Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 17



Về đến nhà Tiêu Quân, vào phòng Tiêu Quân, bị TiêuQuân kéo lên giường, nhìn ánh mắt ngập tràn dục hỏa nóng bỏng của anh, nhìn anhgấp rút cởi quần áo của mình, đồng thời khéo léo “lột sạch” của tôi, cuốicùng, ẵm tôi như ẵm cún con, ném vào bồn tắm, một chút cũng không quan tâm tớisuy nghĩ của tôi.

Người này đúng là đại sắc lang siêu cấp vô sỉ a!(Nhím:=_=. NO comment!!)

“Anh bảo là có chuyện cần nói với em mà? Thế mà giờanh đang làm cái gì vậy?”Đến khi tôi sực tỉnh mà cất tiếng hỏi, anh ấy đã ấntôi xuống bồn tắm từ lúc nào.

“Em nghĩ có chuyện gì quan trọng hơn làm tình?”Anh ấyvuốt ve bầu ngực căng tròn mịn màng, còn vô liêm sỉ, dùng lưỡi đùa nghịch nụhoa đào thơm mềm hồn phớt, kiều diễm trước ngực khiến toàn thân tôi nhịn khôngđược run rẩy.

Mệt mỏi, tôi dựa đầu vào thành bồn tắm,cũng lười biếng không nhiệt tình đáp trả.

Đầu óc tôi hoạt động trở lại, nam nhân này, không lẽđịnh mở một bộ sưa tập dấu hôn trên cơ thế tôi sao?Từ khi bà ngoại lên đâychơi, thời gian biểu của tôi cũng thay đổi đến chóng mặt, sáng ngủ đếntận 10h, cả buổi chiều phục vụ người thân, lâu lâu mới tới quán bar, nóithật là suốt ngày ăn vơi ngủ, đầu óc đình trệ hết cả, não đã chậm tiêu ngày mộtchậm hơn a!

“Tiêu Quân, lần trước chúng ta làm là lúc nào?”Tôi runrẩy, gắng gượng chút lí trí cuối cùng hỏi con người đang say sưa “tàn sát” bầungực tôi.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt lạnh lùng, khóe miệngnhếch lên tia cười bạc,“Hai tuần trước.”Anh hạ giọng, sau đó lại tiếp tục thựchiện ‘nghĩa vụ’.

Tôi kinh ngạc, vô cùng tức giận, cái gì chứ hả, mới cóhai tuần không làm thôi mà, nào phải một tháng hay một năm. Sao anh lại có cáibiểu tình đó được, cứ như tôi phạm vào tội ác tày trời ấy….. đừng có nói là tội…… không đáp ứng nhu cầu nam tính của anh ấy nha!

Xem ra hôm nay anh ấy không chịu được, mới quyết liệttới quán bar túm tôi về đây.

“Đâu phải lỗi của em, em rất bận mà!”Tôi ngây thơ biệngiải, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy.

Tôi thừa biết, Tiêu Quân là một nam nhân có tính phátdục rất cao, vậy mà bao năm nay, anh ấy vẫn chỉ có một mình tôi, đối với chuyệntrên giường, ngay cả khi tôi cố hết sức,cũng còn chưa chắc đã thỏa mãn anh hoàntoàn.

Thế mà bây giờ, tôi còn nhẫn tâm “bỏ đói” anh suốt haituần lễ.

Anh cười nhạt, ấm ức,“Anh thấy em toàn lo hưởng hạnhphúc đoàn tụ, hết ăn lại chơi, ngay cả quán bar cũng lười không tới, vậy thửhỏi bận cái gì.”Âm thanh ma mị, khàn khàn do dục vọng dâng trào, chốc lát, anhđem toàn bộ vật thể căng cứng đâm sâu vào nơi hiểm yếu, mềm mại nhất củatôi.

Một trận khoái hoạt làm tê dại toàn thân, cổ họng phátlên tiếng rên rỉ gấp gáp khiến người ta phải đỏ mặt, qua hai tuần quên lãng,giờ tôi mới nhận ra, thân thể tôi, vô cùng yêu thích sự sủng ái mãnh liệt củaTiêu Quân.

