Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba

Chương 11: Lòng như tro tàn



Bầu trời xám đen dần dầnkéo xuống. Tôi nằm nghiêng trên giường chăm chú nhìn ra cửa. Bên ngoài cửadường như có tiếng động thật khẽ. Tôi đi dép lê, lập tức bật đèn chạy ra ngoàiphòng khách.

Trong phòng khách, ngoàitôi ra chẳng có gì cả.

Tiếng chuông điện thoạivang lên, tôi nhấc máy nghe, là Tần Tử Long, anh nói: “Chuông cửa nhà em hỏngrồi”. Tôi gác máy, ra mở cửa. Anh đứng ngoài cửa, lông mày khẽ nhíu lại, mỉmcười, tay xách hộp đồ ăn: “Anh nghĩ em chưa ăn gì nên tiện thể đến xem em thếnào”. Tôi nghiêng người, anh bước vào phòng, ngó nghiêng, thất vọng thốt lên:“Anh ấy vẫn chưa về sao?”.

Tôi đóng cửa, cảm thấy vôcùng lạc lõng. Anh vào bếp lấy ra một cái đĩa, thận trọng đổ đồ ăn trong hộpra. Có tôm, gà, có hộp canh. Dạ dày tôi chợt cảm thấy cồn cào, cảm giác chuachua xộc thẳng lên cổ họng. Tôi bịt miệng lắc đầu: “Em không muốn ăn những thứnày”. Anh lại rút từ trong túi áo ra một gói ô mai, đưa cho tôi, cười nói: “Cáinày chắc em ăn được chứ?”. Tôi cầm lấy một quả cho vào miệng, đầu lưỡi cảm thấychua chua chát chát nhưng trong lòng lại cảm thấy dễ chịu.

Anh ngồi xuống ghế sofa,hai tay vắt ra sau gáy, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời, hỏi: “Sống mộtmình có quen không?”. Tôi vẫn ngồi trên ghế, vắt chân, không lên tiếng.

Sao có thể quen được chứ,mở to mắt nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Sợ đột nhiên cótrộm, sợ gặp phải những tên cướp lần trước.

Lúc nào tôi cũng sợ hãi,lúc nào cũng lo sợ.

Trước đây, luôn có mộtngười ôm chặt tôi trong bóng đêm. Còn tôi thì vẫn ngủ thật say, dường như trờicó sụp đổ tôi cũng không phải lo sợ, vì có người đàn ông của tôi chống đỡ.Nhưng giờ đây, tôi cần phải lấy tay chống đỡ cả bầu trời.

Tôi cười, hạ giọng nói:“Rất tốt”.

Anh nhìn tôi, ánh mắt vôcùng phức tạp, dường như có ngàn vạn tâm sự đang ngưng tụ trong đôi mắt đó. Tôinhìn thẳng vào anh, chỉ lặp lại: “Thực sự rất t

Anh nhìn tôi, chỉ im lặng.

Tôi đột nhiên muốn chảynước mắt, dường như không quen với ánh mắt như vậy, anh mắt này giống như condao đâm thẳng vào trái tim tôi, tôi cúi đầu muốn né tránh.

Hai người đều giữ sựngượng ngùng đó, không lên tiếng. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi nói: “Vậy thìtốt”. Anh bỗng đưa cho tôi sổ đỏ căn hộ: “Trên này chỉ có tên của em, saunày…”. Anh ngừng lại rồi từ từ nói tiếp: “Sẽ không bao giờ sợ bị mất nhà nữa”.

Cuốn sổ màu đỏ, như thểlà đốm lửa cháy rừng rực, cháy từ lòng bàn tay cho đến trái tim tôi. Tay tôiđang run, có thể là do lạnh, có thể là do sợ hãi, sao anh lại có thể đối xử tốtvới tôi đến thế? Tôi chợt ném cuốn sổ về phía anh, chỉ lắc đầu: “Em không thểlấy được!”. Tôi đứng dậy, thảng thốt nói: “Em muốn đi ngủ!”. Anh đứng bậtdậy, ôm chầm lấy tôi, động tác mặc dù khẽ khàng, nhưng cánh tay lại rắn nhưthép. Anh trầm giọng nói: “Hãy để anh được chăm sóc em!”.

Tôi lắc đầu, cố gắng gỡtay anh ra, vội vàng nói: “Em muốn đi ngủ!”.

Anh vẫn cố chấp lặp lạicâu nói: “Hãy để anh chăm sóc cho em!”.

Lòng tôi rối bời, hai taychống trước ngực anh: “Em muốn đi ngủ”. Anh ghé sát môi vào mặt tôi, hơi thởnóng hổi phả vào mặt tôi, anh thấp giọng: “Hãy để anh chăm sóc cho em!”.

Tôi nghiêng đầu không dámnhìn anh. Anh khẽ ôm tôi, môi cố ghé sát lại gần tôi. Đầu tôi từ từ ngả ra sau,anh cũng từng bước từng bước tiến sát cho đến khi tôi không còn đường tháochạy.

Anh khẽ hôn lên môi tôi,khẽ khàng giống như chuồn chuồn chạm vào nước, “Như vậy là đủ rồi, hãy để anhchăm sóc em suốt đời”.

Chỉ là một nụ hôn? Thì ranụ hôn của tôi lại đáng giá như vậy. Anh chợt mỉm cười, nụ cười có vẻ thêlương: “Anh vốn là một người rất bá đạo, nhưng đối với em lại không có tác dụnggì cả”.

Lòng bàn tay tôi toát mồhôi lạnh, tôi đột nhiên đẩy mạnh anh, anh bị bất ngờ ngã nhào xuống ghế sofa.Anh kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Anh xinlỗi!”.

Tôi cố gắng để kìm chế sựrun rẩy trong tim mình, mặt lạnh tanh: “Đừng tưởng rằng em sẽ ở cùng với anh!”.Anh cười thất thanh, tự chế giễu mình: “Anh chưa bao giờ dám có mong ước xa xỉnhư vậy!”. Tôi cười nhạt: “Đàn ông các anh khi theo đuổi phụ nữ, bao nhiêu lờiđường mật đều có thể nói ra, nhưng một khi đã đạt được, người phụ nữ chẳng quacũng chỉ là bùn dưới gót chân”.

Anh đứng dậy, khuôn mặtlạnh lùng, giọng nói càng trầm hơn: “Đừng có nghĩ anh và anh ta giống nhưnhau!”. Tôi lạnh lùng đáp: “Các anh đều giống nhau cả thôi!”. Anh nổi giận: “Emthật là vô lý!”.

Tôi trừng mắt nhìn anh:“Em chính là một người như vậy đấy!”. Anh tức giận quay người bước đi. Cuốicùng, tôi cũng thở phào, mặc dù làm tổn thương đến anh không phải là mong muốncủa tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, anh tốt quá nhưng tôi khôngxứng đáng với anh.

Nào ngờ anh vừa đi đếncửa, lại quay đầu lại nói: “Tâm trạng của người đang mang thai không được tốt,anh có thể hiểu được. Cho nên, em lớn tiếng với anh mấy câu cũng là bình thường

Tôi mở to mắt chằm chằmnhìn anh, đang định mở miệng nói, anh lại cướp lời trước: “Nếu em muốn chửibới, hãy gọi điện cho anh, lúc nào em gọi thì anh sẽ đến”.

Anh khẽ mỉm cười bước đira, giúp tôi đóng cửa lại. Người đàn ông này thật hết sức vô lý, rõ ràng là mộtkẻ điên. Gọi lúc nào đến lúc đấy? Tôi không thèm chú ý đến anh ta.

