Cười Hỏi Sinh Tử Duyên

Chương 8



Độc Cô Tiếu Ngu cơ hồ nửa người đều bịdịch dạ dày đại mãng xà phun trúng, có địa phương chẳng những bị khoétcạo sâu vô cùng có thể thấy được xương cốt, ngay cả xương cốt cũng không thể không kiên quyết quyết tâm cạo sạch sẽ, trước khi hắn ngất đi, hắnchỉ nói một câu.

” Nhị thúc chết tiệt, bên trong rõ ràng có năm đại mãng xà!”

Khó trách hắn sẽ như thế chật vật, còn chạy thoát được tính ra hắn rất lợi hại!

Nhưng trốn tới là một chuyện,vết thương trên người hắn lại là một chuyện khác, nửa người bị khoét cạo sâu vô cùng, có nhiều chỗ ngay cả xương cốt đều lộ ra; có nhiều chỗkhối lớn thịt bị lột hết ra, quả thực tựa như thịt trong quán thịt heo, linh linh tán tán mau bị bán sạch.

Từ khi hắn bất tỉnh đi mọingười điều lo lắng hắn sẽ không tỉnh lại, bọn họ tùy thân chỉ mang theothuốc trị vết thương ngoài da căn bản không giúp được gì, tuy rằng CungTrọng Thư đã chạy về Đại Lý mời đại phu, nhưng qua lại nhanh nhất cũngbốn, năm ngày, Độc Cô Tiếu Ngu có thể hay không chịu đựng được đến khiđó thật sự là nghi vấn rất lớn.

Mà đáng hận nhất là mẫu tử bangười Cung Như Mỵ, bọn họ thế nhưng không thèm quan tâm thương thế ĐộcCô Tiếu Ngu, thừa dịp loạn cầm hộp băng ngọc ngàn năm bỏ chạy.

“Đi rồi cũng tốt, từ nay về sau, ta không bao giờ quản xem bọn họ làm chuyện khỉ gió gì.” Cung Mạnh Hiền nói.

Mẫu tử ba người Cung Như Mỵvừa ly khai, Lục Bội Cầm cùng Hải công tử nếu không đi theo liền rất khả nghi; nếu hai đại mỹ nữ đều đi rồi, Thôi Cảnh tự nhiên cũng muốn theosát các nàng, nếu không hắn sẽ không kêu phong lưu công tử.

Về phần Hạ Hầu Lam, có lẽ hắnrốt cục thấy rõ ràng mình vô luận như thế nào cũng so ra kém Độc Cô Tiếu Ngu, cùng đi một chuyến này, hắn bắt đầu nghĩ sẽ biểu hiện một chút,làm cho Cung Tuyết Lăng hiểu được nàng lựa chọn sai lầm bao nhiêu, kếtquả chỉ làm cho chính mình có vẻ càng thật đáng buồn, vì thế, hắn cũnglặng lẽ đi rồi.

Nếu hắn biết hắn chuyến nàyngược lại làm cho Cung Tuyết Lăng càng thêm hiểu biết cảm tình nàng đốivới Độc Cô Tiếu Ngu, hắn có thể sẽ ảo não đánh chết chính mình quên đi.

Cuối cùng chỉ còn lại có ThôiLiên, nàng cũng không có cùng ca ca của nàng cùng đi, tình nguyện ở lạibên người Cung Trọng Khanh, tuy rằng nàng không có y thuật, nhưng có thể hỗ trợ chiếu cố đứa nhỏ, làm cho Cung Tuyết Lăng có thể chuyên tâm chăm sóc Độc Cô Tiếu Ngu, cũng vì điều này rốt cục làm cho Cung Trọng Khanhchân chính chú ý tới nàng.

“Cám ơn ngươi.” Cung Trọng Khanh thành tâm nói.

“Không cần khách khí, đứa nhỏrất ngoan, chiếu cố tốt lắm.” Thôi Liên vì đứa nhỏ thay tã sau đó bắtđầu cho đứa nhỏ uống nước cơm.”Độc Cô công tử bên kia như thế nào rồi?”

Vừa nhắc tới này, Cung Trọng Khanh mày liền nhăn lại.”Tình huống thật không tốt lắm.”

Nghe vậy, Thôi Liên cũng lo lắng hỏi. “Nhị công tử như thế nào còn chưa có trở lại đâu?”

” Đệ ấy mới xuất phát hai ngày, nhanh nhất cũng phải, năm ngày, ta thật lo lắng muội phu. . . . . .”.

“Sẽ không !” Thôi Liên vộihỏi: “Độc Cô công tử là người tốt, cát nhân đều có thiên tương, hắn nhất định không có việc gì.”

“Hi vọng như thế.” Cung Trọng Khanh lẩm bẩm nói.

Mà đổi thành liên tục, tronglều, Độc Cô Tiếu Ngu cơ hồ toàn thân đều băng đầy băng vải, thống khổtrằn trọc rên rỉ không thôi, mắt thấy băng vải thật dày vẫn như cũkhông ngừng chảy ra máu, Cung Tuyết Lăng nhịn không được lại rớt nướcmắt xuống.

Hai ngày qua này, nước mắt của nàng cơ hồ không ngừng rơi.

“Băng vải cũng sắp không có,Lăng nhi, con lại đi chuẩn bị một ít đi, cha nghĩ đại ca con bên kia hẳn là còn có một chút áo trong mềm mại!” Để tránh nàng càng thương tâm,Cung Mạnh Hiền đành phải nghĩ cách chống đỡ, “Bên này để cha làm làđược.” Nói xong, hắn vắt khô một miếng vải ướt để trên trán Độc Cô TiếuNgu đang sốt cao.

Cung Tuyết Lăng cũng khôngmuốn rời Độc Cô Tiếu Ngu, lại không thể không ly khai, không có băng vải vốn không có biện pháp thay dược cho Độc Cô Tiếu Ngu, cho dù bìnhthường vết đao thuốc vô dụng, bọn họ vẫn phải là cố hết khả năng có thể.

Nhưng mà khi mở lều trại, nàng liền ngạc nhiên.

“Loại địa phương này sẽ có người khác đến sao? !”

Ngay tại trước lều trại, CungTrọng Khanh đang cùng nói chuyện với một người xa lạ, một thanh niên gầy còm, vai phải đeo hòm thuốc, vai trái đeo áo da con, trên tay còn mangtheo một cái túi y phục, tuy rằng hào hoa phong nhã, nhưng trên người áo dài cao thấp đều là phá mãnh mụn vá, giống như thư sinh thi không đậu,thi rớt khoa khảo nghèo kiết cổ hủ, ngay cả ăn cơm cũng là vấn đề, làmsao còn chú ý được trên người mặc gì.

Chẳng lẽ là lũ tú tài thikhông đậu nên nghèo túng, bởi vì rất xấu hổ tự giác nhận không ra người, vì thế quyết định trốn đến hoang vắng để ẩn cư?

