Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 10: Rối rắm thật rối rắm



Quên đi, không nghĩ nữa, nấu cơm ăn. Khoai tây xào đậu đũa, rau hẹ xào trứng, canh mướp nấu cà chua, nấu chút cơm tẻ, hẳn là được rồi. Khoai tây cắt miếng, đậu đũa cắt đoạn ngắn, rau hẹ cũng rửa rồi cắt thành khúc, mướp gọt vỏ dùng dao cắt thành từng miếng xéo, để một bên. 

Trong một cái nồi dùng lửa nhỏ nấu cơm, một nồi khác đun khô, đổ dầu, đổ khoai tây vào, chiên hơi vàng một chút, đổ ra, lại cho vào một chút hành gừng tỏi thái nhỏ cùng hạt tiêu, xào cùng đậu đũa, đợi vỏ đậu đũa nhăn lại, thêm khoai tây, muối, nước tương, dấm chua vào, đảo đều một chút, đổ ra.

Lại rửa sạch nổi, đổ dầu vào, khi dầu nóng thêm hành gừng tỏi, đảo bốc mùi thơm, đổ rau hẹ vào, thêm muối, thấy rau hẹ mềm xuống rồi, đổ trứng đã đánh đều vào, chờ trứng đông lại, dùng xẻng lật lại một cái, tráng đều, thêm dấm chua, rau hẹ xào trứng cũng xong. 

Cho vào trong nồi một chút dầu, thêm hành gừng thái sợi, đổ mướp vào xào tới khi đổi màu, cho cà chua vào, đảo vài cái, thêm hai chén nước, thả một chút muối, đậy vung vào nối nấu. sau khi mở nồi ra thêm dấm chua, nếm một chút, vị thật chua. Chờ cơm chín, là có thể ăn cơm.

Xế chiều, ta dạy Ngũ lang học chữ, tuy rằng bút lông kia thật sự khó viết, học chữ vẫn không làm khó được ta. Lam Lăng ở bên cạnh ngồi thêu thùa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, Lam Lăng lại có thể viết ra một vài chữ rất ngay ngắn, mạnh hơn ta giống  nhưcầm chân gà bới ra nhiều, xoèn xoẹt. Vừa muốn nói với bọn họ tính toán của ta, chợt nghe thấy có người gọi cổng.

“Tứ nương, muội ở đâu?” Hóa ra là tam tỷ nhà dì cả.

“Tam tỷ, sao tỷ lại tới đây, có chuyện gì sao?” Ở nông thôn những quy củ kia, Lam Lăng cũng không cần tránh đi, liền cùng Ngũ lang nghe chúng ta nói chuyện phiếm.

“Nương bảo tỷ tới gọi muội tối nay đến nhà, nương nói đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi, hôm nay vừa vặn bắt con thỏ hoang, cùng nhau nếm thử món ngon. A đúng rồi, dì hai cũng tới, vừa đến.” Tam tỷ cũng cưới chồng rồi, chính là không quá thích gặp người, cho nên trừ bỏ thời điểm cùng nhau ăn cơm, thật đúng là không gặp được.

“Được, lát nữa muội sẽ đến, sao dì hai lại đột nhiên đến đây?” Dì hai này của ta, chỉ vào thời điểm lễ mừng năm mới trở về nhìn xem, lúc này trở về là chuyện chưa từng thấy, ít nhất hai năm qua kể từ khi ta là Liễu Tứ nương đã không xảy ra.

“A, nói là đột nhiên muốn trở về nhìn xem, cũng không nói gì khác.” Tam tỷ nháy mắt, hạ thấp giọng xuống,

“Tỷ nghe nói cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ dượng hai, mới mười lăm tuổi, tỷ còn chưa nhìn thấy đâu.”

Không phải là xem mắt đi, trong đầu ta chợt nổ ầm, quá tục.