Sáng sớm hôm sau đã bịngười khác làm tỉnh giấc, vừa mới mở đôi mắt mơ màng còn ngái ngủ, khẽ nhìnthấy phòng khách lộn xộn, có rất nhiều công nhân ra vào bận rộn dọn đồ đạc,những đồ đạc mới liên tục được chuyển từ bên ngoài vào.

Tần Tử Long đang nhàn hạđứng trước cửa phòng, khoanh tay trước ngực. Tôi vỗ vào vai anh, anh thấy tôitỉnh giấc, dường như giật mình: “Đã làm em thức giấc à?”.

Tôi ngáp dài: “Anh đanglàm gì vậy?”. Anh nói: “Thay đồ đạc!”.

Anh nói giống như một lẽtất nhiên, như thể đang ở nhà của anh vậy. Không phải, căn nhà này là do anhthay tôi mua lại, cũng coi như là nhà anh.

Tôi nhíu mày: “Đừng đùanữa có được không?”.

“Những đồ đạc đó đã cũrồi, anh thay mới cho em. Chắc chắn không có độc”.

“Những đồ cũ có độc

“Không biết, dù sao nhữngđồ này không an toàn, dù sao những thứ cũ không đi thì những thứ mới không đếnđược”.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”.

Tôi trừng mắt nhìn anhgiọng nói vẻ bất lực. Anh so so vai, xòe hai tay ra: “Thì là thế này”. Ngườiđàn ông này thật khác thường, tôi chả buồn chú ý đến anh, trực tiếp đóng cửaphòng, khóa trái cửa lại.

Thực ra anh nói cũngphải, thứ cũ không đi, thứ mới sẽ không đến được. Có điều, những thứ cũ vốnkhông dễ dàng bỏ đi vậy được.

Di động để trên đầugiường bỗng kêu vang, tôi cầm lên xem, toàn thân run rẩy. Là số điện thoại củaông xã mà tôi đã xóa, nhưng số điện thoại này đã theo tôi suốt mười năm, đã insâu vào trong trí óc tôi, không thể nào xóa đi được.

Tôi nhấc máy giọng nóilạnh như băng: “Em muốn ly hôn!”.

Ở đầu bên kia điện thoại,anh rõ ràng ngẩn người một lát, kêu lên thất thanh: “Bà xã”. Thì ra con tim đãchết từ lâu rồi, con người tôi lúc này chỉ có sự bình tĩnh, trong lòng giờ đâykhông còn gợn chút sóng lăn tăn nào với hai từ đó nữa. Tôi lạnh lùng nói:“Chúng ta ly hôn thôi!”.

Trong lòng tôi thật khôngngờ lại có sự thanh thản chưa từng có, là bởi vì bị tổn thương quá sâu đậm phảikhông? Anh ấp úng dường như có điều gì khó nói: “Bà xã, nghe anh giải thích cóđược không?”.">“Không cần đâu!”. Giọng tôi bình tĩnh đến độ chính bảnthân tôi cũng cảm thấy nghi ngờ. Dường như tôi đã biến thành một người khác.Tôi chậm rãi nói: “Hôm nay em sẽ đợi anh ở Sở Dân chính, anh có điều gì khónói, em cũng không còn muốn nghe nữa rồi”. Anh hỏi tôi: “Có phải em đã biếtchuyện căn hộ rồi không?”.

Tôi cười khẩy: “Anh PhạmTuấn Khoa, chuyện của anh không liên quan gì tới tôi, căn hộ Tần Tử Long đãthay tôi mua lại”. Anh cuống lên: “Anh bán căn hộ cũng chỉ vì muốn mua cho emmột căn hộ mới”. Anh dừng lại, giọng nói càng khẩn thiết hơn: “Dạo này xảy raquá nhiều việc, hãy để anh giải thích từng sự việc một cho em nghe”.

“Cần gì nữa chứ?”. Contim đã chết rồi, giờ anh lại muốn tro tàn rực cháy lại sao. Nhưng có thể nhưvậy được không? Người làm tôi tổn thương nhất là anh, người hại tôi mấy lầnsuýt sẩy thai cũng là anh. Giờ đây, không thể nào quay lại được nữa rồi.

“Từ trước chúng ta đềurất hiểu nhau, sao lần này em lại không tin anh có nỗi khổ không thể nói rađược”.

“Em vẫn luôn biết anh cónỗi khổ không thể nói ra được”. Giọng của tôi vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng taylại run rẩy, có thể là do lạnh. Thời tiết này đúng là lạnh, bầu trời bên ngoàiâm u xám xịt một cách đáng sợ, cơn gió bắc thổi tới lạnh thấu xương. “Nhưnggiờ, em thực sự không quan tâm nữa rồi, bất luận anh có nỗi khổ không nói rađược to lớn đến nhường nào, lần này, em thực sự không còn muốn tha thứ cho anhnữa”.

Anh nói: “Bà xã!”.

“Anh hãy nghe em nóitrước”. Tôi ngắt lời anh: “Em không muốn nghe anh nói bất cứ lời nào cả, bâygiờ em chỉ muốn nói với anh, em không yêu anh nữa, em thực sự…”. Tôi bỗng tràonước mắt, nhưng cuối cùng vẫn nói giọng bình tĩnh: “Thực sự không yêu anh nữa

Anh vẫn muốn biện hộ: “Bàxã, là bởi vì Tiểu Nhã…”.

Tôi tắt máy, mở to mắt,cố gắng kìm nén giọt nước mắt. Tần Tử Long đột nhiên từ ngoài cửa nói vọng vào:“Diệp Tử, em muốn ăn gì nào?”. Tôi đứng dậy mở cửa phòng, mỉm cười: “Anh nấucho em ăn”.

Anh ngẩn người, ngay lậptức định thần lại, dường như không tin nổi: “Em nói gì?”.

Tôi mỉm cười, lặp lạitừng tiếng: “Anh nấu cho em ăn”.

Anh khẽ rướn mày, ánh mắtnhìn tôi rất nồng nhiệt, dường như muốn nhìn xuyên thấu tôi: “Em thực sự muốnanh nấu cho em ăn?”. Tôi hít thở một hơi thật sâu, mỉm cười gật đầu: “Đúngvậy!”.

Anh mím môi, trong mắtmang theo ý cười, khiến tôi không kìm nổi sự hoang mang. Anh khiến tôi khôngkhỏi cảm thấy mơ màng. Anh giơ tay huơ huơ trước mặt tôi, thận trọng hỏi: “Saothế?”.

Tôi định thần lại, gắnggượng mỉm cười: “Không có gì”.

Anh nói: “Thế thì anh đinấu cho em ăn”.

Tôi hạ thấp giọng: “Cảmơn anh!”.

Anh mỉm cười: “Không cầnđâu

“Bắt đầu từ ngày hôm nay,anh không muốn nhìn thấy em đau khổ, buồn rầu nữa, bởi vì em buồn rầu, cho nênanh mới hạ quyết tâm phải theo đuổi em”.

Lời tỏ tình trắng trợnnhư vậy khiến tâm trạng tôi càng hoảng hốt. Tôi trơ mắt chăm chú nhìn anh, ánhmắt lại như thể bay đến một nơi rất xa xăm. Anh đột nhiên ôm lấy tôi, trịnhtrọng nói: “Từ nay về sau, không cho phép em được đau khổ nữa”.

****

Tối hôm tổ chức đám cưới,bộ chăn gối màu đỏ, ngay cả ga giường cũng màu đỏ. Phía bên ngoài cửa, kháchkhứa vẫn ồn ào huyên náo, những tràng pháo vẫn nổ liên miên. Khắp nơi đèn rựcsáng, chiếu lên khuôn mặt mọi người, như thể được chạm khắc muôn vàn hạt vàngli ti, sáng lấp lánh. Chiếu vào đôi mắt của ông xã, rực rỡ sáng ngời, còn chóilòa hơn cả vàng kim.

