Cùng Múa Với Sói

Quyển 3 - Chương 1: Chân tướng rõ ràng (1)



Mùa xuân tháng tư, tốt đẹp mà mát mẻ, vạn vật hồi phục, cùngnhau đi tới, đều là cảnh tượng tràn đầy sức sống bừng bừng.

Ba ngày đã qua, Nam Lăng đã truyền đến tin tức tướng sĩ ĐôngLy đánh bại Tát Ta, cả nước phấn chấn.

Sở Liên Nhi đơn độc một mình dắt ngựa, đi trên đường cái,nghe nhiều nhất là chiến dịch lần này, khiến cho nguyên khí Tát Ta tổn thương nặngnề, trong mười năm không cách nào xâm lược Đông Ly.

Nghe nói, Tát Ta bị phái của Nhị hoàng tử đánh không hề có lựchoàn thủ, các tướng sĩ lên chiến trường, hoàn toàn nhẹ nhõm giống như chém gãycây củ cải. Không biết là Đông Ly Thuần cố ý khuếch đại, hay là người này thậtcó danh vọng ở dân gian, một đường đi tới, nghe được đều là tin tức của cái đồnhân yêu đó, không có giảm xuống. Chỉ có ca công tụng đức, thậm chí còn có ngườilớn mật nói thẳng: “Nếu như do Nhị điện hạ lên ngôi xưng đế, bằng bản lĩnh củahắn, không tới ba năm, quân sự của Đông Ly quốc tuyệt đối sẽ bao trùm trên baquốc.”

Mỗi khi nghe đến mấy cái này, Sở Liên Nhi tổng luôn lạnhlùng cười một tiếng, Đông Ly Thuần có lẽ có tài hoa, nhưng người quá mức lạnhlùng, coi như làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không phải là phúc của dân chúng.

Mà Thành Vân —-

Bỗng dưng, ngực của nàng đau xót.

Nhẹ chau đôi mày thanh tú, nàng hô hấp thật sâu, lại đi, kểtừ sau khi rời đi Nam Lăng, mấy ngày trước cũng bình an vô sự, nhưng qua bốnnăm ngày, ngực của nàng luôn đau đớn dị thường, có lúc đau lợi hại, đầu cũngđau theo, vừa ngất vừa choáng , đưa đến toàn thân vô lực, dị thường khó chịu.

Tìm được một tiệm thuốc, nàng do dự một hồi lâu, đi vào.

Đại phu là một lão nhân tuổi chừng bảy mươi, hắn cẩn thận bắtmạch thay nàng rồi, lông mày bạc trắng nhíu lên.

“Đại phu, bệnh của ta, rất nghiêm trọng sao?” Nhìn thần sắcđại phu, đáy lòng Sở Liên Nhi trầm xuống. Một cổ dự cảm xấu từ chân duỗi lên.

Đại phu mặt tiếc hận nhìn nàng, lắc đầu: “Cô nương, xin thứcho lão phu y thuật nông cạn, không nhìn ra cô nương có bệnh gì.”

Sở Liên Nhi mở to con ngươi: “Đại phu, đầu của ta choáng, ngựccũng đau, khó chịu tựa như vạn tiễn xuyên tâm, sao ngươi không nhìn ra đây?”

Đại phu đỏ mặt lên, biện minh: “Thể chất cô nương rất là cổquái, bất quá, lão phu không dám mạo hiểm, xin cô nương mời cao minh khác đi.”

Trái tim chợt lạnh. Sở Liên Nhi cảm giác toàn thân trên dưới,toàn thân đều lạnh, chung độc, tuyệt đối là chung độc.

Đông Ly Thuần lừa nàng, Thành Vân cũng lừa nàng.

Đông Ly Thuần đồ nhân yêu nam kia lừa nàng, cũng thôi, dùsao nàng không trông cậy vào hắn thật giải ra thay nàng.

