Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 407: Trò cười của Tần phu nhân



Editor: Trạch mỗ

Tần đại nhân nghe xong lời nói của Lâm Khang Bình, dường như tin dường như không tin, cũng nhìn thẳng vào Lâm Khang Bình, một lúc lâu sau, nói: "Cứ coi như không phải là Văn gia ra mặt giúp ngươi, các ngươi có tầng quan hệ này, ngươi vẫn là có thể giúp Trần đại nhân nói một câu chứ?"

"Đại nhân, ngài đây thật đúng là làm khó người khác rồi, ta lo thiếu gia một khi tức giận, ngay cả tình cảm ngày xưa cũng không để ý, việc buôn bán của hai nhà chặt đứt qua lại, ta đúng là không có mà hối hận đi, đại nhân cũng hẳn là rõ ràng, một hạ nhân đi ra từ Văn gia hơn mười năm, có thể có bao nhiêu sức nặng?" Lâm Khang Bình vẫn là không đồng ý.

Tần đại nhân có chút muốn đe dọa Lâm Khang Bình vài câu, nhưng là, lại cố kị Văn gia cùng Tăng gia còn có Phó gia, căn cơ Phó gia ở An Châu cũng không cạn, Phó gia còn có Tăng gia làm trợ lực, bên nào hắn cũng không đắc tội nổi.

Nghĩ tới những thứ này, hắn chỉ đành phải nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Vậy thì không làm khó dễ ngươi, lui một bước nói, đến lúc đó, ngươi tiến cử cho Trần đại nhân một phen, để cho tự Trần đại nhân nói với Văn thiếu gia đi, ngươi đã nói, ngươi cũng là nhận ân huệ của Trần đại nhân, giới thiệu một phen, có được hay không ở bản thân Trần đại nhân, cái này chu toàn rồi chứ?"

Lâm Khang Bình thấy Tần đại nhân nói như vậy rồi, suy nghĩ một chút, bèn nói: "Ta cũng không biết khi nào thiếu gia đến, chỉ sợ sẽ làm chậm trễ Trần đại nhân, Tần đại nhân vẫn là tìm con đường khác đi, thật sự không được, ta sẽ giới thiệu giúp Trần đại nhân, chỉ là, đại nhân cũng biết, lời nói của ta thiếu gia cũng là không nhất định nghe, cái này chỉ là hạ hạ sách."

Tần đại nhân nghe xong chỉ đành phải đồng ý, Lâm Khang Bình khó khăn lắm mới từ hậu viện phủ nha đi ra ngoài, ở trên đường dạo qua một vòng, thấy không có người đi theo, liền vào nhà Phó đại nhân.

Bên này, Tử Tình còn đang cùng Tần phu nhân tốn hơi thừa lời, bất kể Tần phu nhân nói cái gì, chỉ cần liên quan tới công việc bên ngoài của Lâm Khang Bình, Tử Tình chính là hỏi gì cũng không biết. Thân phận nữ nhân nông thôn này lúc này cũng là dùng tương đối tốt, Tần phu nhân thấy hỏi không ra được cái gì, cũng chỉ âm thầm cắn răng, sát vũ mà về.

Sát vũ mà về: sát vũ: cánh bị phá hỏng, hàm nghĩa chỉ gặp khó khăn hoặc thất bại mà trở về.

Tử Tình cũng là cùng Thẩm thị cười tiễn Tần phu nhân ra cửa lớn. Hai người trở về phòng, Thẩm thị hỏi: "Khang Bình còn chưa có trở về, cũng không biết có thuận lợi hay không? Ta đã nói mà. Vô duyên vô cớ, đột nhiên đến bái phỏng ta, còn muốn nhận ta làm tỷ tỷ, đều ở lúc này chứ đâu?"

"Bỏ đi, phỏng chừng về sau, nàng hẳn là sẽ không đến nhà chúng ta nữa, lần này chúng ta không thể giúp người ta. Cũng không còn gì có thể bị bọn họ lợi dụng rồi." Tử Tình cười nói, hai người ngồi tán gẫu một hồi, Thẩm thị liền đi về.