Anh ôm tôi vào lòng, khẽnói: “Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ làm em đau khổ”.

Hai người đàn ông khácnhau lại có chung câu nói.

Thế giới này thực sự quábuồn cười.

Thì ra hai cái miệng củahai người đàn ông khác nhau lại có thể thốt ra những câu chữ tương tự, gần nhưkhông khác một chữ nào. Quen thuộc đến độ giống như cả ngày họ chỉ học thuộcnhững lời tỏ tình. Không biết là thật tình hay là giả ý.

Có thể chỉ là lời đốithoại

Chẳng liên quan đến thậttình giả ý.

Đúng như dự liệu của tôi,ông xã thực sự quay về thật, trông anh toàn thân mệt mỏi rã rời, đứng ở trướccửa. Tôi và Tần Tử Long bình thản ngồi ăn, coi anh như người qua đường, khôngbuồn ngó ngàng tới. Mặt anh hơi gầy, không còn sạch sẽ đầy đặn như trước. Hốcmắt cũng lõm sâu vào. Anh đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, dường như sau mấy ngàyđã già đi rất nhiều.

Tôi nhìn anh, giọng lạnhlùng: “Chờ ăn cơm xong sẽ đi đến Sở Dân chính”.

Anh vô cùng mệt mỏi, thởdài: “Bà xã, đừng gây chuyện nữa, khó khăn lắm anh mới dàn xếp xong Tiểu Nhã”.Tôi giật thót, cúi đầu xuống, chống đũa vào trong bát, cả người dường như rơivào trong cõi mộng. Anh ngừng lại một lúc lâu, lại nói: “Những sự việc xảy ratrước đây, anh có thể giải thích”.

Lúc đầu người kiên quyếtđòi ly hôn là anh, người bán căn hộ cũng là anh.

Bây giờ như thế này, coilà gì nhỉ?

Đâm người ta một nhátdao, quay lưng nói xin lỗi, xin em hãy tha thứ cho anh. Anh đâm em là do có nỗikhổ tâm? Là bất đắc dĩ? Anh thấy tôi không lên tiếng, tiếp tục nói: “Đúng làanh đã bán căn hộ, nhưng anh đã dùng chứng minh thư của em để mua một căn hộkhác”. Anh đưa sổ đỏ căn hộ cho tôi, cuốn sổ mới tinh, từng chữ đều giống nhưkhảm thủy tinh, sáng chói mắt, khiến tôi gần như không thể thích ứng được.

Tôi từ từ đẩy ra, vẫnlạnh lùng như ban đầu: “Chúng ta

Sắc mặt anh vô cùng ảmđạm: “Anh biết anh có lỗi với em, sự việc này nói cho cùng vẫn là lỗi của anh.Nhưng anh đảm bảo sau này sẽ không không bao giờ gặp lại Tiểu Nhã nữa”.

Tôi liếc nhìn sang Tần TửLong, chợt gắng gượng mỉm cười: “Không phải là vấn đề của Tiểu Nhã, là em đãthay lòng rồi”. Tần Tử Long chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lướt qua sựkinh ngạc. Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, nói: “Em không yêu anh nữa rồi,cho nên em muốn ly hôn với anh”.

Ông xã hơi nổi giận: “Emnói nhăng nói cuội gì thế?”.

Tôi không chớp mắt, nhìnTần Tử Long, như thể nhìn về một vùng đất hoang vắng phía sau lưng anh vậy, chỉcảm thấy mơ màng: “Em vẫn luôn yêu thầm một người khác. Em vẫn luôn yêu thầmanh ấy, bây giờ em không cần anh nữa”. Tôi chuyển ánh mắt về phía ông xã, cócảm giác thoải mái chưa từng có, nói rõ từng tiếng: “Em không cần anh nữa!”.

Giọng ông xã khản đặc, cốgiải thích: “Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân”.

“Không cần nữa!”. Tôi vộivàng ngắt lời anh, sợ rằng mình lại mềm lòng lần nữa. Người đàn ông này đã đemlại cho tôi nỗi đau khổ và sự bi thương tột cùng, giờ đây, tôi muốn vứt bỏ,giống như lúc đầu anh đã không ngần ngại vứt bỏ cái nhà này, vứt bỏ tôi và đứacon.

Yêu mười năm, thì ra contim chết đi chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Một giây trước đây, cóthể em vẫn còn yêu anh giờ đây, xin lỗi, em không làm được nữa rồi!

Yêu anh yêu đến độ tâmtrí và sức lực đều rã rời, em thực sự đã bất lực.

Anh nhúc nhích môi,chuông cửa chợt kêu vang, anh như thể bị sét đánh trúng, đứng bật dậy, Tần TửLong đứng dậy: “Tôi ra mở cửa”. Ông xã vội vàng ngăn lại: “Đừng!”.

Tôi chẳng cần đoán cũngbiết ngay là ai theo đến.

Tần Tử Long lạnh mặt: “Cóchuyện gì thì hãy nói rõ ràng trước mặt nhau hôm nay, nếu ai nói không rõ ràng,thì không được phép đi khỏi đây!”. Ông xã vẫn sa sầm mặt ngăn lại: “Đừng mởcửa!”.

Ánh mắt Tần Tử Long rừngrực: “Tôi sẽ không để cho bất cứ ai làm hại cô ấy, cô ấy đã quyết định ly hôn,anh vẫn còn đeo bám làm gì chứ? Lúc đầu chẳng phải là anh quyết định ly hônsao?”. Chuông cửa vẫn reo vang, giống như tiếng kêu thê lương chưa từng có, rasức kêu gào, như là sấm chớp xé toang bầu trời.

Tôi từ từ ra mở cửa, TiểuNhã đứng ngoài cửa, sắc mặt vô cùng khó coi. Tôi mở cửa, để cho cô ta vào. Côta nhìn thấy ông xã bèn gào thét, nắm chặt tay anh không chịu thả ra: “Em đoánđược ngay là anh trở lại đây mà”. Tôi rót một cốc nước, ngồi xuống ghế sofa.

Tiểu Nhã chợt lao đếntrước mặt tôi, mở to mắt, chỉ vào tôi chửi bới: “Cô là đồ vô liêm sỉ!”. Tôichậm rãi nói: “Cô thì rất có liêm sỉ”. Cô ta lao về phía tôi, Tần Tử Long nhanhchóng chặn cô ta lại. Tôi nói vẻ tỉnh bơ: “Bây giờ tôi không cần anh ấy nữa, côcó thể đem đi”. Tiểu Nhã sững người, rồi lại quay sang ông xã, giọng phẫn nộ:“Cô ta đã không cần anh nữa rồi, anh vẫn còn trơ mặt bám lấy cô ta

Ông xã đi đến trước mặttôi, giọng uể oải: “Em nghe anh giải thích!”.

Tiểu Nhã ra sức nắm chặtcổ tay anh nói từng chữ: “Chúng ta đã như vậy rồi, anh còn giải thích gì chứ?”.Trái tim tôi dường như bị búa giáng mạnh, đau đớn khôn tả, tôi nhìn thẳng vàomặt anh, lắc đầu nói: “Em không muốn nghe thêm nữa!”.

Ông xã chợt hất tay TiểuNhã ra, quỳ xuống trước mặt tôi: “Cô ta cố ý bỏ thuốc mê để hại anh, quay phimlại, cho nên anh mới không có cách nào cả, mới bị cô ta ép phải ly hôn. Đó hoàntoàn là do cô ta ép anh”.

