Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 70



Sinh con dưỡng cái là thiên tính con người, nên để cho hài tử tới một cách tự nhiên, sau đó bỏ hết toàn lực ra, hay là tỉ mỉ chuẩn bị nghênh đón bọn chúng đến?

Đường Hà không phải không bị lời của Lý thị và Từ thị kích thích, ban đêm nàng trằn trọc trở mình, trong lòng vẽ ra cảnh tượng hài tử, huyết mạch của nàng và trượng phu, tưởng tượng nó từ từ lớn lên, nàng cũng sẽ kích động hướng tới.

Hài tử với nàng là mơ ước, mà nàng mới tới nơi này, hoảng sợ vừa mới qua, nàng cần nhiều thời gian hơn, đối xử với mình thản nhiên, trung thành.

——–

Mặc dù mùng bảy tháng giêng mở cửa làm ăn, nhưng người mua đồ chỉ là mấy hộ gia đình trấn trên, không tính là bận rộn.

Trong lúc ít khách, Chu Nam Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Đường Hà. Trong đó có một loại tên là ‘bánh dày trắng’, là dùng gạo tẻ và gạo nếp giã nhuyễn, nắm thành nắm, bọc đường đỏ, đậu phộng ở giữa làm nhân bánh, ngoài vỏ dính một lớp bột đường mỏng, bánh dày trắng cảm giác mềm nhũn, thuần nhất, vừa mê vừa say, Đường Hà rất thích.

Còn có một loại tên là ‘bánh dày chiên’, là dùng bột gạo tẻ và một chút bột gạo nếp, nhào cho nở ra, ép thành tròn dẹp, sau đó cho vào chiên chín, lại ngâm vào nước đường đỏ nóng, rất ngọt, nếu như trộn thêm chút bí đỏ nhuyễn, ăn sẽ ngon hơn.

Mỗi khi Đường Hà ăn vui vẻ, Chu Nam Sinh ở một bên đều cười híp mắt nhìn nàng, vuốt vuốt tóc nàng, xúc động nói: “Ta nuôi một con heo con.”

Hắn vừa giễu cợt nàng, vừa vui mừng mua nhiều đồ ăn hơn cho nàng. Lúc này chính là thời gian nhiều củ mã thầy, Chu Nam Sinh sang cửa hàng bên cạnh mua hai ba mươi cân, thời điểm không ai đến cửa hàng, phu thê hai người mang ghế ngồi trước cửa hàng, sưởi nắng. Chu Nam Sinh gọt sạch vỏ, Đường Hà ngồi ăn.

“Sắp thành heo rồi,” đôi khi hắn cảm khái, “Không sao, càng mập càng giống heo.”

Chính hắn cũng là một đầu heo, có khi nhìn bốn bề vắng lặng, hắn lấy tay đẩy hai lỗ mũi mình hướng lên trời, học tiếng kêu của heo, Đường Hà bị hắn chọc cười đến đau cả bụng.

Chạng vạng bọn họ đóng cửa hàng về nhà, người đi đường ít dần, hắn sẽ nghiêng gò má sang bên thê tử, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, Đường Hà nhận được chỉ thị sẽ hôn nhẹ hắn.

Đi vài bước, hắn lại nghiêng gò má, nàng lại hôn nhẹ hắn.

“Chàng càng lúc càng lớn mật,” Đường Hà nói hắn, “Bạch nhật tuyên dâm.”

“Ta không có biện pháp, ai bảo thê tử đáng yêu khả ái,” hắn cười hì hì nói, “Ta hận không thể biến nàng thành người tí hon, cho vào trong ngực chạy khắp nơi, một khắc cũng không rời.”

——-

Mùng mười tháng giêng và mười một, trong cửa hàng công việc bù lu, bởi vì người dân muốn làm lễ đèn rượu. Cả huyện thành đều trong không khí vui sướng.

Buổi trưa ngày mười một, Chu Nam Sinh không để ý làm ăn, nhờ hàng xóm để ý cửa hàng, đưa thê tử đến giữa đám người dạo chơi.

Đường Hà lần đầu tiên thấy tiết mục đặc sắc thế này. Nàng không hiểu, chỉ thấy ‘một tiểu hài đồng rất tự nhiên, đứng trên ngón tay người khác, mang theo cây dù hoặc quạt, trường mâu, đại đao, cũng, tiễn, những dụng cụ này, mạo hiểm mà thần kỳ khó lường.

“Khi ta còn bé cũng rất hâm mộ!” Chu Nam Sinh phấn khởi nói, “Sau này chờ hài tử ta lớn, sẽ cho bọn chúng đi học, để cho bọn chúng ở ngày mười một tháng giêng biểu diễn một chút!”