Đặt bàn tay nóng ấm lên tấm lưng nhẵn mịn gợi cảm, tôithở gấp,, nói,“Anh có biết…… em đã mong chờ ngày được ở bên gia đình từ rấtlâu.”

Lực va chạm giữa hai cơ thể đột ngột dừng lại,tĩnhlặng mà làm người ta hồi hộp đến lạ thường“Vậy nên được phép bỏ đói anh haituần.”

Tôi nhịn không được bật cười,Tiêu Quân vừa thở hổn hểnvừa nói, dường như có chút gì đó ấm ức, như đứa trẻ chịu ủy khuât vậy, khiếnngười ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

Như để trừng phạt sự lơ đãng của tôi, anh dùng tay cốđịnh thắt lưng, một lần nữa vào sâu hơn, một trận khoái cảm nữa lại đột ngột vỡòa, tiếp sau đó, lại một lần nữa ma sát kịch liệt, Tiêu Quân với tay nhấnvòi nước, dòng nước ấm chảy xuống, mang theo bọt nước gợi sóng lăn tăn,mà trongcơ thể nhạy cảm của tôi, từng gợn sóng ấy, càng làm kích thích hơn, từng đợt,từng đợt, ngày một dâng cao tựa như không có đỉnh.

Khoái cảm cao trào còn chưa tan hết, tôi đã bị TiêuQuân kéo lên giường, chân tay bủn rủn không còn khí lực, chỉ cảm thấy nơinam tính của anh vẫn đang ngày một cương cứng

Tôi nhắm mắt lại,thở một hơi, tức giận hỏi:“Anhmuốn làm mấy lần.”

Nam nhân kia thờ ơ đáp lại,“Chưa biết.”

Nhếch nhếch khóe môi, trong đầu tôi không ngừng suynghĩ về câu trả lời quái thai này. Anh ấy đưa ra câu trả lời thật quá mơ hồ‘Chưa biết”. Hai chữ này mang hàm ý rất rộng nha, có thể chỉ là một lần, cũngcó thể là rất nhiều lân!!!

Vì thế, ngay sau đó, cho dù tôi sử dụng mọi biện phápcứng rắn hay nhuyễn mềm, Tiêu Quân đều không bị ảnh hưởng, quyết tâm đem tôichén đến xương cũng nuốt sạch! Cuối cùng, trước sự ngược đãi bạo tàn của Tiêuác nhân, Ngôn Tử Kì tôi đã vô cùng hy sinh trong vinh quang, à quên, hôn mêtrong vinh quang!

Khi tỉnh lại,mở mắt ra thấy mình đang nằm trong cănphòng tối, mà nam nhân nằm cạnh, bàn tay to lớn không an phận lả lướt trên thânthể tôi, quả nhiên, anh ấy chưa ngủ.

Tôi xoay người, bắt lấy bàn tay không yên phận, hờngiận lầm bần:“Khó trách vì sao em là người duy nhất cho anh phát tiết,những người khác chỉ cần thấy dục vọng của anh thôi cũng đủ chạy đứt quai déprồi.”

Tiêu Quân quay người lại, mờ ám dán chặt lồng ngực sănchắc vào bầu ngực tôi, ôm chặt, khiến tôi cảm nhận được tiếng tim đập rộn củaanh. ( Nhím : Em ước một ngày, hai anh chị yêu nhau trong sáng một chút!!!)

Thanh âm trầm thấp trong đêm khuyu tĩnh mịch lại càngcó phần yêu nghiệt hơn,“Anh thấy em rất thích được anh phát dục mà.”

“Ai thèm, có ai muốn mang đi, em sẽ đốt pháo ăn mừngluôn.”Tôi cong chân đã đá vào chân anh, bĩu môi hờn giận.

“Lời này đừng để người khác nghe được, nếu không sẽ cónhiều người vui tới chết đấy.”Anh mạnh mẽ ôm chặt tôi, nhanh chóng ôm gọn tôivào lòng, hơi thở nóng ấm phả lên giữa hai cơ thể trần trụi, cùng với đó, khôngkhí trong phòng dần nóng lên!

