Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 39: Rốt cuộc thì đã ăn phải cái gì vậy?



“Norris, thế mọi người chưa từng đoán xem có phải hắn đang giấu một bí mật xấu xa nào đó hay không sao?” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cố gắng nghĩ cách hướng dẫn bà Norris đi lên con đường điều tra đúng đắn —— bởi suy cho cùng, gã kia rất nguy hiểm. Vả lại, tuy bạch kỳ mã trong Rừng Cấm là vô tội, nhưng cô không phải loài nhân mã có khả năng tiên tri, bói toán, cô chỉ là một con rắn độc mới bắt đầu có năng lượng phép thuật mà thôi.

“Có.” Bà Norris bước từng bước tao nhã, vừa đi vừa kể: “Bầy nhện đã theo dõi bên kia suốt ngày đêm rồi. Hy vọng có thể lấy được ít manh mối. Nhân tiện nói luôn, trình độ theo dõi của bọn chúng là đảm bảo nhất đấy. Mặt khác, những sinh vật sống trong Rừng Cấm, bao gồm cả loài nhân mã cũng đang bắt đầu công cuộc tuần tra, nhóm nhân mã hình như đã biết điều gì đó, nhưng mà bọn họ không chịu nói.”

Nhện và nhân mã? Chẳng lẽ manh mối chính là cái này sao? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khó xử suy tính, nhưng ở ngoài miệng, cô vẫn tiếp tục khuyên lơn bà Norris để bà đừng nghĩ ngợi nhiều quá, dù sao thì cá tính của bầy nhân mã cũng là cái kiểu như thế thôi.

“À, nhắc mới nhớ, hôm nay mình còn nghe được một chuyện khá thú vị ——” Bà Norris cười híp mắt nói: “Có một cái gương lớn bị chuyển đến căn phòng nào đó trên hành lang, nghe đâu một con chuột nhắt sống ở đó trông thấy toàn bộ cảnh tượng nên vừa được bọn họ phá lệ cho phép dời nhà vô phòng bếp Hogwarts rồi.”

Nó…chính là chiếc gương có thể soi rõ những ước muốn sâu xa nhất kia ư? Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm sửng sốt một chút, nói như vậy, thì ra mới sớm thế này mà chiếc gương đó đã được chuyển đến Hogwarts rồi! Có điều —— dọn nhà vô phòng bếp? Chẳng lẽ giấc mơ to lớn nhất của bầy chuột chỉ là ăn thôi hả? Hơi bị thiếu ý chí theo đuổi quá đấy!

Suốt thời gian sau đó hai con thú cưng vừa đi vừa tán gẫu, Filch đương nhiên chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng đối với tình hữu nghị của bọn họ, ông ta cũng không ngang ngược can thiệp vào, chỉ mang theo bọn họ đi thẳng một đường trở lại văn phòng Độc dược.

Khi cả đoàn tới trước cửa văn phòng Độc dược, giáo sư Snape vẫn chưa xử lý xong vụ nổ vạc và trở về, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bèn trao đổi đôi chút về kế hoạch hành động tiếp theo một cách ngắn gọn với bà Norris rồi mới chào tạm biệt, bò vào trong văn phòng Độc dược qua khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà —— dạo gần đây động tác này càng lúc càng khó làm, có vẻ như mặc dù chưa thay da nhưng cơ thể của cô vẫn đã tăng trưởng thêm một ít rồi.