Trên đỉnh đầu dường nhưcó vô số sấm sét đang gào thét, khiến tôi giật mình, tôi mở to mắt nhìn anh,chỉ cảm thấy mơ màng, đây mới là sự thực, đây mới là chân tướng sự việc.

Cái hôm kỉ niệm ngày cướicủa chúng tôi, anh bị Tiểu Nhã bỏ thuốc mê, quay phim, cho nên mới đối xử vớitôi như vậy. Không nghe giải thích còn được, càng nghe càng thất vọng.

Người đàn ông trước mặttôi đây đã không chịu hối cải.

Lúc đầu tôi đã luôn miệngdặn dò anh hãy tránh xa Tiểu Nhã, nhưng anh cứ nhất định không nghe.

Bây giờ, bị người ta uyhiếp, không làm chủ được mình, việc này thì là lỗi của ai chứ?

Tôi ra sức trấn tĩnh, cắnrăng, mặt lạnh lùng: “Hôm nay sẽ đi làm thủ tục ly hôn!”. Tôi đứng dậy, trừngmắt nhìn anh, ánh mắt đáng sợ hét lớn: “Bây giờ! Lập tức!”.

“Bà xã… Anh đã lấy đượcvideo rồi, căn nhà này cũng đã bán rồi, bây giờ chỉ cần em đi với anh, chúng tacó thể thực sự rời xa người đàn bà này”.

“Anh dám!”. Tiểu Nhã cườikhẩy, “Anh tưởng rằng anh cầm được cuộn băng gốc sao, tôi nói cho anh biết, đóchỉ là một trong số những bản tôi đã sao ra rất nhiều, cố tình để cho anh lấyđược. Cuộn băng gốc đang nằm trong tay tôi, anh không bao giờ có thể tìm thấyđược”.

Ông xã quay người giơ tayvề phía cô ta, tức giận đến độ run rẩy. Tiểu Nhã vênh mặt lên, cười càng lạnhhơn, chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Có giỏi thì anh cứ đánh, đánh thẳng vào đâynày!”.

Việc này là thế nào chứ?Hai tên hề đang cư xử hỗn hào trong nhà tôi. Tôi bình tĩnh xen vào: “Xin lỗihai vị, tôi muốn ly hôn!”.

Ông xã cuối cùng cũng bỏtay xuống, quay về phía tôi, ra sức lắc cánh tay tôi: “Bà xã, anh không thểkhông có em!”. Tôi trơ mắt nhìn anh, dường như bị bóng đè, anh khẽ khàng nóibên tai tôi: “Cả đời này, em là của anh”.

Ha ha, người đàn ông này,tôi thực sự không cần nữa rồi!

Tiểu Nhã bực bội lo lắng:“Cô ta không còn cần anh nữa rồi!”.

Câu nói này đã nhắc nhởtôi. Tôi gỡ từng ngón tay anh ra, nói từng tiếng: “Em không cần anh nữa!”. Ôngxã ra sức lắc đầu: “Anh sẽ không ly hôn đâu, anh sẽ không

“Muộn rồi!”. Tôi ngướcmắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, trong mắt anh toàn là hình bóng của tôi, rấtnhỏ rất nhỏ. Dường như đang từ từ biến mất. Tôi nói đầy khó khăn: “Đã không cònkịp nữa rồi”.

Tiểu Nhã từ phía sau ômchầm lấy anh, nói tha thiết: “Hãy ở bên em!”. Cô ta dường như đang an ủi anh:“Cô ta đã không cần anh, dù thế nào em cũng yêu anh”.

Ông xã liếc nhìn Tần TửLong một cái, hỏi tôi: “Có phải là vì anh ta không?”.

Tôi thật sự thất vọng:“Anh nghĩ là vì anh ấy sao?”. Tôi chẳng buồn tranh luận thêm: “Cứ coi như là vìanh ấy đi, phiền anh dẫn Tiểu Nhã cút khỏi đây! Em sẽ đơn phương đề nghị chấmdứt cuộc hôn nhân này”.

Ánh mắt anh u ám, anhthẫn thờ gỡ tay Tiểu Nhã bước ra ngoài. Tiểu Nhã cũng bám sát sau anh. Lúc đi đếncửa, Tiểu Nhã mím môi nhìn tôi, chỉ cười. So với nét mặt vừa nãy, như là haingười hoàn toàn khác biệt.

Cửa bị đóng “thình” mộttiếng, thứ gì đó trong cơ thể tôi thực sự bị vỡ vụn, toàn thân mệt mỏi rã rời,gục xuống ghế sofa, lòng trào dâng nỗi xót xa. Tần Tử Long chợt ôm lấy tôi,giọng khẽ khàng: “Em vẫn còn có anh, anh vẫn luôn ở bên em. Nếu như em tạm thờikhông thể đón nhận anh, vậy thì những ngày tháng sau này vẫn còn dài lắm. Chắcchắn sẽ có ngày em đón nhận anh”. Anh như thể tự nói với chính mình: “Chắc chắnsẽ có một ngày, có thể được!”.

Trước đây tôi vẫn luônkhông tin có khái niệm lòng như tro tàn, giờ đây cuối cùng cũng tin rồi.

Người phụ nữ cần phảitrải qua bao nhiêu có thể cảm thấy lòng như tro tàn?

Tôi vùi đầu vào ngực anh,yên lặng lắng nghe nhịp tim của anh, dường như muốn nghe rõ lời nói nào làthật, lời nói nào là giả… Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Con người tôi bây giờ,luônphấp phỏng lo sợ. Không dám tin đàn ông, trời mới biết họ có bao nhiêu câu nóingọt ngào, thiết kế ra bao nhiêu cạm bẫy để đợi tôi nhảy vào.

Việc ly hôn đã được luậtsư của Tần Tử Long tiến hành, anh nói ly hôn tố tụng mất nhiều thời gian, tốtnhất vẫn là thuận tình ly hôn, nhưng nếu như chứng minh tình cảm bất hòa, cũngcó thể rất nhanh. Tình cảm bất hòa? Tôi đột nhiên nhớ lại đoạn ghi âm và tậpảnh của Trương Lâm Lâm.

Tôi tìm được tập tài liệuđó trong ngăn kéo, may mà vẫn còn. Chuông cửa đột nhiên vang lên, tôi mở cửa raxem, là Tiểu Nhã. Cách cánh cửa chống trộm, tôi cảnh giác, giọng nói không vui:“Cô đến đây làm gì?”.

Cô ta tươi cười như hoa,trong mắt toát ra ý cười hớn hở: “Chúc mừng cô, sắp được ly hôn rồi, được gảvào gia đình giàu có!”. Tôi nghiến răng cười khẩy: “Ly hôn tố tụng làm gì mànhanh như thế được, hình như cô chúc mừng quá sớm đấy!”. Cô ta nhún vai cườinói: “Không phải, tôi đã bán cái đĩa đó cho Tần Tử Long rồi. Hai người sẽ cóthể nhanh chóng ly hôn thôi”.

Tôi ngẩn người, nói châmchọc: “Cô cũng cuống quá nhỉ!”.

Cô ta cười rạng rỡ:“Đương nhiên, cô không ly hôn, sao tôi có thể kết hôn với anh ấy được”.

“Anh ấy vốn không hề yêucô!”.

“Sai rồi, anh ấy chỉ làcảm thấy cắn rứt lương tâm với cô mà thôi”. Tiểu Nhã có thể là quen đối chọiquyết liệt, việc gì cũng cố nói ngược lại với tôi.

Tôi mím môi, nghĩ mộtđằng nói một nẻo: “Vậy thì chúc hai người vui vẻ hạnh phúc!”.

Cô ta tỏ ra huênh hoang:“Cảm ơn!”.

