Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 11



( Từ chương này trở đi, Nhím sẽ thay các đại từkhác để nghe hay hơn!!!! Không dùng ta – ngươi nữa a)

Ta cảm thấy nói mình là đồ ăn của Tiêu Quân thậtlà khó nghe , mà hắn thì đúng là động vật ăn thịt, cho nên chính xác mà nói, tahẳn là một miếng thịt được tẩm gia vị, nướngtrên vỉ,mùi thơm ngào ngạt như mùi lợn sữa quay! Nghĩ thế nào, cuối cùng cũngra con lợn quay! (TT_TT)

Về phần vì sao ta lại nghĩ như vậy, thì còn phảinhớ đến lần bọn ta thảo luận về việc trang hoàng lại ngôi nhà.

Tuy nói là thảo luận, nhưng thật ra đa số là lấy ýkiến của ta, mà hắn thì cũng chỉ góp vài ý kiến nho nhỏ, dù sao đây cũng là nhà của ta, còn không tới phiênTiêu Quân khoa tay múa chân, chínhhắn cũng hiểu rõ điểm này, cho nên từ việc chọn phong cách, cho đến tài liệu tuyển dụng, đều do ta quyết định, phỏng chừng dù hắn có muốn thiếtkế cũng chẳng xong, bởi vì mấy mẫu mà hắn chọn không ít thì nhiều cũng bịta sửa lại tùm lum.

Cuối cùng cũng tới ngày khởi công, thực sự là bản thiết kế bị ta chỉnh đến thất điên bátđảo, khi trong phòng chỉ còn ta với Tiêu lão đại, hắn thoải mái mà uống tràLong tỉnh, còn thoải mái ngồixem mấy mẫu thiết kế đã được ta sửa, giống như coi ta là không khí.

Mà ta cứ ngồi một bên chờ hắn mở miệng, nhưng hắn cứ lẳng lặng ngồi một bên khiến ta rất muốnđánh cho hắn một trận, cuốicùng vẫn là ta không nhịn được mở miệng, không còn cách nào khác,lý trí khôngchiến thắng nổi cái miệng!

“Tiêu Quân, theoem nghĩ thì mấy món đồ cũ trong nhà, sao không chuyển tới kho hàng trong quánbar, xem ai cần dùng thì đưa lại,có gì đến lúc đó tính sau.”Người này bìnhthường rất hay nghe ý kiến của ta, cũng là nguyên nhân khiến ta với hắn tranh luận suốt ngày, không tinnổi, cái lúc ta cần hắn nói chuyện thì hắn lại bìh tĩnh như không có việc gì,rốt cuộc hắn có uống nhầm thuốc không?

Chỉ thấy hắn buông chén trà, nhíu mày, cười,“Cũngđược, cứ làm theo lời em nói đi.”

Nhìn hắn cười như kiểu gia kế được thựchiện, chỉ cần bộ dạng của hắn cũng khiến ta bực tức rồi, lầnnày cư nhiên lại để ta phải mởi lời nói với hắn, xem biể tình kia hắn rất sảngkhoái!! Thật ngây thơ……

Vì thế, và cuộc sống chung của ta và Tiêu Quân bắtđầu, dù trước kia hai người cũng thỉnh thoảng ở chung vớinhau, nhưng cũng chỉ là thỉnhthoảng mới thế, nhưng hiện tạihai người lại ở cùng một nhà, cuộcsống bình thường sẽ gặp nhau nhiều hơn, dù là cùng ở chung, nhưng khái niệm lạirất khác nhau.

Vì thế, ta khiếp sợ phát hiện, Tiêu Quân ăn ở quásạch!! Tỷ như cho dù có bận đến mức nào, hắn cũng tranh thủ lau dọn nhàcửa, có khi bận tối mắt tối mũi,cũng tranh thủ lau qua vàicái, tỷ như cái bạn trong nhà, trừ bỏ một số vật thiết yếu, còn lại sẽ không có bất kì tạp vật gì, tỷ như quần áohắn phải được là phẳng phiu, sạch sẽ mới có thể mặc…… Thế nên đối với một kẻ ănở “ không sạch sẽ lắm” như ta thì thật sự là quá tiện!

