Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1255: Độc Cô Hạo Lan



Có lẽ Ngụy Thư Tĩnh đã đoán được, cho nên thời điểm Vân Trân nói còn thời gian nửa năm, Ngụy Thư Tĩnh không quá thống khổ.

Giữa hai người rơi vào trầm mặc.

Bầu không khí trong đình hóng gió cũng trở nên nặng nề.

"Trân Nhi, ta rất cảm tạ muội lần này có thể theo ta tới vương đình." Không biết qua bao lâu, Ngụy Thư Tĩnh nói, "Có điều, trước mắt bộ lạc Sư Thứu có rất nhiều chuyện, chỉ sợ ta không có thời gian tiếp đãi muội. Nếu muội đồng ý, ta sẽ lập tức phái người hộ tống muội về Vân Hán Quốc, dù sao..." Nói tới đây, ánh mắt y đảo qua bụng của Vân Trân, "Ở Vân Hán Quốc vẫn còn người đang đợi muội, đúng không?"

Vân Trân nhíu mày.

Nàng đang muốn trả lời, nơi xa bỗng có một đám người tới.

Dẫn đầu là nam nhân khoảng ba mươi tuổi. Nam nhân kia mặc phục sức quý tộc của bộ lạc Sư Thứu, mặt mũi tuấn mỹ, đuôi mắt nhọn dài khiến người ta có cảm giác không dễ ở chung. Nhưng cố tình gã lại đang cười, nụ cười kia không chỉ không tăng thêm độ dịu dàng cho gã, ngược lại thêm mấy phần âm ngoan.

"A, trong đình là ai vậy? Thì ra là đệ đệ của ta." Người nọ đi tới, kiêu ngạo to tiếng với Ngụy Thư Tĩnh, "Thương Vân à, đệ đừng trách ca ca không lập tức nhận ra đệ. Dù sao nhi tử Độc Cô gia chúng ta ai nấy đều cao lớn uy mãnh, chưa từng có người nhỏ gầy như đệ."

Người nọ cố ý nhấn mạnh hai chữ "nhỏ gầy". Gã nói xong, người phía sau liền cười theo.

Vân Trân bất mãn nhướng mày.

Ngụy Thư Tĩnh cất đi ý cười trên mặt, thái độ nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ.

"Sao đường huynh lại tới đây?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.

Thì ra gã chính là cháu trai của Độc Cô Khiếu Lang, đường huynh của Ngụy Thư Tĩnh, Độc Cô Hạo Lan.

Người của bộ lạc Sư Thứu vốn cao lớn uy mãnh hơn người Vân Hán Quốc, trong đó thành viên của vương tộc bộ lạc Sư Thứu còn cao hơn bá tánh bình thường.

Khi nãy cách xa, Vân Trân không cảm giác được, hiện tại Độc Cô Hạo Lan vào trong đình, Vân Trân mới phát hiện gã thật sự rất cao. Nếu theo phép tính ở thời hiện đại, Độc Cô Khiếu Lang phải cao tới hai mét.

Mà Ngụy Thư Tĩnh chỉ cao hơn 1m85, nhưng chưa vượt qua 1m9, ở Vân Hán quốc đã xem như rất cao. Nhưng trước mắt, so với "người khổng lồ" Độc Cô Hạo Lan này, y có vẻ thấp hơn một cái đầu.

Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh chưa tới bộ lạc Sư Thứu, Độc Cô Hạo Lan mấy lần phái sát thủ muốn dồn y vào chỗ chết, nhưng đều bị hóa giải được.

Độc Cô Hạo Lan oán hận đã lâu.

Gã vốn tưởng một nhi tử do nữ nhân Vân Hán Quốc sinh rất dễ giải quyết, không ngờ chờ Ngụy Thư Tĩnh tới bộ Lạc Sư Thứu, rất nhiều chuyện y trở thành cái đinh trong mắt gã.

Gã tạm thời không làm gì được Ngụy Thư Tĩnh, chỉ có thể dùng miệng lưỡi sỉ nhục chiều cao của y.

"Sao ta lại tới đây?" Độc Cô Hạo Lan cười cười, "Nơi này là hành cung của thúc phụ, ta là cháu trai của ngài ấy, sao lại không tới được?" Nói tới đây, Độc Cô Hạo Lan liếc nhìn Vân Trân, "Thương Vân à, vi huynh nghe nói đệ tự mình mời thần y tới cho thúc phụ, đệ đừng nói với ta thần y là nha đầu xấu hoắc trước mặt nhé?"