Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 38: Báo cáo của bầy chuột



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Ngay lúc Harry mở miệng lặp lại câu “lồng sư tử” một cách vô thức thì giáo sư Mcgonagall đã bước vào, vừa trông thấy Harry liền nói thật nghiêm túc: “Cậu Potter, ta chỉ muốn nói với trò, Zoey, chính là con rắn nhỏ trước mặt trò đấy, mặc dù nó là thú cưng của giáo sư Snape, mà ta biết rõ ở lớp Độc dược trò cũng không được vui vẻ gì, nhưng Zoey là vô tội.”

Harry buồn bực gật gật đầu, rồi lại quay sang nhìn con rắn nằm dài trên bàn —— tuy rằng Harry không nhìn ra được vẻ mặt của con rắn nhỏ, nhưng mà cái điệu bộ lắc đuôi, thè lưỡi kia, thiệt tình là khiến người ta vừa ghé mắt liền có cảm giác con rắn này đang cười nhạo nó đấy! Tại sao thú cưng của giáo sư Độc dược lại giống y như giáo sư Độc dược đến vậy chứ? Hở ra là trừ điểm nó một cách đầy thích thú, động một chút thì lại mỉa mai nó, ôi Merlin ơi! Nó thực sự còn có thể gửi gắm hy vọng vào con rắn này, hy vọng ở những tiết Độc dược sắp tới sẽ giúp nó một tay sao?

Vừa mới nghĩ như thế, Harry liền âm thầm thở dài, sau đó tỏ vẻ cực kỳ vô tội ngước nhìn giáo sư McGonagall, lắp ba lắp bắp giải thích: “Không phải, thưa giáo sư. Tại lúc con vào, con..con chỉ trông thấy mình nó, nên con muốn hỏi thử xem nó có gặp cô không…”

Giáo sư McGonagall cúi đầu, nhìn Harry chằm chằm bằng ánh mắt dễ sợ thường làm đám học trò phạm lỗi không dám tiếp xúc, nhưng Harry đích thực đã có ý định như thế, hơn nữa cũng không có chỗ nào khiến nó phải chột dạ, cho nên nó mới có thể dũng cảm đối mặt với bà.

Qua cả buổi trời, giáo sư McGonagall mới nói một cách khá miễng cưỡng: “Thôi được, ta tin tưởng trò chưa nói gì. Thế nhưng, cậu Potter, trò thật sự cho rằng Zoey, con rắn này không chỉ có thể nghe hiểu trò đang hỏi cái gì mà còn có thể trả lời trò nữa hả?”

“Thực tế thì, nó đích xác đã ——” Harry hơi ngừng lại, nó vốn định khai ra nội dung cuộc đối thoại giữa nó và con rắn nhỏ, song nó chợt nghĩ, nếu khả năng của mình là thứ chỉ riêng hậu duệ của Slytherin mới có, đúng như con rắn kia đã nói, và nếu chuyện này bị người khác phát hiện, thì có khi nào hậu quả sẽ là nó bị đuổi cổ khỏi Gryffindor không? Vừa tưởng tượng đến cảnh nó gia nhập nhà Slytherin, trở thành học sinh dưới tay ông thầy Độc dược, cộng thêm phải hứng chịu sự châm chọc khiêu khích từ Malfoy, nó liền cảm thấy không rét mà run! Có lẽ phải nhanh chóng đi điều tra cái khả năng quái gở này của nó cho rõ ràng mới được!

Nghĩ vậy, Harry bèn cố gắng suy tính làm sao để hoàn tất câu nói của mình, nó vắt hết óc mới nghĩ ra được một lý do, sau đó ngập ngừng đáp: “Thưa giáo sư, thật ra, con, con tưởng mọi thú cưng trong thế giới phép thuật đều có thể nói chuyện với phù thủy, cho nên… con liền thử một lần xem sao. Nhưng rồi con thấy, hiệu quả đúng là… không tốt lắm.”

“Được rồi, cậu Potter, ta có lời tán thưởng tinh thần dũng cảm thử nghiệm của trò, có điều ——” Giáo sư McGonagall hít một hơi sâu, “Tuy rằng trong những tình huống bình thường Zoey là một con rắn rất ngoan, thế nhưng nó vẫn là một con rắn độc, loại cực độc, nếu trò trêu chọc nó thật, như vậy trò rất có khả năng sẽ bị nó cắn đấy.”

“Vâng ạ, con biết rồi.” Harry gật đầu nhè nhẹ, chẳng qua trong lòng nó tất nhiên không cho rằng cái con rắn suốt ngày nghĩ xem nên trừ điểm nó kiểu nào kia sẽ không hiểu được nó và giáo sư đang nói những gì, huống chi, con rắn này còn có thể châm biếm người khác nữa đấy thôi! Chưa hết, chuyện về Hedwig nó vừa nói đó là gì nhỉ? Trời đất! Merlin phù hộ, tại sao bí mật liên quan đến con rắn này lại càng lúc càng nhiều thế?

