Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 5 - Chương 144: Bị nhốt trong cung



Từ Man ra khỏi Lăng Khởi Cung, tiểu thái giám bên cạnh một mạch đi theo sau, trên mặt mang theo vẻ lấy lòng, thoạt nhìn chỉ là một thái giám tam đẳng bình thường, nhưng bên hông hắn lại đeo một cái túi thơmthoạt nhìn không mấy thu hút, vừa vặn khiến hắn khác biệt với những thái giám tam đẳng khác.

Bước chân Từ Man hơi chậm lại, lơ đễnh hỏi: “Ngươi tên gì?”

Tiểu thái giám kia hai mắt sáng lên, vội xun xoe nói: “Nô tài tên Tiểu Thố Tử ạ.”

Từ Man che khăn tay phì vười, lại hỏi: “Là từ Thố nào?”

“Chỉ là từ thố (dấm chua) trong củi gạo dầu muối tương dấm trà thôi ạ…” Tiểu thái giám xấu hổ sờ sờ gáy, hình như đã quen nhìn phản ứng của ngườikhác với tên hắn.

Từ Man tựa tiếu phi tiếu nhìn hắnmột cái, cư nhiên tự mình lấy một cái hà bao trong tay áo ra, đưa chohắn nói: “Trông ngươi cũng là người có nhãn lực, so với những người khác trong cung mạnh hơn nhiều, ừ, cái này thưởng cho ngươi.”

Tiểu thái giám kia tham lam nhìn hoa văn tinh xảo thêu trên hà bao, đội ơnnhận lấy, thật cẩn thận nhét vào ngực, miệng lại xun xoe toàn lời hay,liên tục phun ra ngoài, nói đến Từ Man mặt mày vui vẻ, đợi người đi xa,hắn mới xoay người trở về.

Tiểu thái giám vừa trở vềLăng Khởi Cung, đã bị một thái giám tiểu quản sự khác kéo tay áo lại,tiểu thái giám lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười, khép tay áo nói: “Lâmquản sự…”

Lâm quản sự kia khinh miệt nhìn hắn một cái, vươn bàn tay xòe ra trước mặt tiểu thái giám kia.

Tiểu thái giám bưng kín tay áo, lề mà lề mề không chịu lấy ra, chỉ cười nịnh nói: “Lâm quản sự… chẳng qua là một cái hà bao thôi mà.”

Lâm quản sự chẳng chút mảy may châm chước, ngược lại nghiêm mặt, bàn tay xòe ra vẫn giữ nguyên.

Tiểu thái giám bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi từ trong tay áo lấy chiếc hà bao tinh mỹ kia đặt vào tay Lâm quản sự, xem ra lưu luyến không nỡ bỏ.

Lâm quản sự tiếp nhận hà bao kia, cẩn thận bóp bóp, phát hiện bên trong làmột vật gì đó tròn tròn, cũng không phải ngân lượng, nhưng vẻ mặt lạibất động thanh sắc, chỉ thu vật nọ vào trong lòng, lại liếc mắt nhìntiểu thái giám một cái đầy hàm ý, nói: “Ngày sau có vài người nên thutiền, có vài người sẽ chỉ mua cái mạng của ngươi.”

Tiểu thái giám sợ tới mức run lập cập, không dám dùng ánh mắt lưu luyến nhìn hà bao kia, chỉ cong thắt lưng, không ngừng gật đầu.

Lâm quản sự khoát tay, tiểu thái giám kia lập tức lui ra ngoài, thẳng đếnđại môn mới quay đầu lại liếc mắt một cái, lập tức nhanh như chớp chạymất dạng.

Lâm quản sự nhìn theo tiểu thái giám kiakhông còn tăm hơi, bấy giờ mới đi đến một nơi tối trong cửa cung, đốidiện với người bên trong, đem hà bao từ trong lòng ra, mở trước mặt hắn, nhưng trong hà bao cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một viên đông châu lớn chừng ngón út, tuy màu sắc không tệ, nhưng cũng chỉ là chút đồ chơi để thưởng hạ nhân.