Dì hai trong ấn tượng là một người có dáng vẻ khôn khéo, chuyện không có lợi chắc chắn sẽ không làm, lúc này làm sao lại đến đây? Chẳng lẽ là dì cả quá nhiệt tình? Ta không muốn đi, ta luôn luôn không thích tới nhà người khác, rất không thoải mái, huống chi còn có mục đích này. Nhưng mà lại không thể không đi, hai năm qua, dì cả đối xử với chúng ta cũng không tệ, tuy rằng ta rất không đáng yêu, dì cũng không quá mất hứng. Haizzz, sao lại phiền như vậy chứ, vẫn quyết định sớm một chút.

Nam tử nơi này có địa vị không cao, có người mời khách cũng chỉ mời nữ đi, ta kêu Lam Lăng và Ngũ lang ở nhà ăn cơm, chờ ta trở lại có việc muốn nói. Ta đi theo tam tỷ đi tới nhà dì cả, thấy dì cả và dì hai, chúng ta ngồi ở chính phòng nói chuyện, chồng dì cả mang theo hai người tỷ phu ở phòng bếp làm việc.

Đến khi dọn đồ ăn lên bàn, dượng hai Trịnh thị mang theo một thiếu niên tới, nói là cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ, kêu là Trịnh Bình Nhi, mười lăm tuổi, may vá nam công mọi thứ đều tinh thông. Gật đầu, ta không nói chuyện, ta đoán được ý tứ của các nàng, cũng không có ý định này, tự nhiên là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cơm nước xong, ta lấy lý do trong nhà còn có việc, liền lập tức rời khỏi. Ta đây như khúc gỗ vậy, chắc không có chuyện gì đi?

Về đến nhà, Ngũ lang và Lam Lăng quả nhiên còn đang chờ, cho dù là lúc nào, trong nhà đều có ngọn đèn nhỏ đang chờ, vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp. Ngũ lang đang viết chữ, Lam Lăng đang sửa quần áo, thỉnh thoảng  nói một câu. 

Lam Lăng ngẩng đầu nhìn thấy ta: “Tứ nương đã trở lại, muốn uống nước không?”

“Không cần.” Ta ngăn hắn, “Muội cũng không uống rượu, không có chuyện gì, chỉ là nhiều người hơi ồn ào nên cảm thấy phiền.”  Kéo một chiếc ghế qua, ta nằm bò lên bàn: “Cái kia, ta nghĩ, nhà chúng ta hiện giờ có chút tiền, ta tính đến trấn trên mở tiệm ăn nhỏ, hai người cảm thấy thế nào?”

“Tại sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?” Vẫn là Lam Lăng lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, tỷ.” Ngũ lang dừng bút lại, mở to hai mắt.

“Ta nghĩ như vậy, chúng ta chỉ có hai mẫu ruộng, lại thêm bình thường kiếm ít tiền tiêu vặt, sinh sống không thành vấn đề, nhưng mà cũng không thể mãi như vậy. Chúng ta đến trấn trên, làm chút buôn bán nhỏ, cuộc sống cũng  thuận tiện một chút, ít nhất cũng không cần ngay cả mua chút muối cũng phải đi mất nửa ngày đi? Còn có, dì cả luôn làm mai cho ta, ta luôn không nể mặt mũi dì ấy như vậy cũng không tốt, dứt khoát đến trấn trên đi, dì cũng không thể xen vào nữa. Tuy nói dì hai cũng ở trấn trên, nhưng dì ấy mới không rảnh rỗi để quản ta đâu. Tóm lại là như vậy, đi trấn trên không tồi, các ngươi cảm thấy thế nào?” Vẫn muốn nghe dân ý.

“Tỷ, tỷ nói như thế nào thì là như vậy đi.” Ngũ lang rất cho ta mặt mũi, ha ha.

“Thật ra muội nói có lý, chúng ta không thể lúc nào cũng dựa vào hai mẫu đất mà sống được. Nhưng mà đến trấn trên, ta đây…” Lam Lăng chần chừ. 

Ta hiểu được ý tứ của hắn, vẫn lo lắng mọi người sẽ nói lung tung.

