Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 75: Thoải mái nói chuyện



Kiều Uyển Nhi đột nhiên không còn cảm thấy tức giận như khi nãy nữa, cái bộ dạng này thực sự không khác gì cậu học sinh kia

Nhưng mà hắn thực sự cảm thấy xấu hổ sao? Chỉ vô tình nắm tay mà cũng có thể ư, chuyện động trời hơn cũng làm rồi, lúc đó có thấy hắn như thế này đâu?

Lục Nghiên Dương xoay đi, không cho cô nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình, tim hắn muốn rơi ra khỏi lồng ngực rồi. Đột nhiên lại nắm tay, quá bất ngờ nên chẳng thể giữ nỗi bình tĩnh

Xe ngừng trước khuôn viên, hắn giúp cô mở cửa xe rồi lao vào nhà. Kiều Uyển Nhi nhìn bóng lưng hắn rời đi, trầm ngâm một lúc

Chuyện này có vẻ thú vị …

Kiều Uyển Nhi đi vào nhà, đặt hộp bánh lên bàn, ánh mắt cô nhìn xung quanh, hôm nay thật kỳ lạ

“ Xuân Thuý” - Cô lên tiếng gọi cho nữ hầu, gặng hỏi

“ Hôm nay … sao có vẻ vắng”

“ À, thực ra …. Hôm phu nhân đến đây rồi rời đi thì thiếu gia đã lệnh cho Lương Đông đuổi gần hết ngừoi làm ở đây đấy ạ” - Xuân Thuý lên tiếng

Đột nhiên cô nhớ đến câu mà hắn nói

- Nếu không thích thì cứ đuổi hết những ngừoi không vừa mắt đi

Lúc đó cô đã nói cái gì nhỉ? HÌnh như là … à, đúng rồi, đuổi một người thôi mà đã náo loạn thế này, nếu đuổi hết thì sẽ thế nào

Vì cô sợ mang tiếng xấu, đắc tội mẹ chồng nên hắn thay cô đuổi đám người đó đi?

Thực sự là vì cô? Cũng có thể vì không thích phiền …

Thôi mặc kệ, dù sao ngừoi được hưởng lợi là cô mà, đám người không tận tâm phục vụ bị đuổi đi rồi sẽ thảnh thơi hơn

Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, Kiều Uyển Nhi đi về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ thoải mái liền xuống dưới nhà dùng bữa

Mà, nghx cũng có chút buồn cười. Sao cô lại vì chuyện không đáng mà giận hờn như vậy?

Sau khi hắn giải thích thì cảm thấy bản thân thật là ấu trĩ mà

Đúng là chuyện trên đời đều không có chuyện gì khó giải quyết, là do chúng ta tự làm quá lên mà thôi

Lục Nghiên Dương đã ngồi ở bàn ăn từ bao giờ, nhìn thấy cô xuống, hắn đặt điện thoại xuống. Bếp trưởng cũng từ trong bếp đi ra, cung kính

“ Thiếu gia, thiếu phu nhân, cả hai ngừoi muốn dùng gì ạ?”

“ Như cũ” - Lục tổng lên tiếng

“ Tôi muốn súp hải sản” - Kiều Uyển Nhi lên tiếng

Thức ăn trong phút chốc được dọn lên, nóng hổi, toả hương thơm ngào ngạt

Tính ra đầu bếp ở đây thực sự rất tuyệt, muốn ăn gì thì có cái đó, tốc độ chế biến cũng rất nhanh. Chẳng thua kém nhà hàng năm sao là bao

Nhìn chén súp ngon lành, cô ăn hết không chừa bất cứ thứ gì. Ăn chân giò gần một tuần nên giờ đây nhìn thấy thịt là ngán. Chắc phải ăn rau và hải sản một thời gian thôi

Kiều Uyển Nhi dùng xong bữa, sẵn tiện ăn thêm bánh ngọt mà hắn mua. Thuận miệng, cô hỏi

“ À đúng rồi, ngày mai có cuộc họp, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong. Anh có cần thêm thứ gì không?”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, chậm rãi lên tiếng

“ Đủ rồi”

Kiều Uyển Nhi nhếch mày, thầm nghĩ

- Ồ, từ ngữ của anh ta tăng lên rồi. Từ ‘không’ thành ‘ đủ rồi’. Thôi thì xem như cũng có tiến bộ

Nhưng mà cô vẫn không thích cái tính kiệm lời này. Kiều Uyển Nhi cười cười, đưa cho hắn một cái bánh xinh xắn rồi nói

“ Tôi nghĩ dù sao cũng là vợ chồng, nếu có gì khó chịu cũng nên chia sẻ để tránh chuyện tương tự như hôm nay xảy ra, ảnh hưởng đến hoà khí. Anh thấy có đúng không, Lục tổng?”

Không hiểu sao hôm nay mỗi lần nghe thấy cô nói những câu có hàm ý, hắn lại thấy căng thẳng

“ Không quen nói nhiều”

Kiều Uyển Nhi nhìn người trước mặt, không lưu tình mà đâm một nhát

“ Lúc họp tôi thấy chỉ có mình anh nói”

“ ……..” - hắn uống tách trà, nhỏ giọng - “ Sẽ cố gắng”

“ Ừm, mong là hợp tác vui vẻ. Tôi về phòng đây, anh dùng bữa ngon miệng”

Trên đường về phòng cô nghĩ ngời

Xuân Thuý bên cạnh cũng nhỏ nhẹ lên tiếng

“ Thiếu phu nhân, thiếu gia thực ra không phải xem thường ngừoi đâu. Ngài ấy thực sự không thích nói nhiều vì không giỏi biểu lộ cảm xúc”

Cô nhìn Xuân Thuý, trầm tư

Đúng là có vài ngừoi không thích nói chuyện, tự dưng ép buộc anh ta phải nói ra suy nghĩ và thoải mái tâm sự thì có phải hơi khó rồi không?

Chậc, sao cô không giống vào nhà này làm dâu mà giống đi điều trị tâm lý vậy nè?