Cuối cùng, cô ta cườikhẩy: “Thật không ngờ, Tần Tử Long chịu bỏ ra năm trăm tệ để mua cái đĩa đó,xem ra, anh ra rất muốn hay người ly hôn. Anh ta đã ngầm theo dõi cô rất lâurồi”. Cô ta lại hỏi tôi vẻ bỉ ổi: “Đứa con trong bụng cô có phải của anh takhông? Tôi vẫn luôn nói với anh Khoa, con của cô có thể là của Tần Tử Long lắmchứ. Các người quan hệ với nhau chắc chắn là đã lâu rồi”.

Tôi đúng thật là phải cảmơn cô ta! Nếu không có cô ta đâm bị thóc chọc bị gạo, gây chia rẽ, tôi và chồngtôi chắc cũng không thể nào dẫn đến tình cảnh này. Người đàn bà này thủ đoạnhiểm độc, không có chiêu nào là không sử dụng, ngay cả việc bỏ thuốc mê quayphim mà cũng có thể làm được.

Tôi thực sự quá cảm ơn côta!

Tôi tức đến độ run rẩy:“Cô đợi một lát, tôi có thứ này muốn tặng cô”. Cô ta che miệng cười: “Không cầncảm ơn đâu!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:“Cần chứ, sao có thể không cần? Cô đợi một lát”.

Cô ta “ồ” một tiếng, hiếukỳ đứng đợi tôi ở trước cửa. Tôi quay người đi vào trong bếp, rót dầu ăn từtrong chai ra đầy một bát, bưng ra ngoài. Cô ta đứng bên ngoài cửa chống trộmvẫn đang nhìn vào. Tôi mở cửa chống trộm, cô ta cười hi hi bước đến trước mặttôi. Tôi dồn sức hất cả bát dầu vào người cô ta rồi đóng sập cửa chống trộmlại.

Cô ta thần người hồi lâumới định thần lại, mười ngón tay điên cuồng cào mạnh vào cánh cửa vừa hét vừagọi. Tôi trừng mắt nhìn cô ta, nhe răng giơ vuốt.

Tôi đắc ý toét miệngcười: “Tiểu Nhã, tôi không tin là cô có thể hạnh phúc”. Bát rất trơn, rơi từtrên tay tôi xuống, vỡ vụn thành những mảnh nhỏ vung vãi khắp sàn.

Niềm hạnh phúc được gâydựng trên nỗi đau khổ của người khác, tôi không tin cô ta có thể hạnh phúcđược! Trơ trẽn giành giật hạnh phúc của người khác, mặc kệ sự sống chết củangười khác, tôi không tin loại đàn bà này có thể được hạnh phúc!

Cô ta vừa lau mặt vừa hằnhọc nguyền rủa tôi: “Cô sẽ không được chết toàn thây, cô là con khốn, là conđàn bà đê tiện”. Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói càng ác liệthơn: “Cứ chửi đi, tôi chẳng quan tâm, chắc chắn tôi sẽ sống hạnh phúc hơn cô,không tin cô cứ đợi mà xem. Có một ngày, anh ấy sẽ gặp Tiểu Tứ sẽ vứt bỏ côTiểu Tam này thôi”.

Cô ta tức giận nổi điênlên, như là bị bệnh thần kinh vậy, đập tay đá chân vào cánh cửa. Tôi bình tĩnhcầm di động để ở trên bàn uống nước, bước đến trước mặt cô ta, cách cửa chốngtrộm, gọi điện thoại cho bảo vệ, hét lớn với bảo vệ: “Có một con điên đang làmồn trước cửa nhà tôi, phiền các anh đến đây xử lý!”. Cô ta tức giận đỏ bừngmặt, cất cao giọng: “Chắc chắn tôi sẽ sống hạnh phúc với anh ấy, làm cho cô tứcchết luôn!”.

Tôi bĩu môi, rướn mày:“Tốt nhất các anh người hãy sống hạnh phúc cho tôi!”. Tôi khẽ cắn môi, căm hậnnhìn cô ta, nụ cười vô cùng thê lương: “Các người tốt nhất cũng mở to mắt mànhìn xem tôi hạnh phúc như thế nào”.

Con điên đó kêu gào hồilâu cuối cùng cũng bị bảo vệ đuổi đi.

Tôi lập tức gọi điệnthoại cho Tần Tử Long, tôi nói thẳng: “Em muốn đoạn video đó”.

Anh nói: “Gì cơ?”. Rồi lạihỏi ngay: “Tiểu Nhã đến tìm em rồi à?”. Tôi chỉ hỏi: “Đoạn video có ở trong tayanh không?”. Anh “Ừ” một tiếng.

Tôi nổi giận đùng đùngnói: “Vậy được, anh đưa cho em, em cần ra tòa xem anh ta có thể chia được baonhiêu tài sản?”. Tôi lại muốn xem, không có tiền, cô ta liệu có thể cũng giốngnhư tôi trước đây, lặng lẽ chung sống bên anh hay không.

Hồi đó, công việc của ôngxã vẫn chưa ổn định, cuộc sống của hai người rất cơ cực, cả ngày trơ mắt nhìnngười khác vui vẻ. Giờ đây, tôi muốn lấy hết tài sản, xem họ có thể hạnh phúcđược đến đâu!

Xem tình yêu của cô ta,liệu có phải là không hề thay đổi trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Người đàn bà đó, thậtkhông ngờ cô ta lại hiểm ác đến như vậy, tại sao tôi lại phải tha cho cô ta!

Tần Tử Long nói: “Vậy látnữa anh sẽ đưa đến cho em!”.

Tôi tắt máy, tay run rẩy,toàn thân run lập cập.

Bị đánh thuốc mê, cho nênđầu óc hỗn loạn, cho nên mới lên giường cùng cô ta, đây có tính là viện cớ haykhông? Phản bội chính là phản bội, không có cớ nào cả. Không có bất cứ lý donào cả. Nếu như cố tìm cớ thì chỉ có thể trách lòng anh ta không ngay thẳng.

Nếu như trong lòng khôngcó ý gì, sao lại suốt ngày chạy đến nhà cô ta chứ?

Anh có biết rằng tôi rấtlà khổ sở để mang thai đứa con của anh hay không? E rằng anh không thể hiểunổi, khi anh đang chơi trò ám muội với người phụ nữ khác, chắc chắn anh khôngnghĩ đến tôi, chắc chắn anh không nghĩ đến đứa con này!

Đàn ông khi chưa thaylòng đổi dạ, đã trở thành cầm thú rồi, nếu như thay lòng đổi dạ… tôi không dámtưởng tượng. Tần Tử Long đột nhiên cười: “Anh kể cho em nghe một câu chuyệnđược không?”.

Tôi không lên tiếng, anhngồi vắt chân phía đối diện tôi, chăm chú nhìn tôi cười nói: “Gần đây mới ngheđược, buồn cười lắm”.

Tôi vẫn không lên tiếng.

Anh tự nói một mình: “Cómột người Trung Quốc gặp một người nước ngoài ở châu Phi, kết quả là, ông tanói tiếng Trung: “Hi, anh là con khỉ!”. Người nước ngoài đó lập tức chửi lạibằng tiếng Trung chuẩn: “Mẹ mày là con tinh tinh”. Anh cười: “Có phải là rấtbuồn không?”.

Tôi chăm chú nhìn anh,khẽ nói: “Nếu như đưa cho luật sư đoạn video này, khả năng giành thắng lợi củaem là bao nhiêu?”. Tần Tử Long cười: “Anh nghĩ, chắc phải đến chín mươi chínphần trăm”.

Tôi cúi đầu, lấy tay miếtchặt mép áo. Tần Tử Long cất cao giọng: “Chúng ta đi chơi có được không? Hay làđi du lịch cũng được, em muốn đi đâu? Đài Loan? Hồng Kông? Hay là Mỹ, đâu cũngđược”.

