy được.” Ta kín đáo hít một hơi thật sâu nói,“ 3hchiều gặp lại.”

“ Được, ta chờ ngươi.” Hắn ngừng một chút, còn nóithêm:“Tử này, ngươi vẫn y như trước, một chút cũng không thay đổi.”

Tắt điện thoại, tavẫn như cũ ngẩn người suốt nửa ngày mới giật mình đặt điện thoại ở đầugiường, hai tay khổ sở túmchặt tóc mình, tại sao lại như thế, ta vẫn chưa thay đổi? Chẳng lẽ qua bốn nămta thật sự không thay đổi dù là một chút!

Ngươi – Mộ Dung Cạnh đi sang Mỹ không phải 4 ngày hay4 tháng, là 4 năm nha, 4 năm đã trôi qua, ta trở thành chủ quán bar, trở thành nữ nhân của Tiêu Quân, trở thành mẹ của Ngôn Tiếu, như vậy không phải là quá nhiều chuyện đã xảy rasao? Chẳng lẽ ta phải trởthành nam nhân mới gọi là sự tình sao?

Nhìn lên đồng hồ, cònhơn hai tiếng nữa, ta đi vàophòng tắm đánh răng rửa mặt, nhìn mình trong gương mắng thậm tệ, trong đầu tatự mắng mình đến chết đi sốnglại! Ngôn Tử Kỳ ngươi thật đáng bị coi thường, người ta vừa mới hẹn, ngươi đã ngu ngốc đồng ý, lại còn định đến sớm hơn hắn nữa, ngươi chẳng lẽ khôngdám hẹn hắn vào buổi tối sao? Cứ vội vã, hoảng hốt khi nói chuyện với hắn đểlàm cái gì, đừng quên hắn đã từng phụ bạc ngươi, thề với ngươi để rồi cuối cùngthì vứt bỏ. Nhưng trong đầu lại xuất hiện thêm một thanh âm khác: Gặp một chútthì có làm sao, cho dù khôngphải người yêu, nhưng vẫn làbạn tốt của nhau a, cứ coi nhưnhiều năm không gặp bạn cũ, chỉ đi hàn huyên lại thời gian học trước kia làđược mà!

Rửa mặt chải đầu xong, đứng trước tủ quần áo, thật không ngờ sống suốt 28năm, cũng có lúc ta phải chọn lựa quần áo kiểu này! Váy ngắn? Váy liền áo? Quầnđùi? Quần thả? Quần bò? Mặclại cởi, cởi lại mặc, đúng là tra tấn chính mình

“Bệnh thần kinh!!” Ta mang áo ba lỗ cách điệu mặc trênngười cởi ra, thở phì phì trừng mắt với chính mình trong gương, ngươi Ngôn TửKỳ có điên không, ngươi không phải đi gặp ân nhân, cũng không phải đixem mặt, mặc như vậy là để câudẫn ai? Ngươi đã làm mẹ mộtđứa trẻ, Là nữ nhân của TiêuQuân, trước kia còn thề thốttrước mặt Tiêu Quân, thậm chícòn mang chúa trời ra làm chứng, vậy mà bây giờ chỉ một nam nhân nóichuyện qua điện thoại đã khiếnngươi thành ra thế nay?Chẳnglẽ bản lĩnh của ngươi chỉ được như vậy thôi sao?!

Cuối cùng ta tùy tiện chọn bừa một bộ quần áo, cầm lấy ví tiền, ra ngoài khóa cửa, ta nhìn bên ngoài bầu trời đen kịt, thấp tiếng rủa Mộ Dung Cạnh tơi bời, cái tên Mộ DungCạnh này vận khí thật quá tốt mà? Cố tình đòi gặp ta vào cái thời tiết này.

“ Mưa lớn như vậy còn đi đâu?” Mới vừa bước gần tớixe, ta liền hướng tầm mắt vô tình thấy Tiêu Quân, trongtay hắn còn có túi đựng hộp to.

“Ta có chút việc, ngươi sao lại về đây?” Ta có chútngạc nhiên, trong tiềm thức cũngkhông nghĩ sẽ nói cho hắn mình đi gặp Mộ Dung Cạnh.

Hắn lắc lắc gói đồ to trên tay,“ Ta mới tới, thuậntiện đem chút đồ ăn cho ngươi.”

“Không ăn , ngươi cứ cất trong tủ lạnh, bao giờ về taăn sau.” Nói xong, ta bước vào xe, haingười mới nói chuyện một chútmà tim ta đã muốn rớt ra ngoài. Con bà nó, chỉ đi gặp Mộ Dung Cạnh thôi mà, làm gì mà cứ như đi yêu đương vụng trộm, mà Tiêu Quân cũng không phải người quá hẹp hòi, phiềnchán a!!!!

Quán Hồng Trà nằm ngay trong nội thành, có rất nhiều người, bình thường ta ít khi đi tới đây, trời mưa mà ô tô lạichiếm diện tích, xe ta bị kẹtở đầu phố không vào được, rơi vào đường cùng, đành phải lui ra phố phía sau tìm chỗ gửi xe, đến khi ta bước chân được vào quán cũng đã hơn 3h.