“Tổng quản, ngài xem…” Lâm quản sự sắc mặt hơi trầm xuống, trình viên đông châu kia qua.

Đại thám giám bên người Hoàng mỹ nhân đứng trong bóng tối, vẫn mãi nhìnviên đông châu kia, sau đó nhíu mày, lại không vươn tay ra, chỉ suy tưmột lúc mới nói: “Không việc gì, lui ra đi.”

Lâm quản sự hơi ngẩn ra, tay cầm viên đông châu kia lại thu trở về.

“Giữ lại chơi đi.” Đại thái giám xoay người, giương phất trần khoác tạikhuỷu tay, lưng không còn khom giống như lúc ở bên cạnh Hoàng mỹ nhânnữa, ngược lại rất thẳng tắp, bước chân vững vàng, lại khiến cho ngườita trong lúc nhất thời quên mất thân phận thái giám của hắn.

Lâm quản sự nắm hạt đông châu kia, ngón tay có hơi run run, sau đó lại vững vàng thả hạt đông châu vào lại trong chiếc hà bao tinh xảo, một lần nữa nhét vào trong người.

Từ Man dĩ nhiên không biết chuyện xảy ra sau khi nàng đi, nhưng nàng đồngdạng cũng tâm thần không yên, ban nãy nàng bắt gặp chiếc túi thơm đeotrên người Tiểu Thố Tử liền thấy quen mắt, sau liền sực nhớ là bút tíchcủa Tân thị – ma ma giáo dưỡng nàng trước đây, nguyên bản nàng còn cóchút bất an với người tiếp ứng mà Gia Cát Sơ Thanh dặn, nhưng nhìn chiếc túi thơm kia, nàng mới đè nén hoảng loạn trong lòng, đem hà bao thưởngcho hắn.

Phượng Tê Cung cũng không xa, nhưng Từ Manvẫn phát giác bên cạnh mình bỗng có thêm rất nhiều người, lại nghĩ đếndụng ý của Hoàng mỹ nhân, liền biết hôm nay khẳng định mình sẽ không rời khỏi đây được, trong nháy mắt trái tim vốn bất an thế nhưng cũng bắtđầu thông suốt, dù sao mặc kệ nàng ở ngoài cung hay trong cung, nàng đều không thể bỏ mặc mẫu thân bỏ mặc phủ công chúa được, vậy chi bằng cùngmẫu thân ở lại trong cung, cứ đem viên thuốc kia đánh cược một lần xemthế nào?

Bước lên bậc thang trước Phượng Tê Cung, TừMan vừa ngẩng đầu, nước mắt bỗng chốc trào ra, nàng nhanh chân chạy lênbậc thang, trực tiếp nhào vào vòng tay ấm áp nơi cửa cung, gắt gao không chịu buông tay.

“A nương… A Man rất nhớ người…”

Đại trưởng công chúa vốn còn đang rất tức giận vì hành vi xốc nổi của nữnhi, nhưng gặp mặt, nhìn nữ nhi mặt đẫm lệ tràn đầy chua xót ủy khuất,lửa giận trong lòng bà bất tri bất giác liền dịu xuống, chỉ có thể ômnàng, vỗ nàng, đau lòng nói: “Nha đầu ngốc, sao con lại tự mình tiếncung, trong cung này là nơi để vào sao? Ta đã ngàn dặn vạn dò, con đềucho là gió thoảng bên tai ư?”

Từ Man lau nước mắt,rúc trong lòng mẫu thân, thầm nhớ đến lo lắng hãi hùng đêm qua, sợ mẫuthân ở trong cung chịu khổ, nay thấy mẫu thân mặc dù không thể ra cung,nhưng rốt cuộc vẫn mạnh khỏe, trong lòng thả lỏng hơn một nửa, liền làmnũng nói: “Con nhớ a nương, tất nhiên sẽ gặp a nương, a nương không nhớ A Man, ngược lại còn mắng con a…”

Đại trưởng công chúa ôm nữ nhi xoa nắn một trận, cuối cùng cũng chỉ thở dài, kéo tay nàng đi vào trong đại điện.