Không đúng, hắn đeo hòm thuốc, hẳn là đại phu!

Nghĩ đến đây, Cung Tuyết Lănglập tức một cái bước xa tiến lên, “Vị công tử này là đại phu sao?” Nàngcõi lòng đầy chờ mong hỏi.

Nhưng này vị trẻ tuổi này cănbản không để ý tới nàng, thậm chí liền nhìn cũng không nhìn nàng liếcmắt một cái, trả lời của nàng là Cung Trọng Khanh.

“Hắn nói hắn chỉ là có cái mác lang trung, căn bản không có bản lĩnh cứu người.”

“Nhưng là hắn có thuốc.” Cung Tuyết Lăng chỉ vào cái hòm thuốc.”Có lẽ thuốc của hắn hữu dụng!”

“Huynh cũng nói với hắn vậynhư rồi, nhưng là. . . . . .” Cung Trọng Khanh bất đắc dĩ cười khổ.”Hắnnói thuốc của hắn cũng là thuốc giả gạt người, chữa bệnh không chếtngười, nhưng cũng trị không hết bệnh.”

“Gạt người . . . . . . thuốcgiả?” Cung Tuyết Lăng sợ run trong chốc lát, hốc mắt nhịn không được lại đỏ.”Vậy làm sao bây giờ nha, Tiếu ca đã muốn chống đỡ không nổi nữanha!”

Vốn là mặt không chút thay đổi, người thanh niên hai mắt lạnh nhạt bỗng dưng hiện lên một tia dị sắc.

“Xin hỏi cô nương vừa mới nói ai?”

” Tiếu ca, trượng phu của ta, thương thế của hắn rất nặng nề, sắp chết nha!”

“Nhưng hắn họ kép là Độc Cô?”

“Đúng. . . . . . Di? Làm sao ngươi biết. . . . . . Nha?”

Mới nháy mắt, người tuổi trẻkia thân ảnh đã chợt lóe bay vào trong lều vải, Cung Tuyết Lăng cùngCung Trọng Khanh không khỏi ngẩn ngơ, vội vàng theo vào đi, vừa thấyngười trẻ tuổi không ngờ bắt đầu dỡ bỏ băng vải của Độc Cô Tiếu Ngu,động tác của hắn thập phần rất nhanh, rất quen, tựa như đại phu kinhnghiệm phong phú.

“Thỉnh chuẩn bị nước ấm.” hắn một bên làm, một bên nhanh chóng phân phó.”Còn có băng vải, càng nhiều càng tốt!”

“Lập tức có ngay!” Cung Trọng Khanh lập tức chạy ra đi.

“Nhưng ngươi không phải nói ngươi chỉ có cái mác lang trung sao?” Cung Tuyết Lăng nghi hoặc hỏi.

“Đó là lý do, ta không thích thay người khác chữa thương, chữa bệnh.” Người trẻ tuổi nói.

Khó trách hắn nhìn qua liền một dạng bộ nghèo kiết cổ hủ.

Không thích thay người chữathương, chữa bệnh liền kiếm không được tiền, kiếm không được tiền liềnnghèo cả đời, làm không tốt ngay cả nuôi sống mình cũng có vấn đề, càngđừng nói mặc quần áo tốt.

“Thương thế của hắn, ngươi có nắm chắc không?”

Người trẻ tuổi nâng lên con ngươi sáng ngời, đây là lần đầu, người trẻ tuổi nhìn nàng.

“Có ta ở đây, hắn muốn chết cũng không được!”

***

Ba ngày sau ——

Độc Cô Tiếu Ngu cố hết sức mởra hai mắt, con ngươi chua xót trầm trọng cơ hồ mới vừa mở ra đã nghĩđóng lại, nhưng là người bên cạnh lại khiến cho hắn gượng chống lạikhông cho mí mắt rơi xuống, cũng nghi ngờ tưởng quay đầu đi.

Là hắn sao?

Ai ngờ hắn mới vừa mới bắt đầu vặn vẹo cơ bắp trên cổ, một trận thật lớn đau đớn liền phảng phất nhưsóng to gió lớn từ nửa thân trái đột nhiên đánh úp lại, đau đớn bén nhọn kia giống như đồng thời có mấy ngàn mấy trăm người đang dùng búa mộtchút lại một chút khảm lên thân thể hắn, mỗi phân, mỗi một tấc cũngkhông buông tha, hơn nữa trực tiếp chém tới đầu khớp xương.

Hắn cảm giác mình tưởng bị chặt thành thịt vụn rồi!

Tính phản xạ, hắn cắn chặtrăng, muốn lấy ý chí chịu đựng được đau đớn, nhưng không lường trước đau đớn lại dọc theo khớp hàm lan tràn đến đầu, khiến cho hắn toàn bộ đầuóc cũng như bị rút gân, co rút dường như đau không thể nói, hắn hémiệng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đau đến ngay cả rên rỉ đều rênrỉ không được.

“Đừng nhúc nhích, trăm ngànđừng động nữa!” thanh âm mông lung, giống như có người theo ở xa xôi đối với hắn nói chuyện.”Không cần dùng sức, không cần phản kháng nó, chậmrãi hô hấp, đúng, chậm rãi . . . . . .”

Giống như thôi miên giống nhưchỉ dẫn, không ngại phiền toái ghé vào lỗ tai hắn, sau một hồi khá lâu, hắn rốt cục chậm rãi điều hoà hô hấp, đau đớn cũng theo gió dần dầnbiến mất, cuối cùng trở thành một loại chậm chạp, cảm giác chết lặng,rồi sau đó, hắn cố gắng lần nữa mở ra đôi mắt, kinh ngạc cùng một đôimắt khác đối diện một lát. . . . . .

“Như thế nào, Nhị thúc cũng đem đệ đuổi ra ngoài?” Thanh âm khàn khàn lại gầy yếu.

“Cha nói đại ca đã thành thân, sau nên đến phiên ta.”

“Không thành thân thì không thể trở về?”

“Phải”

“Kia chỉ sợ đệ đời này đều trở về không được!” Dứt lời, Độc Cô Tiếu Ngu ánh mắt lại lần nữa đóng lại,tuy rằng hắn còn có thiệt nhiều lời muốn nói, lại suy yếu đến nỗi rốtcuộc không còn khí lực trợn mắt há mồm.

Đột nhiên, hắn ngửi được một cỗ mùi thơm kỳ lạ, đi theo, lành lạnh giống nhau có gì đó đụng lên miệng hắn.

“Cửu chuyển phản hồn dịch,thời điểm đại ca hôn mê bất tỉnh, ta đã cho huynh uống xong nữa bình,lại uống xong nữa bình này, tinh thần của ngươi sẽ hồi phục ngay thôi.”

Vừa nghe có thể hồi phục tinh thần, hắn lập tức khẩn cấp uống, cho đến nuốt xuống một giọt cuối cùng.

