Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 1: Lạc đường



Nếu thời gian có thể quay lại hai tiếng trước, Lan Ninh thà chết cũng sẽ không theo chân đám học sinh cấp ba lên núi.

Cố cúi ngưới hai tay cô chống trên đầu gối, mệt mỏi thở hồng hộc chốc lát. Bốn phíavẫn là những vùng tuyết trắng phau phau, hơi thở ấm nóng vừa bay ra liền biến thành những làn khói trắng, rồi rất nhanh biến mất trong cơn giólạnh.

Mẹ kiếp!

Cô khôngnhịn được mà thầm chửi trong lòng một câu, cái quái gì mà nguyên một đám trẻ trâu, hừng hực khí thế kéo cô cùng leo núi, thế mà đảo mắt đã không thấy đứa nào nữa.

Cô có chútnhụt chí ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao. Bầu trời đã không còn sángrực như lúc cô vừa lên núi nữa, dường như còn có thể nhìn thấy đám mâyđen xa xa.

Trái tim nhỏ bé của Lan Ninh run lên, lẽ nào vất vả lắm mới được tới Hokkaido dulịch một lần, vậy mà phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây?

Cô cẩn thậnsuy nghĩ lại một chút, vẫn không nhớ ra mình đã lạc đám học sinh cấp batừ lúc nào. Cô vẫn luôn đi cuối cùng của đoàn, nghe cả lũ huyên thuyênbằng tiếng Nhật suốt cả quãng đường, đến lúc hồi hồn lại, giữa đất trờimênh mông này chỉ còn lại một mình cô..

Ngay đến cả một cái dấu chân đám người kia cũng không thương tình mà lưu lại cho cô.

Là khi côđang lơ đãng đã tự động rẽ lối khác sao? Cô vừa tự kiểm điểm bản thân,vừa thầm vui vì đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, xác xuất để cô tìm đượcđường về quán trọ vẫn tương đối cao.

... Hi vọng vậy đi.

Chưa từ bỏ ý định cô lấy điện thoại di động lại ra lướt một lượt, vẫn không có tínhiệu. Cô dựa người tạm vào một gốc cây, lấy một bình nước giữ nhiệt từtúi bên hông chiếc balo, uống một hớp nước nóng.

Thể lực côđã tiêu hao rất nhiều, nên cô không dám ở lâu trên núi. Cảm giác ngườivừa ấm lên, cô nhét bình giữ nhiệt lại chỗ cũ, bất chợt cô nghe thấytiếng bước chân rất nhẹ nhàng vang lên gần đó.

Lông mày Lan Ninh bỗng run lên, nhìn theo hướng vừa phát ra âm thanh.

Một ngườiđàn ông mặc bộ đồ leo núi đang chui ra từ trong bụi rậm bên cạnh, độngtác không nhỏ khiến những hạt tuyết còn đọng lại trên lá cây rào rào rơi xuống.

Người đànông dáng người cao to, chắc hẳn cũng tầm hơn một mét tám lăm, trên máitóc đen như mực có vương lại một chút vụn tuyết trắng, không biết đã bịrơi xuống từ lúc nào. Dường như anh cũng nhìn thấy cô nên dừng lại trước rừng cây.

Trong tíc tắc khi chạm mắt với anh, trái tim Lan Ninh chợt run lên.

Không được, người đàn ông này đẹp trai quá.

Có điều côchỉ dám mê trai một giây thôi, sau đó lại như nắm nhánh cỏ cứu mạng,nhanh chóng đi tới bắt chuyện với anh bằng tiếng nhật: “Xin chào, anhcũng đang leo núi sao?”

Người đàn ông không trả lời cô ngay, anh quan sát cô vài phút, sau đó mới gật gật đầu nói: “Ừm, tôi đang định xuống núi.”

Giọng nóicủa anh trầm thấp rất dễ nghe, cách phát âm tiếng nhật cũng vô cùng taonhã, khiến cho Lan Ninh người đã có bằng tiếng nhật N1 với số điểm khácao, cũng không dám mở miệng nói tiếng Nhật trước mặt anh.

Nhưng chuyện quan trọng hơn chính là anh ta nói anh ta đang định xuống núi!

Lan Ninhkích động mừng đến phát khóc, cô nhìn người đàn ông với vẻ mặt hạnh phúc chết mất: “Vừa khéo, tôi cũng đang chuẩn bị xuống núi, chúng ta có thểđi cùng không?”

“Ừm.” Đốiphương đáp ngắn gọn một tiếng, rồi sải bước dài mau chóng ra khỏi khurừng. Lan Ninh thấy thế, cũng đuổi sát theo sau anh.