Giữa lúc Harry vẫn đang đau đầu về vấn đề mà con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã nói, giáo sư McGonagall bỗng mở miệng hỏi: “Cậu Potter, trò đến lớp vào giờ này, là vì có tiết học với ta hả?”

“Ôi, à, vâng ạ, thưa giáo sư.” Harry lập tức trả lời một cách lúng túng: “Còn nữa, con muốn tới để cảm ơn cô đã tặng con cái chổi bay. Ron nói với con cán chổi đó —— ý con là cây Nimbus 2000, là loại bay nhanh nhất hiện nay ạ.”

Ngay khi giáo sư McGonagall nghe xong câu nói ấy, khóe môi của bà liền nhếch lên một độ cong cực nhỏ, gần như khiến người ta không thể phát hiện, tâm trạng khá vui vẻ: “Không cần khách khí, Harry. Ta hy vọng trò có thể đạt thành tích tốt trong trận thi đấu ngày hôm nay, phải biết rằng —— chúng ta quả thực chưa thắng được Slytherin tới mấy năm liền rồi…”

Nghe thấy như thế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khẽ giật giật cơ thể —— thì ra trong cuộc tranh giành so đo giữa hai Nhà ký túc xá, không chỉ riêng mình chủ nhân cô mới hậm hực than vãn, mà cơn ức nghẹn của giáo sư McGonagall cũng không ít chút nào đâu! Nhưng nếu Gryffindor thật sự giành chiến thắng, vậy chẳng phải chủ nhân của cô sẽ rất khó chịu sao? Cho nên, vì sự vui vẻ của chủ nhân ta, Harry Potter, ta sẽ nguyền rủa mi không bắt được trái Snitch vàng!

Tiết học Biến Hình sau đó trôi qua một cách vô cùng thoải mái, mặc dù giáo sư McGonagall là một người cực kỳ nghiêm túc, song bởi vì tâm trạng khá tốt ban nãy, nên suốt bài giảng bà cộng thêm cho đám học trò không ít điểm, ngoài Nhà do bà làm chủ nhiệm, bên Slytherin học chung tiết cũng giành được khá nhiều, thậm chí chỉ trong một lần mà Draco đã thu về tới hơn mười lăm điểm cộng!

Chẳng qua, khi trông thấy Draco, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Hôm trước, món quà cậu nhóc đưa cho chủ nhân cô, rốt cuộc là cái gì thế? Cô nhớ lúc ấy giáo sư Snape đang định mở nó ra thì nhận được lá thư từ Dumbledore, sau đó bọn họ quên luôn về sự tồn tại của món quà, lại sau đó, vì lửa giận bừng bừng của vị giáo sư nọ mà cả văn phòng bị xáo trộn triệt để, không biết bây giờ cái hộp đã bị “bùa tẩy rửa” đẩy tới xó xỉnh nào rồi nhỉ? Xem ra, lúc trở về phải đi tìm thử coi sao…

Sau khi lớp Biến Hình kết thúc, ngài giáo sư Độc dược vốn nên đến đón con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lại không hề xuất hiện, thay vào đó chính là thầy Giám thị Filch.

“Giáo sư McGonagall, xin lỗi vì đã quấy rầy!” Filch nói rõ to, “Tại vì một trò năm thứ bảy làm nổ banh một cái vạc trong giờ Độc dược, nên giáo sư Snape để tôi tới mang con rắn kia, ờ, ý tôi là tới mang Zoey về.”

Giáo sư McGonagall khẽ gật đầu, “Vậy làm phiền thầy rồi, Filch.”

Filch đáp, không chút nào để ý: “Không có chi.”

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghe thế xong bèn nhanh chóng bò từ trên bàn xuống, tiến đến bên cạnh bà Norris, vui vẻ chào hỏi bắt chuyện vài câu rồi leo lên lưng bà Norris.

Trông thấy con rắn nhỏ đã tự tìm đến vị trí thích hợp, ông thầy Giám thị Filch mới quay sang chào giáo sư McGonagall một câu, sau đó dẫn theo một mèo một rắn rời khỏi phòng học môn Biến Hình.

Đến khi bắt đầu di chuyển, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm gần như lập tức nghe thấy bà Norris thăm hỏi: “Này! Zoey, dạo này bồ sống thế nào? Hình như cũng được một thời gian không gặp rồi đấy.”

“Ừ, phải ha.” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rầu rĩ than một câu, “Dạo này bận lên lớp với bận học quá.”

“Nhìn bạn kiểu này, bộ vị giáo sư Độc dược kia của bồ lạc quan với tương lai phép thuật của bồ lắm hả?” Giọng điệu của bà Norris chứa đầy ý cười, “Thế, tiến độ học hành của bồ tới đâu rồi?”