“Hơn hai năm rồi, dáng vẻ của huynh cũng thay đổi không ít, cho dù người ta có nói gì, muội nhất định cũng sẽ chống đỡ được, muội tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt huynh.”

“Ừm, nhưng mà chúng ta sẽ ở đâu, còn có sẽ làm việc gì mới được? Tiền của chúng ta cũng không nhiều.” Quả nhiên, Lam Lăng nghĩ đúng là chu đáo.

“Chuyện này muội đã nghĩ rồi, huynh xem, chúng ta thuê cửa hàng, đoạn đường không cần rất tốt, cũng không cần quá lớn, chỉ cần phía sau cửa hàng người có thể ở lại là được. Này chắc không tốn bao nhiêu tiền, ngày mai muội đi tìm người môi giới hỏi một chút, để hắn giúp đỡ tìm xem, thấy được chúng ta sẽ dọn đi.” Trước kia xem tiểu thuyết thì nhân vật chính đều làm như vậy, cuối cùng sẽ có thể tìm được hướng đi hợp ý, cùng lắm thì mất nhiều thời gian một chút.

“Ừm, ý này cũng không tồi. Vậy muội muốn làm gì?”

“Muội tính sẽ mở một tiệm mỳ hoặc là cửa hàng bánh bao, hai người thấy sao?” Ta nói ý tưởng ra: “Việc này tiền vốn thấp, ba người chúng ta cũng có thể làm việc ở đó, nhưng mà có thể sẽ mệt một chút.”

“Mệt một chút cũng không sợ, huynh cảm thấy tiệm mỳ tốt hơn một chút, việc này từ sáng sớm đến tối muộn đều có việc, ăn nhanh làm cũng mau. Nếu như là cửa hàng bánh bao…, chỉ có buổi sáng buôn bán tốt, hơn nữa bán không hết cũng không thể bán lại.” Lam Lăng nghĩ quả nhiên chu đáo, nhìn dáng vẻ im lặng là vàng của Ngũ lang kìa, ha ha!

“Được, quyết định như vậy đi, ngày mai muội đi trấn trên. Không còn sớm, đi ngủ đi.” Thu phục thành công.

Sáng sớm hôm sau, ta liền đi trấn trên, tìm người môi giới nổi danh ở trấn trên, nói ra yêu cầu của ta, lại nhờ hắn cố hết sức chú ý nhiều một chút, phòng ở đơn giản chút cũng không sao, có thể rẻ là được rồi. Ta lại tiếp tục đi lòng vòng trên đường, xem giá thị trường. Bán mỳ cũng có không ít, nhưng cũng không đa dạng, chỉ là canh mỳ sợi nóng, thêm chút thịt, như vậy ta liền yên tâm, ta sẽ làm nhiều loại, không tin không có việc.

“Dì cả, sao dì lại tới đây? Tỷ của cháu lên trấn trên rồi.” Ngũ lang thấy dì cả tới, rất kỳ quái.

“A, vậy tối nay dì lại đến đi.” Dì cả xoay người đi rồi.

“Dì cả dì đã đến rồi, có chuyện gì sao?” Ta vừa vào cửa đã nhìn thấy dì cả từ trong nhà ta đi ra.

“Đúng vậy, Trịnh Bình Nhi ngày hôm qua, không tồi chứ?”

“A? Không có ấn tượng.” Làm sao lại nói chuyện này.

“Cháu ấy, ngốc như vậy, thật không biết đứa bé kia coi trọng cháu chỗ nào, nó bằng lòng gả cho cháu.” Dì cả tò mò, ta càng tò mò hơn, ta nhìn cũng chưa nhìn một chút, làm sao lại…

“Cậu nó, cũng chính là dượng hai của cháu cũng đồng ý, nhà bọn họ biết tình huống của cháu, cũng không cần sính lễ gì, chỉ cần cháu có thể lên trấn trên ở là được. Đúng rồi, còn có một điều, cháu không thể mang theo Lam Lăng, phải để cho hắn rời đi.” 

