Cùng Trời Với Thú

Chương 155: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh

Nhìn đến giọt máu thần thú đó, bé rùa theo bản năng liền muốn cúi đầu nuốt lấy.

A Chiếu cùng Bích Tầm Châu đồng thời ngăn cản nó, móng vuốt A Chiếu nhanh hơn, một móng vuốt đá bay nó, sau đó một sợi tơ nhện túm lấy bé rùa muốn bay đến trên cỏ bên ngoài trở về.

"Hiện tại mi không thể dung hợp máu thần thú Huyền Vũ." Bích Tầm Châu nói.

Bé rùa có chút choáng váng hồ đồ:【Vì sao không thể?】

"Hiện tại thực lực của mi quá yếu, máu thần thú quá mức bá đạo, sẽ có nguy hiểm nổ tan xác mà chết." Bích Tầm Châu giải thích.

Tuy nói máu thần thú đối với yêu thú mà nói là chí bảo, nhưng không phải đến vạn bất đắc dĩ, không có yêu thú sẽ dại dột trực tiếp cắn nuốt. Yêu thú quả thật mơ ước máu thần thú, nhưng nếu như không đạt tới thực lực nhất định, thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn trực tiếp cắn nuốt máu thần thú.

Bởi vì thần thú trời sinh áp chế đối với yêu thú bao gồm trên mặt cấp bậc, cho dù chỉ là một giọt máu, đối với yêu thú mà nói cũng có áp chế trời sinh, nhóm yêu thú sẽ tự nhiên e ngại nó, lại vô cùng khát vọng đối với lực lượng của nó, thậm chí có vài yêu thú dưới cơn xúc động cắn nuốt, không chỉ có không thể rèn luyện yêu thể, đột phá hạn chế huyết mạch, ngược lại nổ tan xác mà chết.

Đây cũng là vì sao yêu thú cấp thấp chưa bao giờ mưu toan cắn nuốt tinh huyết thần thú, từ cấp thấp đến cấp cao, là một hành trình cực đại, yêu thú cấp thấp nhiều nhất chỉ có thể cắn nuốt tinh huyết yêu thú cao cấp, từng bước cường đại, chỉ có sau khi đạt tới độ cao nhất định rồi, mới được phép cắn nuốt tinh huyết thần thú.

Giống Huyền Uyên, nó sinh ra đến nay còn chưa tới mười năm, tuy nói bởi vì khế ước cùng Sở Chước, có được cơ duyên khiến cho nó trưởng thành càng nhanh chóng hơn cấp yêu thú ngang nhau, nhưng ở bản chất, nó vẫn là một ấu tể, thực lực không cao, nếu như đột nhiên cắn nuốt tinh huyết thần thú Huyền Vũ, sợ có nguy hiểm nổ tan xác mà chết.

Đương nhiên, cũng có một khả năng, đó là nó sống quá một cửa này, đột phá hạn chế huyết mạch, từ yêu thú cấp mười trở thành thần thú cấp thấp.

Chỉ là mặc kệ là yêu thú hoặc là nhân loại, lợi dụng tinh huyết người khác rèn luyện máu thịt tự thân, đều là một quá trình thống khổ, càng không cần phải nói là tinh huyết thần thú bá đạo, bậc thống khổ này, không phải người thường có thể chịu đựng qua được.Huyền Uyên sinh ra đến nay, ở dưới sự che chở của Sở Chước, chưa ăn qua khổ gì, căn bản là không có khả năng chịu được qua thống khổ như vậy.

Cho nên A Chiếu cùng Bích Tầm Châu đều thấy rằng, hiện tại không phải là thời cơ để cho nó cắn nuốt tinh huyết thần thú.

Sau khi Sở Chước nghe xong Bích Tầm Châu giải thích, liền khép tráp lại, nói với Huyền Uyên: "Tầm Châu cùng A Chiếu nói đúng, Huyền Uyên hiện tại thực lực của đệ quá yếu, không nên cắn nuốt nó. Giọt tinh huyết này, để cho A Chiếu thu giúp đệ, đợi thực lực của đệi cường đại hơn một chút, lại cho đệ."