Quán Hồng Trà bây giờ lại chuyển sang bán trà sữa chântrâu. Trước kia đối tượng chủ yếu là các cụ già còn bây giờ là để bán cho thiếunữ, học sinh, qua bốn năm – khoảng thời gian không quá lâu nhưng cũng đủkhiến mọi thứ xung quanh mình thay đổi tới chóng mặt, mọi thứ đều như vậy nóigì tới con người.

Mộ Dung Cạnh, ngươi còn trông chờ gì ở ta nữa đây?

Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, trừ việc bên tráicổng vào là một bàn chuyên pha chế trà sữa, cònbài trí bên trong vừa xem là hiểu ngay, chỉ mới đứng ngoài cửa ta đã muốn chốnglại ánh mắt của nam nhân suất khí ngồi bên trong.

Ngây ngô đứng trước cửa, ta chìm trong suy tư của bảnthân, nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, nhìn nam nhân ngồi ngay đó mà ta tưởng cách xa tớihàng triệu năm ánh sáng, hắn đang mỉm cười ngồi ở chỗ kia, ánh đèn trong quánsáng tỏ, cho dù không phải quáchói mắt, nhưng cũng đủ ánh lên nét đẹp của hắn, bốn năm đã trôi qua, vậy mà hắn vẫn như trước kia, vẫn giống từ khuôn mặt đến suất khí của bốn nămtrước, chỉ có điều giờ này hắnchỉ lặng thinh ngồi đó, nhưng cũng đủ trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn rồi.

Mộ Dung Cạnh đứng lên, cười nhẹ, vẫy ta lại gần.

Ta rõ ràng không muốn cười, vậy mà cơ mặt lại không nghe theo suy nghĩ, cứ tự giáccười lại, không ngờ trước mặthắn ta có thể giả bộ cười như vậy, trải qua bốn năm, ta vẫn không thể bỏ quađược thói quen đó.

Hai người ngồi xuống, chỉ biết nhìn đối phương cười, không biết nói gì nữa

“Tử này, cóthể gặp lại ngươi, ta thật sựrất vui.”Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn thẳng vào mắt ta, nhìn thế nào cũng không thấy một chút giả dối.

“Ân, lần này về có lâu không?” Ta gọi một cốc trà sữa sau đó mới mở miệng ra nóichuyện, vừa rồi còn thấy hắngiống hệt bốn năm trước, nhưng nếu cẩn thận đánh giá có thể thấy hắn đã trưởngthành hơn, bình tĩnh hơn vàhiểu rõ sự đời hơn.

“Ân, Bịtổng công ty nhượng về đây làm CEO, thật ra cũng là muốn quẳng ta đi cho rảnhnợ.” Hắn tự cười chế giễu.

CEO a,người này ở đâu cũng thật giỏi nha.“Chúc mừng ngươi.”

Trong mấy năm hắn học đại học cũng được làm hội phóhội học sinh. Ta thật lòng chúc mừng hắn, nhưthế cũng hay, chuyển về đây với tài năng của hắn còn lo không được trọng vọngsao, chỉ sợ nữ nhân theo hắn có mà dài cả phố, tuy rằng bản tính hắn trước kiacó chút nghịch ngợm nhưng mà giờ hắn trưởng thành, thành đạt như vậy, chẳngphải là mẫu đàn ông lí tưởng sao.

“Ngươi…… Mấy năm qua vẫn ổn chứ?” Hắn do dự một chút,thận trọng hỏi ta.

“ Vẫnvậy, làm chủ quán bar kiêm thủ quỹ, mọi việc khá suôn sẻ, cũng thoải mái hơn, không lo tới chuyện ăn chuyện mặc, nói chung làtốt.”Nói xong thì một cô nương chắc là phục vụ mang trà sữa tới, còn tranh thủliếc mắt ngắm Mộ Dung Cạnh rồi mới miễn cưỡng rời đi.

“Tử này, ta ly hôn rồi .” Hắn rốt cục cũng nói tớichuyện chính, mắt nhìn ly trà sữa có chút ngẩn người.

“ Ừ.” Ta cắm ống hút vào cốc, ta không biết phải an ủi hắn thế nào, bốn năm qua hắn sống thế nào ta cũng chẳng rõ nênchẳng biết nói sao cho phải nữa.

“Thật ra lần trước sau khi nói chuyện với bàngoại, ta đã định tới thăm quán bar của người, vừa rồi nóichuyện vài câu qua điện thoại, cứ nghĩ người không thay đổi , giờ ngồi ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra ngươi khác xưa cũngkhông ít……”

“ Cũng bởi vì mọi người đều thay đổi, mọi thứ đều thayđổi…… thế nên cũng đành thay đổi mình cho hợp với hoàncảnh.” Xem ra hắn sớm đã quan sát ta?