Chỉ chốc lát sau, hắn liền cảm giác lúc trước gầy yếu thì bây giờ cảm giác ấy nhanh chóng cách xa thân thể hắn, đầu mờ mịt chuyển sang thanh minh, toàn thân thoải mái dịthường, phảng phất như đất khô nứt thấm vào nước mưa trở nên sung túc,cả người đều đã tràn ngập sức mạnh, giống như lập tức là có thể hạ điềnđi khẩn hơn mấy đất mẫu hoang.

Bất quá hắn trong lòng rất rõràng đây chỉ là tinh thần của hắn hồi phục thôi, cùng thân thể hoàn toàn không có quan hệ, hắn tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn nằm, cả tóc cũng đừng động, nhiều nhất là mở mí mắt nhìn người khác, hoặc là há mồm nóichuyện.

” Đệ, muốn trở về sao?” Thanh âm vẫn như cũ lộ ra mệt mỏi, nhưng từng cái lời thập phần rõ ràng hữu lực.

” Muốn.”

“Ta nghĩ cũng muốn, bên tronghuynh nhà chúng ta đệ tỷ muội hai mươi mấy người, thì đệ là người khôngmuốn rời xa gia đình nhất, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, vừara khỏi cửa đã nghĩ phải về nhà, thật là quỷ không muốn rời xa giađình!”

“. . . . . .”

“Một khi đã như vậy, vậy đành phải tùy tiện để thông qua rồi!”

“Như thế nào cái tùy tiện để thông qua?”

“Cho bản thân đệ chọn, đệ nhất định tìm không ra dù là nữa cái trứng gà hay trái nhãn, bởi vì đệ không thích con gái, kia đành phải học một ít ở đại ca ta, người nào làm chamuốn đem con gái gả cho đệ, hoặc là vị cô nương gia nào đó chủ động nóimuốn cùng đệ thành thân, cũng không quan tâm đối phương là tròn hay dẹp, đệ liền cưới nàng, bởi vậy, đệ không phải có thể trở về đi?”

(A Tử: thì ra là do ka dạy choChuka lấyvợ kiểu này á… nên mới lấy đc vợ… *gật gù* mềnh năm sau cóa nên áp dụngcái phương pháp nì ko nhở.)

“Phải”

“Rất đơn giản, đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy dựa theo lời của ta làm đi!”

“Hảo.”

Tốt lắm, đệ đệ nghe lời mới cưới được lão bà, bất quá. . . . . .

“Nói nói sau trở về. . . . ..” Độc Cô Tiếu Ngu ánh mắt dừng lại ở bên cạnh trên người người thanhniên, thật sâu thở dài.”Xem bộ dạng đệ giống như ngay cả mình đều nuôikhông nổi, muốn gặp phải cái loại cơ hội này chỉ sợ cũng không dễ dànga!”

” Đệ thì không thể đổi quần áo chỉnh tề một chút sao?”

“Cái này còn có thể mặc.” Người trẻ tuổi mặt không đổi sắc, trên người ít nhất có mười mấy cái mụn vá áo.

“Thiên, nam nhân keo kiệt giống như đệ vậy, keo kiệt thật đúng là hiếm thấy!”

“Ta là tiết kiệm, tiết kiệm là chuyện rất tốt.”

“Hảo hảo hảo, đệ cứ tiếp tụckiệm đi!” Độc Cô Tiếu Ngu nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra.”Hiện tại, nóicho ta biết, thương thế của ta như thế nào?”

“Không nhẹ, đại ca huynh ítnhất nằm hai tháng mới có thể xuống giường, sau lại tĩnh dưỡng hai tháng là có thể chính mình hành động, muốn hoạt động tự nhiên lại thêm haitháng, về phần sử dụng công phu. . . . . . Ân, ít nhất lại bốn thángnữa!”

“Lâu như vậy sao?” Độc Cô Tiếu Ngu có điểm giật mình.”Trước sau cộng lại mười tháng gần một năm rồi sao!”

“Huynh trước tiên phải đemthịt nuôi đi ra, chỉ có xương cốt là không nhúc nhích được.” Người trẻtuổi nghiêm túc nói sự thật.

“Nói cho cùng ta giống như chỉ còn lại có một bộ xương khô rồi!” Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm nói.

“Nữa người.” Người trẻ tuổinghiêm trang sửa đúng lại cho Độc Cô Tiếu Ngu.”Đại ca huynh nửa ngườithịt cơ hồ đều bị bào sạch rồi, nếu ta không có có hồng nhân sâm ngànnăm cùng Tử Linh Chi luyện chế thành ngưng huyết tục cân sinh cao, đạica tuyệt chịu đựng bất quá ba ngày, mặc dù miễn cưỡng chịu đựng trôiqua, muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải mất từ ba tới năm năm, hơn nữacũng vô pháp phục hồi như lúc ban đầu, sau này nửa người kia sẽ không có lực, không dùng được, hành động trì trệ không tiện, thậm chí phải dùnggậy đi đường. . . . . .”

Hắn ngắm hòm thuốc mộtcái.”May mắn cha để cho ta đem ngưng huyết tục cân sinh cao mang đến,nhưng ta cam đoan đại ca tất nhiên có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu, cùng trước khi bị thương không có khác gì, thậm chí nhìn không ra nửa vếtsẹo, bất quá thế nào cũng phải phải có thời gian lâu như vậy chậm rãi an dưỡng, sinh cơ, sinh xương cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy,tưởng mau liền dễ dàng sai lầm, huống chi nếu so với ba tới năm năm thìmau hơn.”

“Xác thực, nếu quả thật là batới năm năm. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu nuốt nhổ nước miếng.”Được rồi,mười tháng liền mười tháng, có lẽ còn kịp loại lúa trễ.”

“Muốn làm ruộng, hai năm sau.”

Không thể làm ruộng? !

“Ngươi ngươi ngươi. . . . . .Ngươi nói cái gì?” Đây mới thực sự là tai nạn, là đả kích trầm trọngnhất, nếu không phải không thể động…, Độc Cô Tiếu Ngu sẽ lập tức đứnglên giơ chân cho hắn xem.

“Muốn làm ruộng, hai năm sau.” Người trẻ tuổi lại lặp lại một lần.”Nếu không phải ta cấp đại ca uốngtiếp nữa bình cửu chuyển hoàn hồn dịch, đại ca huynh ít nhất phải mườingày nửa tháng sau mới có thể phát ra một tiếng, hai tiếng, một ít thanh âm, hai tiếng có nghe thấy hay không cũng có vấn đề, sao có thể giốngnhư bây giờ vừa tỉnh dậy liền nói không ngừng. Cho nên, muốn làm ruộng,ít nhất phải hai năm sau.”

“Hai năm không thể làm ruộng?Đây không phải là muốn mạng của ta sao?” Độc Cô Tiếu Ngu giống như sắpchết rên rỉ.”Thương lượng một chút, không thể ít đi một năm hay nửa nămsao?”

“Không có thương lượng!” Người trẻ tuổi cứng rắn từ chối, không chút nào thỏa hiệp.