Vì phòng ngừa bản thân bé rùa không ngăn được dụ hoặc tinh huyết Huyền Vũ, thừa dịp bọn họ không chú ý mà nuốt đi, cho nên Sở Chước quyết định máu thần thú Huyền Vũ này để cho A Chiếu thu giữ.

A Chiếu liếc mắt nhìn bé rùa đang nhìn trông mong nhìn qua một cái, móng vuốt đặt ở trên tráp.

Tráp rất nhanh liền biến mất, bị nó thu hồi lại.

Huyền Uyên sáp qua nhìn trái nhìn phải, vô cùng buồn bực phát hiện, nó không hiểu biết lão đại thu tinh huyết đến chổ nào rồi, bởi vì trên người A Chiếu không có túi càn khôn, tồn trữ đồ hẳn là một cái trang bị không gian so với túi càn khôn càng cao cấp.

Loại trang bị không gian này là buộc định cùng một chỗ với linh hồn, không giống túi càn khôn như dễ dàng dẫn người chú ý vậy, cho dù chủ nhân không gian ngã xuống, nếu như chủ nhân không gian không nghĩ cho, người ngoài cũng tìm không thấy.

Bích Tầm Châu cùng Sở Chước bình thường thấy khi A Chiếu thu này nọ, mơ hồ đoán đến điểm này, nhưng mà hai người cũng chưa làm rõ nó.

Bé rùa không tìm được tinh huyết Huyền Vũ, vì thế uể oải một lần nữa nằm úp sấp trở lại trên vai Bích Tầm Châu, bộ dạng không có hứng thú với chung quanh, thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy ra mấy viên cực phẩm linh đan đưa cho nó, ngậm linh đan chậm rãi nhai, mới tạm thời quên dụ hoặc tinh huyết Huyền Vũ.

Sở Chước cùng Huyền Uyên đã tìm được thứ mình muốn, tiếp theo là Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Bích Tầm Châu, A Chiếu chọn lựa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm kiếm đến hoa mắt.Hắn cảm thấy bảo vật trong nhà gỗ loại nào cũng tốt, loại nào cũng muốn, nhưng cũng không phải loại nào là hắn cần nhất, xem ra nhìn lại cũng không biết chọn loại nào mới tốt.

Lúc này, Bích Tầm Châu đi đến một góc khác căn phòng, nhìn trong góc gốc linh thực băng hệ bộ rễ vùi vào trong nhà gỗ.

Gốc linh thực băng hệ này cao tới gần một thước, cả vật thể như băng, không có lá cây, hoặc là nói nó lá cây đó là một loại dạng hoa chuông gió, hoa cũng là lá cây của nó. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, chuông đón đón gió mà động, phát ra thanh âm thanh dương băng lãnh.

Theo tiếng chuông vang lên, lấy gốc linh thực băng hệ làm trung tâm ba thước xung quanh, dính một tầng băng sương, không khí lại rét lạnh vài phần.

Đám người Sở Chước thấy Bích Tầm Châu động tác, cũng đi tới, sau đó thì bị đông cứng đến thẳng run, vội vàng lui về phía sau.

Đây cũng quá rét lạnh đi.

Sở Chước nhìn về phía gốc linh thực nho nhỏ góc sáng sủa đó, trong mắt có chút kinh ngạc, phát hiện chung quanh gốc linh thực này còn có một kết giới, như mà vì phòng ngừa nó đông cứng nhà gỗ nhỏ này thành băng, giới hạn băng hàn nó chế tạo ra trong phạm vi nhất định. Không nghĩ tới một gốc cây thực vật, thế nhưng có thể chế tạo hơi thở băng hàn như vậy, thậm chí còn nặng hơn hàn khí ban đêm ở đại lục Hắc Xuyên.

Kính nhẹ nhàng đi tới, nói:【Đây là Hàn Âm Linh trên Cực Sơn thượng cổ.】

"Hàn Âm chuông? Đây không phải linh thực à?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ thò đầu nhìn qua, cảm thấy được thêm kiến thức.

【Nó không xem như một
chapter content