Ta nói với Tiêu Quân sang phòng khác ngủ, còn ta sẽchuyển tới phòng khác, tránh gây nên những chuyện phức tạp hơn.

Hắn nói không có việc gì, dù sao gây rối em cũng là sởthích của anh.

Ta nói anh đi lo việc của mình đi, sống chung với hắn,luôn khiến ta cảm thấy hoảng hốt nha!

Vì thế, dướisự kháng nghị của ta, hắn cũng biết điều bỏ bớt mấy cái tính cách quái dị củahắn, nhưng không quá một tuần,ta thường xuyên phải nghe hắn ca, hắn nói “ Ngôn Tử, em có thể đừng ở trêngiường mà sơn móng tay? Có thể đừng ăn khoai tây chiên trên ghế sô pha? Có thểtắm rửa xong tiện tay giặt luôn quần áo lót không?……

Ta nói : Tiêu Quân,anh có cần em cho anh một cáiphòng riêng không?

Vì thế, hắnlại tiếp tục nai lưng ra lau dọn, ta tiếp tục sơn móng tay trên giường, ở trênsô pha ăn khoai tây chiên, tắm rửa xong ném quần áo lót sang một bên!

Ta nói : Tiêu Quân, hình tượng của anh tronglòng em đã hoàn toàn sụp đổ , cáigì mà phong độ của một đại tướng, cái gì phong lưu phóng khoáng, em chỉ có ấntượng duy nhất là lúc anh ngồi cọ bồn vệ sinh.

Hắn tà mỵ liếc ta một cái, cười!

Người này không hiểu đang nghĩ cái gì trong đầu,tốt nhất cứ bảo trì khoảng cách với hắn là tốt nhất? Làm sao có thể ở cùngnhau, trong khi ta và hắn thói quen khác biệt đến vậy, tại sao cứ phải nai lưngra làm, hình tượng coi như sụp đổ tan tành,sao lại phải vậy a?

Dù luôn tự hỏi như vậy, nhưng cuối cùng ta vớihắn vẫn có thể thoải mái sống chung.

Hôm nay, giữa trưa, hai người vừa ăn cơm xong,ngồi ở trên sô pha xem tivi, hắncứ dính chặt lấy ta, hắn liếmliếm bả vai ta, ta cắn cắn lỗ tai hắn, liếc qua cũng đoán được sắp có mộtcuộc đại chiến trên ghế sô pha, mà khi tay hắn tiến vào trong váy ngủ của ta,di động của hắn lại bất chợt reo lên.

Hắn cầm lấy di động, liếc ta một cái, sau đótrực tiếp tắt máy, ném điện thoại sang một bên.

Ta nghĩ thái độ hắn kiên quyết như vậy, chắc chắn sau đó sẽ là đại đại hỗn chiến thì đúng hơn,tối hôm qua mới bị hắn ép tận hai tiếng, lại đến bây giờ làm tiếp, ta rất lolắng không rõ mình có tiêu hóa nổi không nữa.

Khi hai người đến giai đoạn cao trào, thì điện thoạilại một lần nữa reo vang, nhưng lần này, là điện thoại của ta……

Cầm lấy điện thoại, ta điếng người! Mọi hưngphấn nãy giờ lập tức cụt hẳn, là điện thoại của mẹ Tiêu Quân nha?!

“ Bá mẫu khỏe chứ.” Ở trong mắt ta, mẹ Tiêu Quân chính là Võ Tắc Thiên thứ hai, Từ Hi TháiHậu tái thế, là lão thái thái siêu siêu đáng sợ.

“ Tiêu Quân có ở bên cạnh cô không?.” Âm thanh từ đầubên kia truyền tới khiến cho người ta lạnh tái cả người.