Đường Hà sợ đến nói kéo bàn tay hắn qua che mắt, “Trời ơi, chàng xem tiểu hài tử đứng trên đóa hoa, có bị té không đây?”

Đại thúc đứng bên cạnh bọn họ cười ha ha, “Tiểu nương tử, lão hán ta hàng năm đều xem biểu diễn, chưa gặp ai té xuống cả, chính là tổ tông ta, cũng chưa ai nói có chuyện này.”

Đường Hà nghe được, nhìn trân trân, sau lại bị nhiễm không khí của mọi người, đi theo đội ngũ, “Rất đẹp.” Nàng cười nói với Chu Nam Sinh.

“Nàng cười lên thật đẹp.” Chu Nam Sinh cười sờ sờ gương mặt nàng, “Nàng vui vẻ là tốt rồi.”

Ngày này bọn họ chỉ mở cửa hàng nửa ngày, buổi chiều quay trở về nhà.

Ngày này là lễ đèn rượi, trong thôn biểu diễn hí kịch và tặng đèn hoa đăng cho nhau.

Từ mấy ngày trước, người thu tiền trong thôn đi từng nhà thu tiền, nhà có bao nhiêu nam đinh sẽ thu bấy nhiêu, sau đó chuẩn bị cỗ mặn, đồ ăn do sư phó nấu bên cạnh từ đường, chất củi cháy lớn, dùng nồi to nấu đồ ăn. Mùi đồ ăn tràn ngập trong bầu trời thôn trang, các gia đình, nam nữ già trẻ biết bàn cơm đã dọn xong, đều chạy tới cạnh từ đường, dựa theo dòng họ, thân sơ, chia ra ngồi xuống, cùng nhau nâng chén, cùng hưởng thịnh yến.

Ăn xong cơm, người ta lại bắt đầu khua chiêng gõ trống lấy đèn hoa đăng treo ở từ đường, một đường châm ngòi pháo, một đường mang hoa đăng hình ‘hài đồng Phúc Thọ’ về từ đường từng gia tộc, sau đó treo đèn hoa đăng lên xà ngang lớn nhất của từ đường, chủ nhà sẽ ném gạo, dưa và trái cây vào đám người.

Cứ thế, một chiếc lại một chiếc, nhưng tráng niên trong tiếng chiêng trống và pháo trúc, treo toàn bộ đèn hoa đăng lên từ đường gia tộc mình.

“Năm nay Chu thị ta hoa đăng nhiều nhất, các con nhìn xem, trong từ đường treo một đoạn dài hoa đăng kìa.” Chu lão gia tử ngữ điệu mang theo kiêu ngạo, một giây sau lại cảm thán, “Đáng tiếc không có một chiếc đèn nào của chúng ta, lần đốt đèn hoa đăng gần nhất là năm kia, lúc Khoai Tây oa mới chào đời.”

Từ thị cũng than thở, buổi tối bà dẫn hai con dâu và cháu trai đến gia đình mới sinh con trai uống rượu, tiền chúc mừng lấy ra càng ngày càng nhiều, bông lúa lấy về trong tay cũng càng ngày càng nhiều, sắc mặt của bà càng ngày càng xám đen, “Ai, lúc nào thì đến phiên người ta tới nhà ta uống rượu đây.”

Đường Hà và Dương thị hai mắt nhìn nhau, không cách nào đáp lời, hai người đến nhà nào đều vùi đầu ra sức uống điềm tửu.

Người trong thôn sinh con trai đều đi dạo qua đây, Đường Hà uống xong điềm tửu cũng hơi say.

Ban đêm trong thôn múa Pháo Long, Chu Nam Sinh muốn dẫn nàng chui vào bụng rồng, xé râu rồng, kết quả nàng gò má đỏ rực, về đến nhà an vị trên ghế, đi không nổi, hắn đành phải nửa dụ dỗ, nửa khuyên nàng trở về phòng, lúc này đội múa Pháo Long đến nhà bọn họ, tiếng pháo trúc vang lên bùm bùm.

“Tiểu Hà, chúng ta ra ngoài nhìn Pháo Long!” Chu Nam Sinh hô to bên tai nàng, kéo nàng xuống giường, cố gắng bắt nàng ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Nàng quát to một tiếng, tránh tay hắn ra, dúi đầu vào trong chăn, “Pháo đánh người, đau lắm!”

Chu Nam Sinh hiếm thấy nàng tính tình trẻ con như vậy, dở khóc dở cười. Pháo Long đi tới gia đình khác rồi, hắn mới móc được nàng từ trong chăn đi ra ngoài.