“Tóm lại là không ở lạiđây có đúng vậy không?”. Tôi ngẩng đầu, chau mày, gắng gượng mỉm cười: “Emkhông sao, thật đấy”.

Anh lấy tay vuốt hai đầulông mày tôi, trên khuôn mặt điển trai khẽ nở nụ cười: “Như thế này mà nói làkhông sao”. Anh lại một lần nữa ngoan cố muốn vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíuchặt của tôi, giọng anh khàn khàn nói: “Anh cho em mượn lồng ngực của anh”.

Nước mắt tôi chợt ùa ra.Tôi dựa đầu vào ngực anh, xương cốt toàn thân như tan rã, cảm thấy không cònchút sức lực nào cả.

Đôi nam nữ trên ghế sofađang ôm nhau, đang hôn nhau. Họ dính chặt vào nhau, không thể nào tách rờiđược. Họ đang quấn quýt trước mắt tôi, mồ hôi trên người và làn da dường nhưbết chặt vào nhau, không thể nào tách ra nổi.

Một ngày nào đó, tôi đãlàm mất ông xã. Vào một ngày nào đó, Tiểu Nhã đã dùng thuốc mê khiến cho anhlên giường cùng cô ta. Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa, khẽ nghẹnngào, ra sức cắn chặt môi, muốn kiềm chế giọt nước mắt. Tần Tử Long nói: “Emmuốn khóc thì cứ khóc đi!”. Tôi cố gắng hết sức để kìm nén, lắc đầu: “Tại saolại phải khóc?”. Vừa mới mở miệng ra, nước mắt đã nhòe nhoẹt, nước mắt thi nhaurơi xuống. Tôi ngẩng đầu, đẩy anh ra, trách móc: “Đều tại anh cả!”.

Anh cười lớn: “Được, đềutại anh, anh không nên bảo em khóc”.

Giọng tôi run rẩy, nướcmắt tuôn rơi như mưa: “Em không khóc!”.

Anh nói vẻ hài hước,“Phải rồi, là ớt dây vào mắt, anh hiểu rồi!”. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắtnồng nhiệt của anh, lòng tràn đầy nỗi ấm ức: “Anh còn cười được nữa!”.

Cuối cùng, anh giơ haitay lên, mím môi, tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Được rồi, anh không cười nữa, anh khóccùng với Diệp Tử”. Mặt anh ủ rũ, cố gắng ép ra giọt nước mắt. Biểu hiện hàihước đó lại khiến tôi bật cười. Tôi gạt nước mắt: “Đừng đùa nữa!”. Anh chu môi,nói vẻ rất nghiêm túc: “Không, anh không đùa, anh đang khóc, đang cố gắng hếtsức để khóc”.

Tôi đứng dậy, bước tớiđấm vào cánh tay anh. Anh trở tay không kịp, ôm lấy tôi, giả vờ khóc lóc: “Emđánh anh!”. Nụ cười của anh rạng rỡ, gần như muốn làm bỏng mắt người khác: “Bâygiờ anh đang cố hết sức để cười”.

Tôi ngước mắt, chợt hỏianh: “Em có gì tốt mà sao anh lại thích em?”.

Anh ngẩn người, rồi nhanhchóng trả lời: “Vấn đề này, cần phải suy nghĩ thật kỹ!”.

“Tại sao?”. Tôi khẽ rướnmày, còn anh thì rất điềm nhiên, “Nếu như anh nói thích em ngốc, thích em đần,thì em sẽ nghĩ anh học từ một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nào đó. Thích mộtngười, là không có lý do, có lý do thì đều là lừa dối

Những lời này đúng là lờinói trong lòng tôi. Anh dường như đã đoánđúng tâm sự của tôi, tỏ vẻ đắc ý, “anh không mắc lừa đâu!”.

Tôi đẩy mạnh anh ra, khẽmỉm cười. Anh lại nói: “Kể cho em nghe một truyện cười nhé?”. Trong mắt tôimang theo ý cười, trừng mắt nhìn anh, chỉ im lặng.

Anh nói: “Có một ngườiTrung Quốc gặp một người nước ngoài ở châu Phi, kết quả là, ông ta nói tiếngTrung: “Hi, anh là con khỉ!”. Người nước ngoài đó lập tức chửi lại bằng tiếngTrung chuẩn: “Mẹ mày là con tinh tinh”.

Tôi bật cười, tâm trạngđột nhiên cảm thấy sảng khoái rất nhiều, giống như đang ở giữa biển cả mênhmông, có một chiếc thuyền buồm đồng ý chở tôi sang đến bờ bên kia.

Tôi vẫn tưởng rằng tôikhông có đủ dũng khí để ấn số máy đó, nhưng thì ra ấn những con số đó lại đơngiản như vậy. Tôi húng hắng “A lô” một tiếng, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Tôicất cao giọng: “Phạm Tuấn Khoa, lúc nào anh đi ly hôn với tôi? Nếu như anhkhông chịu ly hôn, tôi nói cho anh biết, đĩa video anh và Tiểu Nhã ngủ với nhauđang nằm trong tay tôi”.

Anh vẫn chỉ im lặng.

Giọng nói của tôi dần dầnnghẹn ngào: “Tôi nói cho anh biết, ra tòa chẳng ai đẹp đẽ gì, tôi khuyên anhhãy thuận tình ly hôn, như vậy sẽ tốt hơn”. Anh vẫn không lên tiếng, tôi độtnhiên nổi giận: “Rối cuộc là ai có lỗi với ai chứ?”. Tôi đang định nổi đóa lên,anh lên tiếng, giọng khàn khàn: “Biết rồi!”.

Tôi chợt ỉu xìu, bàn taykhẽ run rẩy. Tôi cắn răng, cố kìm nén nỗi trong lòng: “Vậy thì khi nào đi đếnchỗ luật sư?”.

Anh ngừng lại một lúclâu, sau đó mới từ tốn nói: “Tùy em!”.

Trước đây, chúng tôi yêuthương nhau đến thế. Anh ôm tôi vào lòng, chỉ muốn chọc cho tôi cười, thậm chíchỉ cần anh mở miệng nói một câu, là tôi có thể hiểu được tâm sự của anh.

Giờ đây, giữa chúng tôithực sự đã cách một bờ đại dương mênh mông, không thể nào bơi đến được bến bờcủa nhau.

Tôi nằm vật xuống ghếsofa, toàn thân không còn chút sức lực nào cả nhưng giọng nói vẫn rất bìnhtĩnh: “Sao có thể tùy em được, cả hai cần phải hẹn rõ thời gian chứ?”. Tôi gắnggượng cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, thanh thản.

Anh dừng lại thật lâu mớichậm rãi nói: “Tùy em!”. Nước mắt của tôi vẫn không thể kìm nén được, từ từchảy xuống. Chảy xuống mu bàn tay nóng hổi. Tôi lau khô nước mắt, cắn răng,trong đầu luôn hiện lên cảnh tượng tôi nhìn thấy trong đĩa video, cuối cùng vẫnhằn học nói một câu: “Vậy thì ngày mai”. Rồi gác máy luôn.

Tại sao tôi vẫn buồn?Người đàn ông này không xứng đáng.

Tình yêu của anh đối vớitôi, chẳng qua cũng chỉ được tạo thành do vô số những lời nói dối mà thôi.

Không có tôi, anh vẫn cóthể sống rất ổn.

Điện thoại lại vang lên,tôi hậm hực nhấc ống nghe: “A. Ở đầu dây bên kia, Tần Tử Long lại vồn vã hỏi:“Em đã ăn cơm chưa, nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy”. Mũi tôi cay cay, giọng nóihơi nghẹn ngào: “Tần Tử Long, anh yêu em sâu đậm thế nào?”. Anh dường như bịbất ngờ, sau đó cười hỏi: “Sao em lại hỏi câu này?”.