“Thiệt ra mình có thể nghe hiểu một ít đấy nhé.” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm tủi thân nhòm cái gáy của bà Norris, sau đó dùng sức cọ cái đầu bé tẹo của mình lên đầu con mèo, “Nhưng mà, mình căn bản chẳng cảm nhận được năng lượng phép thuật bà Pomfrey nói hôm làm kiểm tra gì hết trơn… À đúng rồi, mình nhớ Norris cũng có năng lực phép thuật mà phải không?”

Bà Norris gật gật, “Thực tế, đây chỉ là bản năng của động vật thôi. Nói thật mình cảm thấy giáo sư Độc dược của bạn rất thú vị, ít ra thì xưa giờ mình không biết vẫn còn có loài sinh vật phép thuật học được bùa chú phù thủy đấy. Ờ, về điểm này, có lẽ chúng ta có thể hỏi thử những loài sống lâu hơn một chút xem sao, ví dụ như —— mà thôi, trước tiên khoan đề cập tới chuyện này đã, bồ nghe tin tình báo mấy con chuột mang về chưa?”

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ban đầu còn tưởng thật sự có thể hỏi thăm được tư liệu gì đó, vốn tràn đầy chờ mong phần tiếp theo ngay sau cái cụm “ví dụ như” kia, nhưng rồi kết quả cuối cùng tự nhiên lại biến thành như thế?! Cho nên, cô bèn nói với giọng yểu xìu: “Chưa nghe, vậy chứ chúng nó báo tin gì?”

“Ờ, mấy hôm trước bầy chuột phát hiện giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chính là cái gã cả thân nồng nặc mùi tỏi làm người ta khó chịu ấy, gần đây gã thường xuyên vào vùng lân cận khu rừng Cấm, hơn nữa còn đi lúc nửa đêm.” Bà Norris bâng quơ kể: “Mà tụi cáo trong rừng Cấm tới trao đổi thức ăn thì lại bảo dạo này có một tên quái vật đồ đen luôn tìm thứ gì đó bên trong khu rừng.”

“Ý bồ là, ông giáo sư kia vào rừng Cấm hả?” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm hơi nghiêng đầu, cô nghĩ, có vẻ như bạch kỳ mã(1) sắp xui xẻo rồi nhỉ?

“Ối chà! Lũ chuột không dám tùy tiện chui đầu vô trỏng, với lại bọn chúng theo dõi gã đến biên giới rừng Cấm xong thì phát hiện gã không vào tiếp nữa…” Bà Norris vừa đi vừa giải thích, “Có điều hình như bọn chúng vẫn đang cố gắng liên hệ thêm càng nhiều loài sinh vật để cùng nhau điều tra, cực lực đánh đuổi cái tên gây ô nhiễm không khí ở Hogwarts kia…”

“Thiệt hả, được rồi…” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lúng túng nhìn bà Norris, cái mùi tỏi đó thực sự khiến mọi người căm ghét dữ vậy sao? À, cô nhớ rồi, hình như cũng bởi vì mùi tỏi nồng nặc, bầy chuột sống xung quanh phòng học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới phải dọn nhà, đi tìm chỗ định cư mới… Đúng là thù phá hoại gia đình mà!

~~~~~

(1) Bạch kỳ mã: theo wikipedia, bạch kỳ mã là “một con vật huyền bí và linh thiêng ở trong Khu rừng cấm (Forbidden Forest) của trường Hogwarts. Lông đuôi của nó có thể dùng để chế tạo đũa phép. Sừng và lông đuôi thường được dùng trong môn Độc dược. Máu của nó màu bạc, nó di chuyển rất nhanh nhẹn.

Bạch kỳ mã là một con vật đẹp và buồn: chân dài thon thả, bờm màu ngọc trai.

Máu bạch kỳ mã có thể làm cho người ta bất tử, dù cái chết đã kề cận. Nhưng bù lại nếu một người giết bạch kỳ mã có thể bị ghét bỏ suốt phần đời còn lại khi máu bạch kỳ mã chạm vào môi hắn.”

Editor: chuyện là vầy, hôm qua mình vừa edit vừa mở vivo coi Running Man, vừa mở 1 tab youtube nghe bài Für Elise, thêm vài tab từ điển này nọ, nói chung là 1 lúc bật 5~6 tab (mình có cái tật, xung quanh càng ồn mình càng hăng gõ chữ), cho nên em lap đứng cmn hình =))) Đừng mong mình sửa máy bằng mấy kiểu như gỡ phăng cục pin rồi lắp lại này nọ, Surface làm gì có pin rời để mà gỡ =))) Cuối cùng phải nhờ ông anh chạy về nhà sửa dùm…tmd hết hồn thật, máy này mà hư có nước đập đầu vô gối tự xử T_T!!!

Thế đấy, chuyện thật 100%. Mong mọi người đừng quyên gạch cho em xây nhà nhé ~\(T_T\)