Vốn định nói là hắn không ở đây, nhưng cứ nóichuyện với lão bà này, ta tuyệt đối không dám nói dối!“Đúng vậy, để cháu kêuanh ấy nghe điện thoại!”

Sau đó ta cầm điện thoại mà cứ như cầm củ khoainóng, trực tiếp trợn mắt với Tiêu Quân rồi ném sang cho hắn.

“Mẹ,…… Không phải tắt máy, có khi là hết pin đó,…… Hai ngày nay con có việc,……Thứ Sáu? Đến lúc đó con sẽ tính,…… Đã biết.”

Treo điện thoại, chỉ thấy hắn không nói gì, kéo ta vàotrong lòng.

“Mẹ anh hẹn với người ta thứ Sáu gặp mặt hả?”

“Ân.” Hắn lại bắt đầu cắn cổ ta.

“Lần này lại muốn giới thiệu con gái nhà ai?” Ta cườixoay xoay mấy lọn tóc của hắn, cảm thấy bàn tay có chút không tự nhiên.

“ Ai biết,Ngôn Tử, theo em anh có nên đoạn tuyệt quanhệ với bọn họ không?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

“Phốc……” Ta nhịn không được cười ra tiếng,“Bọnhọ chỉ muốn anh về nhà ăn bữa cơm, làm gì nghiêmtrọng đến mức phải cắt đứtquan hệ.”

Mẹ của Tiêu Quân là một người kì lạ, luôn mong Tiêu Quân về ăn cơm, nhưng lần nào cũng gâyxung đột giữa hai mẹ con, chẳngtrách Tiêu Quân không muốn về ăn cơm, lại suốt ngày tới đây ăn cơm cùng ta, nên bọn họ ra sức kêu Tiêu Quân về nhà, tranh thủ giớithiệu vài cô gái được kêu là “con nhà gia giáo”, quả thực chính là tuần hoàn áctính, có thể thấy, mẹ Tiêu Quân chưa bao giờ cảm thấy mệt trong mấy vụ này.

“ Nhìn mấy nữ nhân mẹ anh giới thiệu, anh mà ưng được mới là lạ, nên nghĩ rabiện pháp khác mới được.” Hắn vuốt ve cằm, có chút đăm chiêu đánh mắt về phíata.

“Ngừng, anh đừng nhìn em! Con em đã lớn như vậy rồi.”

Hắn cười cười:“ Nó cũng là con của anh.”

Nhếch nhếch khóe môi, ta khẽ nói:“Anh nghĩ làđược, nhưng mẹ anh thì không đồng ý.”

Hắn búng một cái vào trán ta, bất đắc dĩ nói:“ Em a……”

Cuối cùng, chuyện Tiêu Quân có đi cùng mẹ tới ThiếtHồng Môn Yến, ta không có hỏi, bởi vì ta cảm thấy, cái đó chẳng liên quan gìđến ta, ăn hay không cũng chẳng liên quan gì tới hòa bình thế giới.

Thứ sáu thường làmột ngày náo nhiệt, mặc kệ làsếp hay nhân viên, đoàn người đều chờ đến thời điểm này là bùng nổ.

“Ngôn tỷ, cóngười uống rượu say gọi tên chị, Tử này, Tử này kêu không ngừng, không khéo lạilà một Triêu thái tử thứ hai đấy.” Nhân viên mới tới chạy tới cạnh ta, tiện thểvừa lấy rượu cho khách, vừa nói.

Ta hoảng sợ, nhớtới nam nhân hay gọi ta là Tửnày, vội vàng đi ra quầy bar, hỏi nhân viên vừa nãy:“Hắn ở đâu?

“Khu B, bàn số 15.”

Đi qua cũng thấy, kẻ say bí tỉ trên bàn, khôngphải Mộ Dung Cạnh còn có thể là ai! Nhìn tóc hắn bù xù so với tổ quạ cũng khôngkhác nhau mấy, ta hơi tức giận, ngườinày trước kia uống rượu rất có chừng mực, vậy mà bây giờ thì say bí tỉ, khôngbiết trời đất gì hết, đầu tóc thì bù xù.