Nhưng Thành Vân —- ngực lại đau xót, lời nhẹ nhàng ấm áp,nhu tình như nước, thề non hẹn biển mà Thành Vân nói với nàng mấy ngày nay…, giốngnhư vẫn còn vang lên ôn tình chân thành ở bên tai.

Nhưng, quay đầu lại, vẫn là một cảnh mộng hoa lệ lại hư vô.

Hắn lừa gạt nàng, lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt nàng.

Đau lòng chết lặng, vô lực tràn ra toàn thân, hắn không chỉlừa nàng, còn lợi dụng nàng. Tiểu nhân hèn hạ này.

“Cô nương, cô nương?”

Sở Liên Nhi hồi hồn, miễn cưỡng cười cười với đại phu, nói:“Đại phu, chung độc của ta, thật rất lợi hại sao? Rốt cuộc là chung độc gì? Cóthể giải không?”

Đại phu lắc đầu: “Xin thứ cho lão phu y thuật nông cạn, vônăng chữa trị. Lão phu chỉ biết là trong cơ thể cô nương có chung độc, hơn nữaloại độc chất này dị thường hung ác tàn bạo, một khi phát tác, đau đến không muốnsống, máu kiệt mà chết. Về cách giải, cô nương mời cao minh khác đi.”

Sở Liên Nhi tuyệt vọng, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Đại phu, thậtchẳng lẽ không có biện pháp giải cứu sao?”

Lão Đại phu nhìn gương mặt tiều tuỵ của nàng, làm như khôngđành lòng, vuốt râu chậm rãi nói: “Lão phu có một sư huynh, mở tiệm thuốc ởthành Tạy, y thuật của hắn vô cùng cao minh, có thể chữa người chết thành sống,chung độc của ngươi nói không chừng hắn có thể chữa trị thay ngươi.”

Cặp mắt Sở Liên Nhi sáng lên, hỏi đường, vội vàng chạy tớithành Tây.

. . . . . . . . . . . . . . .

“Cô nương, ngươi có phải mất đi một đoạn trí nhớ hay không?”Tiệm thuốc không đông như trẩy hội như vị đại phu trước, chỉ đơn sơ, một lão giảhoa râm râu ria vuốt râu, ngồi đối diện ở trước người Sở Liên Nhi, trầm giọng hỏi.

Từ thành đông một đường đi tới thành tây, chịu đựng ngực trướngbuồn bực, sau khi tìm đến lão đại phu đặc biệt chữa trị nan y chứng lạ này, cảthân thể Sở Liên Nhi cơ hồ không đứng nổi.

Nghe nói tính tình lão đại phu kia cổ quái, khinh thường chữatrị những loại bệnh nhẹ đau nhẹ, hắn đánh ra khẩu hiệu, chuyên trị nan y chứnglạ. Hắn thấy Sở Liên Nhi một cô nương đến chạy chữa, vốn không muốn để ý tới, lạithấy sắc mặt nàng tiều tụy, hai gò má hãm sâu, vẻ mặt uể oải không chịu nổi. Lậptức đoán ra nàng bệnh không nhẹ, vì vậy lúc này mới tiếp đãi nàng.

Hữu khí vô lực nâng lên một đôi con ngươi mất đi thường ngàythần thái, Sở Liên Nhi đáp: “Đúng vậy a, y. . . Đại phu, ta quả thật mất trí nhớ.”

Đại phu nghe lời của nàng, ngược lại trầm mặt, cẩn thận quansát Sở Liên Nhi, lại hỏi: “Cô nương giờ phút này có phải toàn thân hư mềm, ngựcbuồn bực đau, người không thăng bằng, cả người không làm được gì, hơn nữa còn từngnôn máu tươi hay không?”

“Đúng vậy, đại phu, làm sao ngươi biết?” Con ngươi tràn đầychờ mong của Sở Liên Nhi thẳng tắp bắn về phía hắn.