Tôi nghẹn ngào: “Anh nóiđi!”.

Anh cười lớn: “Sao em lạigiống như trẻ con vậy!”. Tôi ngoan cố: “Anh nói đi!”.

Anh như thể đang dỗ trẻcon: “Ngoan nào, đừng gây chuyện nữa!”. Anh ngừng lại rồi lại nói vẻ hùng hồn:“Hãy lấy anh, anh sẽ nói cho em biết”.

Tôi hít thở một hơi thậtsâu, toét miệng cười, nhưng vẫn không thể kìm nén được giọt nước mắt: “Em sẽtìm một người khác, sẽ sống thật hạnh phúc, ít ra trong cuộc đời này em chắcchắn phải hạnh phúc hơn anh ấy”.

“Thế em đã bao giờ xemxét đến anh chưa?”. Tôi cười ha ha: “Ừ, chưa bao giờ suy nghĩ đến”.

Anh hụt hẫng: “Vậy thìthôi”. Ngừng một lát, anh lại cuống lên nói: “Anh đành phải cố gắng hơn nữa”.Tôi cười: “Cố thế nào được? Anh cứ tưởng cứ cố là được à?”.

Anh chợt hỏi tôi: “Anhlàm thuê cho em có được không?”.

“Làm thuê?”. Tôi chẳnghiểu gì cả: “Em không thuê nổi anh”.

Anh tỏ vẻ bí ẩn: “Chắcchắn thuê

“Ồ?”.

“Cả đời này anh sẽ rửachân cho em có được không?”.

Tôi nắm chặt điện thoại,chỉ im lặng… nhưng bàn tay không thể nào nắm chặt được điện thoại, cứ thế rơituột xuống. Một lúc lâu sau tôi mới mở miệng nói với vẻ khó khăn: “Tần Tử Long,cảm ơn anh, nếu như không có anh, em thực sự không biết làm thế nào. Em thậtmay mắn, bởi vì có anh”.

Anh không lên tiếng,nhưng mãi không chịu tắt máy. Tôi biết, anh luôn có một yêu cầu, chính là tôigác máy trước, mặc dù tôi không biết vì sao lại như vậy.

Như vậy, trong lòng tôicũng cảm thấy yên tâm hơn, sẽ không phải nghe thấy tiếng kêu tút tút tút thêlương hư vô từ phía đầu dây bên kia vọng lại. Những âm thanh đó quấn chặt lấytrái tim tôi, khiến tôi cảm thấy đau đớn tuyệt vọng.

Không có tiếng người, chỉcó tiếng gió lạnh thê lương, gió lạnh buốt cào vào da thịt.

Xuống xe, bước vào vănphòng làm việc của luật sư, không tài nào ép ra nổi nụ cười. Khuôn mặt đôngcứng lại, lấy tay sờ lên mặt, cảm thấy lạnh giá buốt thấu xương.

Luật sư Trần bắt tay tôi,miệng nở tươi cười: “Cô đến rồi à?”.

Tôi nhìn người đàn ôngtrung niên ngoài ba mươi tuổi trước mặt, dáng người hơi gầy đôi mắt sáng rực cóthần đeo một cặp kính, tôi ngẩng đầu, cố gắng nhìn anh, cười nói: “Việ…”.

“Anh Tần đã gọi điện nhờtôi giải quyết xong rồi, bây giờ chỉ còn đợi chồng cô đến”. Chưa đợi tôi nóixong, anh đã ngắt lời tôi.

Tôi gật đầu: “Vậy thì cảmơn anh quá!”.

Anh vội nói: “Hãy vàongồi trong văn phòng làm việc của tôi!”. Anh dẫn tôi vào văn phòng, gọi ngườiđem trà đến, lại hỏi: “Về việc phân chia tài sản, cô có suy nghĩ như thế nào?”.

Tôi khẽ giật mình, uốngmột ngum trà, ấp úng nói: “Tôi phải xem anh ấy… nhất thời, cũng không quyếtđịnh được”.

Luật sư Trần chậm rãi gõngón tay xuống mặt bàn, nói vẻ nghiêm túc: “Nếu như thực sự có đoạn video đó,vậy thì có thể khiến cho anh ta tay trắng ra khỏi nhà”. Tôi nghĩ một lát, miễncưỡng mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ muốn để cho anh ấy tay trắng ra khỏi nhà”.

Luật sư Trần từ từ lắcđầu: “Nếu như có đoạn video làm chứng, còn có thể giành được đứa bé”. Tim tôinhư co thắt lại, vội hỏi: “Đứa bé chẳng phải là của tôi sao?”.

Luật sư Trần trầm xuống:“Chưa chắc”.

Tôi vội hỏi: “Vậy thìphải làm thế nào?”.

Anh nói vẻ suy tư: “Cóphải là cô không muốn đưa đoạn video đó ra

Tôi gật đầu, “Như vậy erằng có vẻ quá tuyệt tình với anh ấy”.

Anh mím môi, gật đầu:“Vậy thì chỉ có thể bàn bạc thương lượng với anh ta thôi, thương lượng anh tatừ bỏ quyền nuôi dưỡng đứa bé, từ bỏ tài sản là được rồi”.

Cô thư ký gõ cửa nói từbên ngoài vào: “Luật sư Trần, anh Phạm đến rồi!”.

Tình cảm suốt mười nămqua, giờ đây, chúng tôi buộc phải chia tay.

Buộc phải trở thành nhữngngười xa lạ.

Hai tay tôi nắm chặt cốctrà.

Bên tai vang lên giọngnói quen thuộc. Anh nói: “Tôi đến rồi!”. Ba chữ đơn giản ngắn gọn như vậy lạitạo nên một làn sóng trong lòng tôi.

Luật sư Trần cười nói:“Anh Phạm, thân chủ tôi muốn thương lượng với anh về việc thuận tình ly hôn”.

Đúng vậy, ly hôn khôngkhó khăn như trong tưởng tượng, thực ra rất đơn giản.

Giọng anh rè rè: “Thươnglượng thế nào?”.

Tô cúi đầu, không dám mởmiệng. Luật sư Trần vội nói: “Muốn anh từ bỏ đứa bé và tài sản”. Giọng anh khànkhàn nói: “Tôi có thể từ bỏ tài sản, nhưng tôi cần đứa bé”.

Tôi vẫn nắm chặt cốc trà.

Mặc dù anh có lỗi vớitôi, nhưng ít nhất anh vẫn yêu đứa bé.

Chỉ riêng điều này, tôiđã có thể cảm thấy vui mừng. Có lẽ mười năm qua tôi đã sống vô ích, nhưng ítnhất đứa trẻ cũng có thể khiến tôi biết được rằng, có thể đau buồn, có thể bithương nhưng không phải đã sống một cách vô ích.

Tôi quay đầu lại, ngướcmắt nhìn anh, má anh hóp lại nhưng tất cả các nét trên mặt anh vẫn vô cùng thânthuộc. Mười năm qua, mỗi lần nằm trên gối, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này làtôi có thể yên lòng.

Suốt mười năm nay, đã cóbao nhiêu ngày đêm, khi nhìn người này nằm ngay bên cạnh mình, tôi luôn cam tâmtình nguyện chung sống trọn đời với anh.

Tôi mở miệng đầy ai oán:“Anh không thể cướp đứa con của tôi được”.

Anh quay đầu, nói từngtiếng: “Anh muốn đứa bé này!”. Tôi cười thê lương: “Tiểu Nhã có thể giúp anhsinh con”.