Tôi cúi đầu cười,“Không dám.”

Sau đó hai người đều không ai nói gì thêm. Một mảnhtĩnh lặng bao chùm cả căn phòng,ngay khi tôi tưởng rằng anh đã ngủ, thì TiêuQuân lại hỏi :“Sau lần ở khách sạn đó, Mộ Dung Cạnh có tới tìm em không?.”

Nghe thấy ba chữ Mộ Dung Cạnh, tâm tư tôi vốn bìnhthản bỗng trở nên hồi hộp, hơi thở dần nặng nề hơn!

“Ân,có một lần ở quán bar, nhưng khi đó em bận nóichuyện công việc nên không tiếp chuyện được cậu ấy.”

Anh để cằm lên đỉnh đầu tôi,“Em thật ngốc nghếch.”

Tôi xoay người, nhìn chằm chằm vào mắt anh,“TiêuQuân,anh có nghĩ cậu ta liệu có tới cướp người không?.”

Tiêu Quân ôm tôi chặt hơn, khóe miệng nhếch lênkhinh thường:“ Bảo bối là con anh, cậu ta dám sao?”

“Nhưng anh biết rõ bảo bối là……”

“Ngôn Tử, cái đó không quan trọng.” Anh thở dài, ngảlưng,“Đối với mấy chuyện tình cảm, em quả nhiên vẫn thật ngốc nghếch, chẳng qualà vì em sợ cậu ta sẽ cướp con gái em, sẽ lại lấy đi trái tim em?Đã quabao năm, vậy mà em chẳng khôn hơn chút nào.”

Tôi bỗng cảm thấy những lời nhắc nhở “thân tình” củaanh có vẻ giống với cụm từ “chế giễu” hơn:“Em cùng cậu ta vốn không còn tìnhcảm, thế nên việc em lo sợ cậu ta cướp đi trái tim em là hoàn toàn không có khảnăng.”

“Vậy thì đừng trốn tránh nữa, dũng cảm đối mặt đi, thửvượt lên sự lo sợ của bản thân đi!”Anh thở dài, đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùngnói,“Ngôn Tử, anh đã cho em bốn năm rồi,anh đã quá kiên nhẫn rồi, tiếp theochuyện gì xảy ra, đừng trách anh không báo trước.”

Có lẽ anh cũng phát hiện ra thanh âm lạnh lẽo của mìnhkhiến tôi hoảng sợ nhường nào, chỉ thở dài, nhẹ nhàng nói:“Em không cần lo lắngvề việc của bảo bối, anh cam đoan đây không phải vấn đề mấu chốt.”

Anh càng nói, đầu óc tôi càng rối loạn, cái gì mà kiênnhẫn suốt bốn năm? Cái gì mà không phải vấn đề mấu chốt? Vậy vấn đề trung tâm ởđâu?Chẳng lẽ chỉ vì chuyện tôi có trực tiếp cắt đứt tình cảm với Mộ Dung CẠnh?

“Tiêu Quân, từ khi cậu ấy bỏ mặc em, tình cảm của emđã không còn, sau bốn năm , thì càng không thể nữa.Vậy rốt cuộc anh tức giậncái gì?”

Tôi biết, đối với chuyện tình cảm, tôi quá mứcngu dốt, cũng quá quá cố chấp, nếu không đã chẳng phải đau khổ nhiều đếnvậy, không phải lưu luyến thứ tình cảm đơn phương suốt ngần ấy năm, nhưng kiêntrì vì tình yêu của mình, chẳng lẽ lại là sai lầm sao? Vậy vì sao khi đó tôilại đau đến vậy, đau đến tan nát cõi lòng, vì tình yêu?Nhưng chẳng lẽ cứ thờ ơ,ngu ngốc, sống giả dối mới là can đảm sao?

Cho đến bây giờ, đối với tôi, tình cảm là một thứ khólí giải, giống như một bài toán vĩnh viễn không tìm ra đáp số, dù tìm được côngthức, cũng không thể tìm ra cách tính hợp lí. Cũng có thể vì bản thân tôi họcquá dốt môn học này.