Đại phu này nói cũng không giả, nàng giờ phút này đúng làtoàn thân hư mềm, ngực buồn bực đau, người không thăng bằng, cả người không làmđược gì, chẳng lẽ đời này nàng phải sống ở trong lòng bàn tay của Đông Ly Thuầnsap? Nhân yêu nam đáng chết, nàng mắng cả nhà hắn. Sinh con không có lỗ đít.

Đại phu lắc đầu một cái, nói: “Cô nương, trước mắt ngươi cóyêu mến nam tử hay không?”

Thần sắc Sở Liên Nhi buồn bã, trong đầu lại hiện lên khuôn mặtthâm tình chân thành, con ngươi hẹp dài ánh sáng lung linh, nhu tình như nước,mỗi ban đêm, bọn họ liều chết triền miên, cơ thể giao triền mây mưa trong thiênđường hưởng thụ khoái cảm tiêu hồn thực cốt.

Hắn ôm nàng thật chặc, giống như nàng là trân bảo trân quýnhất thế gian, hắn bảo người làm thức ăn nàng thích ăn.

Thành Kiều nói hắn có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, nhưng hắnlại cùng các tướng sĩ ăn cơm rau dưa, thiên vị cho nàng.

Hắn phái người chế y phục xinh đẹp cho nàng, hắn ngày bậntrăm việc, cũng muốn cùng nàng dùng cơm.

Giết người như ma, máu lạnh khát máu, đối với mình lại ônnhu vô cùng, hắn ôm lấy nàng, che kín hai mắt của nàng, không để cho nàng nhìnthấy máu tanh cùng tàn sát trước mắt, hắn nói với nàng: “Liên Nhi, coi như là địchvới người trong thiên hạ, ta cũng sẽ không cô phụ ngươi.”

Ở trên cao trước một khắc ra chiến trường, hắn còn lưu luyếnkhông rời ôm nàng, ôn nhu nói ở bên tai nàng: “Liên Nhi, ngươi nhất định phảichờ ta trở lại.”

“Liên Nhi, chờ đánh bại Khắc Mãnh Cáp Nhĩ rồi, ta liền dẫnngươi đi du lãm phong cảnh thảo nguyên.”

Nhưng, tất cả tất cả, giống như hoa trong nước trăng trongkính. Tất cả nhu tình vạn trượng hắn đối với nàng, tất cả đều là giả, giả.

“Cô nương. . .” Đại phu vuốt râu ria, nhìn vẻ mặt si sững sờphức tạp của nàng, đã có đáp án.

Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, con ngươi ngốc lăng nhìnlão Đại phu, đờ đẫn nói: “Đại phu, ngài nói với ta lời thật đi, chung độc này rốtcuộc còn có phương pháp giải cứu không?”

Đại phu chậm rãi nói: “Loại chung độc này hung mãnh dị thường,nuôi loại chung này cũng phí rất nhiều công, hơn nữa phí tổn cao, lão phu chỉ gặpqua một lần ở sách thuốc, lão phu còn tưởng rằng loại chung độc này đã thấttruyền. Không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy nó trong đời. Bất quá, phàm làchung độc, bá đạo hơn hung tàn hơn, cũng đều có phương pháp giải cứu. Nhưng, nếucô nương đã có nam tử yêu thích, chung độc này, chỉ sợ cũng. . . .”

“Nên cái gì? Đại phu, phiền toái ngươi nói rõ hơn?” Đáy lòngSở Liên Nhi trầm trầm .

“Cô nương, ngươi biết người thi chung sao?”

Sở Liên Nhi gật đầu.

“Cô nương, loại độc chất này còn có một tên khác, gọi tìnhchung.”

Sở Liên Nhi đột nhiên cả kinh, trái tim thoáng qua sợ hãi.