Càng nghĩ ta càng cảm thấy hoảng hốt trong lòng, trước kia tâm tư ta tịa sao lại khó chịu, trước kia hai người ngồi chung với nhau , ta chưa từngcảm thấy tẻ nhạt, mà sau bốn năm trôi đi, hai người gặp lại lại cảm thấytẻ ngắt như vậy, hắn nói được không tự nhiên, ta nghe cũngkhông hứng thú. Rõ ràng muốnnói thoải mái với nhau hơn, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được, nói chung làkhông biết lấy chủ đề gì ra mà nói.

“Tử này , thật ra ta thấy có lỗi với ngươi lắm, từ khi ngươi cắt đứt quan hệ với ta, ta mới hiểu rõ,mấy năm qua ta thật sự có lỗi với ngươi……”

“ Chuyện qua lâu như vậy, nói nữa cũng đâu giải quyết được gì, ngày hôm nay tớigặp ngươi, đã chứng tỏ ta vẫn coi ngươi là bạn, Mộ Dung Cạnh, nếu ngươi còndùng thái độ khách sao này nói chuyện với ta thì từ nay không cần gặp tanữa.” Quả nhiên nói thẳng luônlà tác phong của ta a, vừa rồi hắn nói mấy câu văn chương khách sáo kia khiếnta suýt chút nữa chết nghẹn.

Mộ Dung Cạnh nghe được lời của ta không khỏi sửng sốt,nhất thời không tiếp nhận được lời của ta.

“Mộ Dung Cạnh, chúng ta vẫn là bạn tốt ?”

“Đương nhiên……” Hắn thoáng chốc như bừng tỉnh, nhanhnhẹn trả lời ta, cười tươi sáng lạn như ánh mặt trời.

Cho dù 4 năm đã trôi qua, nam nhân này vẫn như cũ,không hiểu ta chút nào! Ta nói là bạn của ngươi, cũng chỉ có thể làm bạn củangươi, cho nên, về sau cứ tiếp tục coi nhau là bạn đi…… Đúng như cha ta đã nói, tình yêu không phải là tất cả

Ta nghĩ hắn trở về chắc cũng đã quen với cuộc sống ởđây, không sợ lạc, ta liền đứng dậy cáo từ, rồi lại bồn chồn, ta rất sợtrong lòng lại tự phỉ nhổ mình thêm nữa.

Đối với ta, người này từng khiến ta yêu sâu đậm, đốivới ta, bao nhiêu chuyện trải qua, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bạn,phải, chỉ có thể là bạn mà thôi!

Bốn nắm trước, hắn có Tiểu Linh, bốn năm sau ta cóTiêu Quân, cho nên, kiếp này, ta và hắn mãi mãi chỉ có thể là bạn tốt.

Hôm nay nhiệt độ cao, ban nãy lại hơn mưa thật khiếnngười ta thấy mệt mỏi.

Gọi điện thoại báo cho quản lí hôm nay ta sẽ không đếnquán, sau đó về nhà nằm lăn ra giường, sau đó ngủ thiếp đilúc nào không hay.

Trời mưa quả nhiên là sự sai lầm lớn của ông trời! Đâylà suy nghĩ còn lại duy nhất trong ta trước khi ngủ.

Đang mơ màng thì cảm thấy một con quái vật đè lên ta,làm cho ta không thể nhúc nhích, cảm thấy có chút quái lạ, liền dần tỉnh táotrở lại.

“ Cái gì thế này, Tiêu Quân, ngươi đừng đè ta nữa,ngạt thở không ngủ được .”

“ Ta còn nghĩ ta làm xong chắc ngươi còn chưa tỉnh cơ!Không đi làm mà ở nhà lười chảy thây ra thế này, ngươi sao lại thế này hả?”

Cái gì mà hắn làm xong ta còn chưa chắc đã tỉnh? Hắnkhông thấy xấu hổ khi nói những lời đó sao, hắn “ làm” hung mãnh như vậy, ta cóphải người chết đâu mà không tỉnh cho nổi…… Thật là

“ Tâm tình ta không vui, làm sao miễn cưỡng đi làm được, mà đó là quán của ta,ta muốn đến hay đi là việc của ta! Nói như ngươi, sao ngươi không suốt ngày ởtrong quán của mình, sao mà cứở đây “ quấy rối” ta, dựa vào đâu a! Mà nói chuyện là được rồi, sao còn phảicởi quần áo của ta?! Ân……”

Đáng chết, đang nói tự nhiên lại cắn vào tai ta, xem ra hắn quyết tâm làm rồi.

“Ân…… Ngôn Tử, trên người ngươi có vị trà sữa.” Hắnvùi mặt vào sâu hõm cổ ta:“ Hình như là quán trà sữa nằm cuối phố, tên HồngTrà? Ta đoán đúng sao?” Hắn cúi đầu cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A………… Hai chương gần đây viết thật sự là cùng một dạngnha, chương này bt y nhưchương kia, đành phải điều chỉnh đầu óc chút a, mong rằng có thể tìm lại cáchviết như trước, không quá…… . Aizzzzzz………………