“Tiểu Hà,” hắn để đầu nàng trên đùi hắn, vỗ nhè nhẹ gương mặt nàng, “Sao nàng uống điềm tửu mà cũng say được đây?”

“Nói liên thiên, ta chóng mặt, thoải mái!” Nàng cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn cúi đầu, sau đó cắn một miếng lên cằm hắn, “Hắc hắc, trâu già gặm cỏ non.”

——-

Qua ngày mười một, rất nhanh đến tết nguyên tiêu.

Đường Hà ở tháng giêng, trôi qua bận rộn mà vui vẻ. Có một lần nàng còn đi xem kịch sư công với đám người Từ thị, đại thúc nhà bên, đột nhiên giả trang giống trong tranh, tô lông mày và thái dương, đội mũ nguyên bảo, mặc trường bào, giả trang thành thư sinh phong lưu nhã nhặn. Đường Hà biểu hiện rất kinh người.

Chuyện kinh người hơn, nghìn đời không thay đổi chính là chuyện xưa thư sinh và thiên kim tiểu thư, đại thúc giả trang thành thư sinh cũng thôi đi, đại thúc còn giả trang thành thiên kim tiểu thư, hai đại thúc trên sân khấu y y nha nha tâm sự với nhau, đại nương dưới đài nghe như si như say.

Bọn họ đi trên đường đêm về nhà, Từ thị không nhịn được bùi ngùi, “Hi vọng Bắc Sinh thi đậu, ai nha, đến lúc đó thằng bé mặc trường sam tú tài, cưới một thiên kim tiểu thư, không phải chúng ta cũng đem hí kịch vào trong nhà rồi sao?”

Đường Hà giật mình nhìn bà, thì ra bát điểm sở dĩ trường thịnh, là bởi vì tính nhân sinh của hí kịch từ xưa đến nay đều có.

——–

Cuộc sống trôi qua bình thản.

Thời điểm Thanh Minh tảo mộ, đúng lúc là ngày mùa.

Chu lão một tháng trước đã dẫn Chu Bắc Sinh lên đường, thuê phòng ốc gần trường thi an tâm học tập chờ đợi phủ thử.

Chu gia mấy năm nay có mua một ít đồng rộng, mặc dù người Chu gia cố gắng gieo trồng gấp, rốt cuộc nhân lực không đủ, lại phải thuê nhân công, hỗ trợ trồng trọt phần lớn ruộng nước.

Thanh Minh tảo mộ là đại sự, tộc trưởng đã sớm thu tiền từ các gia đình, định tốt công việc tảo mộ cho lão tổ tông. Từ thị cố ý dặn dò con dâu trong ngày tảo mộ phải dọn dẹp sạch sẽ, công việc làm ít không sao, lễ bái tổ tông nhất định phải làm.

Từ thị trong ruộng chọn lấy một rổ bông lúa nếp, đặt trong nồi to, đổ nước vào, sau đó nấu trên bếp lò, chờ nước trong nồi đổi màu, lại vo sạch mười cân gạo nếp ngâm vào trong nước vừa đun, ngâm một buổi tối, sau đó gạn sạch nước đi, cho vào nồi đồ chín, cơm nếp sẽ có màu tím rất đẹp.

Đồng thời bà cũng nấu một loại cơm nếp thơm nức không màu, sau đó đơm nửa nọ nửa kia vào đĩa nhỏ, được khoảng mười mấy đĩa.

Người dân thường đơm cơm nếp vào đĩa, cho giống hình cái mồ, dùng làm tế phẩm tảo mộ.

Đường Hà theo tộc nhân Chu thị leo núi lội nước, hơn một ngày, tộc nhân tới mỗi một mộ, cỏ trên mộ đều do danh niên trai tráng dọn sạch, sau đó tộc nhân lạy tế, hắt rượu, chia nhau ăn tế phẩm.

Mỗi lúc thế này, Từ thị đều thành kính thỉnh cầu tổ tông phù hộ, phù hộ Bắc Sinh nhất cử khảo trúng, rạng rỡ tổ tông.

Ngày thi phủ thử, trời chưa sáng Từ thị đã rời giường, bảo nhi tử thịt gà béo, lại bưng đi vái thiên địa, từ đường, ở nhà bất an nhắc đi nhắc lại nhiều ngày, ngược lại lúc Chu lão mệt mỏi dẫn nhi tử trở về, một tiếng cũng không dám hỏi thăm kết quả.

Sau cuộc thi, công bố danh sách đỗ, lần này, Chu Bắc Sinh thuận lợi thông qua phủ thử.

Năm thứ hai, thông qua viện thử.

Chu gia có một tú tài