Cả đoạnđường hai người đều không nói gì với nhau, gương mặt người đàn ông vẫnrất lạnh lùng, Lan Ninh cũng không dám chủ động mở miệng hỏi chuyện. Chỉ có điều bên cạnh có một người làm bạn, cô cũng an tâm hơn lúc nãy rấtnhiều.

Chí ít cô không phải một mình chết nơi đất khách tha hương.

Cứ như thếcả hai đi cùng nhau hơn ba mươi phút, Lan Ninh vừa mới an tâm một chútlại bắt đầu lo lắng không yên. Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, rồi chau mày hỏi người bên cạnh: “Anh chắc chắnchúng ta không đi nhầm đường chứ?”

Như vừa nãyđã tính, ngọn núi này không lớn, dựa theo hành trình của bọn họ, hơn bamươi phút gần như có thể xuống núi rồi, bây giờ chí ít thì cũng phải tới gần chân núi chứ? Nhưng cả hai đã đi lâu như vậy rồi, cô có cảm giácbọn họ vẫn đang loanh quanh giữa sườn núi.

Người đànông nghe vậy liền dừng bước, nhìn về phía Lan Ninh với ánh mắt không thể tin nổi: “Không phải nãy giờ cô đang dẫn đường sao?”

...

Một cơn gió lạnh bỗng chốc thổi ngang qua hai người, khóe miệng Lan Ninh co giật một hồi.

Chờ chút, anh ta nói thế là có ý gì? Lẽ nào nãy giờ không phải anh ta đang dẫn đường? Vậy bọn họ đi loanh quanh nãy giờ làm gì?

Trong nháy mắt, thế giới của cô sụp đổ.

Cơn gió đông đã ngừng thổi, Lan Ninh hít gió lạnh nãy giờ nên mũi đỏ hồng, khôngchịu chấp nhận sự thật: “Nãy giờ tôi vẫn đi theo anh.”

“Nhưng cô đi đằng trước tôi mà.” Lúc người đàn ông vừa nói câu này, ánh mắt còn cố ý đảo qua khoảng cách hai bước chân giữa hai người họ.

Lan Ninh: “...”

Chuyện này là bởi vì lúc nãy anh dừng lại để tôi đi trước, vì thế tôi mới đi trước anh có được không?

Cô hít sâu một hơi, nhìn người đối diện mỉm cười nói: “Hóa ra, anh cũng không biết đường phải không?”

“Nãy giờ tôi chưa từng nói tôi biết đường.”

...

Sau đó lạilà một cuộc đấu mắt nhìn nhau không có hồi kết, mãi đến khi có cơn giólạnh không biết thổi từ hướng nào chui tọt vào cổ áo Lan Ninh, khiến côkhông nhịn được mà run người một cái, thì cuộc giao đấu mắt mới kếtthúc.

Người đàn ông không nói lời nào đột nhiên rẽ sang bên phải, Lan Ninh theo bản năng mà chạy theo anh: “Anh tìm ra đường rồi?”

“Tuy rằngđây là lần đầu tiên tôi lên núi này, nhưng căn cứ vào hoàn cảnh xungquanh cũng không khó để suy đoán ra đường xuống núi.” Khi anh nói nhưvậy, thì đang rất nghiêm túc cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Lan Ninh cười ha ha: “Vậy từ nãy đến giờ sao anh không đoán đi?”

Đối phươngcũng không đáp lời cô, Lan Ninh nhìn bóng lưng anh mà lườm một cái, rồikhông thèm nói gì với anh nữa. Nhưng vừa đi được một lúc, cô liền pháthiện tốc độ bước chân người đàn ông lúc này đã nhanh hơn không ít, xemra đúng như anh ta nói, vừa nãy anh ta nghĩ cô đang dẫn đường, cho nênmới phối hợp theo tốc độ của cô.

Vừa nhận rađiều này khiến Lan Ninh không nhịn được mà chau mày. Trước khi cô gặpanh đã phải một mình xoay xở trên núi hồi lâu, bây giờ lại cùng anh điđã hơn ba mươi phút, thể lực sắp đạt tới cực hạn, nếu cứ tiếp tục đi như thế này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị anh ta bỏ rơi.

... Vì anh ta phát hiện mình không có giá trị lợi dụng nên đang định bỏ rơi mình như vứt gánh nặng sao?

Không có cửa đâu!

Hiện tại Lan Ninh không còn để ý tới điều gì khác, nguyện vọng mãnh liệt nhất của cô lúc này chỉ có một điều, chính là cô muốn sống sót xuống núi!!!

Cô cố gắnghết sức chạy nhanh hơn vài bước, nhìn bóng lưng mạnh mẽ phía trước màhét lớn một tiếng: “Anh có thể đi chậm hơn không? Tôi theo không kịp.”