“Đáng giận!” Độc Cô Tiếu Ngu nghiến răng nghiến lợi.”Đều do Nhị thúc.”

“Ta nghe đại tẩu nói, bên trong có năm con đại mãng xà?”

“Đúng vậy, không phải hai con, cũng không phải ba con, là ngũ con, không phải Nhị thúc ở phương diệntính toán có vấn đề, chính là Nhị thúc đến đó quay về thì ba con đạimãng xà ngủ đông mới tỉnh, vận khí tốt thì cho người gặp phải. Vận khícủa người thật tốt, vận khí của ta thì thật không tốt!” Độc Cô Tiếu Ngutức giận than thở.”Nói đến đại tẩu đệ, nàng đâu?”

“Đại tẩu thực nhiều lời, không ngừng hỏi tình huống của huynh rốt cuộc như thế nào, ta đáp rắc rốiliền. . . . . .” Người trẻ tuổi mặt không chút thay đổi dùng ngón taycái chỉ bên ngoài lều.”Sai khiến nàng đi ra ngoài làm việc, muốn nàngchuẩn bị canh cá tươi nóng hầm hập, huynh vừa tỉnh dậy là có thể uống,nếu lạnh phải nấu lại, lúc này nàng hẳn là lại đang nấu canh cá đi!”

Độc Cô Tiếu Ngu vừa cười.”Nàng thực lo lắng?”

Người trẻ tuổi gật đầu.”Vừa vội lại lo lắng như bà điên.”

Độc Cô Tiếu Ngu chọn lông màymột chút, tựa tiếu phi tiếu ôm lấy khóe miệng.”Tốt nhất không cần lại để cho ta nghe thấy đệ như vậy nói về đại tẩu, bằng không cẩn thận ta bớira da của đệ!”

Người trẻ tuổi lập tức cúi đầu nhận sai.”Thực xin lỗi.”

Độc Cô Tiếu Ngu mí mắt lại đóng lại.”Đi tìm nàng đến đây đi, ta không muốn làm cho nàng tiếp tục lo lắng đi nữa.”

“Phải”

“Trở về!”

“Đại ca?”

“Đệ đã nói với nàng đệ là ai sao?”

“Không có, đệ chỉ nói cho đại tẩu tên của đệ, quân lan chu.”

***

Cung Tuyết Lăng như bay chạyvào , Độc Cô Tiếu Ngu liếc mắt một cái liền chú ý tới nàng hốc mắt sưngđỏ cùng dung nhan tiều tụy, sau đó là nàng tận mắt nhìn thấy hắn thật sự tỉnh táo, biểu tình lại kinh hỉ muốn điên, như vậy vừa muốn khóc vừamuốn cười, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

Hắn thật cao hứng, tuy rằng nàng cũng không nói ra miệng, nhưng lòng của nàng sớm chặt chẽ buộc ở trên người hắn.

“Nàng thực lo lắng ta?”

Không nghĩ tới hắn nói vừahỏi, chẳng qua nháy mắt mà thôi, Cung Tuyết Lăng vẻ mặt vui mừng tất cảliền đều thu dọn rồi, hơn nữa. . . . . .

“Tuyệt không!”

Độc Cô Tiếu Ngu hơi ngoài ý muốn giật mình.”Tuyệt không?”

Cung Tuyết Lăng ngạo mạn nâng lên cằm.”Đúng, tuyệt không!”

Nàng mạnh mẽ như vậy?

Độc Cô Tiếu Ngu hồ nghi suy nghĩ một lát.”Nếu ta chết thì sao?”

“Ta liền cùng chàng cùngchết!” Cung Tuyết Lăng không chút do dự nói.”Là ngươi nói, ngươi thựchoan nghênh ta cùng ngươi cùng chết, không phải sao?”

Độc Cô Tiếu Ngu đầu tiên làcảm thấy một trận cảm động ấm áp, nhưng nghe xong lại, thấy trong lòngthoáng chốc lại bịt kín bằng cảm giác mát, nháy mắt bao phủ cảm động lúc trước, một trận sợ run khác lủi qua lưng, tạo ra một thân mồ hôi lạnh,khiến cho hắn rùng mình một cái.

Tuy rằng khẩu khí của nàngthập phần nhẹ nhàng, nhưng hắn nghe được nàng là nghiêm túc, nếu hắnchết, nàng thật sự sẽ cùng hắn chết!

Nữ nhân khác nói lời này khả năng chính là tùy tiện nói một chút thật dễ nghe mà thôi, nhưng nàng không phải.

Thiên, may mắn hắn không chết, bằng không con gái bảo bối của hắn sẽ biến thành bé gái mồ côi khôngcha không mẹ, đơn giản là hắn đã nói sai một câu!

Cho nên nói, người chính làkhông thể rất tự mãn, nguyên tưởng rằng bất luận kẻ nào đều không gâythương tổn hắn, hắn mới dám mạnh miệng nói ra cái loại chuyện này, aingờ không có nửa người có thể thương tổn được hắn, hắn lại bị súc sinhngay cả chân tay đều không có làm bị thương, càng đáng chết hơn là, súcsinh kia chính là phun từng ngụm nước thiếu chút nữa là lấy đi cái mạnggià của hắn.

Thật sự là uất ức!

“Ách, ta khát, có nước sao?”Hắn nhanh chuyển khai đề tài, nghĩ rằng về sau nói chuyện không chỉ cócân nhắc, tốt nhất là nên uống lưỡi hơn bảy lần!

“Canh cá.” Cung Tuyết Lăng lập tức bưng tới chén canh cá.”Đại phu nói chàng uống canh cá tươi là tốt nhất.”

“Đại phu?” Độc Cô Tiếu Ngu chọn lông mày uống xong một ngụm canh.”Không cần khách khí, gọi hắn Lan Chu là được rồi.”

“Không cần khách khí a. . . . . .” Kỳ thật Quân Lan Chu vừa báo ra tên, Cung Tuyết Lăng lập tức liềnnghĩ đến trên thanh cây quạt kia của Độc Cô Tiếu Ngu trong đó một bứchọa ghi tên là Quân Lan Chu, nói một cách khác, Quân Lan Chu là thânnhân của Độc Cô Tiếu Ngu. Chính là, bọn họ vì sao họ bất đồng?”Bởi vìhắn là biểu đệ của chàng sao?”

“Không, là con của Nhị thúc ta.”

Nhớ rõ hắn có nói qua Nhị thúc hắn là đại phu, thừa kế nghiệp cha, này thực bình thường, nhưng là. . . . . .

” Con của Nhị thúc?” Thìa canh kinh ngạc đứng ở giữa không trung. “Nhưng các người vì sao bất đồng họ?”

“Bởi vì cha ta cùng mấy vị thúc thúc cũng không phải thân huynh đệ, mà là huynh đệ kết nghĩa kim lan.”