Dọc đường đi, Từ Man rõ ràng phát hiện cung nữ thái giám bên ngoài PhượngTê Cung cũng thay đổi không ít người, mặc dù đều không thể tiến vào nộiđiện, nhưng sự thay đổi này cũng vẫn khiến cho Từ Man cảm thấy rét lạnhcả lòng.

Cho nên, nàng vừa vào nội điện, sau khi thấy chung quanh đều là cung nữ thái giám quen thuộc, liền nhỏ giọng ở kềtai mẫu thân nói: “Phượng Tê Cung sao cũng biến thành dạng này? Cữumẫu…”

Đại trưởng công chúa cho Từ Man một ánh mắt, lại không trả lời dẫn nàng vào phòng ngủ của Hoàng hậu.

Bên ngoài phòng ngủ vẫn là hai vị nữ quan tâm phúc của Hoàng hậu, bận rộnbên ngoài có cung nữ ban đầu trong cung Hoàng hậu, còn có đám người Xuân Duẩn bên người Đại trưởng công chúa, Từ Man có chút vội vàng đi vàobuồng ngủ, nàng sợ cữu mẫu thật sự sẽ bệnh không dậy nổi, cũng sợ trướclúc cữu cữu tỉnh lại, cữu mẫu đã gặp bất trắc, so với những người kháctrong cung, người Từ Man xem như thân cận nhất là Hoàng hậu.

Nhưng nào ngờ sau khi Từ Man đi vào, lại nhìn thấy Hoàng hậu nương nương vốnbị đồn là bệnh sắp chết, lúc này đang ngồi trên giường êm, ăn một chậutáo chua dầm không biết từ đâu ra, nhìn động tác nhét từng quả vào miệng kia, Từ Man thấy đến cả răng mình cũng ê theo.

“Cữu… mẫu?” Từ Man dở khóc dở cười gọi.

Hoàng hậu bị cháu gái bắt gặp bộ dạng tham ăn tục uống của mình, cũng khôngxấu hổ, ngược lại đặt chậu xuống, đi đến trước mặt Từ Man, lôi kéo nàngoán trách: “Chuyện gì mà đáng cho con phải vào cung, hôm nay ta và mẫuthân con nghe nói con cũng vào đây rồi, đúng là hận không thể sai ngườiđem trói con trở về mà.”

Từ Man hai gò má đỏ lên, ômlấy cánh tay Hoàng hậu, lấy lòng nói: “Cữu mẫu người cũng biết bên ngoài đồn đại thành cái kiểu gì mà, nếu con không vào cung tự mình nhìn thử,thì ăn không ngon ngủ không yên, còn không bằng vào cung ở cùng haingười.”

Hoàng hậu cũng nhìn ra gương mặt có hơi tiềutụy của Từ Man, trong lòng thở dài, kéo nàng ngồi lên giường êm, Đạitrưởng công chúa tự nhiên ngồi ở bên dưới, lại không mặt nhăn mày nhíunhư Từ Man tưởng tượng.

“Cữu mẫu, mợ đây là đang diễn trò gì a?” Đầu tiên là giả bệnh, còn làm như là không đi được, sau cònmuốn đưa nhi tử ra ngoài, đừng nói Hoàng mỹ nhân nghĩ thế nào, mà ngaycả chính Từ Man cũng tin.

Hoàng hậu cười khẽ, sau cư nhiên lại hiếm thấy đỏ mặt, vẫn là Đại trưởng công chúa nói trắng ra: “Cữu mẫu con lại có mang.”

Từ Man kinh ngạc nhìn về phía bụng Hoàng hậu, đứa bé này đến thật là đúng thời điểm.