Tuy rằng côkhông quen biết người đàn ông này, số câu nói chuyện qua lại cũng chỉđếm được bằng đầu ngón tay, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể nhờ cả vào anh. Nhưng đối phương dường như cũng không có ý định quan tâm đến thểlực của cô, bước chân vẫn không ngừng lại. Lan Ninh lại hét một lần nữa, bóng người phía trước vẫn đi rất nhanh.

Lan Ninh vừa tức vừa vội, bây giờ thì cô dám chắc anh ta quả nhiên muốn bỏ rơi côđây mà! Trong tình thế cấp bách, cô bỗng hét lên với anh bằng tiếngTrung: “Anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Anh mù đường đi một mìnhnhanh như vậy cũng có ích gì!”

Bước chânngười đàn ông bỗng dừng lại, anh quay đầu, hết sức nghiêm túc mà nhìnLan Ninh: “Tôi không mù đường, chỉ là cảm giác về hướng không tốt lắm mà thôi.”

Lần này anh nói bằng tiếng Trung, chính xác là tiếng Trung.

Lan Ninh: “...”

Trong khoảng thời gian ngắn gió lạnh dồn dập đập vào mặt cô, cô không biết nên chửithề vì cái nào trước đây. Ngạc nhiên một chút, cô mới lúng túng nở nụcười hỏi: “Anh cũng biết nói tiếng Trung sao?”

Người đàn ông khẽ mím môi cong khóe miệng nhìn cô nở nụ cười chế nhạo: “Bởi vì tôi là người Trung Quốc.”

Lan Ninh: “...”

Lần lúng túng này có thể lọt top ba lần xấu hổ nhất cuộc đời cô mất.

Khi cô cònđang phân vân suy nghĩ có nên nói lời xin lỗi với anh không, thì đã nghe thấy đối phương mở miệng trước: “Nếu cô còn sức quát mắng tôi, khôngbằng giữ lại chút thể lực mà chạy đi.”

Lần này LanNinh hoàn toàn không còn ý định nói xin lỗi anh nữa, cô nghiêng đầu nởnụ cười chế nhạo nhìn người đối diện: “Anh cho rằng vì sao tôi mất sứcthế này? Nếu không phải vì anh dẫn tôi đi loanh quanh cái núi này hơnnữa tiếng, thì bây giờ tôi đang ngâm mình trong hồ nước nóng ở quán trọrồi!”

“Câu nói này phải là tôi nói với cô mới đúng, hơn nữa một mình tôi đi chỉ cần hai mươi phút.”

“... Ha ha nếu thế thì sao nãy giờ anh cứ lảng vảng trên núi mà không chịu xuống vậy?”

“Hi vọng cô có thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa đi dạo và lạc đường.”

“Được rồi mù đường cũng không phải bệnh nan y, anh cần gì phải chối đây đẩy như vậy.”

Người đànông nãy giờ vẫn ra vẻ lạnh lùng rốt cục cũng tức giận phản công: “Tôinói lại lần nữa, tôi không mù đường, chỉ là cảm giác về hướng không được tốt lắm thôi.”

“... Có gì khác nhau sao?” Lan Ninh trợn mắt đáp lễ anh.

Ngay khi hai người đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm chuẩn bị xổm xuốngxuống vào tư thế chiến đấu. Tay ôm cầu tuyết sẵn sàng tấn công đốiphương, thì một giọng nói run rẩy từ bên cạnh truyền đến: “Cho hỏi...Hai vị là khách du lịch lạc đường phải không?”

Lan Ninh cùng người đàn ông kia đồng loạt nhìn sang, người vừa lên tiếng không nhịn được mà giật bắn mình.

“Ông chủ?!!” Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Lan Ninh mừng đến phát khóc,người này, không phải người này là ông chủ quán trọ ở khu suối nước nóng cô ở đấy sao!

Ông chủ nhìn cô cười vang vài tiếng: “Mấy đứa học sinh cấp ba cùng cô lên núi trở về rồi, chúng nó nói đã bị lạc mất cô ở trên núi, tôi thấy trời sắp cótuyết rơi, liền lên núi tìm cô.”

“Ông chủ,ông quả thực là ông chủ quán trọ tốt bụng nhất khu suối nước nóng này mà tôi biết.” Lan Ninh cảm động mắt long lanh nhìn ông chủ quán trọ.

“Cô mới chỉgặp một ông chủ quán trọ của khu suối nước nóng này thôi.” Người đàn ông xoay người, đi theo hướng của ông chủ quán trọ.

Lan Ninh làm tư thế hít sâu một cái, không cần so đo với anh ta làm gì, dù sao cũng sống sót rồi niềm vui chiến thắng tất cả.

Hai ngườitheo chân ông chủ quán trọ trở về, trên đường về còn kết nạp thêm vài vị khách du lịch nước ngoài lạc đường, thuận lợi xuống đến chân núi.