Nói Tần phu nhân sau khi trở về, vừa trao đổi cùng Tần đại nhân, hai người đều cảm thấy Tử Tình và Lâm Khang Bình không có lời nói thật nào. Bằng việc Văn gia có thể vào ngày sinh nhật của Yên Nhiên đặc biệt từ Kinh Thành đưa tới một phần hạ lễ, quan hệ này cũng không bình thường, nhưng là, bọn họ cũng không thể trực tiếp hỏi lai lịch đám đồ sứ nhà Lâm Khang Bình, thực sự bức bách Lâm Khang Bình nóng lên, bọn họ cũng không được cái gì tốt, thời điểm này, thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch, huống chi. Bọn họ còn không biết nội tình của Lâm Khang Bình.

Lâm Khang Bình từ Phó gia đi ra, trong lòng cũng là thoải mái rất nhiều, Phó đại nhân phân tích cho hắn tình thế của Tần đại nhân, biết Tần đại nhân cũng không khả năng sẽ mạo hiểm trở mặt với Tăng gia Phó gia làm khó Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình cũng không cần lo trước lo sau rồi.

Về tới nhà, nghe Lâm Mạch nói Tần phu nhân đã tới. Lâm Khang Bình chạy thẳng tới nội viện, nhìn thấy Tử Tình, hai người đồng thời hỏi "ngươi như thế nào?", Tử Tình cùng Lâm Khang Bình không khỏi mỉm cười.

Vẫn là Tử Tình nói về điều cầu của Tần phu nhân trước, cùng với Tử Tình là đối đáp như thế nào, Lâm Khang Bình nghe xong ôm Tử Tình nói: "Chỉ là uất ức rồi, để cho người ta coi ngươi thành thôn cô quê mùa không biết cái gì."

"Đây có là cái gì? Dù sao ta cũng không muốn nàng thường xuyên đến, mỗi lần đều phải bồi cười, thật sự quá mệt người."

Lâm Khang Bình nghe xong thuận theo xoa bóp bả vai cho Tử Tình, vừa xoa bóp, vừa kể lại quá trình mình ở thư phòng Tần gia.

"Xem ra, hắn vẫn là không chết tâm, chẳng lẽ đến lúc đó ngươi thật sự muốn giúp hắn giới thiệu cho Văn Tam? Huống hồ, khâm sai này cũng không thể khẳng định chính là Văn Tam, đến lúc đó ngươi định làm sao bây giờ?" Tử Tình hỏi.

"Ta nghe Phó đại nhân nói, hình như lần này Hoàng đế là làm thật, muốn thu thập một đám tham quan, chỗ Đại ca cùng Tiểu tứ không cần lo lắng, có sản nghiệp bên ngoài có thể chống đỡ, cũng không cần phải động tâm tư gì. Phó đại nhân vẫn là thông minh, sớm đem bạc đi đổi thành ruộng đất cửa hàng, còn có xuất xứ."

Tử Tình nghe xong vừa suy nghĩ, hỏi: "Hoàng đế này đã muốn thu thập tham quan, ta cũng nhớ ngươi từng nói, phụ thân Văn Tam là vì sau khi có đại tang gì đó vẫn không chịu ra làm quan, sao hắn lại được trọng dụng vậy?"

"Việc này, ta thật đúng là không rõ, chỉ có thể nói, thế lực của Văn gia rất lớn, Hoàng đế mới lên tương đối nể trọng Văn gia, đến cả Thượng thư Hộ bộ cũng là Văn gia."

Tử Tình nghe xong cũng không hỏi, những chuyện này, không phải là người như nàng có thể hiểu, kiếp trước kiếp này, Tử Tình đều là một dân thường sinh hoạt ở dưới tầng chót, kiếp trước còn không bằng kiếp này đâu, kiếp này trong nhà tốt xấu gì còn có hai người làm quan, bản thân dầu gì vẫn là một tiểu phú bà đấy.

Không đến vài ngày, Thư Duệ về nhà, lễ mồng tám tháng chạp đến, ngày mồng tám tháng chạp năm nay quả là có vài phần quạnh quẽ, thời điểm này năm ngoái, một nhà Tử Lộc cũng đã trở lại, còn có một nhà Tử Thọ, khắp nơi đều có thể nghe được bọn nhỏ nô đùa ầm ĩ, hiện tại Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng chỉ đành phải thường ở lại nhà Tử Tình, trông Thư Vĩ cùng Yên Nhiên, nhân tiện, Tăng Thụy Tường cũng hướng dẫn một chút Thư Duệ mấy bài học cùng với thư pháp.