Anh nhìn tôi, nhìn chằmchằm đến độ dường như làm bỏng mắt tôi. Anh nói từng tiếng thật rành rọt: “Anhkhông cần cô ta, anh cần đứa bé này!”. Tôi không thể nào kìm chế được sự buồnbã, chất vấn anh: “Anh định làm gì vây? Lẽ nào anh nhất định phải ép em đưađoạn video đó lên tòa thì anh mới chịu từ bỏ đứa bé này?

Anh chợt đứng phắt dậytrừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ: “Tùy em, thích làm thế nào thìcứ làm, dù sao, anh cần đứa bé này!”.

Luật sư Trần vội vàngkhuyên nhủ: “Hai vị có gì từ từ nói!”.

Tôi cũng phẫn nộ đứngdậy: “Không bàn nữa, cứ để tòa án quyết định”.

Anh cũng phẫn nộ: “Dù saoem đã cầm chắc rồi, Tần Tử Long sẽ giúp em kiện tụng, sẽ giúp em mua chứng cứ,em nắm chắc phần thắng rồi”. Anh nghiến răng nghiến lợi: “Em nôn nóng để ngãvào lòng anh ta đến như vậy à?”.

Tôi đúng là bị anh ta làmcho tức chết đi được, giọng nói càng lúc càng gay gắt: “Anh nói vậy là có ý gì?Vừa ăn cắp vừa la làng? Sau khi chơi chán Trương Lâm Lâm rồi lại quay sang TiểuNhã. Bây giờ ly hôn, anh lại cón muốn cướp đứa con của tôi!”.

Tôi tức giận đến độ haitay run rẩy, người đàn ông này thực sự xấu xa đến đỉnh điểm.

Anh quay người, hắn họcnhìn tôi, ánh mắt như dao: “Chuyện của Trương Lâm Lâm, có phải là em lại địnhlôi ra để nói hay không?”.

Tôi bực bội nói: “Ai bảoanh ép tôi!”. Tôi đúng là sắp phát điên, giơ tay đấm tới tấp vào cánh tay anh,Anh trừng mắt nhìn tôi, không nhúc nhích, để mặc cho tôi đánh.

Tôi càng lúc càng hăng,dồn hết sức để đánh anh

Bao nhiêu ngày đêm tôichỉ có thể dựa nước mắt để sống qua ngày. Bao nhiêu ngày nay, tôi đã nắm tayTần Tử Long, nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất, bất luận nó có khiến tôi ngãxuống vực sâu hay không, tôi chỉ biết, tôi đã không còn đường để trốn chạy.

Tất cả những điều này,đều là do anh ép cả thôi.

Nếu như không có TrươngLâm Lâm, nếu như không có Tiểu Nhã, chúng tôi có thể tiếp tục sống mười năm,hai mươi năm của chúng tôi, thậm chí cho đến khi đầu bạc răng long. Luật sưTrần chen ngang: “Hai vị hãy giữ bình tĩnh!”.

Tôi cuối cùng cũng đánh êcả tay, cuối cùng dừng lại, ngước đôi mắt ầng ậc nước lên nhìn anh. Hốc mắt anhđã lõm vào rất sâu, trên mặt râu mọc tua tủa.

Trước đây anh vốn làngười đàn ông vui vẻ phóng khoáng, ngày ngày chăm chỉ cạo râu, thắt ca vát,thật không ngờ đến giờ lại đến nông nỗi này. Tôi lẽ ra phải cười, cười thật lớntiếng, nhưng tôi lại không cười nổi, mặt như bị đông cứng lại.

Trời mùa đông thật lạnh,lạnh từ đầu đến chân, hơi lạnh luồn lách vào tận bên trong.

Luật sư Trần lại nói lầnnữa: “Về việc này chúng ta hãy từ từ thương lượng”.

Anh trừng mắt nhìn tôi:“Không cần thương lượng, tôi cần đứa bé!”.

Tôi nghẹn ngào, gần nhưrơi lệ: “Gì chứ, tôi mang thai khổ sở thật không ngờ anh lại muốn cướp nó. Anhdựa vào cái gì chứ?”.

“Dựa vào tôi là bố củađứa bé, dựa vào việc tôi không muốn nó phải gọi người khác là bố”. Câu nói nàycủa anh đã chẹn cổ họng tôi lại, tôi nhìn anh, không thốt nên lời, nhưng lạikhông thể nào nuốt được cục tức này, cũng không chịu yếu thế hét lên: “Dựa vàođâu mà con tôi sinh ra lại phải giao cho người đàn ông vô trách nhiệm như anhnuôi dưỡng?”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, càng cố tình ác độc đổ oan cho anh:“Anh nhất định muốn cướp được đứa bé, sau đó ngược đãi nó”.

Anh nói: “Vậy thì khỏibàn”.

Anh định bước ra ngoài,tôi túm anh lại: “Nói xong hãy đi, tôi không muốn cứ phải lằng nhằng mãi”. Anhbuông tay tôi ra, giọng nói càng kiên quyết: “Anh muốn đứa bé!”.

Cuối cùng anh hất tay tôira, vội vã bước ra ngoài.

Tôi vội vàng đuổi theo.

Khi bước đến cửa khu lầuLuật sư, tôi đuổi kịp theo anh. Gió lạnh thổi vào mặt, như dao cứa. Tôi nắm lấycổ tay anh, cầu xin: “Hãy trả con lại cho em!”.

Đây là đứa con của tôi,sao anh có thể cướp nó đi được chứ?

Anh lì mặt nhìn tôi, giọnglạnh lùng: “Không thể nào!”.

Tôi đột nhiên trào nướcmắt, hỏi: “Anh đã bao giờ

Anh im lặng.

Trái tim tôi run rẩy, cốgắng ngăn nước mắt lại, nghẹn ngào: “Nếu như anh đã từng yêu em, vậy thì hãytrả con lại cho em!”.

Sắc mặt anh nhợt nhạt,môi mím chặt. Lòng tôi đau đớn như dao cứa, nói vẻ bi thương: “Anh biết rõ emyêu đứa bé này, cho nên anh không thể cướp nó đi được. Anh không thể tàn nhẫnđến như thế”.

Mặt anh lạnh lùng, giọngnói khản đặc: “Anh muốn đứa bé này!”. Anh nói từng tiếng, lời nói giống nhưmuôn vàn lưỡi dao, lao thẳng vào người tôi, “Anh cũng yêu đứa bé này!”.

Tôi ra sức lắc đầu,“Không thể, có phải là anh nhất quyết muốn gây chuyện ồn ào để phải xấu mặt ởtòa án hay không?”. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh mắt hoang vu: “Cho dù nhưvậy, anh cũng vẫn muốn đứa trẻ này!”.

Tôi nghiến răng: “Anhđang ép em”.

Ánh mắt anh rất đáng sợ.“Đúng rồi, anh cứ ép em đấy!”. Tôi từ từ thả tay ra, cảm thấy rất tuyệt vọng,dường như đang ở ngay bên cạnh vực sâu không đáy, chỉ sảy chân một bước là mãimãi rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Người đàn ông này, đếntận bước này mà vẫn không chịu buông tay.

Anh đến chết cũng khôngchịu buông tay!

Cơn gió lạnh buốt thấuxương, lao thẳng vào mặt. Tôi nhìn theo bóng dáng anh nhưng lại không thể nàokhóc được, thực sự con tim đã chết rồi.

Gây ồn ào đến mức này,tôi nằm im giữa sa mạc, chờ đợi cái chết, khắp mặt đất đều là nỗi tuyệt vọng.

Vậy thì sẽ ra tòa, vậythì xấu mặt với mọi người. Dù sao chính anh còn không sợ, tôi sợ gì chứ?