Lão đại phu nhìn kỹ thần sắc của nàng, chậm rãi nói: “Cônương là người thông tuệ, cũng đoán được kết quả đi. Cô nương, ngươi yêu ngườithi chung, đúng không?”

Sở Liên Nhi muốn há mồm phản bác, rồi lại không phát ra đượcthanh âm nào, chỉ có thể chán nản rũ bả vai, thanh âm trầm thấp: “Đại phu, ý củangươi ta đều hiểu.” Nàng ngước mắt, nhìn lão đại phu, thanh âm buồn rầu, “Độcchung này chẳng những khống chế trí nhớ của ta, còn khống chế tình cảm của ta,đúng không?”

“Cô nương, người thi chung này rốt cuộc có thâm thù đại hậngì với ngươi, cư nhiên dùng biện pháp âm độc như thế sửa trị ngươi?” Đại phu thởdài, “Chung độc này có thể khiến người trúng chung mất đi trí nhớ, sau đó bịngười thi chung khống chế. Chỉ cần người thi chung không động độc chung, chắclà sẽ không phát tác. Nhưng nếu như người thi chung động độc chung, đầu và ngựccũng sẽ kịch liệt đau đớn, sau đó nôn máu tươi. Nếu người thi chung không ngănlai…, sẽ máu kiệt mà chết, bị đau đớn kịch liệt tươi sống hành hạ đến chết.”

Trái tim Sở Liên Nhi chợt lạnh, run sợ lạnh lẻo từ lòng bànchân lên tới nơi tim, toát ra hàn khí.

Đông Ly Thuần, thật là tiểu nhân âm hiểm.

Đại phu lại nói: “Dĩ nhiên, nếu như ngươi cố ý nhớ tới chuyệntrước kia, chung độc cũng sẽ tự động phát tác, bởi vì loại độc chung này vốn làức chế trí nhớ của ngươi. Cho nên, vì chung độc không nữa phát tác, ngươi ngànvạn đừng vọng tưởng chuyện trước kia.”

Sở Liên Nhi cười khổ, nàng đối với thân vận và chuyện từng xảyra trước kia cũng đã không quan tâm, nhưng, nàng luôn bất tri bất giác nhớ lạichuyện trước kia, sau đó chung độc liền phát tác.

“Đại phu, chung độc của ta có biện pháp giải sao?”

“Có hai loại biện pháp.”

“Có biện pháp giải cứu? Đại phu, ngươi mau nói đi.” Mắt SởLiên Nhi sáng lên, không thể chờ đợi hỏi.

“Biện pháp theo lời của lão phu, chỉ có thể tạm thời ức chếchung độc phát tác. Chỉ cần chung độc phát tác, lập tức uốngthuốc này là có thểức chế chung độc phát tác.”

Sở Liên Nhi ngẩn người, hoa hồng? Đó không phải là thuốc nạothai sao? Một loại trong thanh lâu, loại thuốc này là dùng để làm thành thuốctránh thai.

“Uống thuốc hoa hồng là có thể ức chế chung độc sao?”

“Có thể, bất quá, uống nhiều, chung độc sinh ra kháng thể, uốnglâu dài hiệu quả cũng không lớn. Hơn nữa, còn có thể khiến cho ngươi mất đi cơhội sinh chửa.”

Đầu Sở Liên Nhi trống rỗng, Đông Ly Thuần, thật là người ácđộc.

“Đại phu, chẳng lẽ trừ loại biện pháp này ra, cũng không cóbiện pháp khác sao?” Không muốn mất đi cơ hội làm mẫu thân, Sở Liên Nhi chưa từbỏ ý định hỏi.

“Dĩ nhiên cũng có biện pháp khác.” Lão đại phu nhìn nàng,nói: “Biện pháp duy nhất có thể hoàn toàn giải trừ chung độc, chính là, giaohoan với người thi chung, sau đó mang thai hài tử của người thi chung, hơn nữasinh ra. Chung độc liền mất hiệu lực.”