“Nguyên bản, quả thật một lần có người muốn hạ độc cữu mẫu con, nhưng vẫn chưathực hiện được, hơn nữa trải qua lần trước cữu mẫu con mang thai (vụ đávũ hoa), vì thế hai ta bèn nghĩ, dầu gì cữu cữu con đã thân bất do kỷ,còn không bằng chúng ta tương kế tựu kế, trước bảo vệ đứa bé này đã nóisau.” nhắc tới đệ đệ nhà mình, Đại trưởng công chúa vẫn lộ ra một tiasầu lo.

“Vậy Hi Nhi đệ ấy…” Từ Man bỗng vỡ lẽ ra,hiện tại tình hình trong cung thế này Hoàng hậu cùng Đại trưởng có thểbảo trụ một cái thai nhi đã là không dễ, nếu lại thêm một vị hoàng tửsắp trưởng thành nữa, thì quả thật không biết kết quả sẽ ra sao, cho nên Tứ hoàng tử chạy trốn, ở mặt ý nghĩa nào đó, xem như cũng là cục diệnthắng lợi kép.

“Hôm nay con tiến cung, sợ là khôngchỉ đến vì a nương đúng không?” Đại trưởng công chúa vừa đảo con mắt,dường như phát giác ra.

Từ Man cười hì hì, tiến đến bên người mẫu thân, nửa đùa nửa thật nói: “Con vào cung, là để chờ cữu cữu tỉnh lại.”

Tuy nhiên, liên tục ba ngày, trong cung đều không truyền ra tin tức tốt, Từ Man cố gắng để bản thân mình vững vàng, song vẫn yếu ớt rơi giọt nướcmắt ở trước mặt mẫu thân, chính nàng đưa thuốc giải ra ngoài, cũng chính là nàng đưa hy vọng cuối cùng trả về trong cung, nhưng đã mấy ngày vàocung, nàng chưa hoàn toàn nhìn thấy ánh rạng đông. Chẳng những thế,Phượng Tê Cung còn vì Từ Man đến đây mà càng bị giám thị nhiều hơn, thậm chí việc liên quan tới thăm dò thuốc độc cũng đã có hơn ba lần, mà thản nhiên như mẫu thân gần đây cũng thỉnh thoảng lộ vẻ mệt mỏi.

Từ Man ở trong cung ăn không ngon ngủ không yên, cả người tuy không cókhoa trương gầy rộc trong vòng 3 ngày, nhưng cũng trông không có tinhthần.

Tình huống này lại kéo dài đến nửa tháng sau,Từ Man một bụng đầy cơn tức lại dưới sự ngầm cho phép của mẫu thân, chạy ra khỏi Phượng Tê Cung, vốn nghĩ ở mặt ngoài đi tìm Hoàng mỹ nhân lýluận, tiện thể đi xem trộm tên thái giám Tiểu Thố Tử kia một chút, nàongờ, lúc này đây, ngay cả cửa cung nàng cũng không được bước ra.

Sau đó, Đại trưởng công chúa thông qua con đường đặc biệt biết được, phíađông biên giới nước Ngô nội loạn, cũng không biết từ đâu xuất hiện bạodân cấu kết với một tốp người Hồ, giết hại ba tòa thôn xóm, tình hìnhrất không lạc quan. Hơn nữa quan trọng nhất là, trong Hoàng thành dướitình huống song phương đương đầu, binh quyền của Chu tướng quân đối vớiHoàng đế mà nói, giữ vai trò vô cùng quan trọng, nay một khi bị ngườikiềm chế, vậy có nghĩa, chỗ của Chu tướng quân tạm thời không động được.

Đương lúc Từ Man suốt ruột không sao chịu được, Thừa Đức Cung rốt cuộc truyền đến tin tức, Hoàng đế đã tỉnh, muốn triệu kiến Đại hoàng tử cùng vớihai vị hoàng tử còn lại. Nhưng Từ Man thà rằng không nghe thấy tin này,bởi vì thái y lén truyền lời, sợ là Hoàng đế đã ‘dầu hết đèn tắt’, mộtlần thanh tỉnh này, cũng chẳng qua là hồi quang phản chiếu mà thôi.