Dựa theo “chiều cao” do Ngụy Nhiễm tự mình đo đạc bằng cây thước đặt trên cái bàn ở chỗ giáo sư Flitwick, độ dài cơ thể chính xác của cô hiện đã đạt đến 25 centimet, bề ngang phát triển không nhiều lắm. Cho dù trước kia cô chưa từng đo, song bây giờ, nhìn từ động tác chui khe cửa của cô thì cô quả thực đã lớn hơn một chút. Nhưng mà, tại sao cô vẫn chưa thay da cơ chứ? Chẳng lẽ chỉ cần có năng lực phép thuật, thì đến cả bộ áo khoác da của cô cũng sẽ tự động phát triển hay sao? Hu hu, cô còn đang muốn cầm mấy cái áo da đó đi đổi vài món quà xịn hơn nữa mà…

Có điều, bây giờ không phải là lúc vướng bận vấn đề này, Ngụy Nhiễm lắc lắc cái đầu nhỏ, quẳng mấy chuyện liên quan tới sự sinh trưởng vốn chẳng lớn lao gì của bản thân ra khỏi óc, sau đó bắt đầu cố gắng hồi tưởng những động tác của chủ nhân cô lúc nhận được lá thư mà hôm ấy ông già râu bạc kia để Fawkes đưa đến, rốt cuộc thì cái hộp Draco tặng bị vứt tới chỗ nào? Trên bàn làm việc? Hay trên ghế sô-pha? Thế nhưng —— con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đau đầu nghĩ, bất luận nó ở chỗ nào, thì sau cái ngày căn hầm phải chịu đựng cơn bùng phát lửa giận ấy, xác suất cái hộp còn ở tại chỗ cũ là bằng không.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ra sức tìm kiếm, bàn làm việc, bàn cà phê, không có; góc trống bên cạnh giá sách, cũng không có; sau một hồi lục lọi mọi ngóc ngách mà cô cho rằng có thể đã được cái “bùa tẩy rửa” kia dọn dẹp, cô không thể không bắt đầu rà soát rải thảm —— nghiêm chỉnh và thận trọng bò xuống tìm ở những hốc kẹt bị che khuất dưới gầm ghế sô-pha hoặc trong khe hở dưới chân giá sách.

(Rà soát rải thảm: thuật ngữ ngành cảnh sát, chỉ việc tìm kiếm/ rà soát trên diện rộng một cách thật chi tiết, từng chút từng chút một)

Sau một hồi lăn lê bò toài từ gầm sô-pha đến kẽ hở tối thui dưới giá sách, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhẹ nhàng cử động cơ thể mệt lả bám đầy tro bụi, bò dọc theo từng ô vuông giá sách, một lần nữa leo lên đỉnh kệ cao vút —— vừa bò vừa cảm thán —— mấy con gia tinh làm việc mà không có tinh thần trách nhiệm gì hết, văn phòng Độc dược thực sự là rất cần được dọn dẹp đàng hoàng lại lần nữa rồi đó!

Nhưng may mắn thay, khi bò đến chỗ đỉnh kệ gần như áp sát với trần nhà, cô cuối cùng cũng tìm được cái hộp quà bị câu thần chú đáng ghét kia lùa vô một xó! Trời ạ, nếu không phải vì hôm nay trông thấy Draco khiến cô nghĩ tới nguy cơ mà món quà này rất có thể đang ẩn giấu nên mới bắt đầu đi tìm, thì với một món đồ nằm ở nơi như thế này, chắc cô và cả chủ nhân của cô đều nhất định sẽ bỏ qua luôn rồi nhỉ? Ôi ôi, nếu cái tên quý tộc tóc bạch kim kia có ý đồ xấu xa thật, vậy thì chuyện này phải nguy hiểm tới cỡ nào chứ?

Nghĩ đến đây, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền bắt đầu nguyền rủa cái tên mắc dịch đã phát minh ra bùa “tẩy rửa”, hoàn toàn chẳng đặt ra giới hạn đồ vật nào nên được xếp dọn vào đâu gì cả! Thực sự là quá thất bại! Sau này cô nhất định phải tiến hành cải tạo nó —— dĩ nhiên, điều kiện trước tiên để làm được việc như thế chính là, nếu quả thật có một ngày, cô có khả năng phá vỡ quy luật sinh vật phép thuật không thể học thần chú phù thủy.