Khi đó ta cũng đành phải cười khổ, không đành đểmặc hắn đấy, lại gần gọi hắn! Khi đó ta lại lo lắng, nếu không có ta, liệu hắncó bứt hết chỗ tóc trên đầu không?Nhưng thời gian đã chứng minh, ta lo lắng quádư thừa.

“Mộ Dung? Mộ Dung?……” Ta gọi người trên bào.

“Lại cho ta một ly……” Hắn vươn tay ra nắm tay ta, thìthào tự nói .

Sau đó không hề nghĩ ngợi, ta liền dìu hắn ra ngoài quán bar, vừa ra khỏi cửa,hắn đột nhiên đẩy ta ra, ngồimột bên đường ói, đến lúc nôn xong, người cũng cảm thấy khỏe lại, hắn nhìn tachằm chằm,“Tử này?”

“Ân, cậuuống say, tôi đưa câụ trở về, giờ thế nào rồi?”Ta nhớ lúc hắn sang Mỹ, nhà cũcủa hắn đã bán đi rồi.

“Giữa hồ hoa viên.” Hắn lắc lắc cái đầu, khó khăn lắmmới nói xong địa chỉ, hóa ra vẫn là nhà trước kia.

Chậm rãi lái xe, nhìnnam nhân bên cạnh ngủ gà ngủ gật, đột nhiên cảm giác có điểm mê man, giống nhưhai người chưa từng bị tách rời, không có bốn năm ngăn cách, không có hai nửa trái đất chia lìa.

Thật giống như ngày xưa, tan học, ta rủ hắn điăn rồi uống rượu.

Hắn rõ ràng uống kém hơn ta, nhưng cứ thích sĩ diện,mỗi lần uống xong đều là — ta thanh tỉnh , hắnsay bí tỉ, sau đó ta phải váchắn về trong tình trạng say khướt, lại phải mang hắn về nhà, chờ hắn nửa đêmtỉnh dậy. sẽ ôm lấy ta, sau đó lại là một đêm kịch tính.

Mọi chuyện trước kia, lại chỉ trong nháy mắt đem mọi sự thay đổi tới chóngmặt.

Đưa hắn về tới nhà, đặt được hắn xuống giường, ta nghe thấy âm thanh nhạt nhạt“Tử này.” Sau, hai chân ta chôn chặt tại giường, không thể nhúc nhích

“Tử này…… Đừng đi.” Hắn hai mắt mê man, ôn nhu nhìnta, trong mắt có chút mờ nhạt, làm cho ta luyến tiếc dờitầm mắt, sau đó lại có mộtchút đau lòng, hắn chỉ vì ly hôn với vợ mà đau khổ nhường ấy? Hắn lại muốn tìmta thổ lộ tâm sự sao? Nói hắn đã vất vả thế nào cưới được Tiêu Linh, nóihắn bị Tiểu Linh cự tuyệt như thế nào……CHẳng lẽ hắn muốn giống như trướckia, được ta an ủi sao?

“ Tôi còn có việc.” Sẽ không , ta sẽ không như trước kia, rõ ràng rất yêu hắn nhưng lại giúp hắn theo đuôi nữnhân khác, những chuyện ngu ngốc như thế,ta không bao giờ làm nữa.

“Tử này, cùng trò chuyện với tôi được không?” Hắn xoayngười ngồi dậy, cả người nhìn qua vô cùng thanh tỉnh.

“ Cậu…….. Không uống rượu?” Ta kinh ngạc .

“ Có uống khôngít, nhưng mà không say.” Hắn thay đổi sắc mặt, thừa nhận.

Dù qua bao nhiêu năm, dù đã dày dặn kinh nghiệmđến mấy, ta vẫn luôn bị nam nhân này đùa giỡn……!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các học sinh, đọctruyện mà không thanks là không tốt nha!!5555555555…… Không được phụ lòng ta!