Lễ mùng tám tháng chạp: hay còn gọi là lễ hội cháo LaBa. Vào ngày này người Trung Quốc thường ăn cháo gạo. Tương truyền, nguồn gốc lễ hội này xuất phát từ Ấn Độ: Trên đường Thích Ca Mâu Ni đi tìm đường giác ngộ, ông đói và kiệt sức nên đã nằm lại bên một con sông. Một cô gái chăn cừu tìm thấy và đã chia sẻ với ông bữa trưa của mình – bát cháo được nấu bằng gạo và đậu. Sau đó, Thích Ca Mâu Ni đã có thể tiếp tục cuộc hành trình và đạt tới sự giác ngộ, trở thành Đức Phật trong ngày thứ tám của tháng âm lịch cuối cùng. Từ đó, các nhà sư và lạt ma luôn chuẩn bị cháo gạo vào đêm hôm trước trước và tổ chức lễ hội vào ngày hôm sau.

Mấy người Tần phu nhân vẫn không có tới đây, Tử Tình biết cuối năm, bọn họ cũng không thiếu việc, đón tới đưa đi, chỉ sợ so với Tử Tình còn bận hơn gấp trăm lần.

Mười hai tháng chạp, Tiểu Dực vẫn là sai Phương quản gia đến đưa lễ tết, vẫn là vật liệu may mặc cùng đồ sứ cùng với điểm tâm, cũng vẫn là đồ cho Yên Nhiên tương đối nhiều, cái này, Tử Tình thật là có chút không vung ra nổi rồi.

Tử Tình nhìn thấy vẫn có một hộp thuốc viên, đột nhiên nghĩ tới nhân sâm quy tì hoàn Hạ Ngọc muốn uống, cũng không biết mấy người Tử Phúc có mua được không, bèn thử hỏi Phương quản gia một câu, Phương quản gia liên tục nhận lời, nói: "Nãi nãi yên tâm, đều là phòng thuốc nhà mình phối, thực tài thực liệu, bảo đảm sử dụng tốt hơn bên ngoài bán."

Tử Tình biết trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 Cổ phủ cũng có phòng thuốc của mình, nghe xong cũng không để nhiều vào trong lòng, chỉ là hỏi cần đưa bao nhiêu ngân lượng.

Phương quản gia cười nói: "Nãi nãi nói đùa ư. Thiếu gia chúng ta nếu biết ta cầm bạc, quay về còn không chém đầu ta."

Tử Tình nghe xong không có cách nào, chỉ đành phải thưởng bạc nhiều gấp đôi, nhưng là Phương quản gia không có lấy nhiều. Ngoài ra, Tử Tình lại cho mang rất nhiều đặc sản trở về, đương nhiên, vẫn là bộ đồ mừng năm mới và áo lông cho Tiểu Dực, bộ năm ngoái đưa, chỉ sợ Tiểu Dực cao lên, mặc không vừa nữa. Trạch Mỗ ddLQĐ

Phương quản gia thấy bộ đồ mới cùng áo lông này, lòng tràn đầy vui mừng nhận lấy, nói là chủ tử thấy nhất định vui mừng, chỉ sợ, một chuyến này trở về tiền thưởng cũng không ít được.

Tử Tình biết quy củ của thế gia vọng tộc bọn họ lớn, cũng là không có hỏi nhiều chuyện nhà Tiểu Dực, chỉ muốn cố hết tâm ý của mình, cho đứa nhỏ kia một phần tình thương của mẫu thân, không phải là có một câu nói, quen biết đã là có duyên.

Tử Tình giữ Phương quản gia bọn họ ở lại một ngày, định sáng sớm ngày hôm sau mới đi. Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Phương quản gia bọn họ đang muốn ra cửa, mấy người Tần phu nhân và Phó phu nhân cùng với Hạ thái thái đến, Tử Tình thật là có vài phần buồn bực, nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nhíu mày càng chặt, hơn nữa, bất ngờ đầy mặt.

Phó phu nhân thấy Phương quản gia, tựa hồ có chút rõ ràng mình bị người lợi dụng, cũng là có chút mất hứng, nhưng là Hạ thái thái thấy Phương quản gia, nhiệt tình chào hỏi. Phương quản gia chỉ là gật gật đầu.

Hạ thái thái nói với Tử Tình: "Tử Tình cũng thật là, ta không phải đã nói, nếu Kinh Thành có người đến tặng lễ, thông báo cho ta một tiếng, ta còn muốn đưa chút đồ ăn qua cho nàng dâu, nhân tiện nhờ mang bà tử qua, ngươi cũng biết, muội muội ngươi trẻ tuổi, lúc này có mang, cũng là phải chăm sóc chu đáo hơn."