Vừa mới bước xuống chân núi, từng bông từng bông hoa tuyết bắt đầu rơi lả tả.

“Trận mưatuyết này càng lúc sẽ càng lớn, nếu như bây giờ mọi người vẫn loanhquanh trên núi, sẽ rất nguy hiểm.” Ông chủ quán trọ nhấn mạnh từng câucảnh báo cho bọn họ.

Trong lòngmọi người mang theo chút sợ hãi quay trở lại quán trọ, về đến nơi LanNinh mới nhận ra, hóa ra cô cùng người đàn ông kia cùng ở chung một quán trọ.

Cô đi ngangqua đẩy vai anh hừ một cái rồi trở về phòng của mình, người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không quay đầu lại mà đi về phòng.

Lan Ninh đãđông cứng người trên núi hơn hai tiếng, hiện tại việc cần thiết cô phảilàm là ủ ấm. Cô vừa trở về phòng, liền mau chóng quấn mái tóc dài thànhbúi lên đỉnh đầu, ôm vài vật dụng cần thiết đến nhà tắm nước nóng.

Thoải máingâm mình hơn nửa giờ, cô mới bò từ nhà tắm đi ra. Thuận tay mua thêmmột chai sữa bò, Lan Ninh uống một hơi hết sạch chai sữa bò, thỏa mãnthở ra một hơi: “Thoải mái quá.”

Lúc lưuluyến rời khỏi nhà tắm thì cô nhận ra bên ngoài quả nhiên tuyết đã rơinhiều hơn trước. Cô về phòng thay quần áo, sau đó đi tới phòng ăn giảiquyết bữa tối.

Phòng ănđược bài trí vô cùng tao nhã, một nửa phòng là nơi dùng cơm, một nửa còn lại là những giá bằng gỗ chất đầy sách. Lan Ninh gọi một phần mì sợi cà ri và vài xiên thịt gà nướng, sau đó bắt đầu đi qua đánh giá các loạisách.

Sách nơi này không nhiều bằng nhà sách, nhưng cũng có đầy đủ các thể loại. Ánh mắtcủa cô dạo qua một vòng thư mục sách treo ở từng khu, không ngờ còn cócả sách của thầy Hạnh Tâm.

Hạnh Tâm làtác giả tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng nhất trong nước, tác phẩm củaanh không chỉ được các độc giả trong nước quan tâm và đón nhận, còn được mua bản quyền phiên dịch thành nhiều thứ tiếng khách nhau, nổi tiếng cả ở nước ngoài.

Vào lúc này đây ở giá sách đối diện, chính là bản tiếng Nhật của hệ liệt trinh thám An Nhiên.

Lan Ninhkhông nhịn được mà đi tới nhìn một chút, ( Diễn viên), ( Bí mật mùa hè), ( Cộng sinh), hệ liệt này đã xuất bản được ba tác phẩm, tất cả đềucó ở đây.

Cô cầm lấyquyển đầu tiên trong hệ liệt ( Diễn viên), mở bìa ngoài ra. Bên trongcó in phần giới thiệu do đích thân tác giả viết bằng tiếng Nhật, mặc dùđây là bản tiếng Nhật, nhưng cũng không in thêm hình tác giả giống nhưnhững bản khác.

“Haiz.” Côthầm thở dài một cái, thầy Hạnh Tâm không thích lộ mặt trước giới truyền thông, anh ta cũng không tham dự buổi họp báo ra mắt tác phẩm, cho đếnbây giờ, e rằng chỉ có biên tập viên bên xuất bản mới biết mặt mũi anhta ra sao.

Cô bĩu môi, lại liếc nhìn trang bìa. Trang bìa vô cùng bình thường viết tóm tắt giới thiệu câu chuyện ——

Được khen là thần thám giới cảnh sát Ngô Dạng, sau khi rời khỏi đội cảnh sát, quyếtđịnh mở một quán internet tên là “An Nhiên” ở góc nhỏ của thành phố. Vốn tưởng rằng có thể nhàn nhã sống qua ngày, ai ngờ hậu bối trong đội mang theo một vụ án ly kỳ tìm tới anh...

“Thật không tiện làm phiền một chút, mì sợi cà ri cô gọi đã có rồi.”

Giọng nói lanh lảnh của người phục vụ kéo tâm trí Lan Ninh trở về, cô nói cám ơn với người phục vụ, rồi gấp sách để lại lên giá.

Sau khi cơmnước xong xuôi, cô cầm một bộ hoàn toàn mới trong hệ liệt trinh thám AnNhiên trên giá sách, cuối cùng thanh toán tiền.

Tuy rằngquyển sách này cô đã có một bản tiếng Trung, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy bản tiếng Nhật, vẫn không kiềm chế được muốn thu mua.

Dù sao cô cũng là độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm mà.