Có điều, nếu mấy thứ này đều là chuyện trong tương lai, vậy thì hiện tại cô vẫn cứ tập trung vào cái hộp trước mắt đi đã! Ngụy Nhiễm nhìn cái hộp khá tơi tả sau lần bị dập tới dập lui hôm nọ, há to mồm, dùng lực miệng và đuôi, ra sức xé mở “món hàng nguy hiểm” này.

Ngay lúc ấy, cánh cửa văn phòng Độc dược mở ra, giáo sư Snape bước từng bước nặng nề tiến vào, làm một vị giáo sư Độc dược, đối với chuyện đã học lên năm thứ bảy, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn có người có thể làm vạc nấu thuốc nổ tung, đe dọa đến sự an toàn của những người bên cạnh, giáo sư Snape cảm thấy, đây tuyệt đối là một cú sốc đáng sợ! Ôi Merlin ở trên cao —— là học sinh năm thứ bảy rồi, đã trải qua cả bảy năm học hành rồi, thế mà vẫn có thể gây ra chuyện như vậy, quả thật chính là sự sỉ nhục cho sự nghiệp làm giáo sư của hắn! Và cũng bởi sự kiện ngoài ý muốn ấy, mà tâm trạng ác liệt trong suốt mấy ngày gần đây của giáo sư Snape càng lúc càng giống như lửa bị châm thêm dầu.

Bước vào văn phòng làm việc của mình, giáo sư Snape vốn tưởng rằng con rắn nhỏ mà hắn nhờ Filch đón về sẽ õng ẹo bò ra bày tỏ sự chào đón của nó, chí ít còn có thể cho hắn một chút cảm giác thành tựu khi làm chủ nhân của một con thú cưng, thế nhưng, mãi đến lúc hắn đã đứng ngay chính giữa căn phòng, hắn vẫn không hề nhìn thấy tung tích của con rắn nhỏ lười biếng kia. Không lẽ, nó vẫn chưa trở về?

Song lại nhớ tới khoảng thời gian chậm trễ của bản thân, hắn biết ngay rằng suy đoán này là không đúng, cho nên hắn liền xụ mặt, cực kỳ bực bội bắt chước dáng vẻ khi một chủ nhân gọi thú cưng của mình: “Zoey? Đi ra đây!”

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn mãi ở trên đầu giá sách bạt mạng khiêu chiến với cái hộp, không hề chú ý chủ nhân của cô đã về, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu trầm thấp như vậy, toàn thân bỗng run hết cả lên, cơ thể vốn đang cong vẹo vì phải dùng sức xé mở cái hộp bất giác co giật một cái, trọng tâm không ổn định khiến cô lập tức rớt xuống khỏi đỉnh kệ.

Mắt thấy chính mình sắp ngã thành nửa chết nửa liệt, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền liều mạng há mồm, cố gắng hô to “Cứu mạng” —— tất nhiên, đây chỉ là bản năng cầu sinh từ hồi còn làm người của cô mà thôi.

Giáo sư Snape gọi thú cưng của mình xong, tự nhiên cũng chú ý tới tình cảnh ấy, hắn nhanh chóng rút đũa phép, ếm một cái bùa bay(1) lên con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, đảm bảo an toàn cho nó.

Nhưng cố tình, đồng thời rơi xuống với con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm còn có hộp quà bị đuôi của cô quẹt trúng. Mà cái hộp khiến con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm tốn hết hơi cũng không thể mở đó lại nhè ngay lúc rớt xuống, vừa vặn va vào một góc cạnh nhô ra của giá sách rồi nhẹ nhàng mở bung ra —— cho nên, cứ như vậy, y theo định nghĩa trong Vật lý học, món đồ không rõ là gì ở bên trong bèn lọt thẳng vào cái miệng há to của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang rơi tự do với vận tốc chậm dần…

~~~~~

(Cái hộp rơi nhanh dần đều, Ngụy Nhiễm rơi chậm dần đều nhờ bùa bay…Này thì sút! VÀOOO!!! =]]])

(1) Bùa bay: Wingardium Leviosa