Tử Tình nghe xong hơi có chút khó xử, không đồng ý, người ta cũng là vì Tử Vũ, nhưng là, Tử Tình cũng không dám sai người ta làm việc mà?

Phương quản gia tựa hồ nhìn ra khó xử của Tử Tình, nói: "Nãi nãi, không sao, đã là muội muội của nãi nãi, cũng là phải."

Hạ thái thái nghe xong vỗ tay nói: "Thực là đa tạ, ta đây về nhà chuẩn bị. Không biết lúc nào Phương quản gia xuất phát?"

"Xem vị thái thái này cần tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị, đồ chúng ta có thể mang hộ, người lại không được."

Hạ thái thái nghe thấy người không được, chỉ là sửng sốt một tẹo, bèn nói: "Sau một canh giờ nữa chúng ta gặp nhau ở cửa Bắc phủ An Châu."

Phó phu nhân thấy cũng nói: "Không bằng, ta cũng về nhà thu thập chút đồ nữ nhi ta thích ăn cho nàng, Phương quản gia yên tâm, dù sao đồ này đều là đưa đến quý phủ của nữ tế ta, bọn họ ở cùng nhau. Đồ không nhiều lắm, Phương quản gia yên tâm, chỉ là chút tâm ý của người làm nương này thôi."

Phương quản gia cũng chỉ đành phải gật đầu, Hạ thái thái cùng Phó phu nhân vội vội vàng vàng trở về chuẩn bị, chỉ còn một mình Tần phu nhân, Tử Tình đành phải giới thiệu cho nàng một phen, Phương quản gia nghe nói là Tri phủ phu nhân phủ An Châu, cũng là nhìn thoáng qua Tần phu nhân.

Tần phu nhân cũng không dám coi thường, nàng cho rằng đối phương là quản gia Văn gia. Hỏi Phương quản gia: "Phương quản gia một đường bôn ba, trời đông tuyết phủ, chắc là vô cùng vất vả, sao không ở lại An Châu thêm mấy ngày? Nhà ta mới tới An Châu, cùng là đã đi Văn gia bái phỏng, chỉ là Văn gia không có chi gần ở đây."

Tử Tình và Thẩm thị nghe xong đều sửng sốt, cái gì mà đâu với kia?

Phương quản gia thế nhưng nghe ra ý tứ của Tần phu nhân, chắc là Tần phu nhân này có điều cầu Văn gia giúp đỡ, nhờ đến chỗ Tử Tình, cũng biết Tần phu nhân là nhận sai người, chẳng qua, hắn cũng không có hỏi nhiều, lúc này hắn rối rắm là, Văn gia cũng phái người đến đưa lễ tết sao? Việc này, cũng phải báo cáo cho thiếu gia đề phòng, may mà thiếu gia nghe lời khuyên của hắn, bằng không, chẳng phải là phải đến sau Văn gia sao.

Phương quản gia này là người ra sao? Tất nhiên biết phụ thân của chủ tử không can thiệp không quản chuyện này, đó là ý tứ ngầm thừa nhận, hắn cũng là muốn một lòng bảo vệ lợi ích của thiếu gia, cô nãi nãi Tử Tình này cùng Yên Nhiên tiểu thư, cũng là người trong số lượng không nhiều lắm thiếu gia thật lòng để ở trong lòng thương nhớ, nếu có gì sơ xuất, hắn cũng không gánh vác nổi.

Vì thế, Phương quản gia không trả lời Tần phu nhân, trái lại hỏi Tử Tình: "Nãi nãi, Văn gia cũng đưa lễ tới sao? Đi lúc nào, chúng ta còn có thể đuổi kịp đi cùng bọn họ không?"

Tử Tình không biết tâm tư thật sự của Phương quản gia, còn tưởng rằng người ta là thật sự muốn tìm người Văn gia đi chung, liền nói: "Đúng là thật ngại, Văn gia không có người đến, còn phải làm phiền Phương quản gia một đường vất vả rồi, về sau, nói với chủ tử các ngươi một tiếng, xa xôi như vậy, lại là trời đông tuyết phủ, vẫn là đừng đến nữa, tâm ý này, ta cũng là thật lòng nhận."

Tần phu nhân vừa nghe Phương quản gia không phải là người Văn gia, trò cười này đúng là có chút lố rồi, mặt lập tức đỏ bừng lên.