Cuộc Sống Bi Thảm Của Nữ Phụ? Còn Lâu, Đã Có Đại Minh Tinh Ta Đây!!!

Chương 55



Kết thúc 2 tập phim đã là 10h, cô thấy ba Kiều vẫn chưa về nên lên ngủ trước. 

Nhưng có lẽ do buổi chiều ngủ hơi nhiều nên bây giờ cô không thể ngủ được. Mễ Ly cảm thấy rất chán, bây giờ, phim đã quay xong rồi, cũng đã bắt đầu chiếu, cô bây giờ giống như người thất nghiệp, chắc phải bảo chị Vương tìm thêm 1 bộ phim nữa quá.

Mễ Ly nhàm chán lướt nhìn căn phòng, đập vào mắt cô là một cuốn tạp chí màu đỏ rực. À đúng rồi, cô có đặt tạp chí theo tháng, mỗi tháng sẽ có người giao đến tận nhà, thắng thím Âu đem lên đây.

Mễ Ly lấy số mới nhất, ở đầu trang bìa là người mẫu Kim Tú, dáng người mảnh khảnh, gương mặt góc cạnh, rất chuẩn dáng của một người mẫu, mà hình như, cô ấy cũng là người của KL. Trong bức ảnh này, Kim Tú chỉ mặc một một cái áo sơ mi trắng với cái quần bò rách, điểm nhấn chính là cái túi xách Hermes Birkin. 

Đúng là người mẫu đang được mời đi diễn nhiều nhất hiện nay, rất có khí chất, người khác chỉ cần nhìn một cái là đã khó rời mắt rồi. 

Chuông điện thoại của Mễ Ly vang lên, cô nhíu mày nhìn đồng hồ, bây giờ là 11h rồi, ai lại gọi giờ này chứ? 

“Alo?”

“Kiều Mễ Ly phải không?” Bên kia là giọng của một người đàn ông. Hình như cô đã nghe ở đâu rồi phải…

“Vâng, xin hỏi là ai vậy?”

“Tôi là Đông Phương Kỳ đây, em trai Tiểu Mặc của cô bị xe đụng, bây giờ đang ở trong bệnh viện R, mong cô mong đến đây. Bị mất máu khá nhiều, bác sĩ bảo đã hết nhóm máu của thằng bé rồi, nên mong cô đến đây càng nhanh càng tốt” Giọng của Đông Phương Kỳ cũng khá hốt hoảng.

… Bị xe đụng? Tiểu Mặc?? Mễ Ly không thèm trả lời điện thoại, cũng không thay đồ, lấy cái áo khoác rồi lập tức chạy xuống nhà. Thím Âu đang ở trong bếp, thấy cô hốt hoảng như vậy, vội hỏi:

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” 

Mắt Mễ Ly đỏ hoe, cô lắp bắp:

“Thím… T…iểu Mặc… nó b..ị xe đụng rồi.”

“Cái gì cơ? Thiếu gia bị xe đụng?” Thím Âu bang hoàng.

“Cháu phải đến bệnh viện, thím gọi điện cho ba và bác đi.” 

“Vâng, tôi biết rồi.”

Mễ Ly lấy chìa khóa xe, bảo vệ thấy cô ra liền mở cổng.

Mễ Ly nhìn GPS để đến bệnh viên R, cô bây giờ rất bối rối, tại sao lại có chuyện như thế chứ? Cô còn chưa biết có phải thật không mà đã đến rồi, nếu chỉ là trò đùa thì sao? 

Mễ Ly lắc lắc đầu, Đông Phương Kỳ chắc chắn không phải loại người như thế. Nhưng… cô cũng mong đây chỉ là trò đùa.

Mễ Ly đỗ xe, chạy vào sảnh, y tá thấy cô mặt mũi đỏ hoe, nhưng vẫn không giống được vẻ xinh đẹp ấy bỗng cảm thấy ông trời bất công.

Y tá hỏi:

“Cô đến khám hay đến thăm ai ạ?”

“Em trai tôi vừa bị xe đụng, nó đang được phẫu thuật…” Mễ Ly vuốt mái tóc bù xù của mình nói.

“À vâng, cô đi thang máy đến tầng 4, rẽ trái là sẽ thấy.” Y tá chỉ vào thang máy nói.

“Vâng, cảm ơn cô.” Mễ Ly cúi đầu, sau đó vội chạy lại cầu thang máy, bấm số tầng 4. 

Đến tầng 4, nhìn qua trái, cô đã thấy Đông Phương Kỳ cùng cô y tá đứng đó. Mễ Ly vội chạy lại, hỏi:

“Mike, Tiểu Mặc, thằng bé sao rồi?”

Đông Phương Kỳ trấn an cô:

“Đang phẫu thuật, nhưng nhóm máu của nó đã hết rồi.” 

Y tá tiến lên hỏi cô:

“Nhóm máu của cô là gì?”

“AB…”

“Vậy là trùng rồi, cô mau đi theo tôi để lấy máu.”

Mễ Ly gật đầu, đi theo y tá để lấy máu.

Sau khi lấy máu xong cũng là lúc Ba Kiều đến, một lát sau, Kiều Thiên Ý cũng đến.

Mễ Ly im lặng không nói gì, Kiều Thiên Ý hỏi:

“Tiểu Kỳ, cháu nói đi, có chuyện gì thế? Tại sao Tiểu Mặc lại xảy ra chuyện?”

“Lúc đó cháu vừa ghi hình về thì gặp một chiếc xe màu đen lao đến, đụng trúng một cậu bé đang qua đường. Cháu định đuổi theo nhưng thấy cậu bé đó máu chảy nhiều quá nên mới đưa đến bệnh viện. Với lạ, màn hình điện thoại của cậu ấy có hình của cô Kiều với Kiều tổng nên tôi mới biết.” 

Ba Kiều thở dài nói:

“Không biết là ai lại độc ác như thế. Nhưng vẫn phải cảm ơn cậu. Vậy, con đường đó tên gì?” 

“Là đường 18 ở chỗ trường tiểu học PY, ngài đừng lo, đường đó có camera mà.” Đông Phương Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói.

Ba Kiều nghe thế gọi cho thư ký Hoàng, bảo thư ký Hoàng xem camera ở đó, ghi lại biển số xe rồi dán lệnh truy nã.

Mễ Ly thẫn thờ nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, bỗng nhiên đèn phẫu thuật tắt, bác sĩ mở cửa ra, vui mừng, nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi, nói:

“Cậu bé đã không sao rồi, bây giờ đã có thể chuyển sang phòng chăm sóc thường.”

Mọi người cúi đầu, liên tục nói cảm ơn bác sĩ.

Mễ Ly thở phào nhẹ nhõm, may quá, không sao rồi.