Tiêu Quân thở dài, kéo tôi nằm xuống,“Quên đi, em cứ ngu ngốc như trước đi,cái gì đến chúng ta từ từ giả quyết, giờ cứngủ đi.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, vừa nãy nói tôi ngu ngốc là anh, giờ bảo tôi cứ ngu ngốc đi cũng là anh , anh thật đúng là kẻ nóihai lời, siêu cấp mâu thuẫn mà!

Có điều ……… chuyện về Mộ Dung Cạnh, có gì uẩn khúc màtôi không biết sao?

Còn có bảo bối nữa, Tiêu Quân chắc chắn không để choMộ Dung Cạnh cướp đi, bằng không, anh ấy sẽ không còn được làm pa pa ngoannữa……

Cuối cùng, không chịu được hai mí mắt nặng sụp, tôithiếp đi trong lòng anh, trong mộng không có thứ tình cảm rắc rối, khôngcó gì khiến tôi lo lắng về thân thế bảo bối, chỉ thấy một nam nhân cười nhợtnhạt, ở bên tai tôi nỉ non,“Mau tỉnh lại đi, anh chờ em thật lâu .”

Từ trước tới nay tôi đều cố sống rất vui vẻ, tôi sốngthoải mái tới mức quên đi chính mình đã gần ba mươi ( mà thực chất là vô cùngmuốn quên đi), người ta gọi cái này là gì nhỉ, hình như là “cưa sừng làm nghé”.Mà thôi, không quan tâm, chỉ cần biết, chính mình vẫn còn rất tươi trẻ làđược.

Sau khi đưa bà ngoại, bảo bối cùng Tử Phàm đi chơicông viên một chuyến thì tôi mới thật sự thừa nhận một sự thật đau đớn, khi màbước xuống khỏi đu quay,,,, chân tay bủn rủn, hoa mắt chóng mặt: Chẳng lẽ tôithật sự già rồi? Vì sao bà ngoại vào nhà ma, vẫn có thể thản nhiên đi ra,còntôi, phải nhờ có sự trợ giúp của bảo vệ mới ra được?Vì sao ngay cả bảobối cũng có thể cười vang, còn tôi lại khóc không ra nước mắt? Rốt cuộc là vìsao a!!!RỐt cuộc là vì sao, không trẻ không già, sao tôi lại ẩm ương đến nhưvậy – thật là phiền lòng nha!!!

Tử Phàm vỗ vỗ vai tôi, tiếc nuối nói:“Chị à, đừngbuồn,em rất sùng bái chị mà!”

Tôi khóc không ra nước mắt,“Chơi lại đi……”

“ HỪ, kém cỏi, người của Tiêu đại ca mà yếu ớtnhư vậy! Thật đáng coi thường……”

Tôi xoa tay,“Ngôn Tử Phàm, chị hiện tại còn đủ sứcđánh em đó, thử xem em còn dám khinh chị không!!”

Quả nhiên Ngôn Tử Phàm đúng là Ngôn Tử Phàm, tuyệt đốikhông nói được câu nào tử tế!

Cũng may Tiêu Quân có việc bận không đi được, nếukhông đây sẽ là tiếng xấu muôn đời của tôi! Tôi ôm lấy Ngôn Tiếu nửa dụ dỗ nửauy hiếp,“Bảo bối, tuyệt đối không được kể cho ba ba nghe chuyện này nhé.”

Bà ngoại cười hóp cả mặt,“Con bé này, nói với tiểu hàitử thì có ích gì, cháu đi mua chuộc bà già này may ra còn hữu dụng hơn.”

“Bà ngoại,……”

“ Mua chuộc bà rất đơn giản ,chọn đi, một là bànói với Tiêu Quân, hai là kể chuyện này cho Mộ Dung Cạnh, nào chọn đi.”

“……”

Tôi không thể nhịn được nữa, không thể nhẫn nhịn thêmnữa,sợ mình nhất thời sẽ thốt lên bà ngoại thật giống lão hồ li!!!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Các em học sinh yêuquý, hãy cùng nhau xây dựng một tổ quốc không có những phẩm chất xấu như TiêuQuân đẹp zai a…………….. Ca ca