“Thì ra là thế.” Cung TuyếtLăng bỗng nhiên hiểu ra, thìa tiếp tục đi về phía trước đưa tới bênmiệng Độc Cô Tiếu Ngu.”Vậy hắn lại vì sao gọi chàng là đại ca?”

“Cha ta cùng vài vị thúc thúctuy rằng không phải thân huynh đệ, nhưng bọn hắn cảm tình so với thânhuynh đệ còn thân thiết hơn, vì để cho phần thân tình này không đến mứcgián đoạn, bọn họ quyết định cho con cái bọn họ tự rút thăm lấy ra bảyngười lại kết làm huynh đệ, dùng duyên phận thừa tục phần thân tìnhnày…”

(A T ử: thì ra là thế, h hiểu vì sau có nh ng như vậy nh chỉ có “thất tu la” thôi.)

Độc Cô Tiếu Ngu dừng lại một chút, uống xong một thìa canh lại nói tiếp.

“Ta là con trai độc nhất,không cần rút thăm, hay bởi vì tuổi của ta lớn nhất, cho nên ta là đạica. Về phần Lan Chu, hắn đứng hàng thứ thứ hai, bởi vì ta thành thânrồi, bởi vậy hắn cũng bị đuổi ra cửa tìm lão bà, bất quá này khả năngkhông dễ dàng.”

“Vì sao?”

“Hắn không thích con gái.”

“Hắn thích nam nhân?”

“Không.” Độc Cô Tiếu Ngu bật cười.”Cũng không phải, ta nghĩ hắn là cảm thấy con gái thực phiền toái đi!”

“Nam nhân mới phiền toái chứ!” Cung Tuyết Lăng không phục lẩm bẩm.

“Đều phiền toái?”

” Không còn kém nhiều lắm.”

Im lặng một lát, Cung Tuyết Lăng tiếp tục đút Độc Cô Tiếu Ngu uống canh, hắn lại đột nhiên thở dài.

“Lão bà.”

“Chuyện gì?”

“Phiền toái ngươi không cần một bên theo ta nói chuyện phiếm, lại liên tục lau nước mắt được không?”

“Kia cũng không phải ta muốn lau , là chính nó muốn lau thôi!”

“Ít nhất hiện tại nên ngừng đi?”

“Người ta dừng không được thôi!”

“Đáng chết, theo câu nói đầutiên bắt đầu nàng liền rơi lệ không ngừng, ta đã mau bị nước mắt củanàng làm cho chết đuối!”

“Không quan hệ, ta biết bơi, ta sẽ cứu lấy chàng!”

“. . . . . .”

***

Tiếp qua mấy ngày, Độc Cô Tiếu Ngu tình huống vừa ổn định, Quân Lan Chu lập tức quyết định phải về Đại Lý.

Bởi vì chỗ bọn họ là cao núi,khi đã vào đầu mùa đông, nhiệt độ không khí rõ ràng xuống dần, càng lúccàng lạnh, còn có thể có tuyết, lấy thân hình gầy yếu của Độc Cô TiếuNgu, nhiều nhất duy trì hai, ba ngày sẽ đông thành cột băng, cho nên bọn họ phải trở lại nơi có mùa xuân ấm áp hợp lòng người là Đại Lý, nơi đómới thích hợp cho Độc Cô Tiếu Ngu tĩnh dưỡng.

Vì thế, Quân Lan Chu ôm Độc Cô Tiếu Ngu, mọi người một đường thi triển khinh công quay về Đại Lý, ởThương Sơn một thôn nhỏ thuê hai gian phòng ở tạm.

Hai tháng sau, Độc Cô Tiếu Ngu rốt cục có thể chống đở cho người ta dìu dắt ở trong phòng đi vài bước.

Lại một tháng, hắn có thể đira ngoài phòng rồi, kết quả hắn đã muốn đi làm ruộng, nếu không phảiCung Tuyết Lăng chặt chẽ”Giám thị” hắn, chỉ sợ hắn đã sớm ở ngoài đồng.

“Xin hỏi các ngươi nghĩ đi chỗ nào?” Hai tay lau eo, Cung Tuyết Lăng mặt không chút thay đổi che ở ph ía trước.

Độc Cô Tiếu Ngu tay phải chống gậy, cánh tay trái nắm trên vai Cung Trọng Thư, hắc hắc hắc xấu hổcười, vai Cung Trọng Thư hoang mang quay về xem bọn họ.

“Muội phu muốn chạy xa một chút đi luyện khí lực, đại phu nói không được sao?”

“Đi xa sao? Rất xa?” CungTuyết Lăng ngữ khí điều điều hỏi: “Đến bên trong ruộng đi? Sau đó thuậntiện hạ điền cấy mạ, không, bây giờ là thời điểm làm đất, hay là muốn đi chọn phân để bón phân?”

“Hạ điền? Làm sao có thể, muội phu hắn ngay cả đi đều đi không được tốt, làm sao có thể hạ điền? Chúng ta nhiều nhất chính là đi xem ruộng đồng thôi, tuyệt đối không thể cóthể xuống. . . . . . Xuống. . . . . .” Mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu cườicàng lúc càng xấu hổ, Cung Trọng Thư nói không được nữa.”Muội phu, ngươi gạt ta?”

“Không phải gạt, ta chỉ phải . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu dùng sức ho vài cái. “Đã quên nói cho ngươi biết.”

“Đã quên. . . . . . Nói cho ta biết?” Cung Trọng Thư thì thào niệm một lần, “Muội phu, ngươi muốn chết cũng không cần tha ta xuống nước như thế!” Hắn không biết nên khóc haycười.

Cung Tuyết Lăng cánh tay duỗi thẳng, kiên định chỉ hướng phòng ở.”Trở về!”

“Không cần dạng này nha, lãobà.” Độc Cô Tiếu Ngu trước hết khuôn mặt tươi cười năn nỉ.”Ta cam đoankhông Hạ Điền, nhiều hơn nữa đi vài bước thì tốt rồi.”

“Trở về!”

“Lão bà, đừng như vậy, ta thề tuyệt không hạ điền!”

“Trở về!”

“Lão bà, ta. . . . . .” Thanhâm đột nhiên không thấy, Độc Cô Tiếu Ngu nhìn tĩnh nhìn phía sau CungTuyết Lăng nheo lại mắt.

“Di?” Cung Trọng Thư cũng nhìn lại nhìn sau Cung Tuyết Lăng mặt.”Không phải là. . . . . . Bọn họ chứ?”

Bọn họ? Ai?

Cung Tuyết Lăng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, chợt thật to ngẩn ngơ.”Bọn họ lại trở về làm gì?”

Rất nhanh , Cung Như Mỵ cùnghai huynh muội Lục Học Quý, Lục Bội Nghi cùng với Thôi Cảnh liền đứnglại trước mặt bọn họ, chỉ không biết vì sao không thấy Hải công tử cùngLục Bội Cầm, đại khái là Hải công tử cảm thấy đi theo đám bọn họ lạikhông ổn, liền tùy tiện tìm lý do về nhà.