Dì cả nói thật quá đáng, Lam Lăng không nghe thấy đi, bằng không sẽ lại khó chịu. Choáng mất, ta còn không đồng ý, bọn họ lại muốn xen tới tận đây rồi, “Cháu không đồng ý, cháu không muốn cưới hắn, hơn nữa cháu cũng không thích.”

“Tứ nương, dì vì muốn tốt cho cháu, nương cháu đi sớm, chuyện này dì làm chủ rồi, chọn một ngày, dì liền đi cầu hôn cho cháu.”

“Không cần, dì cả, cháu biết dì vì tốt cho cháu, nhưng cháu không muốn.”

“Chính cháu nghĩ lại đi, cũng nên vì Ngũ lang suy nghĩ một chút.” Dì cả đi rồi, ta mệt mỏi tiễn bà đi ra ngoài. Ta thật sự sẽ không đồng ý, một cái mặt cũng chưa gặp như thế nào sống cùng nhau?

“Ủa, Ngũ lang, đệ làm sao vậy?” Ngũ lang lại đang ngẩn người, xem ra ngẩn người cũng sẽ lây bệnh.

“Lăng ca đi ra ngoài, cái gì cũng không nói, tỷ tỷ thật sự muốn cưới gì kia?”

“Nói cái gì đó, đương nhiên sẽ không, đều là cách nghĩ của bản thân dì cả.” 

Ngũ lang nhẹ nhàng thở ra: “Đệ cảm thấy vẫn là Lăng ca tốt nhất, nếu không tỷ tỷ cưới Lăng ca là được, chúng ta là vẫn có thể sống cùng nhau.”

“Tiểu tử đáng chết, sao đệ không lập gia đình đi!” Cho hắn một cái tát, ách, cưới Lăng ca? Sao ta cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, trong lòng sao lại hoảng sợ như vậy. Đúng rồi, Lam Lăng sẽ không nghe được cái gì chứ, vẫn nên đi xem thử một chút.

Ngũ lang đi nhà hàng xóm nhìn xem, ta dọc theo đường lớn tìm, hắn sẽ đi chỗ nào đây? Hắn sẽ không đến nơi không nên đi chứ, trong đầu đột nhiên chợt lóe, miếu đổ nát, đúng, miếu đổ nát, nơi duy nhất có thể ở được trước khi hắn gặp ta, bước nhanh hơn, ta chạy vội đến miếu đổ nát.

Lam Lăng ngơ ngác bước đi, mãi cho đến khi thấy cánh cửa bị phá tung của ngôi miếu đổ nát, mới tỉnh táo lại, ha ha, hóa ra đây mới là nơi ta nên ở, năm đó ta nên chết ở đây, không nên có hy vọng xa vời gì. Nàng còn phải cưới phu lang, ta thậm chí ngay cả đi theo nàng cũng không được. Nước mắt bất tri bất giác chảy đầy mặt, nương, con vẫn khóc.

Thời điểm ta tìm được miếu đổ nát, chỉ nhìn thấy Lam Lăng đang ngủ, ánh mắt ửng đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, trong lòng thật đau, hắn đã bao lâu không khóc rồi, xem việc này gây ra. Thở dài, nhẹ nhàng  nâng Lam Lăng dậy, cõng hắn trên lưng, đi về, trong lòng sao lại chua xót như vậy, còn rất đau, vừa mới rồi vừa nghĩ tới không thấy Lam Lăng, trong lòng khủng hoảng như vậy, ta, ta không phải là, thích hắn đi? Nếu không, tại sao có thể có cảm giác toàn bộ thế giới đều ở trên lưng chứ?

Ta chậm rãi đi tới, Lam Lăng còn đang ngủ, trong lòng ấm áp, xem ra ta thật sự thích hắn, vậy còn hắn thì sao? Hắn không phải vẫn phải lập gia đình ư, làm sao bây giờ? Quên đi, mau chóng mang đến trấn trên đi, ta không cho hắn gả là được, phải gả cũng chỉ có thể gả ta, hừ hừ, ta không tin ta làm không được. Thật rối rắm!