“Cuối cùng tìm được các ngươi! Cha ngươi đâu?” Cung Như Mỵ vội hỏi, vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt lo âu.

Cung Tuyết Lăng làm bộ nhưkhông nghe thấy, không phát hiện, tự tiến lên thay Cung Trọng Thư chốngđỡ bên trái thân mình Độc Cô Tiếu Ngu.

“Đi, ta đỡ chàng trở về, ta đã hầm canh gà, tốt nhất nhân lúc còn nóng uống hết đi.”

“Lão bà, ta thề tuyệt không hạ điền, ít nhất cho ta xem xem người ta hạ điền được không!”

“Hảo, ta cho chàng chọn.”

“Chọn gì?”

“Cho ngươi đi xem người ta hạ điền, có thể, ngày hôm nay cũng đừng nghĩ ôm Phù nhi!”

“. . . . . . Ta đi uống canh gà.”

Độc Cô Tiếu Ngu ngoan ngoãnlàm cho Cung Tuyết Lăng giúp đỡ vào trong nhà phòng, mà bên ngoài, CungNhư Mỵ thấy Cung Tuyết Lăng không để ý tới mình, liền sửa hướng CungTrọng Thư truy vấn.

“Cha ngươi đâu?”

“Cha vào trong thành tìm người truyền tin về tiêu cục, đại ca đi đốn củi.” Cung Trọng Thư chậm chạp trả lời.

“Chúng ta đây vào trong nhà đợi.” Nói xong, Cung Như Mỵ liền đi đầu vào trong nhà.

“Chậm đã!” Cung Trọng Thư từng bước ngăn trở bọn họ.”Cô cô, muốn tìm người hỗ trợ sao? Cha sẽ khôngxen vào nữa chuyện của các người n ữa rồi!”

“Cùng ngươi không quan hệ, cút ngay!” Cung Như Mỵ thô lỗ đẩy ra hắn, tự mình vào nhà.

Cung Trọng Thư nhún nhún vai, cũng theo vào đi.

Cô cô nghĩ đến còn có thể tuỳ theo lòng mình sao?

Thật quá quắt rồi!

Cung Mạnh Hiền vừa vào nhà liền nhìnthấy bên phải là con gái đang ở đút con rể uống canh gà, hai huynh đệCung Trọng Khanh ngồi một bên, bên trái là cả nhà của Cung Như Mỵ, còncó thôi cảnh.

“Ngươi lại đây làm gì?” Mặt của hắn lập tức trầm xuống.

“Đại ca, lúc này không thể trách chúng ta, muốn trách thì trách hắn!” CungNhư Mỵ hung tợn trừng Độc Cô Tiếu Ngu, oán giận lên án.”Hắn niêm phonglại hộp băng ngọc ngàn năm, bởi vậy liền không thể chứng thật bên tronghay không thực sự xà chi huyết lan, cho nên người của Đường môn khôngchịu đem giải dược cho chúng ta, đại ca ngươi nói, đây là không phảimuốn trách hắn?”

“Trách ta?” Độc Cô Tiếu Ngucười dài lắc đầu.”Ta không phải muốn niêm phong lại hộp băng ngọc ngànnăm, mùi xà chi huyết lan nhất định sẽ thẩm thấu ra, chỉ sợ trong phòngnày trừ ta ra, sớm đều chết ở Độc Long Cốc, cô cô ngươi nói, ta có nênhay không niêm phong lại hộp băng ngọc ngàn năm?”

Cung Như Mỵ nhất thời ngậm miệng, không phản bác được.

“Huống chi, ” Độc Cô Tiếu Ngucòn nói: “Nếu người của Đường môn có bản lĩnh xử lý xà chi huyết lan,bọn họ liền dám đánh bể hộp ngọc lấy ra huyết lan: nếu bọn họ không dámđánh vỡ hộp ngọc, bọn họ chính là không có bản lĩnh xử lý huyết lan,muốn xà chi huyết lan lại có là dụng ý gì?”

“Nhưng là không có biện phápchứng thật trong hộp ngọc quả thật có huyết lan, bọn họ sẽ không chogiải dược a!” Cung Như Mỵ nóng nảy nói.

Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười càng sâu, lại không hề có ý cười.”Cho nên bọn họ muốn ngươi tìm đến ta?”

“Đúng vậy.” Cung Như Mỵ đúnglý hợp tình dùng sức gật đầu.”Bọn họ muốn ngươi đi mở ra hộp ngọc, chỉcần chứng thật bên trong là huyết lan, bọn họ sẽ đem giải dược cho chúng ta.”

“Không, bọn họ không chỉ muốnta mở ra hộp ngọc, còn muốn ta giúp bọn hắn xử lý huyết lan, bởi vì bọnhọ chỉ biết là có hoa xà chi huyết lan có loại độc chất này, nhưng chưatừng gặp qua, tự nhiên cũng lấy độc huyết lan không thể nề hà, đặc biệtđộc huyết lan độc kịch liệt như thế, bọn họ lại không dám mạo hiểm, chonên cần ta đây cái bách độc bất xâm trước vì bọn họ làm ra giải dượchuyết lan. Nếu không bọn họ hẳn là đem hộp ngọc giao cho các ngươi mangđến cho ta mở ra, mà không phải muốn ta tự mình đi một chuyến.”

“Vậy ngươi phải đi thay bọn họ làm giải dược a!”

“Xin chờ một chút!” Cung Tuyết Lăng kéo dài qua từng bước che ở phía trước Độc Cô Tiếu Ngu, hai tay để trên eo, hùng hổ trước mặt đối Cung Như Mỵ.”Cô cô, lúc người lấy đi hộp ngọc thì Cung gia đã cùng Lục gia đã vạch rỏ ranh giới, cho nên, phiềntoái người có việc liền bản thân tự giải quyết, đừng tìm chúng ta nữa!”

“Nhưng không có hắn không được!”

“Người động nảo một chút đi, Tiếu ca đã muốn mất đi nửa cái mạng còn chưa đủ sao?”

Kiến Cung Tuyết Lăng thái độcường ngạnh khó phục nói, Cung Như Mỵ đành phải chuyển hướng Cung MạnhHiền cầu cứu.”Đại ca?”

Ai ngờ Cung Mạnh Hiền cũng rất giống thật là làm không đến nghe thấy dường như cứ thế tìm chổ ngồixuống, mặt hướng ngoài cửa sổ, rỗi rãnh rỗi rãnh uống trà ngắm phongcảnh.

Không khả nề hà, Cung Như Mỵ đành phải quỳ đi xuống cầu xin.”Đại ca, van cầu người cứu cứu bọn họ đi!”

Cung Mạnh Hiền quay đầu rồi,cũng đối Cung Như Mỵ nói chuyện.”Lăng nhi, cha mua một số nhân sâm, Điền thất cùng mấy con gà đất, có rảnh con liền hầm cho con rể ăn, kia. . . . . .”

“Wey wey Wey, mẹ ta đều đã quỳ xuống, các ngươi còn muốn như thế nào chứ?” Thấy bọn họ đối Cung Như Mỵ đau khổ cầu xin nhìn như không thấy, Lục Bội Nghi vừa giống như cọp mẹnổi điên nhảy dựng lên rồi, rõ ràng là cầu người ta nhưng dáng vẻ bệvệ so với ai cũng kiêu ngạo hơn.”Các ngươi cũng biết khi chúng ta độcphát có bao nhiêu thống khổ sao? Các ngươi liền như vậy hi vọng xemchúng ta thống khổ sao?”

Nha, cư nhiên hung hăng đi lên!

Sợ ngươi phải không!

“Lại thống khổ cũng đó là docác ngươi tự tìm, mà Tiếu ca là vì các ngươi tiến vào Độc Long Cốc, đira khi bị thương nặng như vậy, nhưng các ngươi ngay cả quan tâm một chút cũng không có, thế nhưng cầm đồ bỏ chạy!” Lục Bội Nghi hung hăng, CungTuyết Lăng cũng có bản sự so với nàng càng hung hãn, mọi người sẽ mộtlần đi!”Chúng ta liền như vậy hi vọng các ngươi thống khổ sao? Đúng,giống các ngươi loại ích kỷ lại bốc đồng, không chịu khổ một chút liềnthật là không có thiên lý!”

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Không nghĩ tới Cung Tuyết Lăng dám ngông cuồng như thế, Lục BộiNghi nhất thời nổi trận lôi đình. “Ngươi quá cuồng vọng rồi!” Nàng rốnggiận phác qua, giương nanh múa vuốt mà nghĩ giáo huấn Cung Tuyết Lăngmột chút, đã sớm đã quên bọn họ mục đích tới nơi này là gì.

(A T ử: cái con điên này, thật là điên mà, mún đánh ng kìa… *nhìn sang Tiếu ca*)

Tới, tốt!

Thấy thế, Cung Tuyết Lăng lậptức dọn xong cái khung, cũng tính thừa cơ hảo hảo mở miệng chọc tức, tốt nhất nàng đem biểu tỷ biến thành đại đầu heo đều không có ai ngăn cản,bằng không nàng cùng nhau đau nhức nằm bẹp dí một chút.

Ba phụ tử Cung Mạnh Hiền đềulàm bộ như không phát hiện, bởi vì bọn họ biết Cung Tuyết Lăng có thể dư dả ứng phó Lục Bội Nghi; Cung Như Mỵ cũng làm bộ như không phát hiện,chỉ cần các nàng đánh, nàng còn có bản sự náo loạn đến Cung Mạnh Hiềnkhông thể không trông coi chuyện này; Lục Học Quý nhìn thấy, bất quá Lục Bội Nghi ra mặt đánh so với hắn đánh còn tốt hơn; Thôi Cảnh cũng nhìnthấy, mà nữ nhân đánh nhau hắn không thấy nhiều, nên hắn nghĩ kỹ hảothưởng thức.

Lục Bội Nghi nếu là cọp mẹ,Cung Tuyết Lăng chính là sư tử Hà Đông, hai đều là mèo mẹ mạnh mẽ, liềnxem ai mạnh, ai móng vuốt lợi hại hơn.

Vì thế, ở không có bất kỳngười nào ngăn cản, hai mèo mẹ hung đều lộ ra răng nhọn móng sắcchuẩn bị đem đối phương trảo thành một mảnh thịt khô, một ác hổ chụpmồi, một giữ lực mà chờ, mắt thấy sẽ triển khai trận đầu hai bên giaophong, cuối cùng quyết chiến. . . . . .

Nói thì chậm mà xảy ra thìnhanh, ngay tại song phương sắp tiếp xúc thì trong nháy mắt, bóng ngườichợt động, bên cạnh Độc Cô Tiếu Ngu đột nhiên thêm một người, Lục BộiNghi giống như bị điểm huyệt đạo dường như đông lại ở phía trước tư thếbổ nhào, Cung Tuyết Lăng chờ sau một lúc lâu đợi không được khai chiến,không khỏi hoang mang buông song chưởng, khó hiểu nhìn Lục Bội Nghi vìsao phát một nửa liền tắt lửa rồi?

Ai hắt nàng nước lạnh rồi?

“Ta đã trở về, đại ca.”

“Hái được dược thảo đệ muốn rồi?”

” Hái được.”

“Hảo, như vậy. . . . . .” ĐộcCô Tiếu Ngu nghiêng đầu đánh giá Lục Bội Nghi tư thế quái dị.”Ngươi điểm huyệt đạo của nàng?”

“Không có.” Quân Lan Chu mặt không chút thay đổi phủ nhận.

“Không có?” Độc Cô Tiếu Ngu hai hàng lông mày chọn cao.”Như vậy là. . . . . .”

Đồng mâu bán hạp, “Phải” Quân Lan Chu thừa nhận.

Độc Cô Tiếu Ngu tĩnh lặng, đột nhiên mà cất tiếng cười to.” Lan Chu, đệ cũng thật bướng bỉnh!”

Mọi người vẫn không rõ sở bọnhọ đến tột cùng đang nói cái gì, Lục Bội Nghi giống như pho tượng giốngnhư cứng tại nơi đó, thốt nhiên giống bị chó cắn đến mông dường như âmthanh nhảy dựng lên khiển trách, một bên giống Hầu Tử dường như hai tay ở trên người nơi nơi lại gãi lại trảo, vừa giống như con thỏ dường nhưnơi nơi loạn nhảy nhảy loạn.

“Rất ngứa! Rất ngứa! Không, đau quá! Không không, rất ngứa! Đau quá! Rất ngứa! Đau quá! Mẹ, cứu ta a!”

Thấy nàng hô thiên thưởng địarất thê thảm, Cung Như Mỵ cùng Lục Học Quý vội vàng tiến nhanh tới thămhỏi, Lục Bội Nghi lại ngược lại kêu càng dữ hơn, còn bao quanh loạnchuyển, Cung Tuyết Lăng cùng ba phụ tử Cung Mạnh Hiền cũng nhịn khôngđược tò mò đi qua.

“Làm sao vậy? Ngươi không ổn chỗ nào rồi?”

“Rất ngứa! Đau quá! Mẹ, cứu ta a, mẹ!”

“Rốt cuộc là ngứa hay là đau, nói rõ ràng a!”

“Là vừa ngứa vừa đau a! Mẹ a, mau cứu ta a!”

“Làm sao đau? Làm sao ngứa? Ngươi không nói, chúng ta như thế nào giúp ngươi nha!”

“Toàn thân đều đau! Toàn thân đều ngứa! Nhanh chút cứu ta a, mẹ, chết tiệt mau cứu ta a!”

Chẳng qua một chút công phu mà thôi, Lục Bội Nghi đã đem mình trảo tới giống như nữ quỷ âm hồn bấttán, bên ngoài da thịt lõa lồ đều là vết trảo sưng đỏ, xem ra còn giốngnhư tính đem quần áo mình toàn bộ cởi xuống .

Độc Cô Tiếu Ngu cười lớn đứng dậy, nâng lên cánh tay Quân Lan Chu.” Lan Chu, đỡ ta đi vào, ta muốn nghỉ ngơi.”

Đường Môn tính cái gì, nếu sovới độc, Độc Diêm La nếu nói là mình là thứ hai, trong thiên hạ còn cóai dám ngồi trên ngai vàng thứ nhất ?

Một lúc lâu sau ——

“Lan Chu, quá ồn rồi, làm cho ta ngủ không được.”

“Dạ, đại ca.”

Một lát sau, an tĩnh, Độc Cô Tiếu Ngu đang ngủ cười dài.

Quân Lan Chu khó hiểu độc Lục Bội Nghi?

Không, hắn điểm của nàng áhuyệt, bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu nói rất đúng “Quá ồn “, mà không phải”Đủ”, hai người này ý nghĩa phải không đồng nhất.

Cho nên, mời Lục Bội Nghi suốt sáu canh giờ làm Hầu Tử câm điếc.

***

Tuy rằng Đường Môn lại cho Lục Học Quý ba tháng thuốc, nhưng khi bọn hắn từ Trùng Khánh trở lại ĐộcLong Cốc tìm Cung Mạnh Hiền thì bọn họ sớm ly khai, cho nên bọn họ đànhphải sẽ tìm quay về Vô Tích đi, lại từ Vô Tích tìm về Đại Lý, chờ bọnhắn thật vất vả rốt cuộc tìm được Cung Mạnh Hiền thì cũng vừa hết batháng.

Cung Mạnh Hiền cố tình quyếtđịnh không hề nhúng tay vào phiền toái của Lục gia, Cung Như Mỵ đànhphải chơi xấu bọn họ liền ở nơi đó không đi, làm cho huynh muội Lục HọcQuý mỗi ba ngày liền kêu quỷ một lần cho bọn hắn nghe, bất quá mỗi mộtlần đều bị Quân Lan Chu lấy độc môn thủ pháp chế trụ á huyệt bọn họ, bọn họ cho dù kêu rách yết hầu cũng không ai nghe thấy.

Như vậy hai tháng xuống sau,Lục Học Quý có điểm không giống với lúc trước, không phải hối hận củamình tùy hứng, mà là chịu đủ độc phát khi thống khổ, hắn sợ rồi, nhưngvậy cũng là có điểm tiến bộ, chỉ cần hiểu được sợ hãi, hiểu được gây họa hậu quả chẳng những chính mình gánh vác, có đôi khi lại không thể thừanhận thống khổ, tùy hứng của hắn tự nhiên vì vậy sẽ có thu lại.

Mà Lục Bội Nghi thì tươngphản, nàng chẳng những không hối hận, hơn nữa đem từng giọt từng giọtđều ghi tạc trong lòng, ngầm thề muốn đem hết thảy trả lại gấp bội chongười “Hại” mình như thế thống khổ.

Không phải chính nàng, mà là trừ bỏ chính nàng ngoại trừ tất cả những người khác, đặc biệt Cung Tuyết Lăng.

Nếu không phải Cung Tuyết Lăng ở giữa làm khó dễ, Cung Mạnh Hiền cũng sẽ không cùng Lục gia bọn họ bức tới rạch rõ giới tuyến, mắt thấy nàng chịu khổ mà không chú ý; nếukhông phải Cung Tuyết Lăng ở giữa quấy nhiễu, bằng ” kỹ thuật chơi xấu ” của Cung Như Mỵ, đã sớm có thể bức bách Độc Cô Tiếu Ngu đến Đường Mônlàm thuốc giải rồi, hết thảy đều là lỗi của Cung Tuyết Lăng.

( A Tử: nhỏ điên này nghĩ Tiếu ca nhà chúng ta là ai mờ nghĩ m ẹ của nó có thể làm Tiếu ca nghe theo vậy chajjjjjjj…..)

Hừ hừ, một ngày nào đó, nàng phải làm cho Cung Tuyết Lăng không thể không bị báo ứng!

Ngay lúc Lục Bội Nghi vội vàng súc tích đầy hận ý đối với Cung Tuyết Lăng thì Cung Tuyết Lăng cũng vội vàng ngăn cản Độc Cô Tiếu Ngu lao động quá độ, bởi vì hắn có thể khôngcần phải tự chính mình đi lại.

“Chàng lại nghĩ tới chạy đi đâu? Ấp trứng cây non sao?”

Độc Cô Tiếu Ngu quay đầu, cười dài .”Không, trong thành có chợ, ta nghĩ đi đi dạo, nàng muốn cùng đi không?”

Dạo chợ?

Nàng vậy mới không tin, hắn nhất định lại muốn chạy tới bên trong ruộng đi!

“Hảo, ta với chàng cùng đi!” Cung Tuyết Lăng chủ động đỡ lấy khửu tay của hắn.

Tuy rằng Độc Cô Tiếu Ngu cóthể tự mình đi lại rồi, nhưng bởi vì thân trái vẫn như cũ không dùnglực tốt lắm, bởi vậy hành động tương đương thong thả, tưởng nhanh mộtchút, có người giúp đỡ hắn đi.

“Phù nhi đâu?”

“Đại ca cùng Thôi cô nương ởnửa canh giờ trước liền mang con vào thành đi chơi.” Cung Tuyết Lăngthật cẩn thận dựa theo tốc độ của hắn đi tới.”Nói trở lại, chàng như thế nào đột nhiên muốn đi dạo chợ đâu?”

“Ta muốn đi mua bút mực cùng bàn tính.”

” Bút mực, bàn tính?” Cung Tuyết Lăng ngạc trong chốc lát, bỗng giật mình.”Cho Phù nhi chọn đồ vật đoán tương lai?”

“Cái khác giao cho nàng chuẩn bị.” Độc Cô Tiếu Ngu chầm chậm nói.”Sau đó. . . . . .”

“Sau đó?”

“Chờ Phù nhi chọn đồ vật đoán tương lai xong, chúng ta phải xuất phát đến Đường Môn đi.”

Đường Môn?

“Xin chờ một chút!” Cung Tuyết Lăng thốt nhiên dừng cước bộ, vẻ mặt không tốt.” Chàng nghĩ làm gì?”

“Ta nghĩ. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu cười mị mị cúi xuống con ngươi xem xét ở nàng.”Đi đem Xà Chi Huyết Lan về.”

” Đem về?”

“Đúng, bởi vì ta cũng khôngphải vì Đường Môn, cũng không phải cho biểu ca, biểu tỷ nàng nên mạohiểm tiến vào Độc Long Cốc lấy Xà Chi Huyết Lan.”

“Đây là vì ai?”

“Vì nàng cùng Phù nhi.”

“Nha?”